Hơn bốn giờ sáng Chung Bình thức dậy. Trời còn chưa sáng, đèn trong bệnh viện còn chưa bật hết, cô mở cửa sổ một chút, muốn thông khí, ai ngờ gió lạnh thổi mạnh vào trong phòng bệnh, trên mặt còn có hạt mưa. Cô đóng cửa sổ lại, nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt, để lại một tờ giấy cho Mại Mại, đeo ba lô rời đi. Hành lang tất nhiên không có một bóng người, ngay cả đèn điện cũng chưa bật hết, y tá trực ban mệt mỏi, hai mắt mơ màng, Chung Bình nhờ cô ấy để ý phòng bệnh một chút, y tá xốc lại tinh thần gật đầu. Ra khỏi bệnh viện huyện, Chung Bình gọi taxi. Trên đường vắng vẻ, nhân viên môi trường trong làn mưa dưới ngọn đèn màu cam quét rác, người tài xế mở radio, hỏi: “Cô gái xuất viện hay là trông người buổi đêm vậy? Ra sớm thế.”
Chung Bình nói: “Trông người.”
“Người nhà bị bệnh à?” Chung Bình trả lời qua loa: “Là người bạn.”
“Bạn cô mắc bệnh mà phải để cô trông sao? Người nhà họ đâu?” Chung Bình gãi cằm, còn chưa trả lời, lại nghe thấy đối phương hỏi: “Sớm như vậy cô đã ra bến xe là quay về trường à, học ở đâu thế?” Chung Bình hiếm khi gặp phải tài xế “dẻo miệng” giống như thợ cắt tóc thế này, xe đến bến, cô lập tức trả tiền xuống xe, trong lòng cảm giác được giải thoát. Người trong đội SR còn chưa rời đi hết, vốn nên cùng đi xe trở về, nhưng Chung Bình không muốn ở lại quá lâu, vì thế đi chuyến xe sớm nhất về thành phố Nam Giang. Bốn giờ năm mươi phút lên xe, chợp mắt một giấc, tỉnh lại đã tới địa giới Nam Giang, Chung Bình ngáp một cái, nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng. Khoảng cách ba tiếng đồng hồ, từ mưa dầm kéo dài tới bầu trời xanh ngàn dặm, lại nhớ tới ngày bình thản như nước, tám giờ sáng đi làm năm giờ chiều tan ca. Trở lại nhà trọ, tắm rửa một cái, tinh thần sảng khoái đi ra, Chung Bình thấy Mại Mại gửi một tin nhắn trên weixin. Mại Mại: Chiều cao từ 180 đến 185 cm, áo sơ mi quần âu, đẹp trai! Chung Bình: ??? Gửi lại ba dấu hỏi chấm, Chung Bình đi sấy tóc, đi được nửa đường di động lại sáng lên, cô vừa sấy tóc vừa mở weixin. Mại Mại: Ông chủ Lục!!! Chung Bình: Cậu nhìn thấy anh ta? Mại Mại: Anh ta đến phòng bệnh tìm cậu. Gửi xong một tin, lại gửi tiếp: Làm tớ cứ tưởng là một ông chủ lùn quê mùa, ai ngờ lại dễ nhìn như vậy, cậu làm hại tớ!!! Chung Bình buồn cười, tóc đã sấy khô một nửa, cô mới nhắn lại bằng giọng nói: “Có phải nằm trên giường bệnh rất chán không? Anh ta tìm tớ làm gì?” Mại Mại: Không hỏi! Chị không phải không có người trò chuyện nhá, chị có tiểu thịt tươi rồi. Chung Bình cười, treo xong máy sấy, quay về phòng ngủ thay quần áo. Liếc nhìn mình trong gương, nhìn thấy trên sườn lưng có một chỗ rám nắng. Màu này là do sau khi bị bỏng hình thành, phải ở trên người cô cả tháng mới mất đi. Đột nhiên nhớ tới tuýp thuốc bỏng kia, Chung Bình tìm trong túi, mở ra, sực nức mùi dầu. Dầu lạc? Dầu vừng? Cô vốn xin nghỉ nửa ngày, nhưng mới mười giờ Chung Bình đã đến trung tâm, chủ nhiệm Triệu vui mừng, lập tức giao cho cô một đống việc. Lúc Chung Bình đang bận rộn, Tống Giai Hủ lén đi qua: “Lần này đến chỗ nào cứu người?” “Đi núi.”
