Ăn sáng xong mẹ hắn bắt nó phải đến trg vs hắn trong khi nó khi thích tý nào.
-thẻ đã cắt, tiền trong ng cũng lấy rồi vậy h con muốn đi bộ sao? hơn 5km đó con gái à_bà nhẹ giọng nói
-gì?_nó nhíu mày hỏi lại
-ta hỏi kn mún đi bộ sao_bà hạ tờ báo xuống nhìn thẳng vào mắt nó mà hỏi
hắn thì chỉ đứng im nhìn chứ ko dám lên tiếng bởi vì ánh mắt của mẹ hắn chưa bao giờ đáng sợ đến thế
hai ng đó cứ nhìn nhau chăm chăm mà chả ai nói lời nào, ko gian trùng xuống đáng sợ
-con xin lỗi nhưng còn 15' nữa bọn con vào lớp mẹ à_bấy giờ hắn mới lên tiếng
bà không nói j mà chỉ nhìn nó ý như mún hỏi nó mún sao
-hừ_nó hừ lạnh 1 tiếng rồi đi thẳng ra cửa, điều ấy có nghĩa là nó chấp nhận đi vs hắn. đúng là nó thk đi bộ đấy nhưng là 1 đoạn ngắn từ nhà của nó đến trg chứ ko phải 1 đoạn hơn 5km thế này . nó ko bị hâm
hắn cũng quay ng đi theo nó thì bị giật mình bởi tiếng của bà Phương
-đi mô tô_bà nói nhưng mắt vẫn dán vào tờ báo kinh tế
-ơ? dạ. sao ạ_hắn ko hỉu ngơ ngác hỏi lại
-ta bảo con đi mô tô._bà nói
-ơ? tại sao ạ? trưa về nắng lắm mẹ ơi_hắn ko chịu, giãy nảy lên
-hửm?_bà ko hề nhìn hắn mà chỉ nhíu mày lên
-rồi. con pik rồi. khỏi phải dọa cắt thẻ_hắn ảo não thở dài
hắn lôi kn xe đua mới tậu hôm qua ra, quăng cho nó cái nón bảo hiểm.
-j đây?_nó hỏi
-đội vào nếu ko mún chít_hắn nói
-ko. nó nói xong thẳng tay quăng lun
-hừ. gan_hắn hừ lạnh
nó leo lên xe nhưng hắn vẫn ko chạy
-sao?_nó khá là khó chịu lên tiếng
-ôm vào. mún chết à?
nó chả nói j. vẫn cứ ngồi yên. hắn khó chịu ra mặt rồ ga phóng thẳng ý định trong đầu hắn là cho nó ngã mà chết lun cho roài . lúc này ở trong nhà đang có 1 ng nghĩ rằng "vỡ kế hoạch"
nhưng lạ thật. hắn vẫn cảm thấy hơi ấm ở phía sau và ko hề có tiếng động va chạm nào
nhìn qua gương chíu hậu hắn suýt sặc khi thấy nó vẫn ngồi đó. 2 tay đan vào nhau ra dáng 1 dân chơi thật sự. hầu j ko ai đi xe hắn mà ko bị bật ngửa về sau dù đã ôm rất chắc.
CHƯA AI CẢ
-sặc. cô....._hắn sok. 1 sự sỉ nhục mà
-sao? mà tôi đứng đk chứ?_nó hỏi hắn
-hả?_hắn sok tập 2. rồi ko để hắn đồng ý nó đã đứng thẳng dậy. 2 tay vịn lấy vai hắn.
