- Anh làm cho tôi một cái tủ như hình vẽ được không? – Diệp chắp hai tay hi vọng.
- …………
- Nếu không chiều được Dĩnh Nghi yêu dấu của ngươi thì nói luôn đi, ta với ngươi xử lí cô ta một lượt – Hồ Hiên xắn tay áo.
- Đâu cần cứ giống như hình vẽ mới là đẹp. Dĩnh Nghi, tôi sẽ cho em một cái tủ phù hợp với căn phòng, hãy coi nó là đồ tôi tặng em chứ đừng nghĩ nó là đồ em đã sắm sửa.
Nói dứt lời Tự Nhân dọn dẹp sạch sẽ đống ngổn ngang, với làn bụi ánh sáng xanh lục huyền bí, hắn đi một vòng căn phòng. Đi tới đâu, hắn lại biến hóa thêm những món đồ xinh xắn tới đó. Kết thúc màn biểu diễn phép thuật, Diệp kinh ngạc khi không còn nhận ra căn phòng cũ nữa.
- Ngươi ăn gian, tóm lại là ngươi cũng không thể biến ra cái tủ đúng ý của cô ta.
- Tại ngươi cũng thật là ngốc đi !
Tự Nhân ghé lại nói nhỏ với Hồ Hiên, Diệp mải mê ngắm ngía, tuy không như cô muốn nhưng căn phòng quả thật đẹp lên rất nhiều.
“Tự Nhân hình như cái gì hắn cũng giỏi hết, không có gì là hắn không làm được thì phải. Mình phục hắn rồi, đi cạnh người tài giỏi như hắn chẳng trách mình luôn cảm thấy yên tâm.”
- Nhờ Hồ Hiên chi bằng để tự tôi lo cho em còn nhanh hơn – Tự Nhân nhướn mày nhìn Diệp – Em còn thiếu gì? Sách vở, quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt…? Nói một lượt đi tôi sẽ không để thiếu thứ gì đâu.
Tự Nhân xòe nhẹ hai bàn tay của hắn hướng về phía chiếc giường và dùng phép. Trên giường xuất hiện một chồng sách mở mới cứng, phải có tới hai chục bộ váy áo xếp gọn trên giường. Bàn chải, khăn mặt….. đều là loại cao cấp.
- Thôi thôi anh đừng biến nữa – Diệp hốt hoảng xua tay – Tôi không bao giờ mặc váy và các loại quần áo hồng xanh tím vàng. Vả lại….vả lại….
Diệp đỏ bừng mặt, hai tai đỏ không thể tả siết. Quần áo của cô hắn làm sao mà biến ra được toàn bộ, chưa kể… Diệp ngượng chín cả người khi nghĩ tới một vài trang phục….tế nhị.
- Em cần thì cứ nói, không lẽ em định bỏ tiền ra mua mới trong khi người phá hoại tất cả là Hồ Hiên?
- Ta đã bảo thế nào ! Ta vì cứu ngươi và cô ta ! – Hồ Hiên quạu.
- Tôi…tôi sẽ tự….tự sắm quần áo cho mình – Diệp đỏ mặt không ngừng.
Tự Nhân suy tư một lát, hắn cũng không ép cô. Thay vào đó, Tự Nhân biến ra một chồng tiền cao ngất ngưởng đưa cho Diệp.
- Cái này là phương tiện mua bán ở trần gian hiện nay nhỉ - cười vui vẻ - Em cầm và đi mua sắm đi nhé. Nếu không đủ thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi để lấy thêm, lưu ý là sau 48h nó sẽ biến mất, nhưng người nhận tiền cũng không thể nhớ được chủ nhân đã đưa chúng cho họ đâu. Em cứ dùng thoải mái.
- Anh có thể biến ra tiền hả????????? – Diệp không tin vào mắt cô.