“Đi núi? Ở đâu thế?” “Huyện La Nguyên, cậu không biết đâu.”
“Cứu người hay lại là nhà cửa bị sụp?” “Mấy chục người nhóm Alice lạc đường.” Chung Bình xem xét bản báo cáo ADN trong tay, nhìn nội dung, cô tự nhiên nghĩ tới Lục Học Nhi, hỏi, “Bên chỗ Lục Học Nhi đã xét nghiệm được bao nhiêu rồi?” Tôn Giai Hủ vực dậy tinh thần, đắc ý “chậc” một tiếng, kéo dài: “Rất nhiều… rất nhiều… rất nhiều…”
Chung Bình bị cô ấy trêu bật cười. Tôn Giai Hủ đột nhiên ngửi ngửi, dán sát vào người Chung Bình, ngửi từ cổ đến ngực. Chung Bình né tránh cô ấy: “Làm gì thế?” Tôn Giai Hủ hoang mang: “Sao tớ lại ngửi được mùi dầu hạt cải thế này?” Chung Bình sờ thắt lưng, không nhịn được hỏi: “Cậu cảm thấy là loại dầu nào?” “Hả?” Tôn Giai Hủ không hiểu gì hết. “Tớ nói là ngửi thấy giống mùi dầu gì?” Tôn Giai Hủ dùng sức ngửi, “Giống dầu lạc hơn.”
Hóa ra là dầu lạc. Một tuần tiếp theo, trung tâm tư pháp trong trạng thái bình thường, đến giám định cơ bản đều là kết hôn, ngoại tình, không gặp sự kiện bạo lực đánh nhau. Anh em nhà họ Lục cũng không xuất đầu lộ diện, hôm thứ hai của tuần thứ hai phái Cao Nam tới xem xét báo cáo. Hôm đó là Chung Bình tiếp khách, Cao Nam rất có phong độ, sau khi nói lời cám ơn còn đưa danh thiếp của mình cho Chung Bình, nhìn từ lời nói và việc làm của đối phương, có lẽ là không biết ngày ấy cô cũng tham gia cứu viện. Sau đó anh em nhà họ Lục trở thành truyền thuyết, dần dần không có người nhắc đến nữa. Lục Thích không phải là đã từ bỏ việc bắt người đàn ông kia của Lục Học Nhi, anh chỉ tạm thời gác lại mà thôi. Lục Học Nhi bị đưa đến bệnh viện thành phố dưỡng thai, đến nay vẫn còn ở trong đó. Hôm đó sau khi trở về Lục Thích sốt nhẹ. Anh hiếm khi mắc bệnh, hơn nữa cộng thêm các vết thương trước đó, anh phải nằm trên giường một tuần, cho đến tận thứ hai mới chính thức xuất viện, bác sĩ còn không ngừng dặn dò, bảo anh ở nhà tiếp tục nghỉ ngơi. Lục Thích đi thẳng đến công ty. Trở lại văn phòng, anh nằm chổng vó lên sô pha, cho đến khi Cao Nam đi vào, anh mới cử động, lười nhác nói: “Đi đâu thế? Sáng ngày ra không làm việc à.”
“Cao Nam huơ huơ túi tài liệu trong tay: “Đến trung tâm giám định.”
Lục Thích ngẩn ra, nhìn túi, qua mấy giây mới làm như không có việc gì dời tầm mắt đi, nói: “Hiệu suất cao thật, bọn họ gọi điện thoại cho cậu?” “Đúng vậy, buổi sáng đã thông báo rồi.”
