- Việc của em là hãy chuẩn bị bữa ăn như những gì em thích, dù sao những thứ hợp với bọn tôi, em không cần phải...
- Tôi biết rồi.
Diệp ăn tiếp trong im lặng, cô giống kẻ bất lực không thể giúp gì được cho cả hai người họ, thế giới của họ luôn không thể tiếp nhận một con người như cô, họ có phải là “người” đâu. Cô còn không phân biệt được cuối cùng thì họ là Tiên hay là Yêu ma.
Tối hôm đó, Diệp gọi điện thoại cho lớp trưởng, định bịa ra một lý do để hắn nói giúp với cô giáo việc nghỉ học sáng nay, ai ngờ hắn chỉ ậm ừ, nói rằng cô đã đánh dấu tên và bảo trước lớp rằng Diệp không đủ điều kiện để thi hết môn. Diệp tắt máy cái rụp, rõ ràng là lớp trưởng cũng không muốn gánh phiền hà mà giúp cô. Sáng mai cô sẽ đến trường và cố gắng nói chuyện với giáo viên, bét ra cũng phải bịa được cái lý do khá khẩm một tý.
Cô ngả người nằm trên chiếc giường êm ái. Mọi chuyện như cơn ác mộng vậy. Sau một buổi tối liền xuất hiện hai kẻ “không bình thường”, vì chúng liên lụy cô mà cô thành người tạm thời không có nhà ở, bao nhiêu đồ đạc và kỉ vật của cô với người mẹ quá cố đều chìm trong gạch đá đổ nát rồi.
Diệp mệt mỏi đưa cánh tay lên che mắt, trở mình khóc thút thít.
Nhưng bây giờ, cô đang được sống trong một tòa nhà tuyệt vời, được vui đùa trêu chọc Hồ Hiên, muốn gì đều có thứ đó. Quan trọng hơn cả, có một người thật lòng quan tâm, chăm sóc và dịu dàng, ân cần mỗi giây mỗi phút với cô. Lần đầu tiên trong đời có một người nói rằng họ sẽ bảo vệ và che chở cho cô.
“Ngô Tự Nhân.”
Nghĩ tới Tự Nhân, Diệp bỗng ngừng khóc, cô chậm chạp mở mắt và mường tượng lại từ lúc gặp hắn lần đầu tiên, khi hắn cứu cô hai lần, và giờ hắn sẽ ở gần bên cô để bảo vệ cô.
Diệp đặt bàn tay lên ngực cô, cảm nhận tiếng tim thình thịch và nhịp đập rộn ràng, cô bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Cô đã không hiểu được vì sao hắn muốn bảo vệ cô, nhưng hình như trái tim cô không mạnh mẽ như lý trí, nó đã cảm động trước Tự Nhân rồi sao?
Hạnh phúc đối với Diệp rất đơn giản, được ai đó yêu thương và thật lòng quan tâm. Chỉ cần đơn giản như vậy thôi.
“Mẹ ơi, có phải mẹ đã cử người xuống đây để ở bên cạnh con hằng ngày không?” – Diệp chắp tay cầu nguyện.
Nhưng bản tính của cô không phải là người suy nghĩ lạc quan, qua nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống, Diệp đã trưởng thành với lối suy nghĩ không còn là một cô bé 16 tuổi nữa.
Nụ cười của Diệp vơi dần, ánh mắt buồn bã xa xăm. Điều gì khiến cô chắc chắn rằng Tự Nhân thật lòng muốn bảo vệ cô? Trên đời này vốn đã không có điều gì là không có nguyên do, huống hồ cô và hắn....cô và hắn không họ hàng thân thiết, không quen biết tin tưởng. Cô phải lấy gì để chắc chắn Tự Nhân thật lòng ân cần với cô đây?
Không thể dễ dàng đặt niềm tin để rồi thoáng chốc sẽ trở thành kẻ ngu ngốc được. Quanh cô chẳng có ai để cô có thể tin tưởng, không một ai ! Tự bản thân cô sẽ làm tất cả.
Cô là một người như thế nào? Một đứa con gái chưa từng biết bố là ai, mẹ mất khi cô vừa mới lọt lòng cất tiếng khóc, một mình cô trên thế gian đã mười mấy năm. Lăm năm hàng xóm thương hại mà nuôi cô, ngoài ra Không ai cho cô cái gì, không ai giúp cô việc gì, tự lực cánh sinh, cô sớm đã học được cách tồn tại cô độc và tự lập trên đôi chân yếu ớt của cô rồi.
