Chung Bình sức mạnh, dáng người lại không lớn, lần va chạm này người bị đụng Lục Thích không bị sứt mẻ chút nào, mũi cô lại bị đập, đau đến mức trong đầu trống rỗng. Theo bản năng Lục Thích muốn đẩy người ra, nhưng ngực đột nhiên bị thứ gì đó đụng vào, lúc này anh mới có phản ứng, nửa cánh tay lùi về sau, bộ dáng chứng minh mình trong sạch. Chung Bình che mũi, thấy rõ người đụng, không khỏi tức giận: “Anh làm cái quái gì thế…”
“Tôi không chạm vào cô.” Hai cánh tay lại giơ cao lên một chút, giọng nói của Lục Thích vẫn còn hơi khàn, anh nhấn mạnh, “Vốn muốn chào hỏi cô, là tự cô đụng vào.”
Trong mắt Chung Bình có ánh nước: “Anh đứng gần tôi như vậy làm gì…” eo đau quá, nước sôi giội hết vào lưng cô. Lúc này Lục Thích mới nhận ra phía sau quần áo cô ướt sũng, chiếc quần màu vàng cũng bị dính nước. Quần áo vốn tốt, áo may ô màu đen không sao, nhưng quần lại trở nên trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy được đùi. “Là cô đột nhiên xoay người.” Nói xong thấy Chung Bình ôm eo nhíu mày chịu đựng, ánh mắt Lục Thích nhìn xuống bình nước vẫn còn đang chầm chậm lăn trên mặt đất, nước từ bên trong không ngừng chảy ra. Chung Bình vì lời nói trốn tránh trách nhiệm của anh tức giận đầy bụng, không muốn xảy ra tranh chấp với anh, coi như xui xẻo: “Bỏ đi.”
“Này…”
Gọi lại, Chung Bình không để ý.
“Này… cô đứng lại!”
Chung Bình bước đi nhanh hơn, gió trong hành lang thổi lên người cô ướt sũng gây ra từng cơn ớn lạnh. “Gọi cô đấy… khụ khụ, mông cô!” Chung Bình hơi dừng bước, rồi lại đi nhanh như gió, trong nháy mắt vào phòng bệnh nào đó, Lục Thích không thấy rõ vị trí cụ thể. Lục Thích “chậc” một tiếng, ánh mắt lại quét qua chiếc bình đã đổ hết nước. Thân bình nước biến dạng, còn có một tầng hơi nước, hơi nóng còn toát ra từ miệng bình, anh suy nghĩ, chống vào bồn khom lưng, vừa nhặt vừa cười, “Không biết người ta có lòng tốt.”
Chung Bình tức tối vọt vào phòng bệnh, đá cửa, đi vào lật chiếc túi bên cạnh giường bệnh. “Mông cậu…”
Chung Bình đờ người, xác nhận mình không nghe nhầm, sờ mông. “… Cậu tiểu ra quần à? Mông cong ghê, quần lót màu gì thế, lại đây cho tớ xem nào.”
Chung Bình tìm được quần áo từ trong túi, nhanh chóng chạy vào WC, phía sau không ngừng cười to: “Ha ha ha, vừa rồi đi đâu mà bị thế này?” Gương trong WC chỉ có thể chiếu đến ngực, Chung Bình cởi áo may ô, may mà có cả nước lạnh đổ vào eo, không nhìn thấy sau lưng, đành phải nhìn kĩ nhiều lần. Một lúc lâu, vẫn hơi đau, làn da ở eo đỏ ửng. Cô lại cảm thán mình xui xẻo, dùng khăn lạnh lau người một lần, thay đồ thể thao rồi đi ra ngoài. Mại Mại nửa tàn tật nằm trên giường, thấy người đi ra, hỏi: “Mau nói đi, sao đi rửa mặt mà ướt sũng cả người thế này?” Chung Bình ném quần áo ướt lên giường, nói qua loa chuyện của Lục Thích, cuối cùng chống eo nói: “Không biết là anh ta cố ý hay không, sao đến chỗ nào cũng gặp anh ta thế này.”
