Nó lại ngủ rồi, khi nó ngủ chả lẫn vào đâu đc, cuộn mình lại như 1 chú mèo con bé nhỏ, làm cho người khác chỉ muốn nâng niu, che chở mà thôi. đương nhiên, hắn không có ngoại lệ
mặc dù thắc mắc nhiều lắm nhưng nhìn xuống nó hắn không muốn hỏi thêm gì mà chỉ lặng lẽ bế nó lên phòng.
đặt nó xuống giường, hắn thì thầm
"tôi sẽ rất khó kiềm chế nếu cô cứ thế này đấy. dù sao tôi vẫn là 1 tên đàn ông chân chính không pha tạp 1 chút gì đâu nhé"
hôn chụt vào má nó 1 cái rõ kêu rồi hắn quay lưng định đi lại chỗ sô fa thì có 1 bàn tay bé nhỏ níu áo hắn lại
-sao vậy?_hắn ân cần hỏi nó
-đi đâu?_nó hỏi hắn. giọng đã dịu do ảnh hưởng hương bạc hà nhưng vẫn lành lạnh khiến cho người nghe bất giác giật mình
-ra ghế sô fa. không lẽ muốn ngủ với tôi sao?_hắn cười nham hiểm nắm lấy tay nó
-không_nó đáp. cực gọn
-chứ sao?_chân mày hắn khẽ nhíu lại, nhìn chăm chăm nó
-sợ lắm_nó thốt lên, khá là yếu ớt. thái độ đột nhiên thay đổi làm hắn không sao phản ứng đc
-sợ? sợ gì?_hắn hỏi
-bóng tối và 1 mình_nó nói. vẫn nắm chặt tay hắn không buông, dần dần chìm vào giấc ngủ
hắn cứ đứng đó. nhìn trân trân nó, nửa như canh chừng, nửa như muốn buông bàn tay bé nhỏ mịn màng kia ra nhưng cuối cùng ng thua vẫn là hắn. hắn cứ nắm chặt lấy tay nó như thế rồi thiếp đi bên cạnh nó lúc nào không biết nữa
____________________________
"chíp"......"chíp"..........
tiếng chim hòa vào ánh nắng sớm mai nhanh chóng ùa vào chiếc cửa sổ phòng hắn. chiếu thẳng đến mắt nó làm nó từ từ thức giấc.
nó thức dậy định đi làm VSCN thì cảm thấy tay đang bị ai đó nắm lấy. nhìn xuống, đập vào mắt nó là hắn đang cầm tay nó gục vào thành giường mà ngủ. đôi mi dài khép hờ càng tôn lên vẻ đẹp như thiên sứ của hắn. làn da mịn màng, môi con trai nhưng lại có màu anh đào như con gái, căng mọng. những ngón tay dài nắm lấy tay nó cho nó cảm giác an toàn.
nhưng................biết rồi đấy nó không phải 1 đứa hám trai đẹp.
giật phắt tay ra, nó không quên đạp cho hắn 1 cái ngã dúi dụi. rốt cuộc hắn cũng từ từ mò dậy
-LÀM GÌ VẬY?_hắn quát
-câu đó là tôi hỏi mới đúng. hừ_nó hừ giọng rồi quay ng đi vào WC
-cô..........mà quên. hết hương bạc hà._hắn ở ngoài tức anh ách. thốt lên đc một tiếng cô rồi lại lẩm bẩm 1 mình như 1 đứa tự kỉ
bỗng dưng nhạc chuông điện thoại của hắn đổ dồn
-a lô_đang bực nó nên hắn tl đt chả được tử tế mấy
-"tl với anh mày kiểu gì đấy thằng kia?"_đầu dây bên kia hét lên
hắn chợt chột dạ. sao cái giọng này hắn thấy quen quen à nhaz
-anh? anh nào?_hắn hỏi
-"ANH MÀY ĐÂY. nhìn lại đt đê"_tên kia có vẻ mất bình tĩnh hét lên
hắn cuối xuống nhìn đt. oạch..........là.......là..........
-ơ. dạ. anh có gì mà mới sáng đã gọi em thế?_hắn đổi giọng ngay tắp lự. anh anh, em em ngọt xớt.
