Hoa Hoa Đại Tiên thân khoác trang phục vải mỏng màu vàng, quần lụa trắng, phong cách “mát mẻ” nhìn xuyên thấu cơ thể, cầm trên tay một cây trượng làm bằng gỗ thô, có hai ba cọng lá xanh phe phất.
“Đại tiên đây sao? Đại tiên sao ăn mặc thiếu đứng đắn vậy?”
- Ta có việc cầu đại tiên.
Khuôn mặt Tự Nhân tỏ ra biết điều, thưa gửi lễ phép nhưng tay ngầm dụng phép. Lão Hoa Hoa bị hắn dội nước ướt sũng lần thứ hai.
- Cái đồ yêu quái nhà ngươi! Giỡn mặt ta hả !
Hoa Hoa như khủng long bạo chúa gầm lên cay cú, hắn đuổi theo Tự Nhân rời xa khỏi căn nhà, tiếng kiếm bạc và trượng gỗ va chạm mạnh cùng tiếng xé gió ào ạt nhức tai. Diệp trèo cửa sổ vào trong nhà Hoa Hoa, cô vội vàng lục tìm chỗ để Du Tiên Thảo. Căn nhà của đại tiên đẹp thì có đẹp, phiêu diêu tự tại cũng có, nhưng mà đồ đạc lộn xộn ngổn ngang như bãi chiến trường.
“Dưới trần gian gọi tình trạng này là “thanh niên điển hình chưa có vợ”……Ui da!”
Diệp bịt mũi khi bới được một đôi tất vải đã mấy tuần chưa giặt, cô quẳng ra ngoài để cứu khứu giác của mình, vải che mặt cũng không tránh được cái mùi khó ngửi này. Lại tìm được cái quần lụa trắng, lại áo, lại…lại…..
“Khỉ thật !! Ở đây không có Du Tiên Thảo!”
Diệp gần như ngạt thở trong quá trình tìm kiếm, cô lục tung quần áo của Hoa Hoa và quẳng ra giữa nhà. Diệp chạy ra chỗ khác tìm kiếm, vớ được một rổ đào tiên to bằng hai nắm tay, kèm theo là vô số thứ quả Diệp chưa thấy bao giờ, hoa cả mắt. Diệp vẫn kiên trì đào xới, lục lọi, bới móc từng ngóc ngách nhà Hoa Hoa, cô không tin là không tìm được Du Tiên Thảo. Bên ngoài có tiếng kiếm của Tự Nhân thỉnh thoảng lại vọng đến.
Diệp chạy ngang chạy dọc trong căn nhà tre, cô vô tình xô đổ một thùng gỗ và ngã nhào cùng với hàng trăm thứ cỏ cây rơi ra từ thùng.
“Thì ra giấu tiên dược ở thùng này” – Diệp vơ mấy củ nhân sâm to cùng ít lá cây màu vàng – “Mình phải tìm được Du Tiên Thảo!”
Diệp cẩn thận xem từng loại tiên dược trong thùng, tìm một loại cỏ màu xanh non và phát sáng. Trong đám tiên dược không có mấy cây phát sáng, nếu có Du Tiên Thảo nhất định cô sẽ nhận biết được ngay.
- Du Tiên Thảo ! Du Tiên Thảo ! Mi ở đâu? Rút cục mi ở đâu !!
Hai tay Diệp thõng xuống đất, cô ngồi bệt xuống, cỏ cây rơi đầy trên người. Diệp đưa đôi mắt hoang mang nhìn khắp căn nhà, bao nhiêu đồ đạc Diệp đều đã tìm hết, nhưng lại không thấy một nhánh cỏ Du Tiên Thảo nào. Tự Nhân còn đang đấu với Hoa Hoa bên ngoài, không biết hắn có ổn không. Cô ở đây chỉ có mỗi việc tìm Du Tiên Thảo mà cũng không hoàn thành được.
“Em trai Xử Nữ sẽ chết mất” - Đôi tay Diệp run run - “Không được, phải tìm lại một lần nữa.”
Diệp vùng dậy, đúng lúc mái nhà tre bị một vật gì đó rơi thủng. Tự Nhân bị Hoa Hoa đánh bạt từ trên cao ngã xuống mái, hắn bị đẩy trượt một đoạn trên nền nhà, bị các mảnh tre và gỗ đè lên.
- Tự Nhân !
Diệp đỡ hắn dậy, Tự Nhân chống kiếm xuống đất, kéo tay áo lau miệng và kéo lại tấm khăn che mặt bị tuột.
- Có sao không?