Lúc Lục Thích quay về phòng bệnh, Cao Nam cũng mới trở về. Chỗ trống trên giường đã được lấp đầy bằng chậu rửa mặt, bàn chải, thuốc đánh răng, nước khoáng bánh mỳ, còn có bình đun nước và chiếc cốc uống nước duy nhất. Lục Thích hỏi: “Sao lâu thế?” “Tiện thể đi qua chỗ Thẩm Huy.” Cao Nam hỏi, “Anh đi đâu vậy?” “Khát nước, đi lấy chút nước ấm.”
“Em mua bát cháo thịt nạc trứng muối cho anh, ăn nhẹ trước đã, ngày mai mới ăn nhiều được.”
Lục Thích cau mày nằm xuống, lấy gối đỡ đầu, dựa vào thoải mái, anh mới dễ chịu hơn. Ăn xong bát cháo, dạ dày anh thoải mái không ít, lại ăn thêm bánh mỳ, mới hỏi Cao Nam tình hình bên ngoài. Hỏi xong câu đầu tiên, anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn hai người chung phòng đang xem TV, hạ thấp giọng, tiếp tục hỏi, Sắc trời dần tối, cho đến khi tối đen, đèn đường bên ngoài bệnh viện được bật lên. Trong phòng bệnh yên tĩnh, Lục Thích dựa vào gối, dùng điện thoại gửi mấy mail, nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, anh nhíu mày. Suy nghĩ một chút, anh mở trang web, tìm keyword, quả nhiên là một loạt bài “21 người nhóm Alice bị nhốt trên núi, máy bay trực thăng cứu viện khẩn cấp”, “21 người nhóm Alice leo núi bị nhốt, công an La Nguyên cứu viện khẩn cấp trong 14 tiếng” ,”Nhóm Alice leo núi lạc đường, trong đó có một người mang thai 5 tháng”… không có ảnh chụp đích danh anh và Lục Học Nhi, cũng không có “SR”. Qua một lúc, Lục Thích lại đánh “SR”, nghĩ rằng cũng sẽ tìm được nhiều tin tức, kết quả chỉ có một chuỗi “Bằng xếp hạng thức thần SR Onmyouji”. Anh tắt trang web. Ăn ít, bụng anh lại đói, Cao Nam nằm giường bên cạnh đã ngủ, Lục Thích nằm một lát, rời giường đi giày. Chân bị bó bột nên hơi đau, chậm chạp đi về phía thang máy, chỉ thấy một y tá trực ban, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đi xuống tầng một, đại sảnh bệnh viện trống trải, ánh sáng mờ mờ, chỉ có nơi tiếp giáp với siêu thị còn có khí người, đối diện còn có một hiệu thuốc. Lục Thích đi vào siêu thị, quét qua một vòng, một nhân viên thu ngân, đếm số giá hàng, hàng hóa nhiều nhất trên đó là chậu rửa mặt, khăn mặt, bình đun nước, còn có giỏ quà thăm bệnh, tủ lạnh, lò vi sóng… Lục Thích mua một hộp mỳ thịt bò dưa chua, để trong lò vi sóng một lát, mùi bốc lên, bụng càng đói hơn. Anh cầm hộp mỳ vừa đi vừa ăn, vừa đi đến cửa siêu thị, thấy ở đại sảnh trống trơn có một bóng dáng tựa vào tường, vừa xoa eo vừa gọi điện thoại. “Di động hết pin, con vừa sạc xong.”
“Con đang ở chỗ Tôn Giai Hủ mà.”
“Cậu ấy cãi nhau với bạn trai, tâm trạng không được tốt.”
“Đúng thế, vẫn là anh chàng lần trước, chưa chia tay.”
“Con còn phải an ủi cậu ấy nữa, mẹ đừng nhắc đến chuyện của con.”
“Vâng, con biết rồi, đêm nay con không về ngủ, mai còn phải đi làm sớm, mẹ và cha ngủ sớm một chút, con rảnh sẽ về.”