“Vậy thì tôi còn cần phải đi làm thêm làm gì?!! Riêng chỗ tiền hắn biến ra đã đủ để mình vừa tiêu vừa vứt đi trong mười mấy năm rồi.” – hai mắt Diệp biến thành hình đồng đô la, tay run run cầm chập tiền dày cộm.
- Anh có thể biến thêm tiền không?
Tự Nhân: “………..”
- Chỉ là đề phòng thiếu…..=.=!
Bữa trưa đầu tiên của Diệp ở nhà mới bắt đầu lúc 12h.
- Dĩnh Nghi mau ra chuẩn bị ăn đi em – Tự Nhân gọi.
- Tôi ra ngay.
Diệp đứng trong phòng nói vọng ra, cô đang chật vật cố đóng cửa tủ lại, khi mà số tiền để bên trong nhiều tới nỗi cô không thể khóa cửa tủ. Cái tên Tự Nhân ấy vì yêu cầu của cô mà hắn đã biến ra một cái tủ lớn đủ cho lòng tham tiền của Diệp, rồi tiếp theo hắn lại biến cả một núi tiền chất đầy tủ và rơi lả tả xuống sàn nhà. Vẫn nụ cười thường trực: “Cần thêm tiền thì cứ tìm tôi cũng được mà, “thế này” và “thế đó” cũng không khác gì nhau.”
Ý rằng hắn là cái máy biến ra tiền của cô đó hả?
Diệp dò dẫm vào phòng bếp, chiếc bàn gỗ xinh xắn đã được bày kín bởi các món ăn đẹp mắt, thơm ngon. Hồ Hiên ngồi chống tay lên bàn, mồm cắn đầu đũa và nhìn thức ăn mà nuốt nước miếng ừng ực.
- Ngươi còn dám động đũa trước bữa ăn thì ta sẽ ném ngươi ra khỏi nhà.
- Ngươi có cần phải dã man thế không Tự Nhân?
Tự Nhân đặt một đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, kéo ghế và gọi Diệp lại ngồi. Hắn ngồi ngay bên cạnh cô.
- Toàn bộ là anh nấu sao? – Diệp hỏi đầy ngưỡng mộ.
- Không. Ta dùng phép thuật – Tự Nhân cười và thản nhiên trả lời.
- Nên tự nấu nướng thì sẽ ngon hơn…. – Diệp cầm đôi đũa lên.
- Hay là từ ngày mai ngươi phụ trách nấu ăn? Ta chưa được nếm thử thức do một ai đó nấu cho mình, sẽ như thế nào? Haha. Thức ăn do Tự Nhân dùng phép thuật biến ra ăn cũng bình thường lắm, ta cũng có thế biến được, không có gì thú vị – Hồ Hiên gắp thức ăn đầy bát của hắn, vừa nhai lúng búng vừa nói.
- Đừng có ăn nữa – Tự Nhân nghiêm mặt, giật lại cái đùi gà trên tay Hồ Hiên.
- Được thôi. Nếu hai anh không thể tự nấu ăn thì tôi sẽ phụ trách. Nhưng không đảm bảo ngon và nhiều cao lương mỹ vị - Diệp lén dò xét phản ứng của Tự Nhân và Hồ Hiên.
- Thế ngươi đừng nấu nướng nữa, để ta tự phục vụ bữa ăn cho an toàn….
BỤP.
Diệp còn chưa kịp cáu thì Hồ Hiên đã bị Tự Nhân đánh bất tỉnh và ngã gục cạnh bát cơm.
- Tốt quá. Từ ngày mai em phụ trách nấu ăn nhé. Tôi cũng không phải sử dụng phép thuật nhiều, bữa ăn thì nên tự tay chuẩn bị sẽ có không khí của bữa ăn hơn đúng không?
- Ừm….
Nghe hắn nói mà Diệp cảm thấy vui vui, hai má cô hồng lên, cắm cúi ăn mong là hắn không phát hiện ra cô đỏ mặt. Đồ ăn cũng rất ngon, Diệp thuận tay gặp một con cá vào bát mình.
