Chương 6
Thẩm Thạc mở cửa phòng, vừa thấy cháu gái lớn Triệu U, để cô đi vào.
Vừa lau tóc ướt sũng, anh vừa nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Triệu U tà tà nhếch môi, nháy đôi mắt quyến rũ, không có ý tốt nói: "Chú nhỏ, con vừa thấy Đào Y ủ rũ uể oải cúi đầu đi trên hành lang, chân giống như bị khập khễnh, chú biết nguyên nhân gì sao?"
Từ khập khễnh này là Triệu U tự mình phát huy trí tưởng tượng lên, cô vừa nghe ông nội Thẩm nói hai người họ đi Trường Thành, bản thân không nhịn được tán thưởng thật là một đôi dũng cảm, nên chọn giữa trưa chạy lên trên kia chịu tội, sau đó liên tưởng leo Trường Thành xong cô nàng nhà ta tám chín phần mười là chân cẳng không chịu nổi.
Thẩm Thạc dừng tay, lại tiếp tục bình tĩnh lau, trong đầu không tự chủ được nhớ lại và phân tích Đào Y cuối cùng là vì cái gì mà chịu mất mác, tự nhiên còn tổn thương chân.
Triệu U vừa thấy Thẩm Thạc lâm vào suy tư, suy đoán người chú nhỏ này của cô khẳng định không ghét bạn trẻ Đào Y như vậy. Mục đích đạt được, cô thành công lui người tạm biệt, vui vẻ thong thả rời khỏi.
Thẩm Thạc suy nghĩ, không hiểu rõ Đào Y vì nguyên nhân gì mà uể oải. Để khăn lông xuống, anh cầm một quyển sách lên xem, nhìn chút, không nhìn vào mấy chữ. Liền để sách xuống, lại mở ti vi, từ một đài chuyển đến hai mươi ba đài, không phát hiện tiết mục thích xem, lười phải chuyển tiếp qua nữa, lại mở đơn tuyển chọn hạng mục muốn tìm về đề tài giáo dục quân sự để xem, kết quả mới nhìn ba phút anh đã không nhịn được đóng lại.
Thở dài thật sâu, gãi mái tóc vẫn con ẩm ướt, anh ném điều khiển ti vi xuống, đứng lên tính đi xem tình huống của tiểu nha đầu bên kia.
Đào Y ra khỏi phòng tắm sau khi trở về, lấy mặt nạ trong túi du lịch nhỏ của cô ra, nước làm trắng da, dung dịch trắng đẹp và một đống sản phẩm bảo dưỡng ra ngoài, trước tiên phủ lớp nước làm trắng da trên mặt, mới dán mặt nạ ẩm ướt bảo vệ lên. Cô tính làm mặt nạ ẩm ướt bảo vệ trước, tiếp theo là mặt nạ trắng đẹp. Mỗi ngày sáng tối một lần, thế nào cũng không thể trong ba bốn ngày sẽ làm trắng da.
Ngoài làn da không để lộ trên người thì đều tối. Lúc này Đào Y mới may mắn mình nhớ lầm thời gian kết hôn của Lục Tiếu. Đến thành phố B trước, cô đúng lúc nghỉ phép ở nước Pháp, mua một đống mỹ phẩm dưỡng da, chưa kịp chở về thành phố H, đã trực tiếp bay đến thành phố B. Lúc này tốt lắm, hoàn toàn có tác dụng.
Lấy ra một lon trắng đẹp thân cao lớn, nặn ra thật nhiều, xoa đều trên đùi, cánh tay và trên cổ, lần lượt dùng bọc nilong thức ăn quân kỹ lưỡng, sau đó đàng hoàng nghiêng người trên ghế sa lon ôm IPAD chơi.
Đào Y đang chơi trò đua xe vui vẻ, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cô cầm IPAD, vừa cúi đầu tiếp tục chơi, vừa chậm chạm đi đến cạnh cửa, không hề nghĩ ngợi tự biết trang phục có thể hù chết người hay không, đã mở cửa ra.
Cửa mở ra, Thẩm Thạc đang muốn hỏi cô có chuyện gì hay không đã bị cánh tay của cô, cổ và trên đùi có gì đó xanh mượt dọa cho sợ đến nghẹn trong cổ họng, muốn lên không lên mà muốn xuống không xuống, giống như nuốt cả viên bánh trôi mắc kẹt trong cổ họng vô cùng khó chịu.
Đây là... Cô đang làm sao vậy? Chẳng lẻ toàn thân đều bị thương? Nhưng anh nhớ hôm nay cô rõ ràng vui vẻ cả ngày?
Đào Y chơi xong trò chơi, kết quả là cô lại chạy hạng nhất đếm ngược lên, không khỏi hậm hực.
Bỗng nhiên ý thức được trước người dường như có người đứng, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Thạc vốn là mặt không biểu tình nay ánh mắt trở nên trợn to, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là khóe miệng lại có dấu hiệu co rút mờ ảo.
Đào Y đột nhiên nhớ mặt nạ toàn thân của mình, trên mặt cũng dán mặt nạ giấy, hơi xấu hổ giơ móng vuốt lên, híp mắt hơi khẽ động khóe miệng, cố gắng không làm động đến khối bắp thịt nào trên mặt, chào hỏi nói: "Hi. Có chuyện gì?"
Thẩm Thạc nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động trên dưới, phun mấy lời vừa nghẹn trong cổ họng ra: "Cô không sao chớ?"
Đào Y nháy mắt, nói: "Không có sao."
Thấy Thẩm Thạc nghi ngờ nhìn lướt qua trên người của cô, nhất thời hiểu anh chỉ là cái gì. Cô hắc hắc cười, "Tôi bị nắng ăn đen, làm mặt nạ đây."
Thì ra là như vậy.
Khóe miệng của Thẩm Thạc co rút, đột nhiên buồn bực bản thân lúc nào thì biến thành gà mẹ, lúc này mới có tiếng cũng có miếng mà chung sống với nha đầu này một ngày, anh đã trở nên không bình thường, nếu tiếp tục chung sống, vậy anh không phải lề mề đến bị chiến sĩ toàn quân cười chết?
Cách xa Đào Y, cách xa bi thống. Đây là lúc Thẩm Thạc rời khỏi trước cửa phòng Đào Y mới nghĩ đến cảnh giới.
Chờ Thẩm Thạc đi, Đào Y đóng cửa lại, đang chuẩn bị tiếp tục đại chiến đua xe, phần phật từ lúc Thẩm Thạc đến chơi mà tạo ra hương vị kỳ quái.
Chẳng lẻ, hoặc giả, có thể Thẩm Thạc có chút quan tâm cô như vậy?
Nghĩ đến có khả năng này, Đào Y đã vui vẻ nhếch miệng cười.
Hắc hắc, xem ra hôm nay leo Trường Thành vẫn có thu hoạch.
Còn chưa lỗ vốn toàn bộ.
Buổi tối ăn cơm, Đào Y không sợ mất mặt cùng ăn cơm với người nhà họ Thẩm, chứng minh bạn trẻ
/49
|