Một người như cô làm sao đủ điều kiện để được người ta yêu thương? Có vẻ như Thượng Đế thật tàn nhẫn với cô. Cô còn nhiều việc lắm. Phải học để mà cố gắng thay đổi tương lai u ám của cô, học vấn là một con đường gian khổ nhưng nhất định đích đến sẽ không phụ lòng người. Đi làm kiếm tiền để trang trải cuộc sống, giữa thế gian này cô chưa từng nhận được một đồng tiền nào của bất kỳ ai cho cô, tất cả đều đổi lại bằng nỗ lực của cô hết.
Phải rồi. Cô làm gì có thời gian và sức lực dành cho chuyện yêu đương. Bạn bè cùng tuổi giờ này đang sống trong tình yêu, vô tư và hồn nhiên, còn cô hầu như không có thời gian dù chỉ là nghĩ tới.
“Tôi không có thời gian !”
Kết luận rằng, cô sẽ không đặt niềm tin một cách vội vã và mù quáng vào Tự Nhân, cuộc sống của cô vẫn trôi qua và cô sẽ phải làm việc để sống !
“Không nên dây dưa thêm với Tự Nhân và Hồ Hiên, không tốt. Mĩnh sẽ giục hắn mau chóng khôi phục lại căn nhà cho mình, mình sẽ sớm rời khỏi nơi này. Mình sẽ hạn chế tối đa để không phải quan tâm tới hai người bọn họ, mình cũng sẽ nói rõ rằng cả hai hãy mặc kệ mình, không ai được can thiệp hay ảnh hưởng vào cuộc sống của mình. Phải làm sao để khi mình rời khỏi nơi này, Tự Nhân và Hồ Hiên sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình, không còn một dấu vết nào….” – Diệp mím chặt môi.
CỘC CỘC !!!
Âm thanh gõ cửa của người bên ngoài phòng kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Diệp bước đến mở cửa phòng.
- Ngô Tự Nhân.
- Ừm. Có làm phiền em không?
Diệp nhớ tới mớ suy nghĩ khi nãy của cô. Cô đã hứa với bản thân là không được tin tưởng vội vã Tự Nhân, cũng không được để bản thân cô quá quan tâm tới hắn.
- Có chuyện gì không? Nếu không thì tôi đi ngủ sớm để sáng mai đi học.
- Sao em lại thái độ lạnh lùng vô tình quá vậy?
Hắn làm bộ mặt sắp khóc tới nơi, Diệp đỏ mặt.
- Hey. Tôi vào phòng em một lát được chứ?
- Làm gì? Phòng con gái mà – Diệp trừng mắt, bám chặt cánh cửa.
- Chỉ để nói chuyện thôi.
Chưa đợi sự đồng ý của Diệp thì Tự Nhân đã đẩy cửa vào, ngồi phịch xuống giường, ngắm nghía căn phòng.
“Haiz. Đây là nhà của hắn mà nhỉ.”
Diệp kéo ghế ngồi xuống. Tự Nhân quay nhìn Diệp, đầu hắn cứ hết nghiêng trái lại nghiêng phải, cái mặt nhăn nhó khó coi vô cùng.
- Tính khí em thất thường quá đấy, tôi cũng không hiểu em đang nghĩ gì trong đầu. Rõ ràng vừa nãy còn vui vẻ cười đùa.
- Anh có chuyện gì để nói nữa không? Nếu không thì…. – Cô chỉ tay ra cửa.
- Em đuổi tôi thật sao?
Diệp lại trừng mắt với hắn.
- Tôi định đưa em cái này, nhưng mà em đuổi tôi thì tôi đi luôn vậy.
Tự Nhân cầm một tấm ảnh nhỏ phe phẩy trên tay, ra chiều ủy khuất đứng dậy đi về phía cửa. Diệp chồm lấy tay hắn, giằng tấm ảnh. Tấm ảnh quen thuộc làm sao cô có thể nhầm lẫn được.
Đây là tấm ảnh duy nhất để Diệp có thể khắc ghi hình ảnh mẹ của cô trong trí nhớ.
- Trong đống đổ nát tôi thấy nó, tôi nghĩ là nên mang nó trả lại cho em.
Diệp lau tấm ảnh kỹ lưỡng, hôn nhẹ lên và áp chặt vào má mình. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.
Tự Nhân đặt tay lên đầu Diệp và vỗ nhẹ, hơi ấm của sự dịu dàng ân cần cùng mùi hương bạc hà trên người hắn bao quanh Diệp.