- Em nấu thì dù có thế nào tôi cũng đều ăn được cả.
Câu nói của Tự Nhân làm Diệp đánh rơi con cá thơm ngon xuống mặt bàn, hai tai cô đỏ bừng. Hắn không hề động đũa mà ngồi cười mỉm và quan sát Diệp ăn. Diệp không thể nào nuốt nổi.
- Anh đừng có nhìn tôi, tôi không thể ăn được – Diệp xấu hổ.
- À, xin lỗi. Còn nhiều nên em cứ ăn đi, nhìn em hơi gầy đấy.
- Anh không ăn sao?
- Em lo tôi đói hả?
- Anh không ăn thì tôi ăn hết, chẳng có gì lo lắng.
- Vậy tôi sẽ ăn cùng em, có điều đây là thức ăn của người trần gian, tôi ăn hay không không quan trọng, “thực đơn” của tôi là thứ khác.
- Thực đơn của anh là gì? – Cô quay người hỏi hắn.
- Em hỏi làm gì? – hắn cười gian xảo, có lẽ ý của hắn lại kiểu như “em lo cho tôi sao”.
- Thì tôi phụ trách bữa ăn, có trách nhiệm biết anh và Hồ Hiên thường ăn gì để chuẩn bị !!
- A. Thật là có trách nhiệm – Tự Nhân dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu Diệp.
- Anh coi tôi là trẻ con hả???? – Diệp nhảy dựng lên.
- Em cứ nấu những món em thích ăn, tôi cũng sẽ ăn – Tự Nhân chống cằm.
“Làm ơn đừng có dùng đôi mắt và vẻ mặt ấy để mục kích tôi.” – Diệp toát mồ hôi, tự trấn an trái tim đáng thương của cô.
- Nhưng....thực đơn của các anh gồm những gì? Hồ Hiên là cáo thành tinh, có được tính là Yêu tinh không? Hắn ăn hút sinh khí và ăn thịt người thật?
Diệp chỉ định nói đùa một chút, không ngờ Tự Nhân và Hồ Hiên không những không thấy buồn cười mà thay vào đó, cả hai đều nhìn Diệp chằm chằm. Cô tái xanh mặt mũi.
“Hồ Hiên hút sinh khí và ăn thịt người thật????????”
- Thôi chúng ta ăn kẻo nguội nào.
“Đừng...đừng đánh trống lảng chứ. Anh đang làm tôi phải sợ đấy. Tôi nói trúng rồi ư? Thực đơn của Hồ Hiên là sinh khí và thịt người? Thế không lẽ, Tự Nhân cũng...CŨNG.... Vì hắn cũng là Sinh vật thành tinh mà???? A A A A ....”
Diệp bị hàng loạt suy nghĩ khủng khiếp bao vây, muốn nổ tung đầu. Cô ôm đầu và vừa nghĩ vừa lắc đầu lia lịa để phủ nhận.
“Không, nhất định là hai người bọn họ không ăn mấy cái ấy, ít ra thì mình tin là Tự Nhân không ăn mấy cái ấy. Ông trời ơi !! Họ có khác nào quái vật giết người?”
- Em có sợ không?
Tự Nhân vẫn chống cằm, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Diệp như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cô.
Cách đó một ghế ngồi, Hồ Hiên cũng đang lắng nghe câu trả lời của Diệp. Hắn không cười, không nói mà trầm lặng hơn bình thường.
“Đó đâu phải là biểu hiện của Hồ Hiên mà mình biết. Hắn đang buồn?”
Diệp cau mày, dù rất ghê sợ nhưng Diệp hiểu rằng cô cần phải chú ý trong mỗi lời nói của mình để không làm ai phải chạnh lòng.
