Hoa Hoa bị Diệp mắng lại vừa tức vừa đỏ mặt. Hắn mất tập trung bị Tự Nhân sượt kiếm chém đứt đuôi tóc.
- Tóc của ta!
- Thì vẫn là tóc của ngươi!
Tự Nhân luôn bình tĩnh và chính xác trong từng đường kiếm, Diệp nhận ra Hoa Hoa nóng tính và rất dễ bị động bởi bên ngoài.
- Hoa Hoa mát mẻ! - Diệp gọi lớn.
- Ngươi gọi ta là cái gì thế hả?!
Tự Nhân hắn vung kiếm chém sượt dọc theo cánh tay Hoa Hoa và đá Hoa Hoa ngã bay ra ngoài căn nhà. Tự Nhân bỏ ra ngoài.
Diệp đứng dậy định chạy ra thì ba người hầu của Hoa Hoa lao tới tấn công.
“Không được. Tự Nhân đang đấu bên ngoài. Mình không thể làm hắn phân tâm.”
Bàn tay Diệp đụng vào một vật cứng ở góc nhà, cô không suy nghĩ nhiều mà ném thẳng về phía ba người hầu tròn trịa của Hoa Hoa. Cái nắp thùng bằng gỗ bay ngoại mục và liệng vào bụng một tên hầu. Diệp chạy khỏi góc nhà và lại gần bên đống đồ đạc.
“Mình sẽ không trở thành gánh nặng cho ai. Ít nhất là lần này!”
Bên ngoài ngôi nhà, Tự Nhân và Hoa Hoa vẫn đang giao tranh ác liệt, cơn giận của Hoa Hoa càng khiến đòn đánh của hắn ta nguy hiểm hơn. Tự Nhân tuy ung dung không tỏ ra nao núng nhưng cũng không thể rảnh tay và sơ suất.
- Vị đại tiên hiểu biết này, ta bất đắc dĩ mới phải ghé thăm nhà ngài đêm khuya, chúng ta chỉ muốn xin ngài mấy nhánh Du Thảo Tiên để cứu người.
- Cứ ở đó mà mơ đi !
- Thứ lỗi đắc tội rồi.
Tự Nhân sau khi nghe Hoa Hoa quát lớn với vẻ mặt hung hăng thì hắn bỗng trầm giọng, đôi mắt se lại sắc bén. Trong nháy mắt Tự Nhân biến mất vào không gian như làn khói mỏng.
- Cái…cái gì. Thuật Di thân tức thời mà hắn cũng biết?
Cơn bàng hoàng chưa dứt thì âm thanh xé gió vọng tới từ phía sau lưng Hoa Hoa, hắn quay lại phản đòn thì đã muộn. Tự Nhân đột ngột xuất hiện từ phía sau, một cước đánh ngã Hoa Hoa, hắn chớp thời cơ chĩa kiếm kề cổ đại tiên mát mẻ.
- Nói xem ngươi cất Du Thảo Tiên ở chỗ nào? Ta phải cứu người nên không có thời gian rảnh chơi với ngươi đâu.
- To gan lớn mật quá nhỉ? Ngươi…rút cục thì là loại yêu quái như thế nào?
Hoa Hoa thực sự tò mò về Tự Nhân – một con yêu quái không hề tầm thường có thể dễ dàng bước vào Tiên giới, dễ dàng tìm được vườn thảo dược quý của hắn, giờ thì dễ dàng hạ gục hắn. Tất cả chẳng phải quá dễ dàng đối với một yêu quái sao? Chưa nói tới những tiên thuật bí truyền hắn cũng biết không ít.
Thân mình toát ra khí của yêu quái thành tinh nhưng thực lực lại mạnh mẽ khôn lường.
Nửa giống yêu quái, nửa giống tiên.
Hoa Hoa hắn vẫn chưa thể lý giải ngay được.
- Ta là như thế nào thì ngươi không thể muốn biết là sẽ được biết!
Hoa Hoa không nói gì thêm nữa, bầu không khí phút chốc tĩnh lặng đầy căng thẳng.
- Tự Nhân, Tự Nhân!! Tôi tìm được Du Tiên Thảo rồi.