Thực sự lúc này cô cảm nhận được hắn quan tâm đến cô, cho dù có vì mục đích gì thì cô cũng vẫn muốn tin tưởng hắn. Cô rất muốn có thể tin tưởng Tự Nhân. Nước mắt Diệp lại trào ra.
- Nín đi nào. Điều tôi không muốn thấy nhất trong cuộc đời này là phải chứng kiến em rơi nước mắt. Tôi ở đây, nhất định sẽ không để ai làm em bị tổn thương, làm em phải rơi nước mắt….
Tự Nhân ôm Diệp vào lòng hắn, bàn tay đặt nhẹ lên tóc Diệp, an ủi vỗ về.
- Từ giờ đã có tôi. Dĩnh Nghi.
Tại sao. Tự Nhân luôn đánh tan tất cả sự phòng bị của cô…
- TỰ NHÂN !!!! Á.
Cửa phòng không đóng và Hồ Hiên đang bay nhảy bên ngoài đã vô tình cắt ngang câu chuyện. Diệp vội lau nước mắt, Tự Nhân không lấy gì làm ngạc nhiên và vẫn ôm Diệp trong vòng tay hắn, hắn làm Diệp rất khó xử.
- Ta… ta phá hỏng khung cảnh tình tứ của hai bọn ngươi ha?!! – Hồ Hiên bị Tự Nhân lườm tới rợn người – Để ta…ta đi chỗ khác.
- Hồ Hiên…..
Diệp cố tình gọi Hồ Hiên và giãy giụa thì Tự Nhân mới chịu buông cô ra. Tự Nhân dùng đôi mắt sát thủ “trìu mến” dành cho Hồ Hiên. Hồ Hiên biết mình đã gây ra tội không thể tha thứ, hắn không dám bước vào phòng, cứ núp dần sau cánh cửa, chỉ mong lúc này có thể bốc hơi để tránh Tự Nhân.
- Ơ. Hồ Hiên. Anh cắt tóc?
Diệp ngơ ngác nhìn một chàng trai bảnh bao lạ loắc trước cửa phòng. Đôi môi mỏng đỏ như son ấy, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn đen láy như hắc ngọc…. Là Hồ Hiên ! Nhưng còn mái tóc dài và búi cao nay đã thay thế bằng một mái tóc ngắn rất lãng tử.
- Trời ơi. Trông anh khác quá tôi suýt không nhận ra đó ! – Diệp thốt lên.
- Nhìn ta đẹp trai hơn à? – Hồ Hiên hí hửng.
Diệp gật đầu liên tục làm hắn được đà cười rộng tới mang tai. Hồ Hiên để tóc dài mang đến một cảm giác cổ điển, không ngờ hắn cắt kiểu tóc của nam thanh niên hiện đại lại đẹp trai lên nhiều như thế. Diệp không tin được rằng trên đời lại có một người con trai đẹp như Hồ Hiên.
- Sao anh lại cắt tóc thế? Tuyệt lắm Hồ Hiên.
- Thật ra thì ta lúc nào chẳng tuyệt. Haha. Nhưng mà ngươi cũng thật là có con mắt thẩm mỹ nha. Vẻ đẹp của ta không thể cưỡng lại phải không Dĩnh Nghi? A, ta cắt tóc là để sáng mai đến trường với ngươi đó.
“Cái gì?” – Diệp há hốc mồm.
- Em cần gì phải cố gắng khen hắn? Không phải lần đầu tiên gặp em, khi hắn mang tôi tới hỏi em thì hắn đã để kiểu tóc và mặc trang phục người hiện đại sao? – Tự Nhân không màng tới Hồ Hiên và thẳng tay dập tắt niềm vui của hắn.
Diệp nhớ lại tối hôm đó, quả là Hồ Hiên khi ấy diện trang phục hiện đại chứ không phải trang phục cổ, tóc hắn cũng cắt ngắn. Nhưng mà trời tối nhá nhem, cô lại chưa biết rằng Hồ Hiên “khác thường” nên cũng chỉ có ấn tượng với khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn. Hoàn toàn không để ý tới đầu tóc và trang phục. Mà ngay tối đó, khi Hồ Hiên và Tự Nhân xuất hiện trong nhà cô thì hắn đã diện trang phục cổ với mái tóc dài búi cao rồi.