Cuộc gọi kết thúc, lại gọi một cuộc nữa. “Là tớ đây, tớ nói với mẹ cậu cãi nhau với bạn trai, đêm nay tớ phải an ủi cậu, ngộ nhỡ mẹ tớ gọi điện tới hỏi, cậu đừng để lộ dấy.”
Miệng toàn lời nói dối… Lục Thích ăn mỳ, đi về phía thang máy. Đi được mấy bước, anh dừng lại, quay lại đi đến chỗ hiệu thuốc, lúc đi ra người nọ đã gọi xong điện thoại, ngồi trên bậc thang, cúi đầu không biết đang làm gì. Lục Thích đi qua, “Này, cô chung…”
“Xoạt” một tiếng, Chung Bình quay đầu lại, má phình to, mùi mỳ thịt bò kho tàu xông vào mũi, vẻ mặt kinh ngạc cảnh giác. Lục Thích đứng im, khó chịu lấy thuốc mỡ gõ xuống bả vai cô: “Thuốc mỡ bỏng, đừng coi người có lòng tốt thành lòng lang dạ sói, cô có vẻ mặt gì thế?” Chung Bình nuốt mỳ xuống, đối với cậu chủ không có lý lẽ này không còn lời nào để nói, “Tôi không cần.” Lại quay người đi tiếp tục ăn. Bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Chung Bình cau mày, tiếp tục ăn mỳ. Tuýp thuốc được đặt bên cạnh cô, “Được rồi, ân nhân cứu mạng, bôi thuốc mỡ này đi, một ngày ba lần, qua mấy ngày sẽ khỏi.”
Ngừng một lúc, nói tiếp: “Cám ơn.”
Chỉ nói cám ơn, không giải thích gì thêm. Chung Bình nhai mỳ, liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Em gái anh thế nào rồi?” Lục Thích phì cười: “Cô không nghe thấy lời bàn tán à?” Chung Bình lắc đầu. Lục Thích sửng sốt. Chung Bình nói: “Tôi toàn ở trong bệnh viện ngủ, vừa tỉnh lại đã bị anh…” Dừng lại, nhớ tới “mông”, cô bỏ qua câu này, “Đứa trẻ sao rồi?” “Không sao, nhưng cũng dễ mất, còn đang sắp xếp chuyển viện.”
Chung Bình gật đầu: “May là không sao.”
Lục Thích chẳng muốn nhắc đến Lục Học Nhi, ăn mấy miếng mỳ hỏi: “Không phải cô làm xét nghiệm ADN à? Đây là việc làm thêm sao?” “… Anh có thể coi như việc làm thêm.”
Lục Thích nhấc một chân, “Chậc chậc, làm thêm mà lên hẳn máy bay trực thăng, cô trâu bò thật đấy, thực sự không nhìn ra.” Chung Bình lại nghiêng đầu liếc anh, nhanh chóng quay đi. Người này vừa mới thoát chết, lúc được phát hiện nằm dưới một đáy động, từ trên cao nhìn xuống còn đang hấp hối, rách nát. Cáng cứu thương không thể chuyển được anh ta từ đáy động lên được, xe cấp cứu cũng chỉ có thể dừng ở ngoài phía xa chỗ con đường vào núi, cho nên bộ chỉ huy cứu viện bất đắc dĩ phải sắp xếp trực thang cứu viện. Khi từ trên dây thừng tụt xuống, thật sự lo lắng anh ta đã chết. Kết quả chẳng những còn sống, mà chỉ mới mấy tiếng đã hồi phục mở miệng nói chuyện “ồn ào trâu bò”. Ánh mắt Chung Bình thoáng lướt qua, không để lại dấu vết, nhưng Lục Thích vẫn không nhận ra. Có chút quan sát và hứng thú kì quái. Khuôn mặt Lục Thích căng thẳng, cũng liếc cô, không nhìn ra được gì, chỉ thấy vết bầm tím ở đáy mắt cô. Ánh sáng quá mờ, cũng không nhìn rõ, tóc mái cô rơi xuống, ngón tay vén tóc mái lộ ra lỗ tai không đeo gì hết. Ánh đèn màu cam và xanh biếc xuyên qua cây lớn, mưa bụi ánh qua lá cây, bắn vào tầng lá ở giữa. Trên bậc thang của tòa nhà bệnh viện, bóng cây bên cạnh, mùi mỳ thịt bò kho tàu và