Nghe tiếng Diệp vọng ra, Tự Nhân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hắn xoay nhanh người lại túm áo Hoa Hoa để đảm bảo không cho Hoa Hoa cơ hội lất ngược tình thế, khi ngẩng lên nhìn Diệp thì trong tay cô đang túm chặt mấy nhánh cỏ xanh non phát sáng.
- Tôi tìm được Du Tiên Thảo rồi – Diệp sung sướng như sắp khóc tới nơi.
- Em tìm ở đâu?
- Đám người hầu của Hoa Hoa thì ra đều là các loài dược thảo. Ông ta biến chúng thành hình dạng con người, giống như những con búp bê để sai vặt thôi. Bị tôi đánh ngất bọn chúng liền hiện nguyên hình ngay.
- Ngươi làm cách nào mà đánh được từng ấy đứa? – Hoa Hoa giận dữ.
- Tôi dùng đồ đạc trong nhà ông để ném đấy, đặc biệt là đống quần áo hôi rình mấy tuần không giặt, rất có ích.
Diệp buông lời thản nhiên trong khi Hoa Hoa đại tiên mặt mày u ám, khóe mép giật giật mấy cái. Hẳn là ngôi nhà nhỏ của hắn đang vô cùng hoang tàn, xơ xác nhờ ơn phúc của Diệp.
Tự Nhân quan sát thật kỹ những nhánh cỏ xem có đúng là Du Tiên Thảo không. Hắn gật đầu cười có ý khen ngợi Diệp, cầm Du Tiên Thảo nhét vào trong áo.
- Xử lý Hoa Hoa đại tiên thế nào đây?
- Ừm…. – Diệp gãi nhẹ bên má, suy tính.
- Các ngươi định làm gì ta hả? Đừng có liều, có ngày ta tìm được các ngươi thì chớ trách ta ác độc….
- Trói ông ta vào trong nhà đi, chúng ta rời khỏi đây cũng nhanh, chắc ông ta không kịp trở tay đâu.
- Ta không có Thừng Trói Tiên, trói thừng thường đâu ăn thua gì với đại tiên.
Diệp và Tự Nhân nhìn nhau suy nghĩ, vẫn chưa có cách nào khả thi để xử lý Hoa Hoa. Trước tình thế é.o le của mình, Hoa Hoa cũng không thể làm gì được, đành cầu mong cho Diệp và Tự Nhân không nghĩ ra phương án gì quá “kinh khủng”.
Diệp bắt đầu sốt ruột, phải mau đem Du Tiên Thảo về cho Thiên Yết.
- Thôi thì đành làm liều vậy – Tự Nhân thở dài.
Hắn niệm một cái thần chú thật dài, nháy mắt hóa phép biến Hoa Hoa thành một hòn đã cuội bé tẹo. Diệp há hốc mồm không kịp phản ứng gì, âm thanh “Véo…” vang lên như xé gió, hòn đá cuộn mất hút trong màn đêm. Tự Nhân vội kéo tay Diệp rồi dùng thuật Di Thân cố gắng thoát khỏi Tiên Giới mà hòa mình xuống dưới trần gian nhanh hết mức có thể.
Diệp nhắm chặt hai mắt và dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy tay Tự Nhân, tiếng gió lướt qua tai tưởng nhẹ nhàng mà lại dồn dập từng đợt từng đợt, sự di chuyển quá đột ngột làm Diệp gần như không thể hô hấp. Cả hắn và cô rơi thẳng xuống khu rừng. Đôi cánh rộng của Thần Điểu liệng trên không rồi lao vút tới đón được Diệp và Tự Nhân, vậy là chuyến viếng thăm Hoa Hoa đại tiên không báo trước đã kết thúc thuận lợi.
- Sao cô biết chúng tôi về mà đưa Thần Điểu tới đón hay vậy? – Diệp xoa xoa cái lưng và quay hỏi Xủ Nữ.
- Tôi ngóng hai người lâu quá đang định lên Tiên Giới tìm đây ! – Xử Nữ có phần gắt gỏng, lo lắng.
- Chúng tôi tìm được Du Tiên Thảo rồi, mau trở về cứu Thiên Yết.
Tự Nhân nói ngắn gọn không dư môt từ thừa thãi nào, Xử Nữ liền điều khiển Thần Điểu quay lại vị trí Hồ Hiên và Thiên Yết.
