Chương 5
Leo hai tiếng, Đào Y hoàn toàn không còn sức lực.
Sau nửa tiếng, cô cũng không kêu hô cái gì phụ nữ không thua mày râu, nhìn túi đeo trên lưng của Thẩm Thạc, mặc dù bên trong chỉ còn bình nước suối mà Thẩm Thạc mua, không tính là quá nặng, cô cũng không dám mở miệng nói muốn mình vác.
Chân của cô quá mệt đến mức đau đớn , còn mài rách da.
Trên chân của cô mang một đôi giày da nhỏ đế bằng, vốn có cảm xúc mềm mại, mang nhiều ngày cũng không cọ chân. Ai biết giầy này không phải hoàn toàn không cọ chân, mới nhìn đường đi bao xa, lại đi vùng đất bằng phẳng còn là Vạn Lý Trường Thành. Bất cứ người nào mang đôi giầy cao gót leo Trường Thành hai tiếng khiến cô nửa tàn phế, sẽ không tệ.
Làm người không thể quá lựa chọn, miệng đầy oán giận.
Nên biết đủ.
Vì vậy, Đào Y thỏa mãn thà chết chống chịu sau chân bị mài rách da đau đớn, khập khễnh chậm chạm đi dọc theo đường lúc đến để xuống Trường Thành.
Thẩm Thạc sãi bước đi phía trước tạo khoảng cách dài, cảm giác dường như không có hơi thở của nha đầu rất cường tồn tại sau lưng, quay đầu lại nhìn ra sau, thấy được nha đầu kia bị anh bỏ rơi hai ba mươi thước, đang đở tường thành, đi đứng cẩn thận không lưu loát như rùa bò.
Thẩm Thạc nhanh chóng đoán được chân của nha đầu này khẳng định có vấn đề, chân mày thoáng cau lại, bước nhanh trở về bên cạnh Đào Y, lạnh nhạt hỏi: "Mệt mỏi không thể đi?"
Đào Y vịt chết còn mạnh miệng, "Không mệt, không hề mệt mỏi."
Thẩm Thạc nhìn cô dáng vẻ con gấu buồn bã ỉu xìu, không vạch trần, gật đầu nói: "Vậy đi thôi."
Đào Y mới đi hai bước, không nhịn được hí hí hít khí, sau đó bỗng nhiên ý thức Thẩm Thạc vốn không có động tác vẫn đứng tại chỗ, không khỏi 囧囧quay đầu lại, cố ý hung dữ che giấu bản thân bị người nhìn đến xấu hổ: "Này, sao anh còn chưa đi?"
Thẩm Thạc không lên tiếng, vác túi leo núi trước người, đi đến trước mặt của Đào Y ngồi chồm hổm, chỉ nói hai chữ: "Đi lên."
Đào Y 囧囧 hữu thần: "Anh muốn cõng tôi?"
Thẩm Thạc buồn bực không lên tiếng, Đào Y vốn định sẽ tiếp tục hết sức chống đỡ, vừa định giơ chân lướt qua bên cạnh anh tiếp tục đi lên trước, phát hiện chân của mình đau muốn chết, lại đi hai tiếng nữa thì hai chân nhất định phải phế bỏ.
Vì vậy, vì chân của mình ít chịu tội, cô rất không tình nguyện chuyển từ từ lên lưng của Thẩm Thạc, sau đó nói thêm một câu: "Đây là anh muốn cõng tôi, tôi không để cho anh cõng."
Khóe miệng của Thẩm Thạc co rút, thầm nghĩ nha đầu này miệng thật đúng là cứng rắn, đời trước tám phần là con vịt.
Đào Y có phương tiện thay đi bộ, chân giảm bớt sức lực, tâm lại không cảm thấy nhẹ nhõm.
Cơ thể của cô dính thật chặ trên lưng của Thẩm Thạc, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Thạc nóng bỏng xuyên thấu qua áo quần thật mỏng của hai người không ngừng truyền cho cô, cô cảm giác trước ngực mình đều bị tổn thương. Nhịp tim cũng bị nhiệt độ này làm phỏng đập tốc độ nhanh gấp đôi —— "Thình thịch thình thịch..."
Lúc này mới biết hai ngày, cô đã tiếp xúc khoảng cách gần với người này hai lần, nhớ đến đã cảm thấy bất khả tư nghị, càng bị đỏ mặt đến mang tai.
Thẩm Thạc cõng Đào Y trên người thì hối hận.
Chỗ mềm mại của nha đầu này dán chặc phần lưng của anh, anh mỗi lần đi một bước, có thể cảm giác hai vật hình tròn ma sát vào lưng. Mỗi lần ma sát, thì có loại cảm giác kỳ quái cào tâm của anh ngứa, cổ họng cũng kỳ quái trở nên khô khốc.