-"sao. tỉnh chưa? trưa nay anh mày đáp sân bay. liệu mà ra đoán"_Vũ hằn học. 2 ng này lớn lên bên nhau từ pé nên hắn xem Vũ như anh trai, nghe lời răm rắp, chứ sức mấy tên "đại thiếu gia" này ngoan ngoãn thế
-vâng ạ_hắn dạ rang
-"mà quên. kn pé đâu"_Vũ cố tình nhấn mạnh hai chữ "kn pé". là anh trai nhưng anh không ưa nó. nó quá yếu đuối, không hề giống với tính cách anh cần cho 1 cô em gái nên anh luôn xem nó là ng xa lạ. là tiểu thư nhưng nó luôn bị ăn hiếp, có anh trai uy lực thế đấy nhưng đương nhiên: NÓ VẪN BỊ ĂN HIẾP
-trong WC_hắn uể oải đáp
-"sao nó ở nhà chú mày?"_Vũ ngạc nhiên hỏi
-trưa về em kể cho. giờ em phải xuống nhà rồi. paiz anh_hắn nói, xong, cúp máy cái rụp lun.
nó từ trong nhà tắm bước ra. nó bận 1 chiếc quần jean ngắn, áo sơ mi sọc nhìu màu, giày cao gót xẻ chữ V, cùng chiếc mũ phớt đội xéo. nó không hề muốn mang giày cao gót nhưng bận vầy mà mang giày bệt thì thật lệch tông ah chỉ vậy thôi, đơn giản nhưng cá tính
hắn thoáng ngỡ ngàng. cứ tưởng nó chỉ biết converse cổ cao với mấy cái áo thun và mấy cái quần jean rách thôi. ai dè nó cũng biết ăn mặc đến thế cơ chứ
-nhìn gì? đâm cho mù khỏi nhìn luôn bây giờ_nó hằn học lên tiếng. bây giờ sao nó dễ nóng thế không biết.
hắn tức giận bơ đi nhưng vẫn ném cho nó vài câu
-trưa anh cô đi du học về đấy
-kệ. liên quan j_nó phán rồi đi thẳng
hắn chợt thần người ra, trước đây nghe tới 2 từ "anh cô" thôi là nó sợ xám mặt nhưng sao hôm nay gan vậy. nó sợ vì anh Vũ rất lạnh lùng và tàn nhẫn với nó mà. từ hôm kia tới giờ nó thật lạ
mặc dù thắc mắc nhiều lắm nhưng nhìn xuống nó hắn không muốn hỏi thêm gì mà chỉ lặng lẽ bế nó lên phòng.
đặt nó xuống giường, hắn thì thầm
"tôi sẽ rất khó kiềm chế nếu cô cứ thế này đấy. dù sao tôi vẫn là 1 tên đàn ông chân chính không pha tạp 1 chút gì đâu nhé"
hôn chụt vào má nó 1 cái rõ kêu rồi hắn quay lưng định đi lại chỗ sô fa thì có 1 bàn tay bé nhỏ níu áo hắn lại
-sao vậy?_hắn ân cần hỏi nó
-đi đâu?_nó hỏi hắn. giọng đã dịu do ảnh hưởng hương bạc hà nhưng vẫn lành lạnh khiến cho người nghe bất giác giật mình
-ra ghế sô fa. không lẽ muốn ngủ với tôi sao?_hắn cười nham hiểm nắm lấy tay nó
-không_nó đáp. cực gọn
-chứ sao?_chân mày hắn khẽ nhíu lại, nhìn chăm chăm nó
-sợ lắm_nó thốt lên, khá là yếu ớt. thái độ đột nhiên thay đổi làm hắn không sao phản ứng đc
-sợ? sợ gì?_hắn hỏi
-bóng tối và 1 mình_nó nói. vẫn nắm chặt tay hắn không buông, dần dần chìm vào giấc ngủ
hắn cứ đứng đó. nhìn trân trân nó, nửa như canh chừng, nửa như muốn buông bàn tay bé nhỏ mịn màng kia ra nhưng cuối cùng ng thua vẫn là hắn. hắn cứ nắm chặt lấy tay nó như thế rồi thiếp đi bên cạnh nó lúc nào không biết nữa
____________________________
"chíp"......"chíp"..........
tiếng chim hòa vào ánh nắng sớm mai nhanh chóng ùa vào chiếc cửa sổ phòng hắn. chiếu thẳng đến mắt nó làm nó từ từ thức giấc.