- Tóc của ta!
- Thì vẫn là tóc của ngươi!
Tự Nhân luôn bình tĩnh và chính xác trong từng đường kiếm, Diệp nhận ra Hoa Hoa nóng tính và rất dễ bị động bởi bên ngoài.
- Hoa Hoa mát mẻ! - Diệp gọi lớn.
- Ngươi gọi ta là cái gì thế hả?!
Tự Nhân hắn vung kiếm chém sượt dọc theo cánh tay Hoa Hoa và đá Hoa Hoa ngã bay ra ngoài căn nhà. Tự Nhân bỏ ra ngoài.
Diệp đứng dậy định chạy ra thì ba người hầu của Hoa Hoa lao tới tấn công.
“Không được. Tự Nhân đang đấu bên ngoài. Mình không thể làm hắn phân tâm.”
Bàn tay Diệp đụng vào một vật cứng ở góc nhà, cô không suy nghĩ nhiều mà ném thẳng về phía ba người hầu tròn trịa của Hoa Hoa. Cái nắp thùng bằng gỗ bay ngoại mục và liệng vào bụng một tên hầu. Diệp chạy khỏi góc nhà và lại gần bên đống đồ đạc.
“Mình sẽ không trở thành gánh nặng cho ai. Ít nhất là lần này!”
Bên ngoài ngôi nhà, Tự Nhân và Hoa Hoa vẫn đang giao tranh ác liệt, cơn giận của Hoa Hoa càng khiến đòn đánh của hắn ta nguy hiểm hơn. Tự Nhân tuy ung dung không tỏ ra nao núng nhưng cũng không thể rảnh tay và sơ suất.
- Vị đại tiên hiểu biết này, ta bất đắc dĩ mới phải ghé thăm nhà ngài đêm khuya, chúng ta chỉ muốn xin ngài mấy nhánh Du Thảo Tiên để cứu người.
- Cứ ở đó mà mơ đi !
- Thứ lỗi đắc tội rồi.
Tự Nhân sau khi nghe Hoa Hoa quát lớn với vẻ mặt hung hăng thì hắn bỗng trầm giọng, đôi mắt se lại sắc bén. Trong nháy mắt Tự Nhân biến mất vào không gian như làn khói mỏng.
- Cái…cái gì. Thuật Di thân tức thời mà hắn cũng biết?
Cơn bàng hoàng chưa dứt thì âm thanh xé gió vọng tới từ phía sau lưng Hoa Hoa, hắn quay lại phản đòn thì đã muộn. Tự Nhân đột ngột xuất hiện từ phía sau, một cước đánh ngã Hoa Hoa, hắn chớp thời cơ chĩa kiếm kề cổ đại tiên mát mẻ.
- Nói xem ngươi cất Du Thảo Tiên ở chỗ nào? Ta phải cứu người nên không có thời gian rảnh chơi với ngươi đâu.
- To gan lớn mật quá nhỉ? Ngươi…rút cục thì là loại yêu quái như thế nào?
Hoa Hoa thực sự tò mò về Tự Nhân – một con yêu quái không hề tầm thường có thể dễ dàng bước vào Tiên giới, dễ dàng tìm được vườn thảo dược quý của hắn, giờ thì dễ dàng hạ gục hắn. Tất cả chẳng phải quá dễ dàng đối với một yêu quái sao? Chưa nói tới những tiên thuật bí truyền hắn cũng biết không ít.
Thân mình toát ra khí của yêu quái thành tinh nhưng thực lực lại mạnh mẽ khôn lường.
Nửa giống yêu quái, nửa giống tiên.
Hoa Hoa hắn vẫn chưa thể lý giải ngay được.
- Ta là như thế nào thì ngươi không thể muốn biết là sẽ được biết!
Hoa Hoa không nói gì thêm nữa, bầu không khí phút chốc tĩnh lặng đầy căng thẳng.
- Tự Nhân, Tự Nhân!! Tôi tìm được Du Tiên Thảo rồi.
