"Sơn chủ, người làm vậy thật sự không ổn đâu!"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Liên Hề Vi quay về Doanh Châu không lâu sau đó thì sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Liên Úc thượng tiên cũng xuất quan.
Đây vốn dĩ là chuyện đáng mừng nhưng khi trông thấy bộ dạng hiện tại của cha, trái tim Liên Hề Vi thoắt cái trở nên nặng nề.
"Cha, sao linh quang của cha ảm đạm thế này!"
Liên Úc thượng tiên vẫn lạnh lùng nghiêm túc như ngày nào, ông ấy nhìn đứa con gái đã trưởng thành của mình, nở một nụ cười hiếm có, tuy rằng nụ cười ấy cũng biến mất một cách nhanh chóng.
"Hề Vi, cha phải đi độ kiếp rồi."
Liên Hề Vi nhíu mày, "Tiên nhân kiếp ư? Nhưng không phải còn tận mấy năm nữa à, sao cha lại độ kiếp lúc này?"
Liên Úc thượng tiên không đáp mà chỉ lắc đầu nhìn biển mây cuồn cuộn phía cuối chân trời, "Hề Vi, con đã đạt được Hóa Tiên cảnh, cha rất vui, mai sau, Doanh Châu phải giao lại cho con rồi."
"Cha…" Trong lòng Liên Hề Vi xuất hiện một dự cảm không lành.
Nàng nhìn bóng lưng ông ấy, tim đập nhanh, bước lên nắm lấy tay áo ông ấy như ngày còn bé, hỏi: "Cha phải đi bằng được sao? Tại sao vậy? Cha sẽ quay lại mà có đúng không?"
Liên Úc thượng tiên nhẹ nhàng xoa đầu nàng, dường như đã buông bỏ hết những nỗi lo âu trong lòng, "Hề Vi, cha hy vọng con có thể bình an sống tiếp."
Liên Hề Vi không hiểu ánh mắt phức tạp lúc này của ông ấy rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nàng chỉ nhìn thấy, vào lúc cha quay người đi, nét âu sầu tích tụ bấy lâu trên hàng mày của ông biến mất, trở về là vị kiếm tiên sơ lãng của rất nhiều năm về trước.
Dường như ông ấy đã biết rằng, chuyến này đi sẽ có kết quả ra sao, thế nhưng ông không hề quay đầu, bóng hình chìm trong ánh dương sáng lóa dần dần trở nên nhạt nhòa.
Liên Hề Vi đứng trên đài cao ở Vân Sinh Gian mười ngày mười đêm.
Khi tia nắng ban mai ló dạng, trái tim nàng hẫng mất một nhịp, nước mắt tuôn rơi.
Đạt đến Hóa Tiên cảnh có thể cảm nhận thiên địa, nàng biết người thân duy nhất của mình trên đời này đã đi rồi.
Sơn chủ Doanh Châu tiên sơn, kiếm tiên Liên Úc độ kiếp thất bại, đạo tan người mất.
Truyền thuyết cùng cái chết của ông ấy trở thành lịch sử, thành nỗi khắc khoải khôn nguôi trong lòng biết bao thế hệ người trên tu tiên giới.
Sau khi Liên Úc qua đời không lâu, Lạc Thư Bạch đến Doanh Châu.
Người bạn thân nhất của Liên Úc kiếm tiên trông tiều tụy đi rất nhiều.
Y đến để nói lời từ biệt.
"Xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không thể cứu được phụ thân ngươi." Lạc Thư Bạch chỉ nói với Liên Hề Vi một câu thế.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Liên Hề Vi, y đến tìm Chấp Đình nói chuyện hồi lâu.
"Ý của Lạc tiền bối là sư phụ sắp tới sẽ có hai tử kiếp?" Chấp Đình hỏi.
Lạc Thư Bạch: "Phải, nên lần này trước khi đi ta phải giao lại thứ này cho ngươi, sau này nhất định ngươi sẽ dùng tới nó."
Chấp Đình nhìn thứ y lấy ra, thở dài nói: "Lạc tiền bối là thần dược Cô Nguyệt Căn hóa thành, bây giờ người lại giao nó cho ta, Lạc tiền bối không định sống nữa ư?"
Lạc Thư Bạch lắc đầu, chẳng thấy có chút gì là buồn bã khi sắp chết, "Không phải ta không muốn sống nữa mà là nạn kiếp đến có muốn tránh cũng không thoát.
Trước đây ta đã đồng ý với người bạn tốt đó của ta rồi, không tự đi tìm đường chết đâu, nhưng lần này ta cũng chịu thôi, vì giúp ông ấy tránh kiếp nạn mà tổn hao bổn nguyên, cứ kéo dài nữa thì sớm muộn cũng chết, thay vì nhân lúc còn có thể lấy nó ra, tránh để sau này tiêu tán cùng với ta."
"Giao thứ này cho ngươi, ta nghĩ ít nhiều cũng giúp được con bé tránh tử kiếp một lần.