“Ừ.” “Anh không xem à?” “Có gì để xem chứ, chả có kết quả gì.” Lục Thích ngồi dậy, lấy điếu thuốc, hút thuốc gõ bàn, hỏi: “Biết SR không?” “Biết.” Cao Nam để túi tài liệu sang bên cạnh, “Không phải lúc cứu viện bọn họ đến sao, có chuyện gì vậy?” Lục Thích phả khói, vắt chân im lặng. Mấy ngày nghỉ ngơi, anh lên mạng tìm tòi về SR, lần này tìm bằng tiếng Trung: đội cứu viện thái dương, tin tức cũng nhiều hơn. Trong tin tức cũng có nhắc tới sự kiện ở núi, tuy không nhiều lắm. SR có một trang web chính thức, đầu trang rực rỡ, có câu chuyện cứu viện, tin tức cứu viện, tin tức từ các phân đội cứu viện, còn có ảnh chụp đội viên, lướt qua toàn là đàn ông. Lục Thích hút xong thuốc đứng lên, đi quanh sô pha hai vòng, Cao Nam tự pha một ly cà phê, không quấy rầy anh. Ngồi ở trong văn phòng đến trưa, cuối cùng Lục Thích lại mở trang web SR, ghi nhớ địa chỉ và điện thoại, gọi Cao Nam vào, nói: “Giúp tôi làm việc này.”
“Việc gì?” Cao Nam hỏi. Bên này, Chung Bình bận rộn cả tuần, hai ngày nghỉ cũng chả nhàn rỗi, cô còn phải đến SR nhận nhiệm vụ, Phân bộ SR Giang Nam nằm ở ngoại ô, một tòa nhà ba tầng, rất nhiều năm trước là văn phòng gì đó của chính phủ, sau khi kiến thiết lại SR đóng trụ sở ở nơi này, sau tòa nhà còn có một sân huấn luyện. Chung Bình đến từ sáng sớm, khi xuống xe còn đang gặm bánh bao, hai đội đã có mặt, trong đó một vị hơn bốn mươi tuổi, đã làm mẹ, mỗi lần nhìn thấy Chung Bình tình thương của mẹ tràn đầy, nhéo mặt cô nói: “Ăn đến mức thành mặt bánh bao rồi.”
“Dì Mã.”
“Ngoan quá! Dì mang theo sa kì mã (*) tự tay làm đây, con nếm thử một chút, đừng ăn bánh bao nữa.” Dì Mã lấy ra một gói to, sa kì mã được bọc trong màng giữ tươi thành một đống. (*)
Dì Mã nói: “Đúng rồi, hôm nay có sinh viên đến đây thăm quan đó, có có biết không?” Chung Bình ăn sa kì mã gật đầu: “Con biết, đội trưởng đã thông báo rồi, đúng rồi, những người khác đâu dì?” “Đang nghỉ ngơi trên lầu, nghe nói hôm qua rất bận, chúng ta đừng làm phiền, để cho họ nghỉ thêm một chút.”
“Vậy chúng ta đi chuẩn bị trước.” Chung Bình ăn nốt hai miếng, phủi tay nói, “Xong rồi, đi thôi.”
Sinh viên đến thăm quan xong còn trải nghiệm huấn luyện, người nào có ý định có thể đăng kí gia nhập SR. Sân bãi cần phải sắp xếp lại, Chung Bình khiêng bao lớn bao nhỏ chạy, sắp xếp một đống thiết bị gọn gàng, thấy tạm ổn, định quay về văn phòng, chợt nghe thấy có tiếng xe đi vào. Tưởng là sinh viên, Chung Bình chỉnh lại quần áo, đi ra cửa cùng với dì Mã. Một chiếc Land Rover dừng ở cửa, không nhìn thấy người bên trong. Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ ghế tài xế đi ra, một người khác từ ghế bên cạnh đi theo. Giày da bóng loáng, âu phục phẳng phiu, Chung Bình trợn tròn mắt. Nhìn thấy có người, đối phương tiến lên mấy bước, bắt tay dì Mã, cười nói: “Chào dì, cháu họ Lục, khoảng hai tuần trước cháu gặp nạn, may mà được đội cứu viện của dì giúp đỡ, mới có thể thành công thoát hiểm. Lúc ấy chưa kịp cám ơn mọi người, sau đó còn phải dưỡng thương, đến tận hai hôm trước mới xuất viện, trong lòng cháu vẫn luôn canh cánh chuyện này, sáng sớm hôm nay cháu phải tới đây ngay.”