Nghe tiếng Diệp vọng ra, Tự Nhân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hắn xoay nhanh người lại túm áo Hoa Hoa để đảm bảo không cho Hoa Hoa cơ hội lất ngược tình thế, khi ngẩng lên nhìn Diệp thì trong tay cô đang túm chặt mấy nhánh cỏ xanh non phát sáng.
- Tôi tìm được Du Tiên Thảo rồi – Diệp sung sướng như sắp khóc tới nơi.
- Em tìm ở đâu?
- Đám người hầu của Hoa Hoa thì ra đều là các loài dược thảo. Ông ta biến chúng thành hình dạng con người, giống như những con búp bê để sai vặt thôi. Bị tôi đánh ngất bọn chúng liền hiện nguyên hình ngay.
- Ngươi làm cách nào mà đánh được từng ấy đứa? – Hoa Hoa giận dữ.
- Tôi dùng đồ đạc trong nhà ông để ném đấy, đặc biệt là đống quần áo hôi rình mấy tuần không giặt, rất có ích.
Diệp buông lời thản nhiên trong khi Hoa Hoa đại tiên mặt mày u ám, khóe mép giật giật mấy cái. Hẳn là ngôi nhà nhỏ của hắn đang vô cùng hoang tàn, xơ xác nhờ ơn phúc của Diệp.
Tự Nhân quan sát thật kỹ những nhánh cỏ xem có đúng là Du Tiên Thảo không. Hắn gật đầu cười có ý khen ngợi Diệp, cầm Du Tiên Thảo nhét vào trong áo.
- Xử lý Hoa Hoa đại tiên thế nào đây?
- Ừm…. – Diệp gãi nhẹ bên má, suy tính.
- Các ngươi định làm gì ta hả? Đừng có liều, có ngày ta tìm được các ngươi thì chớ trách ta ác độc….
- Trói ông ta vào trong nhà đi, chúng ta rời khỏi đây cũng nhanh, chắc ông ta không kịp trở tay đâu.
- Ta không có Thừng Trói Tiên, trói thừng thường đâu ăn thua gì với đại tiên.
Diệp và Tự Nhân nhìn nhau suy nghĩ, vẫn chưa có cách nào khả thi để xử lý Hoa Hoa. Trước tình thế é.o le của mình, Hoa Hoa cũng không thể làm gì được, đành cầu mong cho Diệp và Tự Nhân không nghĩ ra phương án gì quá “kinh khủng”.
Diệp bắt đầu sốt ruột, phải mau đem Du Tiên Thảo về cho Thiên Yết.
- Thôi thì đành làm liều vậy – Tự Nhân thở dài.
Hắn niệm một cái thần chú thật dài, nháy mắt hóa phép biến Hoa Hoa thành một hòn đã cuội bé tẹo. Diệp há hốc mồm không kịp phản ứng gì, âm thanh “Véo…” vang lên như xé gió, hòn đá cuộn mất hút trong màn đêm. Tự Nhân vội kéo tay Diệp rồi dùng thuật Di Thân cố gắng thoát khỏi Tiên Giới mà hòa mình xuống dưới trần gian nhanh hết mức có thể.
Diệp nhắm chặt hai mắt và dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy tay Tự Nhân, tiếng gió lướt qua tai tưởng nhẹ nhàng mà lại dồn dập từng đợt từng đợt, sự di chuyển quá đột ngột làm Diệp gần như không thể hô hấp. Cả hắn và cô rơi thẳng xuống khu rừng. Đôi cánh rộng của Thần Điểu liệng trên không rồi lao vút tới đón được Diệp và Tự Nhân, vậy là chuyến viếng thăm Hoa Hoa đại tiên không báo trước đã kết thúc thuận lợi.
- Sao cô biết chúng tôi về mà đưa Thần Điểu tới đón hay vậy? – Diệp xoa xoa cái lưng và quay hỏi Xủ Nữ.
- Tôi ngóng hai người lâu quá đang định lên Tiên Giới tìm đây ! – Xử Nữ có phần gắt gỏng, lo lắng.
- Chúng tôi tìm được Du Tiên Thảo rồi, mau trở về cứu Thiên Yết.
Tự Nhân nói ngắn gọn không dư môt từ thừa thãi nào, Xử Nữ liền điều khiển Thần Điểu quay lại vị trí Hồ Hiên và Thiên Yết.
/54
|