- Bị người hầu của lão Hoa Hoa vây đó – hắn cười với Diệp – Nhưng mà tôi chưa bị thương, em yên tâm.
Đúng là hắn chỉ bị bẩn quần áo và bị trầy xước nhẹ do cú ngã vừa nãy, ngoài ra không thấy vết máu hay vết thương.
- Tôi…tôi tìm hết nhà lão ta nhưng không thấy Du Tiên Thảo….
Tự Nhân ôm Diệp và lăn vội sang bên, trượng gỗ của Hoa Hoa lao từ ngoài vào cắm phập trên đất. Diệp nín thở sợ hãi.
- Chậm chút là bị đâm trúng…
Mái nhà bỗng bị ba người thân hình mập mạp lật tung, Hoa Hoa đang bay trên không hạ mắt nhìn Tự Nhân và Diệp.
- Hóa ra còn có đồng phạm. Hai con tiểu yêu không sợ chết kia, ta sẽ đánh các ngươi phải hiện nguyên hình!
Hoa Hoa tuyên bố hùng hồn, hắn nhìn từ Tự Nhân sang Diệp, chợt nghệch mặt.
- Cô ta không phải yêu quái. Người trần gian ư? – Hoa hoa trợn mắt không tin nổi.
Tự Nhân cười thành tiếng, giọng nói cao vút chế nhạo Hoa Hoa.
- Hoa Hoa Đại Tiên học rộng biết nhiều mà lại phán một câu người trần gian xuất hiện ở Tiên giới? Nực cười quá đi.
“Tự Nhân đang che giấu Hoa Hoa việc mình là người trần gian.”
- Hừ. Dù có là người trần hay yêu quái, đợi ta tóm được cả hai rồi thanh minh sau !
Hoa Hoa thu trượng gỗ về hai tay nắm chặt vung cao, hắn nhảy bổ từ trên không xuống.
- Em ra kia tránh đi! Đừng lại gần!
Tự Nhân thuận tay đẩy Diệp về góc nhà, hắn rút kiếm đỡ trượng của Hoa Hoa, một luồng khí mạnh ép xuống Tự Nhân, cuốn sạch đồ đạc gần hắn.
- Con nhóc láo lếu dám quậy tưng bừng nhà của ta !!! – Hoa Hoa thét ra lửa – Bọn ngươi làm ta cáu lắm đấy !!
- Cái gì hả ! "Lão già" như ông nên chăm chỉ giặt quần áo đi ! Tôi suýt chết ngạt đó !
“Đại tiên đây sao? Đại tiên sao ăn mặc thiếu đứng đắn vậy?”
- Ta có việc cầu đại tiên.
Khuôn mặt Tự Nhân tỏ ra biết điều, thưa gửi lễ phép nhưng tay ngầm dụng phép. Lão Hoa Hoa bị hắn dội nước ướt sũng lần thứ hai.
- Cái đồ yêu quái nhà ngươi! Giỡn mặt ta hả !
Hoa Hoa như khủng long bạo chúa gầm lên cay cú, hắn đuổi theo Tự Nhân rời xa khỏi căn nhà, tiếng kiếm bạc và trượng gỗ va chạm mạnh cùng tiếng xé gió ào ạt nhức tai. Diệp trèo cửa sổ vào trong nhà Hoa Hoa, cô vội vàng lục tìm chỗ để Du Tiên Thảo. Căn nhà của đại tiên đẹp thì có đẹp, phiêu diêu tự tại cũng có, nhưng mà đồ đạc lộn xộn ngổn ngang như bãi chiến trường.
“Dưới trần gian gọi tình trạng này là “thanh niên điển hình chưa có vợ”……Ui da!”
Diệp bịt mũi khi bới được một đôi tất vải đã mấy tuần chưa giặt, cô quẳng ra ngoài để cứu khứu giác của mình, vải che mặt cũng không tránh được cái mùi khó ngửi này. Lại tìm được cái quần lụa trắng, lại áo, lại…lại…..
“Khỉ thật !! Ở đây không có Du Tiên Thảo!”
Diệp gần như ngạt thở trong quá trình tìm kiếm, cô lục tung quần áo của Hoa Hoa và quẳng ra giữa nhà. Diệp chạy ra chỗ khác tìm kiếm, vớ được một rổ đào tiên to bằng hai nắm tay, kèm theo là vô số thứ quả Diệp chưa thấy bao giờ, hoa cả mắt. Diệp vẫn kiên trì đào xới, lục lọi, bới móc từng ngóc ngách nhà Hoa Hoa, cô không tin là không tìm được Du Tiên Thảo. Bên ngoài có tiếng kiếm của Tự Nhân thỉnh thoảng lại vọng đến.