“Khoan. Có chỗ nào đó không đúng. Mình đang định nói điều khác…”
- NGÔ TỰ NHÂN !! Hồ Hiên nói ngày mai sẽ cùng tôi tới trường là sao?
Diệp thét ra lửa, cô quay vụt chín mươi độ nhìn Tự Nhân.
Quá bất ngờ. Quá choáng váng. Quá đau tim.
Tự Nhân cười híp mắt, thấy vẻ ngỡ ngàng và mặt đỏ như gấc của Diệp là hắn vô cùng thích thú.
- Ngô Tự Nhân sao tóc anh cũng ngắn cũn thế kia? Mới cách đây chưa đầy một phút nó còn dài qua hông cơ mà?
Diệp đau tim mà chết mất, hắn đâu cần đột ngột biến ra cái hình dạng của nam nhân hiện đại này, bình thường mái tóc dài của hắn chưa đủ mê hoặc Diệp à. Diệp liêu xiêu, đứng không nổi, Tự Nhân tranh thủ đỡ cô và lại kéo nhẹ cô vào lòng hắn.
- Cẩn thận.
- Tự Nhân, ta có phải ra ngoài không? – Hồ Hiên rất khó xử, hai mắt long lanh như trẻ con.
- Ngươi có mặt hay không thì ta cũng mặc định là ngươi vô hình rồi – Tự Nhân hờ hững.
Hồ Hiên nổi điên.
Tự Nhân cũng đã “cắt” đi mái tóc dài đen tuyền của hắn, mái chéo một bên hơi che khuất con mắt phải, từng sợi tóc ngắn bồng bềnh tô điểm cho khuôn mặt sắc nét và quyến rũ. Mái tóc hắn so với Hồ Hiên có phần ngắn hơi, nam tính hơn. Hàng mi dài lại chuyển động khi nhìn Diệp lưu luyến, đôi môi màu bạc nhoẻn cười ranh mãnh.
Tích tắc ấy, tim Diệp như ngừng đập vì hắn.
Không công bằng, cô đã làm gì sai, sao lại bị hai tên đại mỹ nam “tra tấn tinh thần”?
- Dĩnh Nghi…..
Tự Nhân nói thật nhỏ nhẹ, Diệp chợt nhận ra khuôn mặt của hắn ngày càng kề sát mình, mùi hương bạc hà tăng độ đậm sộc vào mũi khiến cô hoa mắt quay mòng mòng, hai má và hai tai của Diệp đỏ ửng.
- Lui !!!
Diệp cuống quýt đẩy Tự Nhân ra, hắn định làm gì mà lại gần cô quá vậy?
- Tôi nói anh, lần sau cách tôi một mét.
- Một mét xa quá – Tự Nhân nhăn nhở đầy ám muội.
Tự Nhân khoanh tay đứng nhìn Diệp, ánh mắt tràn ngập ý cười. Hồ Hiên khoác tay lên vai Tự Nhân, bật cười sảng khoái.
Tổ hợp hai gã nam nhân này vào chung một vị trí sẽ tạo ra hiệu ứng chói lòa không gian, có thể gây shock tim và mờ mắt tạm thời. Chắc chắn bọn họ sẽ là sát thủ tình trường chỉ cần giết người bằng một ánh nhìn, một nụ cười mỉm.
Diệp che mắt lại để ngăn hiệu ứng trai đẹp ảnh hưởng nguy hại tới cô.
- Ta vừa được xem màn hay của hai ngươi ~~~ Thật là ma mị quá đi.
Hồ Hiên huých tay vào vai Tự Nhân. Nụ cười của Tự Nhân lại càng nhấn sâu, đôi mắt hắn xoáy vào Diệp với nhiều ý tứ khó dò. Diệp thấy sống lưng có hơi lành lạnh.
- Dẹp cái màn đùa cợt này qua bên, tôi muốn được giải thích về việc “ngày mai Hồ Hiên sẽ cùng tôi tới trường”, và nhân tiện giải thích luôn đêm hôm khuya khoắt hai anh trưng ra bộ dạng này là có ý đồ gì !
Diệp lườm, tay cô không quên đưa lên gạt mũi vì sợ nhỡ đâu mà chảy máu cam vì bọn chúng thì sẽ mất mặt không để đâu cho hết.
- Không chỉ Hồ Hiên, sáng mai tôi cũng sẽ tới trường với em.
Lời nói mang tính thông báo của Tự Nhân trở thành đá tảng dội thẳng xuống đầu Diệp.