“Ăn thịt người thì có làm sao? Có thể đó là điều thiên về bản năng sinh tồn, họ không được quyền quyết định. Mình vẫn tin rằng Tự Nhân và Hồ Hiên dù có ăn thịt người nhưng không bao giờ trở thành những kẻ như những con quái vật đã tấn công mình.” – Diệp tay nắm đôi đũa, trán túa mồ hôi, đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
- Không. Tôi không sợ.
- Em bảo sao?
- TÔI KHÔNG SỢ. Hai kẻ một ngốc một ngô nghê như các anh mà tôi sợ phải sợ thì hóa ra tôi bị khùng à?
Diệp lè lưỡi, cô quay về bàn ăn và gắp thật nhiều đồ, ăn ngon lành, không thèm để ý tới hai người ngồi gần đó đang đần mặt nhìn cô.
- Ngốc là nói ta còn ngô nghê là nói ngươi à Tự Nhân? – Hồ Hiên lẩm bẩm.
- Chắc vậy rồi. Vì là Dĩnh Nghi nói nên ta coi như chưa nghe thấy gì – hắn ngoáy ngoáy lỗ tai.
Hồ Hiên:”...........”
- Nhưng ta là kẻ “ăn chay” mà? – Hồ Hiên ngây thơ giãi bày.
- Ăn chay? – Diệp tối sầm mặt mũi.
- Nghĩa là ta không hút sinh khí, không ăn thịt người, ta ăn thịt thú.
- Vậy.....
- Và Tự Nhân là con búp bê thành tinh thì hắn cũng chỉ ăn thịt thú và hút sinh khí của các Thụ tinh lâu năm thôi – Hồ Hiên gãi gãi đầu.
Đôi đũa trên tay Diệp rơi lạch cạch xuống bàn. Cả người cô run lên vì cơn giận. Chiếc bàn ăn rung lên vì những tràng cười, Tự Nhân – hắn đang cười giòn giã vô (số) tội.
“Chết tiệt ! Tự Nhân khốn kiếp ! Mình đã tin hắn và phải đấu tranh kịch liệt lắm mới có dũng khí nói là mình không SỢ. Hắn nói làm như hắn phải ăn thịt người và hút sinh khí. Ghừ !”
- …………
- Nếu không chiều được Dĩnh Nghi yêu dấu của ngươi thì nói luôn đi, ta với ngươi xử lí cô ta một lượt – Hồ Hiên xắn tay áo.
- Đâu cần cứ giống như hình vẽ mới là đẹp. Dĩnh Nghi, tôi sẽ cho em một cái tủ phù hợp với căn phòng, hãy coi nó là đồ tôi tặng em chứ đừng nghĩ nó là đồ em đã sắm sửa.
Nói dứt lời Tự Nhân dọn dẹp sạch sẽ đống ngổn ngang, với làn bụi ánh sáng xanh lục huyền bí, hắn đi một vòng căn phòng. Đi tới đâu, hắn lại biến hóa thêm những món đồ xinh xắn tới đó. Kết thúc màn biểu diễn phép thuật, Diệp kinh ngạc khi không còn nhận ra căn phòng cũ nữa.
- Ngươi ăn gian, tóm lại là ngươi cũng không thể biến ra cái tủ đúng ý của cô ta.
- Tại ngươi cũng thật là ngốc đi !
Tự Nhân ghé lại nói nhỏ với Hồ Hiên, Diệp mải mê ngắm ngía, tuy không như cô muốn nhưng căn phòng quả thật đẹp lên rất nhiều.
“Tự Nhân hình như cái gì hắn cũng giỏi hết, không có gì là hắn không làm được thì phải. Mình phục hắn rồi, đi cạnh người tài giỏi như hắn chẳng trách mình luôn cảm thấy yên tâm.”
- Nhờ Hồ Hiên chi bằng để tự tôi lo cho em còn nhanh hơn – Tự Nhân nhướn mày nhìn Diệp – Em còn thiếu gì? Sách vở, quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt…? Nói một lượt đi tôi sẽ không để thiếu thứ gì đâu.