Diệp chạy ngang chạy dọc trong căn nhà tre, cô vô tình xô đổ một thùng gỗ và ngã nhào cùng với hàng trăm thứ cỏ cây rơi ra từ thùng.
“Thì ra giấu tiên dược ở thùng này” – Diệp vơ mấy củ nhân sâm to cùng ít lá cây màu vàng – “Mình phải tìm được Du Tiên Thảo!”
Diệp cẩn thận xem từng loại tiên dược trong thùng, tìm một loại cỏ màu xanh non và phát sáng. Trong đám tiên dược không có mấy cây phát sáng, nếu có Du Tiên Thảo nhất định cô sẽ nhận biết được ngay.
- Du Tiên Thảo ! Du Tiên Thảo ! Mi ở đâu? Rút cục mi ở đâu !!
Hai tay Diệp thõng xuống đất, cô ngồi bệt xuống, cỏ cây rơi đầy trên người. Diệp đưa đôi mắt hoang mang nhìn khắp căn nhà, bao nhiêu đồ đạc Diệp đều đã tìm hết, nhưng lại không thấy một nhánh cỏ Du Tiên Thảo nào. Tự Nhân còn đang đấu với Hoa Hoa bên ngoài, không biết hắn có ổn không. Cô ở đây chỉ có mỗi việc tìm Du Tiên Thảo mà cũng không hoàn thành được.
“Em trai Xử Nữ sẽ chết mất” - Đôi tay Diệp run run - “Không được, phải tìm lại một lần nữa.”
Diệp vùng dậy, đúng lúc mái nhà tre bị một vật gì đó rơi thủng. Tự Nhân bị Hoa Hoa đánh bạt từ trên cao ngã xuống mái, hắn bị đẩy trượt một đoạn trên nền nhà, bị các mảnh tre và gỗ đè lên.
- Tự Nhân !
Diệp đỡ hắn dậy, Tự Nhân chống kiếm xuống đất, kéo tay áo lau miệng và kéo lại tấm khăn che mặt bị tuột.
- Có sao không?
- Bị người hầu của lão Hoa Hoa vây đó – hắn cười với Diệp – Nhưng mà tôi chưa bị thương, em yên tâm.
Đúng là hắn chỉ bị bẩn quần áo và bị trầy xước nhẹ do cú ngã vừa nãy, ngoài ra không thấy vết máu hay vết thương.
- Tôi…tôi tìm hết nhà lão ta nhưng không thấy Du Tiên Thảo….
Tự Nhân ôm Diệp và lăn vội sang bên, trượng gỗ của Hoa Hoa lao từ ngoài vào cắm phập trên đất. Diệp nín thở sợ hãi.
- Chậm chút là bị đâm trúng…
Mái nhà bỗng bị ba người thân hình mập mạp lật tung, Hoa Hoa đang bay trên không hạ mắt nhìn Tự Nhân và Diệp.
- Hóa ra còn có đồng phạm. Hai con tiểu yêu không sợ chết kia, ta sẽ đánh các ngươi phải hiện nguyên hình!
Hoa Hoa tuyên bố hùng hồn, hắn nhìn từ Tự Nhân sang Diệp, chợt nghệch mặt.
- Cô ta không phải yêu quái. Người trần gian ư? – Hoa hoa trợn mắt không tin nổi.
Tự Nhân cười thành tiếng, giọng nói cao vút chế nhạo Hoa Hoa.
- Hoa Hoa Đại Tiên học rộng biết nhiều mà lại phán một câu người trần gian xuất hiện ở Tiên giới? Nực cười quá đi.
“Tự Nhân đang che giấu Hoa Hoa việc mình là người trần gian.”
- Hừ. Dù có là người trần hay yêu quái, đợi ta tóm được cả hai rồi thanh minh sau !
Hoa Hoa thu trượng gỗ về hai tay nắm chặt vung cao, hắn nhảy bổ từ trên không xuống.
- Em ra kia tránh đi! Đừng lại gần!
Tự Nhân thuận tay đẩy Diệp về góc nhà, hắn rút kiếm đỡ trượng của Hoa Hoa, một luồng khí mạnh ép xuống Tự Nhân, cuốn sạch đồ đạc gần hắn.
- Con nhóc láo lếu dám quậy tưng bừng nhà của ta !!! – Hoa Hoa thét ra lửa – Bọn ngươi làm ta cáu lắm đấy !!
- Cái gì hả ! "Lão già" như ông nên chăm chỉ giặt quần áo đi ! Tôi suýt chết ngạt đó !
/54
|