Ban đầu dì Mã còn mờ mịt, sau đó nghe thấy đối phương nói, trong lòng tràn đầy vui mừng: “Ôi, cậu Lục khách sáo rồi, cứu người là tôn chỉ của đội cứu viện chúng tôi mà, đây là chuyện chúng tôi phải làm.”
Đối phương bộ dáng đứng từ trên cao nhìn xuống, ngoài miệng lại nói: “Không không không, ơn cứu mạng này cháu phải khắc ghi trong lòng, có cám ơn nhiều thế nào cũng không đủ, mang ra đây.” Anh vẫy tay về phía sau, “Đây là cháu cố ý làm.”
Toàn bộ cờ thưởng màu đỏ, bên trên ghi: Cứu người, hết lòng vì dân. Đưa cho dì Mã. Dì Mã nhận lấy, cười như hoa nở. Đội trưởng từ trong nhà đi ra, dì Mã nhanh chóng giới thiệu: “Tiểu Hà, cậu Lục này tới cám ơn chúng ta, nói là hai tuần trước gặp nạn, có lẽ chính là lần đi núi đó, còn tặng một đống cờ thưởng.” Lại quay sang Lục Thích, “Đây là đội trưởng của bọn dì, họ Hà.” Hai bên bắt tay, trao đổi thuốc. “Xin chào đội trưởng Hà, vô cùng cám tạ lần cứu viện đó của các anh.”
“Ngài Lục khách sáo rồi, đây vốn là chuyện chúng tôi phải làm.”
Một phen khách sáo, đội trưởng Hà lại giới thiệu Chung Bình. Vẻ mặt Chung Bình kì quái một lúc lâu, hiện tại đã trở lại bình thường, nghe thấy tên mình, cô đi về phía trước. Lục Thích cười, ngậm điếu thuốc trong miệng, nói: “Đã biết, cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Chung Bình nói: “Trông người.”
“Người nhà bị bệnh à?” Chung Bình trả lời qua loa: “Là người bạn.”
“Bạn cô mắc bệnh mà phải để cô trông sao? Người nhà họ đâu?” Chung Bình gãi cằm, còn chưa trả lời, lại nghe thấy đối phương hỏi: “Sớm như vậy cô đã ra bến xe là quay về trường à, học ở đâu thế?” Chung Bình hiếm khi gặp phải tài xế “dẻo miệng” giống như thợ cắt tóc thế này, xe đến bến, cô lập tức trả tiền xuống xe, trong lòng cảm giác được giải thoát. Người trong đội SR còn chưa rời đi hết, vốn nên cùng đi xe trở về, nhưng Chung Bình không muốn ở lại quá lâu, vì thế đi chuyến xe sớm nhất về thành phố Nam Giang. Bốn giờ năm mươi phút lên xe, chợp mắt một giấc, tỉnh lại đã tới địa giới Nam Giang, Chung Bình ngáp một cái, nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng. Khoảng cách ba tiếng đồng hồ, từ mưa dầm kéo dài tới bầu trời xanh ngàn dặm, lại nhớ tới ngày bình thản như nước, tám giờ sáng đi làm