Tự Nhân xòe nhẹ hai bàn tay của hắn hướng về phía chiếc giường và dùng phép. Trên giường xuất hiện một chồng sách mở mới cứng, phải có tới hai chục bộ váy áo xếp gọn trên giường. Bàn chải, khăn mặt….. đều là loại cao cấp.
- Thôi thôi anh đừng biến nữa – Diệp hốt hoảng xua tay – Tôi không bao giờ mặc váy và các loại quần áo hồng xanh tím vàng. Vả lại….vả lại….
Diệp đỏ bừng mặt, hai tai đỏ không thể tả siết. Quần áo của cô hắn làm sao mà biến ra được toàn bộ, chưa kể… Diệp ngượng chín cả người khi nghĩ tới một vài trang phục….tế nhị.
- Em cần thì cứ nói, không lẽ em định bỏ tiền ra mua mới trong khi người phá hoại tất cả là Hồ Hiên?
- Ta đã bảo thế nào ! Ta vì cứu ngươi và cô ta ! – Hồ Hiên quạu.
- Tôi…tôi sẽ tự….tự sắm quần áo cho mình – Diệp đỏ mặt không ngừng.
Tự Nhân suy tư một lát, hắn cũng không ép cô. Thay vào đó, Tự Nhân biến ra một chồng tiền cao ngất ngưởng đưa cho Diệp.
- Cái này là phương tiện mua bán ở trần gian hiện nay nhỉ - cười vui vẻ - Em cầm và đi mua sắm đi nhé. Nếu không đủ thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi để lấy thêm, lưu ý là sau 48h nó sẽ biến mất, nhưng người nhận tiền cũng không thể nhớ được chủ nhân đã đưa chúng cho họ đâu. Em cứ dùng thoải mái.
- Anh có thể biến ra tiền hả????????? – Diệp không tin vào mắt cô.
“Vậy thì tôi còn cần phải đi làm thêm làm gì?!! Riêng chỗ tiền hắn biến ra đã đủ để mình vừa tiêu vừa vứt đi trong mười mấy năm rồi.” – hai mắt Diệp biến thành hình đồng đô la, tay run run cầm chập tiền dày cộm.
- Anh có thể biến thêm tiền không?
Tự Nhân: “………..”
- Chỉ là đề phòng thiếu…..=.=!
Bữa trưa đầu tiên của Diệp ở nhà mới bắt đầu lúc 12h.
- Dĩnh Nghi mau ra chuẩn bị ăn đi em – Tự Nhân gọi.
- Tôi ra ngay.
Diệp đứng trong phòng nói vọng ra, cô đang chật vật cố đóng cửa tủ lại, khi mà số tiền để bên trong nhiều tới nỗi cô không thể khóa cửa tủ. Cái tên Tự Nhân ấy vì yêu cầu của cô mà hắn đã biến ra một cái tủ lớn đủ cho lòng tham tiền của Diệp, rồi tiếp theo hắn lại biến cả một núi tiền chất đầy tủ và rơi lả tả xuống sàn nhà. Vẫn nụ cười thường trực: “Cần thêm tiền thì cứ tìm tôi cũng được mà, “thế này” và “thế đó” cũng không khác gì nhau.”
Ý rằng hắn là cái máy biến ra tiền của cô đó hả?
Diệp dò dẫm vào phòng bếp, chiếc bàn gỗ xinh xắn đã được bày kín bởi các món ăn đẹp mắt, thơm ngon. Hồ Hiên ngồi chống tay lên bàn, mồm cắn đầu đũa và nhìn thức ăn mà nuốt nước miếng ừng ực.
- Ngươi còn dám động đũa trước bữa ăn thì ta sẽ ném ngươi ra khỏi nhà.
- Ngươi có cần phải dã man thế không Tự Nhân?
Tự Nhân đặt một đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, kéo ghế và gọi Diệp lại ngồi. Hắn ngồi ngay bên cạnh cô.
- Toàn bộ là anh nấu sao? – Diệp hỏi đầy ngưỡng mộ.
