"Vậy gọi là Chiêu Nhạc đi"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Năm nay, sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Liên Hề Vi ôm một đứa bé còn nằm trong tã lót về.
Những lần trước về núi nàng bay lướt qua đại trận hộ sơn nhanh như tia sáng làm đám linh điểu trắng trên tiên sơn hết hồn bay loạn xạ cả lên.
Nhưng lần này ôm theo một đứa bé nên phải chậm rãi đi bộ vào cổng lớn Doanh Châu.
Động tác bế của nàng không được thành thạo cho lắm, mặt vô cảm đi xuyên qua dòng người, bước nhanh về Thanh Trúc Lý.
Đưa mắt nhìn nàng đi xa rồi biến mất ở cuối đường, đệ tử gác cổng ngỡ ngàng hỏi: "Đó là… sơn chủ á?"
"Đứa bé kia là ai thế!" Một nữ đệ tử ôm mặt hét lên.
Mọi người xung quanh bắt đầu thảo luận sôi nổi chuyện vừa nhìn thấy.
Đủ loại suy đoán được đưa ra, thậm chí có người đoán đó là con của sơn chủ, thế là bị mọi người cười nhạo một trận.
Trong Thanh Trúc Lý, Chấp Đình, Tắc Dung, Tắc Tồn và Vi Hành đều có mặt, hôm nay là ngày kiểm tra tu vi, những lúc sư phụ bọn họ chạy mất dạng thì nhiệm vụ kiểm tra này sẽ rơi vào tay đại sư huynh.
Cho dù Tắc Dung Tắc Tồn hiện tại rất được hoan nghênh ở tu tiên giới, là nhân vật hào hoa phong nhã, hào quang vạn trượng trong mắt các nữ tu, tuy nhiên ở trước mặt đại sư huynh thì cũng phải ngoan như thỏ thôi.
Vi Hành thì chẳng cần phải nói, mấy mươi năm qua hắn không có thay đổi gì cả, vẫn là con người trầm lặng không có cảm giác tồn tại đó, mấy vị sư huynh nói gì hắn cũng gật đầu.
Chấp Đình đang chỉ cho Tắc Tồn những điểm chưa làm tốt thì chợt cảm thấy linh khí quen thuộc dao động, sau đó sư phụ bước vào, nhét thứ gì đó mềm mềm vào lòng hắn.
Chấp Đình đón lấy theo bản năng, cúi đầu nhìn thì chạm ngay một đôi mắt to tròn đen láy sáng rực, đôi mắt đó đang nhìn hắn chớp chớp mấy cái, sau đó hai hàng nước mắt trào ra, há miệng khóc òa lên.
"Á, nó khóc nữa kìa, Chấp Đình con dỗ đi." Liên Hề Vi lui lại hai bước nói.
Chấp Đình lộ ra biểu cảm hoang mang hiếm thấy, hắn nhìn sư phụ rồi lại nhìn đứa bé trong lòng mình, "Đây, sư phụ…?"
Tắc Tồn sợ hãi hét lên: "Sư phụ, người mất tích ba tháng là để đi sinh con đó hả?!"
Liên Hề Vi rút kiếm đánh tam đồ đệ ăn nói nhảm nhí ngã xuống đất.
Tắc Tồn chen mồm vào ngược lại khiến Chấp Đình bình tĩnh lại.
Hắn bế đứa bé lắc lư nhẹ mấy cái, vì một đứa bé sơ sinh mà Chấp Đình đại sư huynh luôn vững như Thái Sơn bắt đầu lúng túng tay chân, thật là trăm năm khó gặp.
Tuy hắn thường ngày có vẻ rất toàn năng, chuyện gì đến tay cũng đều có thể giải quyết, nhưng hiển nhiên hắn cũng có chuyện không làm được, ví dụ như sinh con và chăm sóc trẻ con.
Đứa bé này hình như chỉ mới chào đời không bao lâu, bé tí, mềm như nước, nhẹ như mây, hắn không dám dùng lực mạnh, chỉ biết bế trên tay để mặc nó khóc không ngừng.
Chấp Đình bất lực nhìn sang sư phụ, ngặt một nỗi sư phụ cũng bất lực y như hắn, hai sư đồ mặt đối mặt nhìn nhau.
May thay đứa bé khóc một hồi cũng thấm mệt nên đã thiếp đi.
Mấy người bọn họ thở phào nhẹ nhõm, Chấp Đình bảo sư đệ tìm một cái giường cho đứa bé ngủ, giường của hắn làm từ trúc còn cứng hơn đá, đặt đứa bé này nằm lên thì không hay tí nào.
Tắc Dung nghe vậy, vội vàng lôi ra một tấm da thú có dạng lõm vào và một tấm đệm mây mềm trải lên, che đi những chỗ có khả năng làm bị thương đứa bé, "Đại sư huynh, đặt xuống đây đi."