năm giờ chiều tan ca. Trở lại nhà trọ, tắm rửa một cái, tinh thần sảng khoái đi ra, Chung Bình thấy Mại Mại gửi một tin nhắn trên weixin. Mại Mại: Chiều cao từ 180 đến 185 cm, áo sơ mi quần âu, đẹp trai! Chung Bình: ??? Gửi lại ba dấu hỏi chấm, Chung Bình đi sấy tóc, đi được nửa đường di động lại sáng lên, cô vừa sấy tóc vừa mở weixin. Mại Mại: Ông chủ Lục!!! Chung Bình: Cậu nhìn thấy anh ta? Mại Mại: Anh ta đến phòng bệnh tìm cậu. Gửi xong một tin, lại gửi tiếp: Làm tớ cứ tưởng là một ông chủ lùn quê mùa, ai ngờ lại dễ nhìn như vậy, cậu làm hại tớ!!! Chung Bình buồn cười, tóc đã sấy khô một nửa, cô mới nhắn lại bằng giọng nói: “Có phải nằm trên giường bệnh rất chán không? Anh ta tìm tớ làm gì?” Mại Mại: Không hỏi! Chị không phải không có người trò chuyện nhá, chị có tiểu thịt tươi rồi. Chung Bình cười, treo xong máy sấy, quay về phòng ngủ thay quần áo. Liếc nhìn mình trong gương, nhìn thấy trên sườn lưng có một chỗ rám nắng. Màu này là do sau khi bị bỏng hình thành, phải ở trên người cô cả tháng mới mất đi. Đột nhiên nhớ tới tuýp thuốc bỏng kia, Chung Bình tìm trong túi, mở ra, sực nức mùi dầu. Dầu lạc? Dầu vừng? Cô vốn xin nghỉ nửa ngày, nhưng mới mười giờ Chung Bình đã đến trung tâm, chủ nhiệm Triệu vui mừng, lập tức giao cho cô một đống việc. Lúc Chung Bình đang bận rộn, Tống Giai Hủ lén đi qua: “Lần này đến chỗ nào cứu người?” “Đi núi.”
“Đi núi? Ở đâu thế?” “Huyện La Nguyên, cậu không biết đâu.”
“Cứu người hay lại là nhà cửa bị sụp?” “Mấy chục người nhóm Alice lạc đường.” Chung Bình xem xét bản báo cáo ADN trong tay, nhìn nội dung, cô tự nhiên nghĩ tới Lục Học Nhi, hỏi, “Bên chỗ Lục Học Nhi đã xét nghiệm được bao nhiêu rồi?” Tôn Giai Hủ vực dậy tinh thần, đắc ý “chậc” một tiếng, kéo dài: “Rất nhiều… rất nhiều… rất nhiều…”
Chung Bình bị cô ấy trêu bật cười. Tôn Giai Hủ đột nhiên ngửi ngửi, dán sát vào người Chung Bình, ngửi từ cổ đến ngực. Chung Bình né tránh cô ấy: “Làm gì thế?” Tôn Giai Hủ hoang mang: “Sao tớ lại ngửi được mùi dầu hạt cải thế này?” Chung Bình sờ thắt lưng, không nhịn được hỏi: “Cậu cảm thấy là loại dầu nào?” “Hả?” Tôn Giai Hủ không hiểu gì hết. “Tớ nói là ngửi thấy giống mùi dầu gì?” Tôn Giai Hủ dùng sức ngửi, “Giống dầu lạc hơn.”