mỳ thịt bò dưa chua lan tràn bốn phía. Ngày hôm sau trời vẫn còn mưa, cuối cùng Lục Thích đã ngủ được một giấc ngon lành. Cơ thể vẫn chưa bình phục, nhưng tinh thần lại tốt hơn rất nhiều. Cao Nam nói: “Hiện tại tôi xuống lầu làm thủ tục xuất viện nhé?” “Đi đi.” Lục Thích uống hết cốc nước ấm, xuống giường đi giày, duỗi người, cơ thể đau đến mức khiến anh nhe răng trợn mắt. Đột nhiên nhớ tới ân nhân cứu mạng, anh phải về, có nên đưa ân nhân cứu mạng một đoạn đường không? Làm người tốt nên được trời đất chứng giám, tri ân báo đáp. Lục Thích bỏ tay xuống, ra khỏi phòng bệnh, nhìn xung quanh, đi về phía lấy nước. Một hàng lang dài, không biết có bao nhiêu phòng bệnh, Lục Thích đi đến cửa phòng bệnh, đứng bên ngoài nhìn xung quanh, phòng lớn tám người, phòng sáu nam nữ, phòng tám người nam nữ hỗn hợp, phòng bốn nam, loạn hết cả lên. Lục Thích tìm từng phòng một, cuối cùng dừng ở cửa phòng bệnh bốn người. Bên trong có một cô gái tóc dài, khỏe mạnh, đang nằm trên giường hút thuốc, có một bộ đồng phục màu vàng để trên giường khác. Anh gõ cửa, “Chung Bình có ở đây không?” Cô gái bên trong nhìn anh: “Chung Bình? Sáng sớm cậu ấy đã đi rồi.”
Lục Thích tiếc nuối “chậc” một tiếng, đứng hai giây, không nói tiếng nào xoay người đi, đi mấy bước quay lại, hỏi: “SR của các cô… là cái gì thế?” “Hả?” Người phụ nữ bên trong hơi suy nghĩ quan sát anh một lát, lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, cười nói: “SR à, một tổ chức cứu viện phi chính phủ.”
“Sunrise Rescue, đội cứu viện thái dương.”
“Tôi không chạm vào cô.” Hai cánh tay lại giơ cao lên một chút, giọng nói của Lục Thích vẫn còn hơi khàn, anh nhấn mạnh, “Vốn muốn chào hỏi cô, là tự cô đụng vào.”
Trong mắt Chung Bình có ánh nước: “Anh đứng gần tôi như vậy làm gì…” eo đau quá, nước sôi giội hết vào lưng cô. Lúc này Lục Thích mới nhận ra phía sau quần áo cô ướt sũng, chiếc quần màu vàng cũng bị dính nước. Quần áo vốn tốt, áo may ô màu đen không sao, nhưng quần lại trở nên trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy được đùi. “Là cô đột nhiên xoay người.” Nói xong thấy Chung Bình ôm eo nhíu mày chịu đựng, ánh mắt Lục Thích nhìn xuống bình nước vẫn còn đang chầm chậm lăn trên mặt đất, nước từ bên trong không ngừng chảy ra. Chung Bình vì lời nói trốn tránh trách nhiệm của anh tức giận đầy bụng, không muốn xảy ra tranh chấp với anh, coi như xui xẻo: “Bỏ đi.”
“Này…”
Gọi lại, Chung Bình không để ý.
“Này… cô đứng lại!”
Chung Bình bước đi nhanh hơn, gió trong hành lang thổi lên người cô ướt sũng gây ra từng cơn ớn lạnh. “Gọi cô đấy… khụ khụ, mông cô!” Chung Bình hơi dừng bước, rồi lại đi nhanh như gió, trong nháy mắt vào phòng bệnh nào đó, Lục Thích không thấy rõ vị trí cụ thể. Lục Thích “chậc” một tiếng, ánh mắt lại quét qua chiếc bình đã đổ hết nước. Thân bình nước biến dạng, còn có một tầng hơi nước, hơi nóng còn toát ra từ miệng bình, anh suy nghĩ, chống vào bồn khom lưng, vừa nhặt vừa cười, “Không biết người ta có lòng tốt.”