- Bọn tôi thay đổi ngoại hình phù hợp để tới trường với em ! Em thấy ổn không?!
- Tôi biết rồi.
Diệp ăn tiếp trong im lặng, cô giống kẻ bất lực không thể giúp gì được cho cả hai người họ, thế giới của họ luôn không thể tiếp nhận một con người như cô, họ có phải là “người” đâu. Cô còn không phân biệt được cuối cùng thì họ là Tiên hay là Yêu ma.
Tối hôm đó, Diệp gọi điện thoại cho lớp trưởng, định bịa ra một lý do để hắn nói giúp với cô giáo việc nghỉ học sáng nay, ai ngờ hắn chỉ ậm ừ, nói rằng cô đã đánh dấu tên và bảo trước lớp rằng Diệp không đủ điều kiện để thi hết môn. Diệp tắt máy cái rụp, rõ ràng là lớp trưởng cũng không muốn gánh phiền hà mà giúp cô. Sáng mai cô sẽ đến trường và cố gắng nói chuyện với giáo viên, bét ra cũng phải bịa được cái lý do khá khẩm một tý.
Cô ngả người nằm trên chiếc giường êm ái. Mọi chuyện như cơn ác mộng vậy. Sau một buổi tối liền xuất hiện hai kẻ “không bình thường”, vì chúng liên lụy cô mà cô thành người tạm thời không có nhà ở, bao nhiêu đồ đạc và kỉ vật của cô với người mẹ quá cố đều chìm trong gạch đá đổ nát rồi.
Diệp mệt mỏi đưa cánh tay lên che mắt, trở mình khóc thút thít.
Nhưng bây giờ, cô đang được sống trong một tòa nhà tuyệt vời, được vui đùa trêu chọc Hồ Hiên, muốn gì đều có thứ đó. Quan trọng hơn cả, có một người thật lòng quan tâm, chăm sóc và dịu dàng, ân cần mỗi giây mỗi phút với cô. Lần đầu tiên trong đời có một người nói rằng họ sẽ bảo vệ và che chở cho cô.
“Ngô Tự Nhân.”
Nghĩ tới Tự Nhân, Diệp bỗng ngừng khóc, cô chậm chạp mở mắt và mường tượng lại từ lúc gặp hắn lần đầu tiên, khi hắn cứu cô hai lần, và giờ hắn sẽ ở gần bên cô để bảo vệ cô.
Diệp đặt bàn tay lên ngực cô, cảm nhận tiếng tim thình thịch và nhịp đập rộn ràng, cô bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Cô đã không hiểu được vì sao hắn muốn bảo vệ cô, nhưng hình như trái tim cô không mạnh mẽ như lý trí, nó đã cảm động trước Tự Nhân rồi sao?
Hạnh phúc đối với Diệp rất đơn giản, được ai đó yêu thương và thật lòng quan tâm. Chỉ cần đơn giản như vậy thôi.
“Mẹ ơi, có phải mẹ đã cử người xuống đây để ở bên cạnh con hằng ngày không?” – Diệp chắp tay cầu nguyện.
Nhưng bản tính của cô không phải là người suy nghĩ lạc quan, qua nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống, Diệp đã trưởng thành với lối suy nghĩ không còn là một cô bé 16 tuổi nữa.
Nụ cười của Diệp vơi dần, ánh mắt buồn bã xa xăm. Điều gì khiến cô chắc chắn rằng Tự Nhân thật lòng muốn bảo vệ cô? Trên đời này vốn đã không có điều gì là không có nguyên do, huống hồ cô và hắn....cô và hắn không họ hàng thân thiết, không quen biết tin tưởng. Cô phải lấy gì để chắc chắn Tự Nhân thật lòng ân cần với cô đây?
Không thể dễ dàng đặt niềm tin để rồi thoáng chốc sẽ trở thành kẻ ngu ngốc được. Quanh cô chẳng có ai để cô có thể tin tưởng, không một ai ! Tự bản thân cô sẽ làm tất cả.
Cô là một người như thế nào? Một đứa con gái chưa từng biết bố là ai, mẹ mất khi cô vừa mới lọt lòng cất tiếng khóc, một mình cô trên thế gian đã mười mấy năm. Lăm năm hàng xóm thương hại mà nuôi cô, ngoài ra Không ai cho cô cái gì, không ai giúp cô việc gì, tự lực cánh sinh, cô sớm đã học được cách tồn tại cô độc và tự lập trên đôi chân yếu ớt của cô rồi.