Sở dĩ ta không nói với nó là bởi tính cách của nó chẳng khác mấy so với bạn tốt của ta, thế nên ngươi biết nên làm gì rồi đó."
Chấp Đình: "Vãn bối hiểu rồi, đa tạ Lạc tiền bối."
"Không cần cảm ơn.
Vẫn là câu nói đó, cho dù có thay đổi ra sao, hãy nhớ giữ lấy một chút tỉnh táo còn lại trong lòng ngươi." Lần này Lạc Thư Bạch cũng một đi không trở lại.
Đối với Doanh Châu tiên sơn, thời đại cũ qua đi, tân nhiệm sơn chủ vẫn sẽ tiếp tục giữ vững sự phồn thịnh của Doanh Châu.
Không hỗn loạn như Đại Dư tiên sơn, quá trình trở thành sơn chủ Doanh Châu của Liên Hề Vi rất thuận lợi.
Người có tu vi Hóa Tiên trẻ nhất tu tiên giới nay đã trở thành sơn chủ Doanh Châu, chưa đến trăm tuổi đã chưởng quản một trong những tiên môn đẳng cấp nhất tu tiên giới.
Bên cạnh việc nàng vẫn được công nhận là đệ nhất mỹ nhân tu tiên giới, mọi người cũng đều cung kính gọi nàng là Hi Vi kiếm tiên, sơn chủ Doanh Châu.
Phần lớn đệ tử Doanh Châu đều rất lấy làm tự hào về vị tân sơn chủ này, nhưng không phải tất cả đều cảm thấy vui mừng, Dương lão phong chủ chính là một trong số đó.
Trong số các phong chủ của Doanh Châu thì ông ta được xem là người có tuổi đời già nhất, tính tình cũng kỳ quặc, không phải ông ta không thích Liên Hề Vi làm tân sơn chủ, chỉ là cảm thấy không thuận mất trước một số việc làm của nàng.
Điều khiến Dương lão phong chủ tức giận nhất là tân sơn chủ không bận tâm chính sự, nhiều chuyện cần nàng làm thì nàng không làm, toàn giao cho đại đồ đệ Chấp Đình.
Lúc trước khi còn làm thiếu sơn chủ đã thế, bây giờ thành sơn chủ vẫn vậy.
Chuyện cần nàng xử lý đều là chuyện quan trọng nhưng nàng cứ giao phó cho đệ tử Chấp Đình thì còn ra thể thống gì!
Tính cách tân sơn chủ còn cố chấp hơn cha nàng, nói mãi không nghe.
Cứ cách hai ba hôm là Dương lão phong chủ lại đến Chủ Phong tìm tân sơn chủ nhưng lần nào cũng chỉ gặp Chấp Đình nở nụ cười hòa nhã, oán than với hắn một hồi, trà uống đầy một bụng rồi ra về, chẳng bao giờ gặp được tân sơn chủ.
Mỗi lần không gặp nàng, Dương lão phong chủ lại đổi địa điểm khác.
Liên Hề Vi không sợ chiến đấu với ma tu tà ác hung hãn, chỉ sợ vị Dương lão phong chủ này.
Chẳng còn cách nào khác, nàng chỉ đành trốn ông ta y như trốn những người theo đuổi mình.
Nhưng thỉnh thoảng cũng xui xẻo đụng ngay Dương lão phong chủ mãi không chịu bỏ cuộc.
"Sơn chủ, người làm vậy thật sự không ổn đâu! Sao có thể để Chấp Đình chưởng quản sự vụ trên tiên sơn chứ!"
Liên Hề Vi đáp tỉnh bơ: "Vậy ta để nó làm thiếu sơn chủ, thế là có thể danh chính ngôn thuận giúp ta xử lý mấy việc đó rồi."
Dương lão phong chủ trợn mắt há mồm, không ngờ nàng sẽ đáp như thế.
Liên Hề Vi càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tệ.
Nàng quay về Thanh Trúc Lý thương lượng với Chấp Đình xong, hắn đáp: "Sư phụ, chuyện này thật sự không thỏa đáng đâu!"
Liên Hề Vi khiếp sợ, vỗ vỗ vai hắn: "Sao con nói chuyện giống Dương lão phong chủ thế kia, âm điệu ngữ khí giống y chang lão, vi sư nghe mà đau đầu quá."
Chấp Đình ho khan một tiếng, "Dương lão phong chủ không tìm được sư phụ nên đến tìm con khá nhiều lần, nghe nhiều nên… Tóm lại, chuyện này không ổn."
Liên Hề Vi: "Có gì mà không ổn, bây giờ con mà đạt tu vi Hóa Tiên ta giao hẳn chức sơn chủ cho con luôn cũng chẳng sao.
Doanh Châu không phải Đại Dư, đời đời phải do huyết mạch chính thống kế thừa, mấy đời trước của Doanh Châu ta cũng có ba vị là đệ tử kế thừa đó thôi."