Chung Bình tức tối vọt vào phòng bệnh, đá cửa, đi vào lật chiếc túi bên cạnh giường bệnh. “Mông cậu…”
Chung Bình đờ người, xác nhận mình không nghe nhầm, sờ mông. “… Cậu tiểu ra quần à? Mông cong ghê, quần lót màu gì thế, lại đây cho tớ xem nào.”
Chung Bình tìm được quần áo từ trong túi, nhanh chóng chạy vào WC, phía sau không ngừng cười to: “Ha ha ha, vừa rồi đi đâu mà bị thế này?” Gương trong WC chỉ có thể chiếu đến ngực, Chung Bình cởi áo may ô, may mà có cả nước lạnh đổ vào eo, không nhìn thấy sau lưng, đành phải nhìn kĩ nhiều lần. Một lúc lâu, vẫn hơi đau, làn da ở eo đỏ ửng. Cô lại cảm thán mình xui xẻo, dùng khăn lạnh lau người một lần, thay đồ thể thao rồi đi ra ngoài. Mại Mại nửa tàn tật nằm trên giường, thấy người đi ra, hỏi: “Mau nói đi, sao đi rửa mặt mà ướt sũng cả người thế này?” Chung Bình ném quần áo ướt lên giường, nói qua loa chuyện của Lục Thích, cuối cùng chống eo nói: “Không biết là anh ta cố ý hay không, sao đến chỗ nào cũng gặp anh ta thế này.”
Lúc Lục Thích quay về phòng bệnh, Cao Nam cũng mới trở về. Chỗ trống trên giường đã được lấp đầy bằng chậu rửa mặt, bàn chải, thuốc đánh răng, nước khoáng bánh mỳ, còn có bình đun nước và chiếc cốc uống nước duy nhất. Lục Thích hỏi: “Sao lâu thế?” “Tiện thể đi qua chỗ Thẩm Huy.” Cao Nam hỏi, “Anh đi đâu vậy?” “Khát nước, đi lấy chút nước ấm.”
“Em mua bát cháo thịt nạc trứng muối cho anh, ăn nhẹ trước đã, ngày mai mới ăn nhiều được.”
Lục Thích cau mày nằm xuống, lấy gối đỡ đầu, dựa vào thoải mái, anh mới dễ chịu hơn. Ăn xong bát cháo, dạ dày anh thoải mái không ít, lại ăn thêm bánh mỳ, mới hỏi Cao Nam tình hình bên ngoài. Hỏi xong câu đầu tiên, anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn hai người chung phòng đang xem TV, hạ thấp giọng, tiếp tục hỏi, Sắc trời dần tối, cho đến khi tối đen, đèn đường bên ngoài bệnh viện được bật lên. Trong phòng bệnh yên tĩnh, Lục Thích dựa vào gối, dùng điện thoại gửi mấy mail, nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, anh nhíu mày. Suy nghĩ một chút, anh mở trang web, tìm keyword, quả nhiên là một loạt bài “21 người nhóm Alice bị nhốt trên núi, máy bay trực thăng cứu viện khẩn cấp”, “21 người nhóm Alice leo núi bị nhốt, công an La Nguyên cứu viện khẩn cấp trong 14 tiếng” ,”Nhóm Alice leo núi lạc đường, trong đó có một người mang thai 5 tháng”… không có ảnh chụp đích danh anh và Lục Học Nhi, cũng không có “SR”. Qua một lúc, Lục Thích lại đánh “SR”, nghĩ rằng cũng sẽ tìm được nhiều tin tức, kết quả chỉ có một chuỗi “Bằng xếp hạng thức thần SR Onmyouji”. Anh tắt trang web. Ăn ít, bụng anh lại đói, Cao Nam nằm giường bên cạnh đã ngủ, Lục Thích nằm một lát, rời giường đi giày. Chân bị bó bột nên hơi đau, chậm chạp đi về phía thang máy, chỉ thấy một y tá trực ban, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đi xuống tầng một, đại sảnh bệnh viện trống trải, ánh sáng mờ mờ, chỉ có nơi tiếp giáp với siêu thị còn có khí người, đối diện còn có một hiệu thuốc. Lục Thích đi vào siêu thị, quét qua một vòng, một nhân viên thu ngân, đếm số giá hàng, hàng hóa nhiều nhất trên đó là chậu rửa mặt, khăn mặt, bình đun nước, còn có giỏ quà thăm bệnh, tủ lạnh, lò vi sóng… Lục Thích mua một hộp mỳ thịt bò dưa chua, để trong lò vi sóng một lát, mùi bốc lên, bụng càng đói hơn. Anh cầm hộp mỳ vừa đi vừa ăn, vừa đi đến cửa siêu thị, thấy ở đại sảnh trống trơn có một bóng dáng tựa vào tường, vừa xoa eo vừa gọi điện thoại. “Di động hết pin, con vừa sạc xong.”