Chấp Đình đặt đứa bé lên chiếc giường vừa tạo ra tức thời, đến lúc này mới có thời gian hỏi Liên Hề Vi về lai lịch của đứa bé.
Liên Hề Vi nói: "Con còn nhớ Yến Vân Ca ở Vạn Hoa Thiên Kính không?"
Trí nhớ của Chấp Đình thuộc hàng nào chứ, nàng hỏi một cái là nhớ ngay.
Lúc đó, để giải Luân Hồi Sinh Tử Ấn của sư phụ, họ đã đến Vạn Hoa Thiên Kính tìm Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa, nữ tử trông như nam giới Yến Vân Ca đó thương lượng với hắn một hồi thì đồng ý giao Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa ra.
"Năm đó điều kiện nàng ta đưa ra khi giao Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa cho chúng ta là sau này nếu có việc cần thì ta phải làm giúp nàng ta một việc.
Hôm nay, ta làm xong việc đang chuẩn bị hồi sơn thì phát hiện vườn hoa của nàng ta biến mất rồi.
Còn Yến Vân Ca bị trọng thương chỉ còn thoi thóp, trước kia chết nàng ta giao đứa bé này lại cho ta." Liên Hề Vi giải thích.
Năm đó, sau khi cho Yến Vân Ca phương thức liên lạc với họ thì hai người liền ra về, sau này cũng không từng ghé qua Vạn Hoa Thiên Kính lần nào.
Nhiều năm không có tin tức gì khác nên hai người cũng quên mất chuyện này.
Nay đột nhiên nói muốn giao đứa bé cho mình, Liên Hề Vi chưa kịp hỏi câu nào thì nàng ta đã tắt thở.
Hết cách, nàng chỉ đành mang đứa bé về rồi tính sau.
"Yến Vân Ca nói đây là con của nàng ta, còn cha đứa bé là ai thì không nói, cũng không biết ai hủy hoại vườn hoa của nàng ta.
Yến Vân Ca chỉ muốn ta đồng ý nuôi dưỡng đứa bé trưởng thành, nàng ta hy vọng ta đừng nói với đứa bé về thân thế của nàng ta, cũng không cần phải trả thù."
Mặc dù Yến Vân Ca không phải tu sĩ tu tiên giới nhưng cũng không phải người bình thường.
Từ trước đó Chấp Đình đã nhận thấy trên người nàng ta có nhiều bí mật, chỉ là không muốn tìm hiểu tận cùng mà thôi.
Bây giờ nghe tin nàng ta đã mất, hắn cũng không thấy thương cảm quá nhiều, hơn hết là suy nghĩ đứa bé sư phụ mới mang về này sẽ đi đâu về đâu.
"Nếu Yến Vân Ca đã muốn che giấu một số chuyện thì chúng ta cũng nên tuân thủ di nguyện của nàng ta.
Nhưng mà, không biết sư phụ định sắp xếp cho đứa bé này thế nào?" Chấp Đình nhỏ giọng hỏi.
Liên Hề Vi cũng hạ thấp giọng, không để làm ồn tới đứa bé đang ngủ say: "Chấp Đình con nghĩ thế nào?"
Chấp Đình trầm ngâm một lát, nói: "Một, sư phụ tìm một nhà nhận nuôi đứa bé này, như thế, nó có thể lớn lên trong một gia đình bình thường.
Hai, sư phụ để nó ở lại Doanh Châu, sau này dẫn dắt nó vào con đường tu tiên.
Hai cách này để có lợi có hại riêng."
Liên Hề Vi không đưa ra quyết định ngay lập tức, nàng quay đầu nhìn đứa bé con vô tri đang chìm trong giấc ngủ.
Tắc Dung, Tắc Tồn và Vi Hành đang ngồi xổm phía trước, giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Woa cái mặt bé tí này mềm gì đâu á." Tắc Tồn mới chọc nhẹ mặt đứa bé một cái đã bị kiếm khí của Liên Hề Vi quật ngã.
"Con mà làm nó tỉnh thì tự đi mà dỗ đó." Liên Hề Vi uy hiếp đồ đệ.
Tắc Tồn phá phách quen rồi, chẳng biết sợ là gì.
Y cười hi hi ngồi lại gần đứa bé, nhân lúc sư phụ không để ý nhéo mặt đứa bé.
Vi Hành bên cạnh muốn nói lại thôi, hình như rất muốn khuyên ngăn y, cứ lo lắng nhìn bàn tay Tắc Tồn.
Tắc Dung thì kéo tay Tắc Tồn ra không cho y chạm vào đứa bé.
Liên Hề Vi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tìm một nhà nhận nuôi nó thì dễ thôi nhưng Yến Vân Ca đã giao nó cho ta thì ta phải có trách nhiệm với nó."
Chấp Đình hiểu rồi, "Sư phụ định giữ đứa bé lại Doanh Châu chăm sóc ư?"
Liên Hề Vi: "Phải, ta sẽ nhận nó làm đệ tử, sau này nó chính là tiểu sư muội của các con đấy."