- Không. Ta dùng phép thuật – Tự Nhân cười và thản nhiên trả lời.
- Nên tự nấu nướng thì sẽ ngon hơn…. – Diệp cầm đôi đũa lên.
- Hay là từ ngày mai ngươi phụ trách nấu ăn? Ta chưa được nếm thử thức do một ai đó nấu cho mình, sẽ như thế nào? Haha. Thức ăn do Tự Nhân dùng phép thuật biến ra ăn cũng bình thường lắm, ta cũng có thế biến được, không có gì thú vị – Hồ Hiên gắp thức ăn đầy bát của hắn, vừa nhai lúng búng vừa nói.
- Đừng có ăn nữa – Tự Nhân nghiêm mặt, giật lại cái đùi gà trên tay Hồ Hiên.
- Được thôi. Nếu hai anh không thể tự nấu ăn thì tôi sẽ phụ trách. Nhưng không đảm bảo ngon và nhiều cao lương mỹ vị - Diệp lén dò xét phản ứng của Tự Nhân và Hồ Hiên.
- Thế ngươi đừng nấu nướng nữa, để ta tự phục vụ bữa ăn cho an toàn….
BỤP.
Diệp còn chưa kịp cáu thì Hồ Hiên đã bị Tự Nhân đánh bất tỉnh và ngã gục cạnh bát cơm.
- Tốt quá. Từ ngày mai em phụ trách nấu ăn nhé. Tôi cũng không phải sử dụng phép thuật nhiều, bữa ăn thì nên tự tay chuẩn bị sẽ có không khí của bữa ăn hơn đúng không?
- Ừm….
Nghe hắn nói mà Diệp cảm thấy vui vui, hai má cô hồng lên, cắm cúi ăn mong là hắn không phát hiện ra cô đỏ mặt. Đồ ăn cũng rất ngon, Diệp thuận tay gặp một con cá vào bát mình.
- Em nấu thì dù có thế nào tôi cũng đều ăn được cả.
Câu nói của Tự Nhân làm Diệp đánh rơi con cá thơm ngon xuống mặt bàn, hai tai cô đỏ bừng. Hắn không hề động đũa mà ngồi cười mỉm và quan sát Diệp ăn. Diệp không thể nào nuốt nổi.
- Anh đừng có nhìn tôi, tôi không thể ăn được – Diệp xấu hổ.
- À, xin lỗi. Còn nhiều nên em cứ ăn đi, nhìn em hơi gầy đấy.
- Anh không ăn sao?
- Em lo tôi đói hả?
- Anh không ăn thì tôi ăn hết, chẳng có gì lo lắng.
- Vậy tôi sẽ ăn cùng em, có điều đây là thức ăn của người trần gian, tôi ăn hay không không quan trọng, “thực đơn” của tôi là thứ khác.
- Thực đơn của anh là gì? – Cô quay người hỏi hắn.
- Em hỏi làm gì? – hắn cười gian xảo, có lẽ ý của hắn lại kiểu như “em lo cho tôi sao”.
- Thì tôi phụ trách bữa ăn, có trách nhiệm biết anh và Hồ Hiên thường ăn gì để chuẩn bị !!
- A. Thật là có trách nhiệm – Tự Nhân dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu Diệp.
- Anh coi tôi là trẻ con hả???? – Diệp nhảy dựng lên.
- Em cứ nấu những món em thích ăn, tôi cũng sẽ ăn – Tự Nhân chống cằm.
“Làm ơn đừng có dùng đôi mắt và vẻ mặt ấy để mục kích tôi.” – Diệp toát mồ hôi, tự trấn an trái tim đáng thương của cô.
- Nhưng....thực đơn của các anh gồm những gì? Hồ Hiên là cáo thành tinh, có được tính là Yêu tinh không? Hắn ăn hút sinh khí và ăn thịt người thật?