Hóa ra là dầu lạc. Một tuần tiếp theo, trung tâm tư pháp trong trạng thái bình thường, đến giám định cơ bản đều là kết hôn, ngoại tình, không gặp sự kiện bạo lực đánh nhau. Anh em nhà họ Lục cũng không xuất đầu lộ diện, hôm thứ hai của tuần thứ hai phái Cao Nam tới xem xét báo cáo. Hôm đó là Chung Bình tiếp khách, Cao Nam rất có phong độ, sau khi nói lời cám ơn còn đưa danh thiếp của mình cho Chung Bình, nhìn từ lời nói và việc làm của đối phương, có lẽ là không biết ngày ấy cô cũng tham gia cứu viện. Sau đó anh em nhà họ Lục trở thành truyền thuyết, dần dần không có người nhắc đến nữa. Lục Thích không phải là đã từ bỏ việc bắt người đàn ông kia của Lục Học Nhi, anh chỉ tạm thời gác lại mà thôi. Lục Học Nhi bị đưa đến bệnh viện thành phố dưỡng thai, đến nay vẫn còn ở trong đó. Hôm đó sau khi trở về Lục Thích sốt nhẹ. Anh hiếm khi mắc bệnh, hơn nữa cộng thêm các vết thương trước đó, anh phải nằm trên giường một tuần, cho đến tận thứ hai mới chính thức xuất viện, bác sĩ còn không ngừng dặn dò, bảo anh ở nhà tiếp tục nghỉ ngơi. Lục Thích đi thẳng đến công ty. Trở lại văn phòng, anh nằm chổng vó lên sô pha, cho đến khi Cao Nam đi vào, anh mới cử động, lười nhác nói: “Đi đâu thế? Sáng ngày ra không làm việc à.”
“Cao Nam huơ huơ túi tài liệu trong tay: “Đến trung tâm giám định.”
Lục Thích ngẩn ra, nhìn túi, qua mấy giây mới làm như không có việc gì dời tầm mắt đi, nói: “Hiệu suất cao thật, bọn họ gọi điện thoại cho cậu?” “Đúng vậy, buổi sáng đã thông báo rồi.”
“Ừ.” “Anh không xem à?” “Có gì để xem chứ, chả có kết quả gì.” Lục Thích ngồi dậy, lấy điếu thuốc, hút thuốc gõ bàn, hỏi: “Biết SR không?” “Biết.” Cao Nam để túi tài liệu sang bên cạnh, “Không phải lúc cứu viện bọn họ đến sao, có chuyện gì vậy?” Lục Thích phả khói, vắt chân im lặng. Mấy ngày nghỉ ngơi, anh lên mạng tìm tòi về SR, lần này tìm bằng tiếng Trung: đội cứu viện thái dương, tin tức cũng nhiều hơn. Trong tin tức cũng có nhắc tới sự kiện ở núi, tuy không nhiều lắm. SR có một trang web chính thức, đầu trang rực rỡ, có câu chuyện cứu viện, tin tức cứu viện, tin tức từ các phân đội cứu viện, còn có ảnh chụp đội viên, lướt qua toàn là đàn ông. Lục Thích hút xong thuốc đứng lên, đi quanh sô pha hai vòng, Cao Nam tự pha một ly cà phê, không quấy rầy anh. Ngồi ở trong văn phòng đến trưa, cuối cùng Lục Thích lại mở trang web SR, ghi nhớ địa chỉ và điện thoại, gọi Cao Nam vào, nói: “Giúp tôi làm việc này.”
“Việc gì?” Cao Nam hỏi. Bên này, Chung Bình bận rộn cả tuần, hai ngày nghỉ cũng chả nhàn rỗi, cô còn phải đến SR nhận nhiệm vụ, Phân bộ SR Giang Nam nằm ở ngoại ô, một tòa nhà ba tầng, rất nhiều năm trước là văn phòng gì đó của chính phủ, sau khi kiến thiết lại SR đóng trụ sở ở nơi này, sau tòa nhà còn có một sân huấn luyện. Chung Bình đến từ sáng sớm, khi xuống xe còn đang gặm bánh bao, hai đội đã có mặt, trong đó một vị hơn bốn mươi tuổi, đã làm mẹ, mỗi lần nhìn thấy Chung Bình tình thương của mẹ tràn đầy, nhéo mặt cô nói: “Ăn đến mức thành mặt bánh bao rồi.”
“Dì Mã.”
