Hai thị vệ hoàn hồn, nhìn nhau xấu hổ, thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng. Mộc Ly toàn lực xuất ra một chưởng, một tên cẩm y vệ lắc mình né được, điểm vài cái lên người Mộc Ly, nháy mắt Mộc Ly bị định trụ, không thể động đậy, chỉ có cặp mắt muốn phun lửa nhìn Linh Phi đang đắc ý.
Linh Phi hừ mũi, nhướng mày cao ngạo nhìn Mộc Ly, ác độc nói: “Nhan Khuynh Thành, bản cung đã từng nói, sớm hay muộn cũng sẽ xử lý người, giờ ngươi đã bị biếm thành thứ nhân, dù có chết trên tay bản cung cũng đáng.”
“Phải không?” Mộc Ly khinh thường hừ lạnh, đôi mắt lạnh băng nhìn Linh Phi: “Thứ nhân thì làm sao? Ta thấy ngươi thật đáng thương, muốn cùng chồng với ba ngàn nữ nhân, cả ngày phải tính kế với tiểu lão bà của tướng công. Thật đáng tiếc, ngươi tính đi tính lại, nhưng chỉ là làm áo cưới cho người, Hoàng thượng có yêu ngươi sao? Vị trí Đông cung hoàng hậu có phần của ngươi không? Đừng nói là Đông cung, ngay cả vị trí quý phi ngươi cũng đừng mơ tới!”
Một nữ nhân ngu ngốc, bị người lợi dụng còn đắc ý, Mộc Ly cảm thấy đáng tiếc thay nàng ta.
Linh Phi bị Mộc Ly nói như vậy, sắc mặt xanh mét, hai mắt phun lửa đầy cừu hận nhìn Mộc Ly, nàng ta bước từng bước lại gần Mộc Ly, bàn tay run rẩy định tát, Như Phi vội cầu xin: “Linh Phi tỷ tỷ, xin tỷ tha cho nàng ấy.”
“Im ngay!” Mỹ nhân diễm lệ liếc Như Phi một cái, hai tay túm chặt lấy thân thể gầy yếu của Như Phi, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của Linh Phi tỷ tỷ, không muốn sống nữa à?”
Mộc Ly vội giãy dụa, muốn tránh nhưng không được, muốn đánh trả nhưng thân thể lại không động đậy được, trong lòng nghiến răng hỏi thăm mười tám đời hai tên cẩm y vệ kia. Mộc Ly đành trơ mắt nhận một cái tát của Linh Phi.
Như Phi la lên một tiếng nhưng vẫn không thể ngăn lại bàn tay của Linh Phi, “Bốp” một tiếng vang dội, tát thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mộc Ly. Chỉ nghe tiếng, cũng biết được cái tát này của Linh Phi mạnh thế nào, may Mộc Ly mang mặt nạ da người, nên không sẽ để lại vết sưng, nhưng mà cũng rất đau nha. Cơ thể này của Nhan Khuynh Thành vốn mềm mại, đến giờ chưa từng bị đánh, bởi vậy nên chịu cái tát này xong, khóe miệng xuất hiện một ít máu.
Linh Phi hừ mũi, nhướng mày cao ngạo nhìn Mộc Ly, ác độc nói: “Nhan Khuynh Thành, bản cung đã từng nói, sớm hay muộn cũng sẽ xử lý người, giờ ngươi đã bị biếm thành thứ nhân, dù có chết trên tay bản cung cũng đáng.”
“Phải không?” Mộc Ly khinh thường hừ lạnh, đôi mắt lạnh băng nhìn Linh Phi: “Thứ nhân thì làm sao? Ta thấy ngươi thật đáng thương, muốn cùng chồng với ba ngàn nữ nhân, cả ngày phải tính kế với tiểu lão bà của tướng công. Thật đáng tiếc, ngươi tính đi tính lại, nhưng chỉ là làm áo cưới cho người, Hoàng thượng có yêu ngươi sao? Vị trí Đông cung hoàng hậu có phần của ngươi không? Đừng nói là Đông cung, ngay cả vị trí quý phi ngươi cũng đừng mơ tới!”
Một nữ nhân ngu ngốc, bị người lợi dụng còn đắc ý, Mộc Ly cảm thấy đáng tiếc thay nàng ta.
Linh Phi bị Mộc Ly nói như vậy, sắc mặt xanh mét, hai mắt phun lửa đầy cừu hận nhìn Mộc Ly, nàng ta bước từng bước lại gần Mộc Ly, bàn tay run rẩy định tát, Như Phi vội cầu xin: “Linh Phi tỷ tỷ, xin tỷ tha cho nàng ấy.”
“Im ngay!” Mỹ nhân diễm lệ liếc Như Phi một cái, hai tay túm chặt lấy thân thể gầy yếu của Như Phi, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của Linh Phi tỷ tỷ, không muốn sống nữa à?”
Mộc Ly vội giãy dụa, muốn tránh nhưng không được, muốn đánh trả nhưng thân thể lại không động đậy được, trong lòng nghiến răng hỏi thăm mười tám đời hai tên cẩm y vệ kia. Mộc Ly đành trơ mắt nhận một cái tát của Linh Phi.
Như Phi la lên một tiếng nhưng vẫn không thể ngăn lại bàn tay của Linh Phi, “Bốp” một tiếng vang dội, tát thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mộc Ly. Chỉ nghe tiếng, cũng biết được cái tát này của Linh Phi mạnh thế nào, may Mộc Ly mang mặt nạ da người, nên không sẽ để lại vết sưng, nhưng mà cũng rất đau nha. Cơ thể này của Nhan Khuynh Thành vốn mềm mại, đến giờ chưa từng bị đánh, bởi vậy nên chịu cái tát này xong, khóe miệng xuất hiện một ít máu.
/228
|