Tâm cả kinh, Mộc Ly vừa vùng vẫy kéo chăn che thân thể mình, vừa tức giận rống to: "Vũ Tiêu Nhiên ngươi muốn là gì? Tên bạo quân ngựa đực ngươi, cút ngay cho ta!"
"Ngựa đực?" Hắn cười lạnh, hai mắt đỏ ngầu, lý trí còn sót lại cũng bởi vì những lời này của nàng, mà tiêu tán hoàn toàn: "Hôm nay ta sẽ để cho nàng xem một chút cái gì là ngựa đực."
Dứt lời, hắn hung hăng dùng môi lưỡi, dằn xéo mỗi một chỗ da thịt trên người nàng, từ cổ đến xương quai xanh, một đường đi xuống, lửa nóng bùng cháy, đi qua nơi nào cũng đều để lại dấu răng, cơ thể nàng run rẩy giãy giụa, đôi tay mảnh khảnh lại bị hắn cố định, nàng càng giãy dụa, hắn càng điên cuồng.
Đúng là hắn đã điên cuồng vì nàng, chưa người nào có thể khiến hắn điên cuồng như vậy, nữ nhân này, thật có bản lãnh!
"Vũ Tiêu Nhiên! Ngươi mau buông ta ra!!" Đôi mắt lưu ly ở trong bóng tối thoáng qua một tia tĩnh mịch, Mộc Ly dốc hết khả năng vùng vẫy, tiếc là bị hắn đè ở phía dưới nên không làm gì được, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn muốn làm gì thì làm trên người mình.
Không thể giãy dụa, Mộc Ly để mặc hắn tùy ý giày xéo trên thân thể mình, hai mắt nàng mở to, ngơ ngác nhìn màn lụa mỏng ở đỉnh đầu, không hiểu sao chuyện lại đi đến bước này. Nàng chẳng hề nghĩ tới, bởi vì nàng không muốn trước khi đi có bất cứ quan hệ gì với hắn. . . . . .
Nụ hôn nóng rực, dọc theo xương quai đi thẳng xuống, để lại vô số ấn ký, không chỉ trên da thịt, mà còn khắc sâu tận đáy lòng, phát hiện Mộc Ly khác thường, Vũ Tiêu Nhiên từ trước người nàng ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt nàng trống rỗng, con ngươi tĩnh lặng như đã chết, tất cả động tác trong khoảnh khắc toàn bộ dừng lại.
Lý trí bị tiêu tán từ từ trở về, hắn kéo chăn đắp kín giúp nàng, tay cầm trong phút chốc có chút cứng ngắc, cũng tại khoảnh khắc đó, trái tim bắt đầu thắt chặt lại, đau đớn lan tràn tới từng tế bào toàn thân, đau đến tột đỉnh, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến ngay cả dạ dày cũng bắt đầu không cầm được lăn lộn co quắp. . .
"Ngựa đực?" Hắn cười lạnh, hai mắt đỏ ngầu, lý trí còn sót lại cũng bởi vì những lời này của nàng, mà tiêu tán hoàn toàn: "Hôm nay ta sẽ để cho nàng xem một chút cái gì là ngựa đực."
Dứt lời, hắn hung hăng dùng môi lưỡi, dằn xéo mỗi một chỗ da thịt trên người nàng, từ cổ đến xương quai xanh, một đường đi xuống, lửa nóng bùng cháy, đi qua nơi nào cũng đều để lại dấu răng, cơ thể nàng run rẩy giãy giụa, đôi tay mảnh khảnh lại bị hắn cố định, nàng càng giãy dụa, hắn càng điên cuồng.
Đúng là hắn đã điên cuồng vì nàng, chưa người nào có thể khiến hắn điên cuồng như vậy, nữ nhân này, thật có bản lãnh!
"Vũ Tiêu Nhiên! Ngươi mau buông ta ra!!" Đôi mắt lưu ly ở trong bóng tối thoáng qua một tia tĩnh mịch, Mộc Ly dốc hết khả năng vùng vẫy, tiếc là bị hắn đè ở phía dưới nên không làm gì được, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn muốn làm gì thì làm trên người mình.
Không thể giãy dụa, Mộc Ly để mặc hắn tùy ý giày xéo trên thân thể mình, hai mắt nàng mở to, ngơ ngác nhìn màn lụa mỏng ở đỉnh đầu, không hiểu sao chuyện lại đi đến bước này. Nàng chẳng hề nghĩ tới, bởi vì nàng không muốn trước khi đi có bất cứ quan hệ gì với hắn. . . . . .
Nụ hôn nóng rực, dọc theo xương quai đi thẳng xuống, để lại vô số ấn ký, không chỉ trên da thịt, mà còn khắc sâu tận đáy lòng, phát hiện Mộc Ly khác thường, Vũ Tiêu Nhiên từ trước người nàng ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt nàng trống rỗng, con ngươi tĩnh lặng như đã chết, tất cả động tác trong khoảnh khắc toàn bộ dừng lại.
Lý trí bị tiêu tán từ từ trở về, hắn kéo chăn đắp kín giúp nàng, tay cầm trong phút chốc có chút cứng ngắc, cũng tại khoảnh khắc đó, trái tim bắt đầu thắt chặt lại, đau đớn lan tràn tới từng tế bào toàn thân, đau đến tột đỉnh, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến ngay cả dạ dày cũng bắt đầu không cầm được lăn lộn co quắp. . .
/228
|