Một người như cô làm sao đủ điều kiện để được người ta yêu thương? Có vẻ như Thượng Đế thật tàn nhẫn với cô. Cô còn nhiều việc lắm. Phải học để mà cố gắng thay đổi tương lai u ám của cô, học vấn là một con đường gian khổ nhưng nhất định đích đến sẽ không phụ lòng người. Đi làm kiếm tiền để trang trải cuộc sống, giữa thế gian này cô chưa từng nhận được một đồng tiền nào của bất kỳ ai cho cô, tất cả đều đổi lại bằng nỗ lực của cô hết.
Phải rồi. Cô làm gì có thời gian và sức lực dành cho chuyện yêu đương. Bạn bè cùng tuổi giờ này đang sống trong tình yêu, vô tư và hồn nhiên, còn cô hầu như không có thời gian dù chỉ là nghĩ tới.
“Tôi không có thời gian !”
Kết luận rằng, cô sẽ không đặt niềm tin một cách vội vã và mù quáng vào Tự Nhân, cuộc sống của cô vẫn trôi qua và cô sẽ phải làm việc để sống !
“Không nên dây dưa thêm với Tự Nhân và Hồ Hiên, không tốt. Mĩnh sẽ giục hắn mau chóng khôi phục lại căn nhà cho mình, mình sẽ sớm rời khỏi nơi này. Mình sẽ hạn chế tối đa để không phải quan tâm tới hai người bọn họ, mình cũng sẽ nói rõ rằng cả hai hãy mặc kệ mình, không ai được can thiệp hay ảnh hưởng vào cuộc sống của mình. Phải làm sao để khi mình rời khỏi nơi này, Tự Nhân và Hồ Hiên sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình, không còn một dấu vết nào….” – Diệp mím chặt môi.
CỘC CỘC !!!
Âm thanh gõ cửa của người bên ngoài phòng kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Diệp bước đến mở cửa phòng.
- Ngô Tự Nhân.
- Ừm. Có làm phiền em không?
Diệp nhớ tới mớ suy nghĩ khi nãy của cô. Cô đã hứa với bản thân là không được tin tưởng vội vã Tự Nhân, cũng không được để bản thân cô quá quan tâm tới hắn.
- Có chuyện gì không? Nếu không thì tôi đi ngủ sớm để sáng mai đi học.
- Sao em lại thái độ lạnh lùng vô tình quá vậy?
Hắn làm bộ mặt sắp khóc tới nơi, Diệp đỏ mặt.
- Hey. Tôi vào phòng em một lát được chứ?
- Làm gì? Phòng con gái mà – Diệp trừng mắt, bám chặt cánh cửa.
- Chỉ để nói chuyện thôi.
Chưa đợi sự đồng ý của Diệp thì Tự Nhân đã đẩy cửa vào, ngồi phịch xuống giường, ngắm nghía căn phòng.
“Haiz. Đây là nhà của hắn mà nhỉ.”
Diệp kéo ghế ngồi xuống. Tự Nhân quay nhìn Diệp, đầu hắn cứ hết nghiêng trái lại nghiêng phải, cái mặt nhăn nhó khó coi vô cùng.
- Tính khí em thất thường quá đấy, tôi cũng không hiểu em đang nghĩ gì trong đầu. Rõ ràng vừa nãy còn vui vẻ cười đùa.
- Anh có chuyện gì để nói nữa không? Nếu không thì…. – Cô chỉ tay ra cửa.
- Em đuổi tôi thật sao?
Diệp lại trừng mắt với hắn.
- Tôi định đưa em cái này, nhưng mà em đuổi tôi thì tôi đi luôn vậy.
Tự Nhân cầm một tấm ảnh nhỏ phe phẩy trên tay, ra chiều ủy khuất đứng dậy đi về phía cửa. Diệp chồm lấy tay hắn, giằng tấm ảnh. Tấm ảnh quen thuộc làm sao cô có thể nhầm lẫn được.
Đây là tấm ảnh duy nhất để Diệp có thể khắc ghi hình ảnh mẹ của cô trong trí nhớ.
- Trong đống đổ nát tôi thấy nó, tôi nghĩ là nên mang nó trả lại cho em.
Diệp lau tấm ảnh kỹ lưỡng, hôn nhẹ lên và áp chặt vào má mình. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.
Tự Nhân đặt tay lên đầu Diệp và vỗ nhẹ, hơi ấm của sự dịu dàng ân cần cùng mùi hương bạc hà trên người hắn bao quanh Diệp.