“Ngoan quá! Dì mang theo sa kì mã (*) tự tay làm đây, con nếm thử một chút, đừng ăn bánh bao nữa.” Dì Mã lấy ra một gói to, sa kì mã được bọc trong màng giữ tươi thành một đống. (*)
Dì Mã nói: “Đúng rồi, hôm nay có sinh viên đến đây thăm quan đó, có có biết không?” Chung Bình ăn sa kì mã gật đầu: “Con biết, đội trưởng đã thông báo rồi, đúng rồi, những người khác đâu dì?” “Đang nghỉ ngơi trên lầu, nghe nói hôm qua rất bận, chúng ta đừng làm phiền, để cho họ nghỉ thêm một chút.”
“Vậy chúng ta đi chuẩn bị trước.” Chung Bình ăn nốt hai miếng, phủi tay nói, “Xong rồi, đi thôi.”
Sinh viên đến thăm quan xong còn trải nghiệm huấn luyện, người nào có ý định có thể đăng kí gia nhập SR. Sân bãi cần phải sắp xếp lại, Chung Bình khiêng bao lớn bao nhỏ chạy, sắp xếp một đống thiết bị gọn gàng, thấy tạm ổn, định quay về văn phòng, chợt nghe thấy có tiếng xe đi vào. Tưởng là sinh viên, Chung Bình chỉnh lại quần áo, đi ra cửa cùng với dì Mã. Một chiếc Land Rover dừng ở cửa, không nhìn thấy người bên trong. Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ ghế tài xế đi ra, một người khác từ ghế bên cạnh đi theo. Giày da bóng loáng, âu phục phẳng phiu, Chung Bình trợn tròn mắt. Nhìn thấy có người, đối phương tiến lên mấy bước, bắt tay dì Mã, cười nói: “Chào dì, cháu họ Lục, khoảng hai tuần trước cháu gặp nạn, may mà được đội cứu viện của dì giúp đỡ, mới có thể thành công thoát hiểm. Lúc ấy chưa kịp cám ơn mọi người, sau đó còn phải dưỡng thương, đến tận hai hôm trước mới xuất viện, trong lòng cháu vẫn luôn canh cánh chuyện này, sáng sớm hôm nay cháu phải tới đây ngay.”
Ban đầu dì Mã còn mờ mịt, sau đó nghe thấy đối phương nói, trong lòng tràn đầy vui mừng: “Ôi, cậu Lục khách sáo rồi, cứu người là tôn chỉ của đội cứu viện chúng tôi mà, đây là chuyện chúng tôi phải làm.”
Đối phương bộ dáng đứng từ trên cao nhìn xuống, ngoài miệng lại nói: “Không không không, ơn cứu mạng này cháu phải khắc ghi trong lòng, có cám ơn nhiều thế nào cũng không đủ, mang ra đây.” Anh vẫy tay về phía sau, “Đây là cháu cố ý làm.”
Toàn bộ cờ thưởng màu đỏ, bên trên ghi: Cứu người, hết lòng vì dân. Đưa cho dì Mã. Dì Mã nhận lấy, cười như hoa nở. Đội trưởng từ trong nhà đi ra, dì Mã nhanh chóng giới thiệu: “Tiểu Hà, cậu Lục này tới cám ơn chúng ta, nói là hai tuần trước gặp nạn, có lẽ chính là lần đi núi đó, còn tặng một đống cờ thưởng.” Lại quay sang Lục Thích, “Đây là đội trưởng của bọn dì, họ Hà.” Hai bên bắt tay, trao đổi thuốc. “Xin chào đội trưởng Hà, vô cùng cám tạ lần cứu viện đó của các anh.”
“Ngài Lục khách sáo rồi, đây vốn là chuyện chúng tôi phải làm.”
Một phen khách sáo, đội trưởng Hà lại giới thiệu Chung Bình. Vẻ mặt Chung Bình kì quái một lúc lâu, hiện tại đã trở lại bình thường, nghe thấy tên mình, cô đi về phía trước. Lục Thích cười, ngậm điếu thuốc trong miệng, nói: “Đã biết, cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”
/71
|