Sau đó, Mộc Ly còn chưa kịp động thủ, Linh Phi vẫn chưa kịp tới chỗ Mộc Ly, đột nhiên một cẩm y vệ nhảy ra cản đường.
Chỉ thấy cẩm y vệ kia chạy tới trước mặt Linh Phi, cung kính hành lễ: “Linh Phi nương nương, để bọn nô tài giúp người!”
Trên mặt Linh Phi hiện lên nét mừng rỡ, nhưng lập tức lại vặn vẹo, nói với hai cẩm y vệ: “Vậy làm phiền.”
Mộc Ly khó hiểu, vừa rồi không phải nói không có lệnh của Hoàng thượng thì không thể tự tiện làm việc sao? Chẳng lẽ……
Âm thầm nhìn bốn phía một vòng, không thấy bóng dáng màu vàng đó ở đâu, điều này khiến Mộc Ly càng tức giận, vì sao cẩm y vệ đã đi còn quay lại? Rốt cuộc là nghe lệnh của ai? Của Vũ Tiêu Nhiên sao?
Nhưng Mộc Ly còn chưa kịp suy nghĩ lại, hai cẩm y vệ kia đã thi triển khinh công, một trước một sau đánh bọc Mộc Ly. Mộc Ly khẽ nhíu đôi mày thanh tú, lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh nói: “Sao, các ngươi đổi chủ nhanh vậy ư? Dám cãi lại lệnh của chủ tử, tự ý hành động?” Vừa nói, Mộc Ly âm thầm lui chân về bên trái, mặc kệ người nào muốn chỉnh mình, cái gọi là lui một bước trời cao biển rộng, lúc nên trốn thì phải trốn, co được dãn được mới là một nữ tử tốt.
Nét mặt hai thị vệ ấy hiện lên sự kỳ lạ, không lên tiếng ép sát Mộc Ly. Mộc Ly lạnh lùng cười, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời tỏa sáng như viên ngọc, đôi mắt lưu ly hiện lên tia mỉa mai, nàng quay lại hung hăng đá ra, ngăn hai tên thị vệ lại gần mình.
Hai tên cẩm y vệ kia cả kinh, không ngờ nữ tử thoạt nhìn bé nhỏ gầy yếu lại khỏe như vậy, còn đôi mắt sáng như ngọc dưới ánh mặt trời kia, khiến chúng chói mắt, đó là một loại ánh mắt tự tin, cao quý, không thể khinh nhờn, giống như nữ thần trên chín tầng trời, từ trên cao liếc xuống dưới.
“Các ngươi còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau bắt con tiện nhân kia lại!” Mắt thấy Mộc Ly lùi sang một bên, Linh Phi gấp đến nhấc chân, giờ khắc này nàng ta thật chờ mong có thể trả lại Mộc Ly mấy cái tát lần trước, sau đó phải chỉnh nàng ta thật tốt!
Chỉ thấy cẩm y vệ kia chạy tới trước mặt Linh Phi, cung kính hành lễ: “Linh Phi nương nương, để bọn nô tài giúp người!”
Trên mặt Linh Phi hiện lên nét mừng rỡ, nhưng lập tức lại vặn vẹo, nói với hai cẩm y vệ: “Vậy làm phiền.”
Mộc Ly khó hiểu, vừa rồi không phải nói không có lệnh của Hoàng thượng thì không thể tự tiện làm việc sao? Chẳng lẽ……
Âm thầm nhìn bốn phía một vòng, không thấy bóng dáng màu vàng đó ở đâu, điều này khiến Mộc Ly càng tức giận, vì sao cẩm y vệ đã đi còn quay lại? Rốt cuộc là nghe lệnh của ai? Của Vũ Tiêu Nhiên sao?
Nhưng Mộc Ly còn chưa kịp suy nghĩ lại, hai cẩm y vệ kia đã thi triển khinh công, một trước một sau đánh bọc Mộc Ly. Mộc Ly khẽ nhíu đôi mày thanh tú, lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh nói: “Sao, các ngươi đổi chủ nhanh vậy ư? Dám cãi lại lệnh của chủ tử, tự ý hành động?” Vừa nói, Mộc Ly âm thầm lui chân về bên trái, mặc kệ người nào muốn chỉnh mình, cái gọi là lui một bước trời cao biển rộng, lúc nên trốn thì phải trốn, co được dãn được mới là một nữ tử tốt.
Nét mặt hai thị vệ ấy hiện lên sự kỳ lạ, không lên tiếng ép sát Mộc Ly. Mộc Ly lạnh lùng cười, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời tỏa sáng như viên ngọc, đôi mắt lưu ly hiện lên tia mỉa mai, nàng quay lại hung hăng đá ra, ngăn hai tên thị vệ lại gần mình.
Hai tên cẩm y vệ kia cả kinh, không ngờ nữ tử thoạt nhìn bé nhỏ gầy yếu lại khỏe như vậy, còn đôi mắt sáng như ngọc dưới ánh mặt trời kia, khiến chúng chói mắt, đó là một loại ánh mắt tự tin, cao quý, không thể khinh nhờn, giống như nữ thần trên chín tầng trời, từ trên cao liếc xuống dưới.
“Các ngươi còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau bắt con tiện nhân kia lại!” Mắt thấy Mộc Ly lùi sang một bên, Linh Phi gấp đến nhấc chân, giờ khắc này nàng ta thật chờ mong có thể trả lại Mộc Ly mấy cái tát lần trước, sau đó phải chỉnh nàng ta thật tốt!
/228
|