“Con đang ở chỗ Tôn Giai Hủ mà.”
“Cậu ấy cãi nhau với bạn trai, tâm trạng không được tốt.”
“Đúng thế, vẫn là anh chàng lần trước, chưa chia tay.”
“Con còn phải an ủi cậu ấy nữa, mẹ đừng nhắc đến chuyện của con.”
“Vâng, con biết rồi, đêm nay con không về ngủ, mai còn phải đi làm sớm, mẹ và cha ngủ sớm một chút, con rảnh sẽ về.”
Cuộc gọi kết thúc, lại gọi một cuộc nữa. “Là tớ đây, tớ nói với mẹ cậu cãi nhau với bạn trai, đêm nay tớ phải an ủi cậu, ngộ nhỡ mẹ tớ gọi điện tới hỏi, cậu đừng để lộ dấy.”
Miệng toàn lời nói dối… Lục Thích ăn mỳ, đi về phía thang máy. Đi được mấy bước, anh dừng lại, quay lại đi đến chỗ hiệu thuốc, lúc đi ra người nọ đã gọi xong điện thoại, ngồi trên bậc thang, cúi đầu không biết đang làm gì. Lục Thích đi qua, “Này, cô chung…”
“Xoạt” một tiếng, Chung Bình quay đầu lại, má phình to, mùi mỳ thịt bò kho tàu xông vào mũi, vẻ mặt kinh ngạc cảnh giác. Lục Thích đứng im, khó chịu lấy thuốc mỡ gõ xuống bả vai cô: “Thuốc mỡ bỏng, đừng coi người có lòng tốt thành lòng lang dạ sói, cô có vẻ mặt gì thế?” Chung Bình nuốt mỳ xuống, đối với cậu chủ không có lý lẽ này không còn lời nào để nói, “Tôi không cần.” Lại quay người đi tiếp tục ăn. Bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Chung Bình cau mày, tiếp tục ăn mỳ. Tuýp thuốc được đặt bên cạnh cô, “Được rồi, ân nhân cứu mạng, bôi thuốc mỡ này đi, một ngày ba lần, qua mấy ngày sẽ khỏi.”
Ngừng một lúc, nói tiếp: “Cám ơn.”
Chỉ nói cám ơn, không giải thích gì thêm. Chung Bình nhai mỳ, liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Em gái anh thế nào rồi?” Lục Thích phì cười: “Cô không nghe thấy lời bàn tán à?” Chung Bình lắc đầu. Lục Thích sửng sốt. Chung Bình nói: “Tôi toàn ở trong bệnh viện ngủ, vừa tỉnh lại đã bị anh…” Dừng lại, nhớ tới “mông”, cô bỏ qua câu này, “Đứa trẻ sao rồi?” “Không sao, nhưng cũng dễ mất, còn đang sắp xếp chuyển viện.”
Chung Bình gật đầu: “May là không sao.”