Chấp Đình: "Đó là vì mấy vị sơn chủ họ không có con cái kế tục, vả lại là sơn chủ trước khi chết truyền cho đệ tử, không phải tiền lệ của đời trước đã định đồ đệ sẽ thành thiếu sơn chủ.
Nếu sư phụ cứ thế này thì về sau e rằng Dương lão phong chủ sẽ dẫn cả Bắc Phong đến làm ầm ĩ lên mất.
Thật sự không cần thiết vì chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến cà Doanh Châu."
Liên Hề Vi: "Nhưng mà, Dương lão phong chủ không tán thành chuyện con xử lý sự vụ giúp ta."
Chấp Đình: "Chuyện này không gấp được, để con từ từ khuyên ông ấy."
Bất kể chuyện gì vào tay Chấp Đình đều không thành vấn đề, nhiều năm qua đã như thế rồi nên Liên Hề Vi rất yên tâm.
Nàng sực nhớ tới một chuyện, lấy một chiếc hộp từ trong tay áo ra, "Ta tìm được một ít đá Vũ, ta nhớ lúc trước con đọc quyển Trân Vật Chí có nhắc đến thứ này, có vẻ hứng thú, nên ta đào một ít ra cho con đó."
"Sư phụ không cần phải phí tâm như vậy đâu, đây là chuyện nhỏ thôi, nếu làm lỡ chuyện sư phụ phải làm…"
Liên Hề Vi không chờ hắn nói hết đã tiếp tục lấy túi đồ tùy thân ra, nói: "Còn mấy thứ này nữa, lúc trước ngang qua động phủ của một tà tu, trong đó có không ít linh thảo quý hiếm, dạo này chẳng phải con đang nghiên cứu phương thuốc mới sao, này, cầm hết đi."
"Còn nữa, cái này là bạn ta tặng, ta định là không nhận rồi đó nhưng thấy thứ này có vẻ thích hợp với con nên lấy một món."
Chấp Đình nhìn một đống đồ trước mắt, đỡ trán, "Sư phụ, người mang đồ về cho con thế có mang cho các sư đệ không?"
Liên Hề Vi giật mình, "Ta quên rồi… ta cũng không biết chúng nó thiếu cái gì."
Chấp Đình im lặng giây lát: "Thôi bỏ đi, con sắp xếp lại chỗ này xem có thứ gì các sư đệ cần không, có thì mang qua cho các đệ ấy."
Liên Hề Vi chống cằm cười, "Người làm đại sư huynh con còn có trách nhiệm hơn người sư phụ là ta đấy."
Mỗi lần về Doanh Châu, Liên Hề Vi đều ở Thanh Trúc Lý nhiều nhất, kế đến mới về Vân Sinh Gian luyện kiếm.
Những lúc như thế, nàng sẽ gọi ba đồ đệ đến, chỉ dẫn cho từng đứa, mà phải chỉ đến nước ai nấy mặt mũi cát bụi lấm lem, ngã lăn quay ra đất mới chịu thôi.
Tắc Tồn nằm dưới đất không dậy nổi, nói: "Sư phụ, tại sao đại sư huynh không cần tới để người "chỉ dẫn" vậy!"
Liên Hề Vi nhẹ nhàng tránh được công kích của Tắc Dung, nói: "Bởi vì Chấp Đình nói nó không muốn tới."
Tắc Tồn la lên: "Thiên vị! Sư phụ thiên vị! Nếu con nói con cũng không muốn tới thì sao?"
Liên Hề Vi: "Chuyện không có khả năng thì bớt nghĩ tới đi.
Còn nữa, Tắc Tồn, con nghĩ hỏi thế là làm ta phân tâm được chắc?"
Bị nhìn thấu mục đích thật sự, Tắc Tồn đành nằm dưới đất la: "Ca! Cố lên! Cố thêm mấy chiêu nữa! Đệ tin tưởng huynh!"
Tắc Dung đang đối chiến với Liên Hề Vi mím chặt môi, không thèm để ý đệ đệ.
"Ca! Đúng rồi, vậy đó!"
Một giây sau, Tắc Dung bị vỏ kiếm của Liên Hề Vi đánh bay ra, ngã xuống cạnh Tắc Tồn.
Hai huynh đệ nằm xếp hàng dưới đất, Tắc Tồn nói: "Đệ mới cổ vũ cho huynh đó, huynh có thái độ gì thế hả?"
Tắc Dung lạnh lùng nói với đệ đệ: "Mười chiêu cũng tiếp không xong thì không có tư cách nói chuyện với ta."
Liên Hề Vi giải quyết xong hai đồ đệ thì chỉ sang Vi Hành, "Nào, để sư phụ xem xem con tiến bộ đến đâu rồi."
Ánh mắt Vi Hành sáng lấp lánh, giơ kiếm xông tới.
Sau mười chiêu, hắn cũng bị đánh bay như hai sư huynh.
Ba sư huynh đệ xếp thành một hàng trên đất.
- Hết chương 114 -.
/139
|