Nhớ nhung nhiều như vậy nhưng chưa từng nói ra khỏi miệng, tương tư nhiều như vậy nhưng vẫn giữ trong lòng, giờ khắc này nhìn thấy nhau lại phát hiện vốn dĩ cái gì cũng không cần nói, chỉ cần một ánh mắt, sự ăn ý cũng đã lưu chuyền giữa hai người bọn họ.
"Ly nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng." Vũ Tiêu Nhiên nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không đè nén được sự bi thương.
Tim Mộc Ly đập mạnh, tay ôm eo hắn chợt cứng đờ, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại, không cần phải nói, nàng cũng thừa biết hắn muốn nói gì rồi, chỉ vì thời gian này, vừa khéo trùng với chuyện của Nhan phủ.
"Chuyện gì?" Cho dù đã biết hắn muốn nói gì, nhưng Mộc Ly vẫn cố hỏi, giọng nói chẳng hề cứng ngắc, ngược lại có hơi buông lỏng, so với sự lo lắng của Vũ Tiêu Nhiên sợ nàng đau lòng, Mộc Ly hỏi cực kỳ tùy ý.
"Nhan phủ. . . . . ." Dừng một chút, cuối cùng Vũ Tiêu Nhiên lấy giọng điệu hơi dễ chịu hơn một tí nói ra: "Phụ thân nàng, đã xảy ra chuyện."
Nói xong, Vũ Tiêu Nhiên kéo gần khoảng cách, khẩn trương nhìn vào đôi mắt sửng sờ của Mộc Ly, dường như sợ nàng nghĩ quẩn vội vàng an ủi: "Ly nhi, con người sống trên đời chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, nàng không nên đau lòng, phụ thân nàng. . . . . ."
Nói xong, Vũ Tiêu Nhiên lại lúng túng không tìm được lời nào khác để an ủi nàng. Dù sao, hắn vốn cũng không phải là người có thể nói những lời an ủi này.
Mộc Ly chỉ im lặng, kinh ngạc nhìn hắn ngẩn người, con ngươi như lưu ly thoáng mờ mịt, trong đầu cũng đang tự hỏi nên biểu lộ vẻ mặt thế nào đây, mới tính là bình thường, giống như người đang chịu ‘tang phụ ’.
Vũ Tiêu Nhiên thấy nàng đứng ngây ra không nói lời nào, cho rằng nàng đang đau lòng, mà mình thì trong lúc nhất thời lại không tìm được cớ để an ủi, trong lòng vừa nóng vừa giận, chỉ có thể ôm thật chặt nàng, cho nàng sức mạnh.
Mặt Mộc Ly chôn ở trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực, khẽ nhếch miệng cười, rất ngọt rất đẹp, đáng tiếc Vũ Tiêu Nhiên lại không thấy, giờ khắc này hắn chỉ nghĩ đến việc làm thế nào an ủi, để nàng không đau lòng nữa, mà không chú ý vẻ mặt chẳng chút đau buồn của Mộc Ly.
"Ta hiểu, người sống trên đời chắc chắn sẽ một ngày già đi chết đi, bất luận kẻ nào cũng không tránh được, phụ thân tận trung vì nước, đời này cũng không có gì tiếc nuối, cho nên ta nghĩ thông suốt rồi, khổ sở mặc dù sẽ có, nhưng vui mừng càng nhiều hơn, bởi vì ta có một phụ thân tốt."
"Ly nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng." Vũ Tiêu Nhiên nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không đè nén được sự bi thương.
Tim Mộc Ly đập mạnh, tay ôm eo hắn chợt cứng đờ, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại, không cần phải nói, nàng cũng thừa biết hắn muốn nói gì rồi, chỉ vì thời gian này, vừa khéo trùng với chuyện của Nhan phủ.
"Chuyện gì?" Cho dù đã biết hắn muốn nói gì, nhưng Mộc Ly vẫn cố hỏi, giọng nói chẳng hề cứng ngắc, ngược lại có hơi buông lỏng, so với sự lo lắng của Vũ Tiêu Nhiên sợ nàng đau lòng, Mộc Ly hỏi cực kỳ tùy ý.
"Nhan phủ. . . . . ." Dừng một chút, cuối cùng Vũ Tiêu Nhiên lấy giọng điệu hơi dễ chịu hơn một tí nói ra: "Phụ thân nàng, đã xảy ra chuyện."
Nói xong, Vũ Tiêu Nhiên kéo gần khoảng cách, khẩn trương nhìn vào đôi mắt sửng sờ của Mộc Ly, dường như sợ nàng nghĩ quẩn vội vàng an ủi: "Ly nhi, con người sống trên đời chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, nàng không nên đau lòng, phụ thân nàng. . . . . ."
Nói xong, Vũ Tiêu Nhiên lại lúng túng không tìm được lời nào khác để an ủi nàng. Dù sao, hắn vốn cũng không phải là người có thể nói những lời an ủi này.
Mộc Ly chỉ im lặng, kinh ngạc nhìn hắn ngẩn người, con ngươi như lưu ly thoáng mờ mịt, trong đầu cũng đang tự hỏi nên biểu lộ vẻ mặt thế nào đây, mới tính là bình thường, giống như người đang chịu ‘tang phụ ’.
Vũ Tiêu Nhiên thấy nàng đứng ngây ra không nói lời nào, cho rằng nàng đang đau lòng, mà mình thì trong lúc nhất thời lại không tìm được cớ để an ủi, trong lòng vừa nóng vừa giận, chỉ có thể ôm thật chặt nàng, cho nàng sức mạnh.
Mặt Mộc Ly chôn ở trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực, khẽ nhếch miệng cười, rất ngọt rất đẹp, đáng tiếc Vũ Tiêu Nhiên lại không thấy, giờ khắc này hắn chỉ nghĩ đến việc làm thế nào an ủi, để nàng không đau lòng nữa, mà không chú ý vẻ mặt chẳng chút đau buồn của Mộc Ly.
"Ta hiểu, người sống trên đời chắc chắn sẽ một ngày già đi chết đi, bất luận kẻ nào cũng không tránh được, phụ thân tận trung vì nước, đời này cũng không có gì tiếc nuối, cho nên ta nghĩ thông suốt rồi, khổ sở mặc dù sẽ có, nhưng vui mừng càng nhiều hơn, bởi vì ta có một phụ thân tốt."
/228
|