nó thức dậy định đi làm VSCN thì cảm thấy tay đang bị ai đó nắm lấy. nhìn xuống, đập vào mắt nó là hắn đang cầm tay nó gục vào thành giường mà ngủ. đôi mi dài khép hờ càng tôn lên vẻ đẹp như thiên sứ của hắn. làn da mịn màng, môi con trai nhưng lại có màu anh đào như con gái, căng mọng. những ngón tay dài nắm lấy tay nó cho nó cảm giác an toàn.
nhưng................biết rồi đấy nó không phải 1 đứa hám trai đẹp.
giật phắt tay ra, nó không quên đạp cho hắn 1 cái ngã dúi dụi. rốt cuộc hắn cũng từ từ mò dậy
-LÀM GÌ VẬY?_hắn quát
-câu đó là tôi hỏi mới đúng. hừ_nó hừ giọng rồi quay ng đi vào WC
-cô..........mà quên. hết hương bạc hà._hắn ở ngoài tức anh ách. thốt lên đc một tiếng cô rồi lại lẩm bẩm 1 mình như 1 đứa tự kỉ
bỗng dưng nhạc chuông điện thoại của hắn đổ dồn
-a lô_đang bực nó nên hắn tl đt chả được tử tế mấy
-"tl với anh mày kiểu gì đấy thằng kia?"_đầu dây bên kia hét lên
hắn chợt chột dạ. sao cái giọng này hắn thấy quen quen à nhaz
-anh? anh nào?_hắn hỏi
-"ANH MÀY ĐÂY. nhìn lại đt đê"_tên kia có vẻ mất bình tĩnh hét lên
hắn cuối xuống nhìn đt. oạch..........là.......là..........
-ơ. dạ. anh có gì mà mới sáng đã gọi em thế?_hắn đổi giọng ngay tắp lự. anh anh, em em ngọt xớt.
-"sao. tỉnh chưa? trưa nay anh mày đáp sân bay. liệu mà ra đoán"_Vũ hằn học. 2 ng này lớn lên bên nhau từ pé nên hắn xem Vũ như anh trai, nghe lời răm rắp, chứ sức mấy tên "đại thiếu gia" này ngoan ngoãn thế
-vâng ạ_hắn dạ rang
-"mà quên. kn pé đâu"_Vũ cố tình nhấn mạnh hai chữ "kn pé". là anh trai nhưng anh không ưa nó. nó quá yếu đuối, không hề giống với tính cách anh cần cho 1 cô em gái nên anh luôn xem nó là ng xa lạ. là tiểu thư nhưng nó luôn bị ăn hiếp, có anh trai uy lực thế đấy nhưng đương nhiên: NÓ VẪN BỊ ĂN HIẾP
-trong WC_hắn uể oải đáp
-"sao nó ở nhà chú mày?"_Vũ ngạc nhiên hỏi
-trưa về em kể cho. giờ em phải xuống nhà rồi. paiz anh_hắn nói, xong, cúp máy cái rụp lun.
nó từ trong nhà tắm bước ra. nó bận 1 chiếc quần jean ngắn, áo sơ mi sọc nhìu màu, giày cao gót xẻ chữ V, cùng chiếc mũ phớt đội xéo. nó không hề muốn mang giày cao gót nhưng bận vầy mà mang giày bệt thì thật lệch tông ah chỉ vậy thôi, đơn giản nhưng cá tính
hắn thoáng ngỡ ngàng. cứ tưởng nó chỉ biết converse cổ cao với mấy cái áo thun và mấy cái quần jean rách thôi. ai dè nó cũng biết ăn mặc đến thế cơ chứ
-nhìn gì? đâm cho mù khỏi nhìn luôn bây giờ_nó hằn học lên tiếng. bây giờ sao nó dễ nóng thế không biết.
hắn tức giận bơ đi nhưng vẫn ném cho nó vài câu
-trưa anh cô đi du học về đấy
-kệ. liên quan j_nó phán rồi đi thẳng
hắn chợt thần người ra, trước đây nghe tới 2 từ "anh cô" thôi là nó sợ xám mặt nhưng sao hôm nay gan vậy. nó sợ vì anh Vũ rất lạnh lùng và tàn nhẫn với nó mà. từ hôm kia tới giờ nó thật lạ
/17
|