Những lời này vừa ra khỏi miệng, đầu Mộc Ly gần như muốn nổ tung, đừng nói Vũ Tiêu Nhiên không hiểu, thực ra nàng Anh Mộc Ly nàng càng thêm không hiểu, bởi vì từ nhỏ nàng đã không được cha mẹ yêu thương, để nàng nói một hơi như vậy, thật sự rất hại não mà.
Hơn nữa nàng cũng có biết về chuyện của Nhan Phong, nếu đích thực đã chết, nói không chừng nàng còn có thể nặn ra hai giọt nước mắt, nhưng vấn đề là ông ấy đang giả chết, muốn Mộc Ly đau lòng cũng không thể, vừa nói láo, vừa còn phải giả bộ đau lòng, rối rắm lắm đây!
Vũ Tiêu Nhiên thấy nàng chẳng hề đau lòng dĩ nhiên là vui mừng, hắn vốn không cần thiết phải nói hết mọi chuyện cho nàng biết, chỉ vì không kiềm chế được sự nhớ nhung trong lòng nên mới tìm cớ vội vàng chạy tới đây.
"Được rồi, chúng ta không nói những thứ này, đến nếm thử tài nấu nướng của ta thế nào." Mộc Ly chủ động dắt tay hắn vào chỗ ngồi, lúc Vũ Tiêu Nhiên đến đây, bọn người các nàng người đang vây quầng bên măm cơm, nhưng bởi vì có hắn, mọi người lặp tức tự giác thối lui, để không gian lại cho hai người họ.
"Toàn bộ do nàng làm?" Vũ Tiêu Nhiên nhìn trên bàn tràn đầy món ăn, nhớ lại dáng vẻ Mộc Ly bình thường hung hãn lạnh lẽo, có chút không tin, nữ nhân này biết nấu ăn? Hắn vô cùng hoài nghi!
Giống như vì nghiệm chứng nghi ngờ của hắn, Mộc Ly rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Toàn bộ những thứ này là ta tự mình làm."
Trong nháy mắt, mặt Vũ Tiêu Nhiên đen lại, nhìn một bàn đồ ăn, trong ánh mắt mang theo nhè nhẹ tức giận, giống như có thể chém nát cái bàn này bất cứ lúc nào.
"Ngươi làm sao vậy?" Rụt rụt cổ, Mộc Ly cảm thấy hơi lạ, một khắc trước còn tốt, sao hiện tại đột nhiên nổi giận tới như vậy.
Vũ Tiêu Nhiên siết chặt tay Mộc Ly, lôi nàng trở về ngực mình, giọng nói có chút buồn buồn: "Về sau không được nấu cơm cho người khác!"
Muốn làm thì cũng phải làm cho hắn ăn, hắn còn chưa thưởng thức qua tài nghệ của nàng, tại sao nàng có thể để cho người khác ăn?
Trong lòng vẫn không dám hỏi sự băn khoăn của mình, ba năm này, hắn không ở bên cạnh nàng, có phải đã có một người nam nhân khác thay thế hắn đến bên người nàng hay không? Nghĩ tới đây Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên nổi điên ghen tỵ.
Hơn nữa nàng cũng có biết về chuyện của Nhan Phong, nếu đích thực đã chết, nói không chừng nàng còn có thể nặn ra hai giọt nước mắt, nhưng vấn đề là ông ấy đang giả chết, muốn Mộc Ly đau lòng cũng không thể, vừa nói láo, vừa còn phải giả bộ đau lòng, rối rắm lắm đây!
Vũ Tiêu Nhiên thấy nàng chẳng hề đau lòng dĩ nhiên là vui mừng, hắn vốn không cần thiết phải nói hết mọi chuyện cho nàng biết, chỉ vì không kiềm chế được sự nhớ nhung trong lòng nên mới tìm cớ vội vàng chạy tới đây.
"Được rồi, chúng ta không nói những thứ này, đến nếm thử tài nấu nướng của ta thế nào." Mộc Ly chủ động dắt tay hắn vào chỗ ngồi, lúc Vũ Tiêu Nhiên đến đây, bọn người các nàng người đang vây quầng bên măm cơm, nhưng bởi vì có hắn, mọi người lặp tức tự giác thối lui, để không gian lại cho hai người họ.
"Toàn bộ do nàng làm?" Vũ Tiêu Nhiên nhìn trên bàn tràn đầy món ăn, nhớ lại dáng vẻ Mộc Ly bình thường hung hãn lạnh lẽo, có chút không tin, nữ nhân này biết nấu ăn? Hắn vô cùng hoài nghi!
Giống như vì nghiệm chứng nghi ngờ của hắn, Mộc Ly rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Toàn bộ những thứ này là ta tự mình làm."
Trong nháy mắt, mặt Vũ Tiêu Nhiên đen lại, nhìn một bàn đồ ăn, trong ánh mắt mang theo nhè nhẹ tức giận, giống như có thể chém nát cái bàn này bất cứ lúc nào.
"Ngươi làm sao vậy?" Rụt rụt cổ, Mộc Ly cảm thấy hơi lạ, một khắc trước còn tốt, sao hiện tại đột nhiên nổi giận tới như vậy.
Vũ Tiêu Nhiên siết chặt tay Mộc Ly, lôi nàng trở về ngực mình, giọng nói có chút buồn buồn: "Về sau không được nấu cơm cho người khác!"
Muốn làm thì cũng phải làm cho hắn ăn, hắn còn chưa thưởng thức qua tài nghệ của nàng, tại sao nàng có thể để cho người khác ăn?
Trong lòng vẫn không dám hỏi sự băn khoăn của mình, ba năm này, hắn không ở bên cạnh nàng, có phải đã có một người nam nhân khác thay thế hắn đến bên người nàng hay không? Nghĩ tới đây Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên nổi điên ghen tỵ.
/228
|