Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, hắn thâm trầm, mang theo cố chấp ngập trời và tuyệt đối khí phách, nàng tà mị, mang theo sự quật cường và tức giận không rõ nguyên nhân, trong đêm tối, thần sắc hai con ngươi trái ngược nhau. Tuy rằng bầu không khí không tốt lắm, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới sự sáng chói của đôi mắt to kia, rực rỡ giống như ngọc quý ở vùng biển Đông.
"Đó là vì ta muốn tốt cho nàng!" Không tìm được lý do phản bác, Vũ Tiêu Nhiên bất đắc dĩ gầm nhẹ: "Nàng an tâm đợi ở chỗ này, chờ tất cả xử lý tốt, nàng muốn đi đâu, ta đi cùng nàng."
Chờ tất cả xử lý tốt, nàng muốn đi đâu cũng được, hắn sẽ theo nàng, nhưng đáng chết, tại sao nữ nhân này không hiểu tâm tư của hắn chứ?!
"Ta không cần ngươi tốt với ta, bây giờ ta muốn đi ra ngoài." Không kịp suy nghĩ, Mộc Ly buộc miệng nói ra: "Chẳng lẽ ngươi cho là ta không có năng lực tự bảo vệ mình? Hay ngưoi cho rằng ta sẽ bỏ trốn?"
"Ừ, ta chính là sợ nàng chạy, sợ nàng sẽ vô duyên vô cớ biến mất lần nữa."
Hắn tức giận rống to, thoải mái thừa nhận. Đúng, hắn sợ nàng lại biến mất một lần nữa, hắn không có nhiều ba năm như vậy để chờ đợi. Nếu hắn để mất nàng, hắn không xác định mình có thể nổi điên hay không, dùng lý trí còn sót lại, hắn áp chế đau đớn trong lòng đang dâng lên vì nàng.
"Ta Anh Mộc Ly cho tới bây giờ cũng chưa từng thật sự tồn tại, cho dù có biến mất thì thế nào?" Nàng há có thể không hiểu ý tứ của hắn? Chẳng qua bị tức giận che mất tâm trí.
Trí, nàng vốn là loại người hướng tới sự tự do tự tại, sao lại cam tâm vì nam nhân này mà an cư trong hậu cung chứ?
Huống chi, nàng chỉ là người thay thế trong mắt hắn, trừ thân phận khiến hắn không tin này, bọn họ không có bất kỳ quan hệ nào, nghĩ tới đây Mộc Ly càng thêm khó chịu, giãy giụa lợi hại hơn, Anh Mộc Ly nàng nhất định phải đi ra ngoài!
"Buông ta ra, ta muốn đi ra ngoài." Không bởi vì tức giận mà gầm nhẹ, Mộc Ly vừa xuôi tay thôi vùng vẫy, vừa dùng ánh mắt nhìn vật chết trừng hắn, trong đó chứa đựng sự quật cường lẫn đấu tranh, khiến trái tim hắn đau đớn tột cùng.
"Nàng đừng mơ tưởng." Nặn từ trong kẽ răng ra mấy chữ, hai mắt hắn đỏ ngầu một tay đè nàng ở phía dưới, tay còn lại vung lên, quần áo trên người nàng bị xé rách thành từng mảnh vụn.
"Đó là vì ta muốn tốt cho nàng!" Không tìm được lý do phản bác, Vũ Tiêu Nhiên bất đắc dĩ gầm nhẹ: "Nàng an tâm đợi ở chỗ này, chờ tất cả xử lý tốt, nàng muốn đi đâu, ta đi cùng nàng."
Chờ tất cả xử lý tốt, nàng muốn đi đâu cũng được, hắn sẽ theo nàng, nhưng đáng chết, tại sao nữ nhân này không hiểu tâm tư của hắn chứ?!
"Ta không cần ngươi tốt với ta, bây giờ ta muốn đi ra ngoài." Không kịp suy nghĩ, Mộc Ly buộc miệng nói ra: "Chẳng lẽ ngươi cho là ta không có năng lực tự bảo vệ mình? Hay ngưoi cho rằng ta sẽ bỏ trốn?"
"Ừ, ta chính là sợ nàng chạy, sợ nàng sẽ vô duyên vô cớ biến mất lần nữa."
Hắn tức giận rống to, thoải mái thừa nhận. Đúng, hắn sợ nàng lại biến mất một lần nữa, hắn không có nhiều ba năm như vậy để chờ đợi. Nếu hắn để mất nàng, hắn không xác định mình có thể nổi điên hay không, dùng lý trí còn sót lại, hắn áp chế đau đớn trong lòng đang dâng lên vì nàng.
"Ta Anh Mộc Ly cho tới bây giờ cũng chưa từng thật sự tồn tại, cho dù có biến mất thì thế nào?" Nàng há có thể không hiểu ý tứ của hắn? Chẳng qua bị tức giận che mất tâm trí.
Trí, nàng vốn là loại người hướng tới sự tự do tự tại, sao lại cam tâm vì nam nhân này mà an cư trong hậu cung chứ?
Huống chi, nàng chỉ là người thay thế trong mắt hắn, trừ thân phận khiến hắn không tin này, bọn họ không có bất kỳ quan hệ nào, nghĩ tới đây Mộc Ly càng thêm khó chịu, giãy giụa lợi hại hơn, Anh Mộc Ly nàng nhất định phải đi ra ngoài!
"Buông ta ra, ta muốn đi ra ngoài." Không bởi vì tức giận mà gầm nhẹ, Mộc Ly vừa xuôi tay thôi vùng vẫy, vừa dùng ánh mắt nhìn vật chết trừng hắn, trong đó chứa đựng sự quật cường lẫn đấu tranh, khiến trái tim hắn đau đớn tột cùng.
"Nàng đừng mơ tưởng." Nặn từ trong kẽ răng ra mấy chữ, hai mắt hắn đỏ ngầu một tay đè nàng ở phía dưới, tay còn lại vung lên, quần áo trên người nàng bị xé rách thành từng mảnh vụn.
/228
|