Diệp chỉ định nói đùa một chút, không ngờ Tự Nhân và Hồ Hiên không những không thấy buồn cười mà thay vào đó, cả hai đều nhìn Diệp chằm chằm. Cô tái xanh mặt mũi.
“Hồ Hiên hút sinh khí và ăn thịt người thật????????”
- Thôi chúng ta ăn kẻo nguội nào.
“Đừng...đừng đánh trống lảng chứ. Anh đang làm tôi phải sợ đấy. Tôi nói trúng rồi ư? Thực đơn của Hồ Hiên là sinh khí và thịt người? Thế không lẽ, Tự Nhân cũng...CŨNG.... Vì hắn cũng là Sinh vật thành tinh mà???? A A A A ....”
Diệp bị hàng loạt suy nghĩ khủng khiếp bao vây, muốn nổ tung đầu. Cô ôm đầu và vừa nghĩ vừa lắc đầu lia lịa để phủ nhận.
“Không, nhất định là hai người bọn họ không ăn mấy cái ấy, ít ra thì mình tin là Tự Nhân không ăn mấy cái ấy. Ông trời ơi !! Họ có khác nào quái vật giết người?”
- Em có sợ không?
Tự Nhân vẫn chống cằm, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Diệp như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cô.
Cách đó một ghế ngồi, Hồ Hiên cũng đang lắng nghe câu trả lời của Diệp. Hắn không cười, không nói mà trầm lặng hơn bình thường.
“Đó đâu phải là biểu hiện của Hồ Hiên mà mình biết. Hắn đang buồn?”
Diệp cau mày, dù rất ghê sợ nhưng Diệp hiểu rằng cô cần phải chú ý trong mỗi lời nói của mình để không làm ai phải chạnh lòng.
“Ăn thịt người thì có làm sao? Có thể đó là điều thiên về bản năng sinh tồn, họ không được quyền quyết định. Mình vẫn tin rằng Tự Nhân và Hồ Hiên dù có ăn thịt người nhưng không bao giờ trở thành những kẻ như những con quái vật đã tấn công mình.” – Diệp tay nắm đôi đũa, trán túa mồ hôi, đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
- Không. Tôi không sợ.
- Em bảo sao?
- TÔI KHÔNG SỢ. Hai kẻ một ngốc một ngô nghê như các anh mà tôi sợ phải sợ thì hóa ra tôi bị khùng à?
Diệp lè lưỡi, cô quay về bàn ăn và gắp thật nhiều đồ, ăn ngon lành, không thèm để ý tới hai người ngồi gần đó đang đần mặt nhìn cô.
- Ngốc là nói ta còn ngô nghê là nói ngươi à Tự Nhân? – Hồ Hiên lẩm bẩm.
- Chắc vậy rồi. Vì là Dĩnh Nghi nói nên ta coi như chưa nghe thấy gì – hắn ngoáy ngoáy lỗ tai.
Hồ Hiên:”...........”
- Nhưng ta là kẻ “ăn chay” mà? – Hồ Hiên ngây thơ giãi bày.
- Ăn chay? – Diệp tối sầm mặt mũi.
- Nghĩa là ta không hút sinh khí, không ăn thịt người, ta ăn thịt thú.
- Vậy.....
- Và Tự Nhân là con búp bê thành tinh thì hắn cũng chỉ ăn thịt thú và hút sinh khí của các Thụ tinh lâu năm thôi – Hồ Hiên gãi gãi đầu.
Đôi đũa trên tay Diệp rơi lạch cạch xuống bàn. Cả người cô run lên vì cơn giận. Chiếc bàn ăn rung lên vì những tràng cười, Tự Nhân – hắn đang cười giòn giã vô (số) tội.
“Chết tiệt ! Tự Nhân khốn kiếp ! Mình đã tin hắn và phải đấu tranh kịch liệt lắm mới có dũng khí nói là mình không SỢ. Hắn nói làm như hắn phải ăn thịt người và hút sinh khí. Ghừ !”
/54
|