Thực sự lúc này cô cảm nhận được hắn quan tâm đến cô, cho dù có vì mục đích gì thì cô cũng vẫn muốn tin tưởng hắn. Cô rất muốn có thể tin tưởng Tự Nhân. Nước mắt Diệp lại trào ra.
- Nín đi nào. Điều tôi không muốn thấy nhất trong cuộc đời này là phải chứng kiến em rơi nước mắt. Tôi ở đây, nhất định sẽ không để ai làm em bị tổn thương, làm em phải rơi nước mắt….
Tự Nhân ôm Diệp vào lòng hắn, bàn tay đặt nhẹ lên tóc Diệp, an ủi vỗ về.
- Từ giờ đã có tôi. Dĩnh Nghi.
Tại sao. Tự Nhân luôn đánh tan tất cả sự phòng bị của cô…
- TỰ NHÂN !!!! Á.
Cửa phòng không đóng và Hồ Hiên đang bay nhảy bên ngoài đã vô tình cắt ngang câu chuyện. Diệp vội lau nước mắt, Tự Nhân không lấy gì làm ngạc nhiên và vẫn ôm Diệp trong vòng tay hắn, hắn làm Diệp rất khó xử.
- Ta… ta phá hỏng khung cảnh tình tứ của hai bọn ngươi ha?!! – Hồ Hiên bị Tự Nhân lườm tới rợn người – Để ta…ta đi chỗ khác.
- Hồ Hiên…..
Diệp cố tình gọi Hồ Hiên và giãy giụa thì Tự Nhân mới chịu buông cô ra. Tự Nhân dùng đôi mắt sát thủ “trìu mến” dành cho Hồ Hiên. Hồ Hiên biết mình đã gây ra tội không thể tha thứ, hắn không dám bước vào phòng, cứ núp dần sau cánh cửa, chỉ mong lúc này có thể bốc hơi để tránh Tự Nhân.
- Ơ. Hồ Hiên. Anh cắt tóc?
Diệp ngơ ngác nhìn một chàng trai bảnh bao lạ loắc trước cửa phòng. Đôi môi mỏng đỏ như son ấy, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn đen láy như hắc ngọc…. Là Hồ Hiên ! Nhưng còn mái tóc dài và búi cao nay đã thay thế bằng một mái tóc ngắn rất lãng tử.
- Trời ơi. Trông anh khác quá tôi suýt không nhận ra đó ! – Diệp thốt lên.
- Nhìn ta đẹp trai hơn à? – Hồ Hiên hí hửng.
Diệp gật đầu liên tục làm hắn được đà cười rộng tới mang tai. Hồ Hiên để tóc dài mang đến một cảm giác cổ điển, không ngờ hắn cắt kiểu tóc của nam thanh niên hiện đại lại đẹp trai lên nhiều như thế. Diệp không tin được rằng trên đời lại có một người con trai đẹp như Hồ Hiên.
- Sao anh lại cắt tóc thế? Tuyệt lắm Hồ Hiên.
- Thật ra thì ta lúc nào chẳng tuyệt. Haha. Nhưng mà ngươi cũng thật là có con mắt thẩm mỹ nha. Vẻ đẹp của ta không thể cưỡng lại phải không Dĩnh Nghi? A, ta cắt tóc là để sáng mai đến trường với ngươi đó.
“Cái gì?” – Diệp há hốc mồm.
- Em cần gì phải cố gắng khen hắn? Không phải lần đầu tiên gặp em, khi hắn mang tôi tới hỏi em thì hắn đã để kiểu tóc và mặc trang phục người hiện đại sao? – Tự Nhân không màng tới Hồ Hiên và thẳng tay dập tắt niềm vui của hắn.
Diệp nhớ lại tối hôm đó, quả là Hồ Hiên khi ấy diện trang phục hiện đại chứ không phải trang phục cổ, tóc hắn cũng cắt ngắn. Nhưng mà trời tối nhá nhem, cô lại chưa biết rằng Hồ Hiên “khác thường” nên cũng chỉ có ấn tượng với khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn. Hoàn toàn không để ý tới đầu tóc và trang phục. Mà ngay tối đó, khi Hồ Hiên và Tự Nhân xuất hiện trong nhà cô thì hắn đã diện trang phục cổ với mái tóc dài búi cao rồi.
“Khoan. Có chỗ nào đó không đúng. Mình đang định nói điều khác…”
- NGÔ TỰ NHÂN !! Hồ Hiên nói ngày mai sẽ cùng tôi tới trường là sao?