Lục Thích chẳng muốn nhắc đến Lục Học Nhi, ăn mấy miếng mỳ hỏi: “Không phải cô làm xét nghiệm ADN à? Đây là việc làm thêm sao?” “… Anh có thể coi như việc làm thêm.”
Lục Thích nhấc một chân, “Chậc chậc, làm thêm mà lên hẳn máy bay trực thăng, cô trâu bò thật đấy, thực sự không nhìn ra.” Chung Bình lại nghiêng đầu liếc anh, nhanh chóng quay đi. Người này vừa mới thoát chết, lúc được phát hiện nằm dưới một đáy động, từ trên cao nhìn xuống còn đang hấp hối, rách nát. Cáng cứu thương không thể chuyển được anh ta từ đáy động lên được, xe cấp cứu cũng chỉ có thể dừng ở ngoài phía xa chỗ con đường vào núi, cho nên bộ chỉ huy cứu viện bất đắc dĩ phải sắp xếp trực thang cứu viện. Khi từ trên dây thừng tụt xuống, thật sự lo lắng anh ta đã chết. Kết quả chẳng những còn sống, mà chỉ mới mấy tiếng đã hồi phục mở miệng nói chuyện “ồn ào trâu bò”. Ánh mắt Chung Bình thoáng lướt qua, không để lại dấu vết, nhưng Lục Thích vẫn không nhận ra. Có chút quan sát và hứng thú kì quái. Khuôn mặt Lục Thích căng thẳng, cũng liếc cô, không nhìn ra được gì, chỉ thấy vết bầm tím ở đáy mắt cô. Ánh sáng quá mờ, cũng không nhìn rõ, tóc mái cô rơi xuống, ngón tay vén tóc mái lộ ra lỗ tai không đeo gì hết. Ánh đèn màu cam và xanh biếc xuyên qua cây lớn, mưa bụi ánh qua lá cây, bắn vào tầng lá ở giữa. Trên bậc thang của tòa nhà bệnh viện, bóng cây bên cạnh, mùi mỳ thịt bò kho tàu và mỳ thịt bò dưa chua lan tràn bốn phía. Ngày hôm sau trời vẫn còn mưa, cuối cùng Lục Thích đã ngủ được một giấc ngon lành. Cơ thể vẫn chưa bình phục, nhưng tinh thần lại tốt hơn rất nhiều. Cao Nam nói: “Hiện tại tôi xuống lầu làm thủ tục xuất viện nhé?” “Đi đi.” Lục Thích uống hết cốc nước ấm, xuống giường đi giày, duỗi người, cơ thể đau đến mức khiến anh nhe răng trợn mắt. Đột nhiên nhớ tới ân nhân cứu mạng, anh phải về, có nên đưa ân nhân cứu mạng một đoạn đường không? Làm người tốt nên được trời đất chứng giám, tri ân báo đáp. Lục Thích bỏ tay xuống, ra khỏi phòng bệnh, nhìn xung quanh, đi về phía lấy nước. Một hàng lang dài, không biết có bao nhiêu phòng bệnh, Lục Thích đi đến cửa phòng bệnh, đứng bên ngoài nhìn xung quanh, phòng lớn tám người, phòng sáu nam nữ, phòng tám người nam nữ hỗn hợp, phòng bốn nam, loạn hết cả lên. Lục Thích tìm từng phòng một, cuối cùng dừng ở cửa phòng bệnh bốn người. Bên trong có một cô gái tóc dài, khỏe mạnh, đang nằm trên giường hút thuốc, có một bộ đồng phục màu vàng để trên giường khác. Anh gõ cửa, “Chung Bình có ở đây không?” Cô gái bên trong nhìn anh: “Chung Bình? Sáng sớm cậu ấy đã đi rồi.”
Lục Thích tiếc nuối “chậc” một tiếng, đứng hai giây, không nói tiếng nào xoay người đi, đi mấy bước quay lại, hỏi: “SR của các cô… là cái gì thế?” “Hả?” Người phụ nữ bên trong hơi suy nghĩ quan sát anh một lát, lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, cười nói: “SR à, một tổ chức cứu viện phi chính phủ.”
“Sunrise Rescue, đội cứu viện thái dương.”
/71
|