-mát_nó nói rồi nở 1 nụ cười gần như trọn vẹn chứ ko phải là 1/10 nụ cười như thg ngày
hắn đơ ra vài giây. lần đầu tiên nó cười. cười thật sự chứ ko phải là do ảnh hưởng bởi bạc hà
chiếc xe đua phóng bạt mạng. ai ai đều phải né khi bởi họ ko mún ăn chuối xanh sớm. trên đó là 1 trái tim cô đơn nhìu ngày có lại nụ cười đầu tiên và 1 trái tim khác đang dần loạn nhịp mà chủ nhân của nó nào có hay
-thẻ đã cắt, tiền trong ng cũng lấy rồi vậy h con muốn đi bộ sao? hơn 5km đó con gái à_bà nhẹ giọng nói
-gì?_nó nhíu mày hỏi lại
-ta hỏi kn mún đi bộ sao_bà hạ tờ báo xuống nhìn thẳng vào mắt nó mà hỏi
hắn thì chỉ đứng im nhìn chứ ko dám lên tiếng bởi vì ánh mắt của mẹ hắn chưa bao giờ đáng sợ đến thế
hai ng đó cứ nhìn nhau chăm chăm mà chả ai nói lời nào, ko gian trùng xuống đáng sợ
-con xin lỗi nhưng còn 15' nữa bọn con vào lớp mẹ à_bấy giờ hắn mới lên tiếng
bà không nói j mà chỉ nhìn nó ý như mún hỏi nó mún sao
-hừ_nó hừ lạnh 1 tiếng rồi đi thẳng ra cửa, điều ấy có nghĩa là nó chấp nhận đi vs hắn. đúng là nó thk đi bộ đấy nhưng là 1 đoạn ngắn từ nhà của nó đến trg chứ ko phải 1 đoạn hơn 5km thế này . nó ko bị hâm
hắn cũng quay ng đi theo nó thì bị giật mình bởi tiếng của bà Phương
-đi mô tô_bà nói nhưng mắt vẫn dán vào tờ báo kinh tế
-ơ? dạ. sao ạ_hắn ko hỉu ngơ ngác hỏi lại
-ta bảo con đi mô tô._bà nói
-ơ? tại sao ạ? trưa về nắng lắm mẹ ơi_hắn ko chịu, giãy nảy lên
-hửm?_bà ko hề nhìn hắn mà chỉ nhíu mày lên
-rồi. con pik rồi. khỏi phải dọa cắt thẻ_hắn ảo não thở dài
hắn lôi kn xe đua mới tậu hôm qua ra, quăng cho nó cái nón bảo hiểm.
-j đây?_nó hỏi
-đội vào nếu ko mún chít_hắn nói
-ko. nó nói xong thẳng tay quăng lun
-hừ. gan_hắn hừ lạnh
nó leo lên xe nhưng hắn vẫn ko chạy
-sao?_nó khá là khó chịu lên tiếng
-ôm vào. mún chết à?
nó chả nói j. vẫn cứ ngồi yên. hắn khó chịu ra mặt rồ ga phóng thẳng ý định trong đầu hắn là cho nó ngã mà chết lun cho roài . lúc này ở trong nhà đang có 1 ng nghĩ rằng "vỡ kế hoạch"
nhưng lạ thật. hắn vẫn cảm thấy hơi ấm ở phía sau và ko hề có tiếng động va chạm nào
nhìn qua gương chíu hậu hắn suýt sặc khi thấy nó vẫn ngồi đó. 2 tay đan vào nhau ra dáng 1 dân chơi thật sự. hầu j ko ai đi xe hắn mà ko bị bật ngửa về sau dù đã ôm rất chắc.
CHƯA AI CẢ
-sặc. cô....._hắn sok. 1 sự sỉ nhục mà
-sao? mà tôi đứng đk chứ?_nó hỏi hắn
-hả?_hắn sok tập 2. rồi ko để hắn đồng ý nó đã đứng thẳng dậy. 2 tay vịn lấy vai hắn.
-mát_nó nói rồi nở 1 nụ cười gần như trọn vẹn chứ ko phải là 1/10 nụ cười như thg ngày
hắn đơ ra vài giây. lần đầu tiên nó cười. cười thật sự chứ ko phải là do ảnh hưởng bởi bạc hà
chiếc xe đua phóng bạt mạng. ai ai đều phải né khi bởi họ ko mún ăn chuối xanh sớm. trên đó là 1 trái tim cô đơn nhìu ngày có lại nụ cười đầu tiên và 1 trái tim khác đang dần loạn nhịp mà chủ nhân của nó nào có hay
/17
|