Diệp thét ra lửa, cô quay vụt chín mươi độ nhìn Tự Nhân.
Quá bất ngờ. Quá choáng váng. Quá đau tim.
Tự Nhân cười híp mắt, thấy vẻ ngỡ ngàng và mặt đỏ như gấc của Diệp là hắn vô cùng thích thú.
- Ngô Tự Nhân sao tóc anh cũng ngắn cũn thế kia? Mới cách đây chưa đầy một phút nó còn dài qua hông cơ mà?
Diệp đau tim mà chết mất, hắn đâu cần đột ngột biến ra cái hình dạng của nam nhân hiện đại này, bình thường mái tóc dài của hắn chưa đủ mê hoặc Diệp à. Diệp liêu xiêu, đứng không nổi, Tự Nhân tranh thủ đỡ cô và lại kéo nhẹ cô vào lòng hắn.
- Cẩn thận.
- Tự Nhân, ta có phải ra ngoài không? – Hồ Hiên rất khó xử, hai mắt long lanh như trẻ con.
- Ngươi có mặt hay không thì ta cũng mặc định là ngươi vô hình rồi – Tự Nhân hờ hững.
Hồ Hiên nổi điên.
Tự Nhân cũng đã “cắt” đi mái tóc dài đen tuyền của hắn, mái chéo một bên hơi che khuất con mắt phải, từng sợi tóc ngắn bồng bềnh tô điểm cho khuôn mặt sắc nét và quyến rũ. Mái tóc hắn so với Hồ Hiên có phần ngắn hơi, nam tính hơn. Hàng mi dài lại chuyển động khi nhìn Diệp lưu luyến, đôi môi màu bạc nhoẻn cười ranh mãnh.
Tích tắc ấy, tim Diệp như ngừng đập vì hắn.
Không công bằng, cô đã làm gì sai, sao lại bị hai tên đại mỹ nam “tra tấn tinh thần”?
- Dĩnh Nghi…..
Tự Nhân nói thật nhỏ nhẹ, Diệp chợt nhận ra khuôn mặt của hắn ngày càng kề sát mình, mùi hương bạc hà tăng độ đậm sộc vào mũi khiến cô hoa mắt quay mòng mòng, hai má và hai tai của Diệp đỏ ửng.
- Lui !!!
Diệp cuống quýt đẩy Tự Nhân ra, hắn định làm gì mà lại gần cô quá vậy?
- Tôi nói anh, lần sau cách tôi một mét.
- Một mét xa quá – Tự Nhân nhăn nhở đầy ám muội.
Tự Nhân khoanh tay đứng nhìn Diệp, ánh mắt tràn ngập ý cười. Hồ Hiên khoác tay lên vai Tự Nhân, bật cười sảng khoái.
Tổ hợp hai gã nam nhân này vào chung một vị trí sẽ tạo ra hiệu ứng chói lòa không gian, có thể gây shock tim và mờ mắt tạm thời. Chắc chắn bọn họ sẽ là sát thủ tình trường chỉ cần giết người bằng một ánh nhìn, một nụ cười mỉm.
Diệp che mắt lại để ngăn hiệu ứng trai đẹp ảnh hưởng nguy hại tới cô.
- Ta vừa được xem màn hay của hai ngươi ~~~ Thật là ma mị quá đi.
Hồ Hiên huých tay vào vai Tự Nhân. Nụ cười của Tự Nhân lại càng nhấn sâu, đôi mắt hắn xoáy vào Diệp với nhiều ý tứ khó dò. Diệp thấy sống lưng có hơi lành lạnh.
- Dẹp cái màn đùa cợt này qua bên, tôi muốn được giải thích về việc “ngày mai Hồ Hiên sẽ cùng tôi tới trường”, và nhân tiện giải thích luôn đêm hôm khuya khoắt hai anh trưng ra bộ dạng này là có ý đồ gì !
Diệp lườm, tay cô không quên đưa lên gạt mũi vì sợ nhỡ đâu mà chảy máu cam vì bọn chúng thì sẽ mất mặt không để đâu cho hết.
- Không chỉ Hồ Hiên, sáng mai tôi cũng sẽ tới trường với em.
Lời nói mang tính thông báo của Tự Nhân trở thành đá tảng dội thẳng xuống đầu Diệp.
- Bọn tôi thay đổi ngoại hình phù hợp để tới trường với em ! Em thấy ổn không?!
/54
|