Anh không nhịn được nuốt nước miếng, phát hiện cổ họng càng khô khốc.
Cơ thể mềm nhẹ sau lưng lại không an phận chấn hai lần, trong lòng của anh càng ngứa đau xót.
Thẩm Thạc phiền não đặt Đào Y xuống, càng lạnh nhạt giải thích: "Tôi khát nước, uống chút nước."
Nói xong, lấy nước từ trong túi đeo lưng ra, vặn mở nắp ùng ục ùng ục uống xuống.
Ai, hiện tại nếu có thể tắm nước lạnh thì tốt rồi.
Hôm nay nóng!
Đào Y trơ mắt nhìn lượng nước nhanh chóng giảm bớt, môi mấp máy khô khốc, nuốt ngụm nước bọt, muốn nhẫn lại nhịn không được, bắt lấy bình nước suối lớn trong tay của anh, lấy lòng nói: "Chừa cho tôi chút đi mà, tôi cũng chết khát."
Động tác uống nước của Thẩm Thạc bỗng nhiên dừng lại, trên cao nhìn xuống Đào Y đáng thương tội nghiệp, đột nhiên cảm thấy cô dường như càng nhỏ gầy. Chẳng lẻ, anh già thật rồi? Làm sao ông cảm thấy nha đầu này phải là học trung học phổ mà không phải đã tốt nghiệp đại học đây?
Thẩm Thạc buồn bực không lên tiếng mà đưa nước suối cho Đào Y, Đào Y ngay cả miệng bình cũng không lau thì trực tiếp rót vào miệng.
Động tác của Đào Y này trực tiếp đưa đến Thẩm Thạc khẽ nhếch môi, hơi kinh ngạc nhìn môi của cô mềm mại đỏ thắm, ánh mắt dời cũng dời không ra.
Theo bản năng, hầu kết củaThẩm Thạc qua lại trên dưới.
Đào Y uống nước xong, đầu lưỡi tự nhiên liếm sạch sẽ nước đọng trên môi, thấy trong bình không ít nước, nghĩ đến hai người còn khoảng nửa giờ mới có thể xuống dưới chân Trường Thành, nên thương lượng với Thẩm Thạc, nói sau này hai người phải duy trì nước, phòng ngừa tạo thành thiếu hụt vật tư, chết khát trên Trường Thành.
Thẩm Thạc cúi đầu "Ừ", lúc cô đưa bình cho anh, vội vàng mượn cơ hội bỏ bình vào trong ba lô để xoay mặt đi, trong lòng thầm chửi mình khốn kiếp, cho nên thất thần với tiểu nha đầu chưa dứt sữa.
Thẩm Thạc cất bình xong vừa nghĩ đến tâm sự, vừa bước đi về trước.
Đào Y đang chuẩn bị nằm trên lưng của anh nữa, nhìn lên thấy anh vốn mặc kệ cô, vốn định gọi anh lại, nhưng lời ra đến khóe miệng lại bị cô nuốt xuống.
Thay vì nằm trên người của anh lúng túng, không bằng tự mình đi.
Đào Y hiên ngang lẫm liệt đi về trước hai bước, giầy ma sát da thịt đau đớn chạy thẳng lên trái tim kiên cường của cô, cô nhất thời có loại thống khổ khi tiểu mỹ nhân ngư bị kéo vảy.
Cô dừng bước lại, nhìn chân của mình bị cọ đến không tưởng nổi, lại nhìn mặt đường xem như sạch sẻ, dứt khoát cỡi giầy ra cầm trong tay.
Hí ——
Trường Thành này thật là nóng.
Đào Y không nhịn được giẫm chận tại chỗ, muốn để chân của mình từ từ thích ứng với nhiệt độ của Trường Thành.
Thẩm Thạc đi hơn bốn mươi mét, để tim của mình hoàn toàn tỉnh táo lại, đột nhiên phát hiện anh giống như vứt tên tiểu nha đầu kia, vội vàng quay người lại, quay trở lại đường cũ tìm cô.
Đi một đoạn đường ngắn, xa xa thấy tiểu nha đầu, chỉ thấy cô chân trần nhìn dưới mặt đất nhảy tới nhảy lui, giống như đang giẫm lên bóng của mình, động tác rất là tức cười buồn cười.
Không nhịn được, anh hơi câu khóe miệng, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, trong con ngươi chứa đựng ý cười.
Anh đi nhanh đến trước người của Đào Y, không nói lời nào, vẫn nhìn cô nhảy lên tại chỗ.
Đào Y giẫm bước nhảy, nhanh chóng thích ứng nhiệt độ, đột nhiên phát hiện bóng
/49
|