Nàng vừa dứt lời, Tắc Dung Tắc Tồn và Vi Hành đều sững sờ, Tắc Tồn lại thừa cơ nhéo má đứa bé, lần này quả nhiên làm bé con tỉnh giấc, tiếng khóc vang vọng khắp Thanh Trúc Lý.
Thấy sư phụ sư huynh sư đệ đều nhìn mình, Tắc Tồn cười cười rồi nhét tay vào miệng đứa bé.
Thuốc đắng dã tật, con bé ngậm ngón tay y, không khóc nữa.
Tắc Tồn đắc ý nói: "Đấy xem đi, nghỉ khóc rồi này."
Chấp Đình: "Tắc Tồn, tay đệ lúc nãy mới…"
Tắc Tồn: "Dính chút đất thôi mà, không sao, trông cũng đâu có bẩn đâu."
Tắc Dung lạnh lùng nạt đệ đệ: "Càn quấy, quá không sạch sẽ, bỏ tay đệ ra mau, để ta đi, tay ta sạch hơn đệ."
Vi Hành: "...!Nhị sư huynh, đệ thấy chắc con bé đói rồi, không nên để nó mut ngón tay như thế, để nó ăn chút gì đó thì tốt hơn…"
Liên Hề Vi: "Chỗ ta có hai viên đan dươc nè, cho nó ăn đi."
Vi Hành: "...!Sư phụ, con bé còn nhỏ như thế, không nên cho ăn đan dược…"
Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một hồi, cuối cùng đồng loạt nhìn sang Chấp Đình.
Chấp Đình nói: "Đứa bé còn nhỏ, đúng là không thích hợp ăn đan dược, chi bằng nghiền chúng thành bột rồi đem nấu nước uống đi."
Vi Hành: "..." Đại sư huynh, đệ thấy cái vấn đề nó không nằm ở đấy.
Liên Hề Vi tỉnh ngộ, "Hay lắm, Chấp Đình con nói rất có lý, cứ làm thế đi."
Chấp Đình: "Không, sư phụ, con nói đùa thôi."
Chủ Phong của Doanh Châu bỗng có thêm một đứa bé, mới hai ngày trôi qua mà sư đồ họ đã hiểu ra một điều sâu sắc rằng con nít không dễ nuôi tí nào.
Đến cả Tắc Tồn tay bẩn thích nhéo má con bé cũng phải quỳ lạy trước tiếng khóc to đến lạ của nó.
Tắc Tồn ngồi ngoài cửa, bịt tai nói với ca ca: "Đệ thấy tiểu sư muội này có thể là có thiên phú đặc biệt gì đó, âm vực ghê gớm thế này đến cả đại sư huynh cũng chịu không nổi, huynh có thấy không, lúc nãy huynh ấy cũng bị tiếng khóc la của con bé làm cho hoảng loạn luôn á!"
Tắc Dung dùng thuật pháp giặt sạch chiếc khăn bông lơ lửng trước mặt, không thèm để mắt tới đệ đệ.
Đến khi thấy phiền mới quay đầu đáp: "Mau mang mấy tấm chăn nhỏ kia ra giặt sạch sẽ đi, không chừng lát nữa phải dùng tới đó."
Tắc Tồn bĩu môi, vừa dùng thuật pháp giống ca ca giặt chăn vừa nói: "Công tử phong độ ngời ngợi như đệ vì cái cớ chi mà phải ở đây giặt tã lót cho con nít chứ, truyền ra ngoài thì mất mặt chết.
Còn nữa, sao con nít cần nhiều tã lót thế! Chắc chắn vì đại sư huynh đút cho nó quá nhiều sữa linh thú."
Vi Hành im lặng không nói năng gì, bên cạnh chất một đống khăn bông đã giặt sạch.
Tắc Tồn thấy ca ca không quan tâm tới mình thì chuyển sang Vi Hành, "Này, sư đệ, sao đệ không nói chuyện, đang nghĩ gì đó?"
Vi Hành mím mím môi nói nhỏ: "Đệ đang nghĩ, hình như tiểu sư muội chưa có tên."
…
"Tên á?" Liên Hề Vi day trán, "À, ta quên mất là nó chưa có tên, mà Yến Vân Ca cũng không nói nó tên gì.
Đợi ta nghĩ đã, bây giờ đầu óc ta trống rỗng không nghĩ được gì cả."
Cuối cùng cũng dỗ được đứa bé đi ngủ, Chấp Đình mỏi mệt đi tới, nói: "Vậy gọi là Chiêu Nhạc đi."
"Hy vọng sau này con bé có thể vui vẻ mỗi ngày, không còn khóc nữa." Chấp Đình làm tư thế y chang Liên Hề Vi, day trán nói.
- Hết chương 115 -
NNPH lảm nhảm:
Thì ra Chiêu Nhạc là con của Yến Vân Ca à.
Ai tò mò cha đứa bé giống tui không?.
/139
|