Tô Bằng cũng khẽ lắc đầu, loại chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn, bản thân Tô Bằng là người chơi, bản thân trợ giúp Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi chỉ là chỉ là vì lợi ích bản thân, chuyện còn lại, cũng không cần biết nhiều như vậy.
...
Thành Quy Tư Càn, một đêm không ngủ.
Lúc tảng sáng ngày hôm sau, mọi chuyện rốt cuộc có một kết quả.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi suốt đêm mang theo mang theo cung tiễn thủ và thân binh thành chủ, giết chết hơn một ngàn chiến sĩ bộ tộc Quý La Càn ủng hộ tù trường, hơn nữa giết chết thân tộc gấp hai lần những chiến sĩ này.
Bộ tộc Quý La Càn toàn bộ bị tiêu diệt, những người còn sót lại đều đầu hàng, không dám tái chiến.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ra lệnh cho thuộc hạ, moi gan móc tim tù trưởng bộ tộc Quý La Càn ở ngay trước mặt, răn đe, đồng thời dùng danh nghĩa thành chủ, phong đệ đệ cùng cha khác mẹ vốn dĩ có mâu thuẫn sâu sắc với thủ lĩnh Quý La Càn trước đó làm tù trưởng.
Tù trưởng Quý La Càn mới này, không có tài cán chân thật gì, có điều trong tộc trong tộc ít nhiều cũng có vài người ủng hộ, ngược lại có thể tạm thời thống lĩnh bộ tộc Quý La Càn.
Không nhổ tận gốc bộ tộc Quý La Càn, diệt toàn tộc, cũng không phải Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nổi lòng tốt gì, mà là bộ tộc Quý La Càn trong thành chí ít có một vạn người, trong những ốc đảo nhỏ khác ở ngoài thành cũng tụ tập không dưới ba vạn người, là bộ tộc lớn hơn bốn vạn người, áp chế quá ác, e rằng hậu quả cũng khó lòng xử lý.
Có điều Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi hạ lệnh, bộ tộc Quý La Càn do hắn làm tù trưởng mới, đồng thời báo cáo danh sách những kẻ làm phản lần này đi theo tù trưởng trước đó, những người này cho dù là bản thân hay là người nhà, đều phải bị xăm chữ lên mặt, cách chức làm tiện tộc, giáng xuống làm người thấp hơn ba cấp.
Chỉ là cho dù “ôn hòa” xử lý, một đêm này, trong thành thi thể phản loạn bị giết chết, cũng đã nhuộm đỏ nửa thành Quy Tư Càn.
...
Sau một đêm không ngủ, đại khái hơn mười giờ sáng, một đội ngũ tiến vào thành Quy Tư Càn.
Đội ngũ này, là đội ngũ thám hiểm Cam La thống lĩnh cùng A Đỗ Lạp, bọn người Âu Dương Khánh dẫn theo vào trong sa mạc trở về.
Đêm qua sau khi Tô Bằng gặp Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, Tô Bằng liền bảo Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi đến phương hướng bọn người Âu Dương Khánh hạ trại báo tin, thông báo hướng đi của mình.
Tô Bằng muốn bọn người Âu Dương Khánh không cần trợ giúp nhóm người mình, dù sao đội thám hiểm sa mạc những người kia đều đã bị bộ tộc Quý La Càn bào mòn rồi, đến thành Quy Tư Càn, có nghe lời hay không vẫn không đoán chắc được.
Tô Bằng Tô Bằng chỉ là muốn bọn họ ngày mai tiếp tục dựa theo hành trình, trở về thành Quy Tư Càn là được rồi.
Đợi đến khi bọn họ tiến vào thành Quy Tư Càn, trong thành đã xong xuôi tất cả, mọi việc đã đi đến hồi kết.
Bọn người Âu Dương Khánh, cũng đi tới phủ thành chủ trong nội thành, gặp được Tô Bằng.
“Lão đệ, có chuyện xin lỗi ngươi... Dương Hi hội trưởng kia ngươi biết đấy, không biết tại sao, đột nhiên biến mất trong đội ngũ, hộ vệ trông coi nàng nói vốn dĩ vẫn thấy nàng vào trong lều trại, nhưng mà buổi sáng lúc thức dậy, toàn bộ trong đội ngũ tìm không thấy bóng dáng của nàng!”
Âu Dương Khánh đi vào, câu đầu tiên chính là nói với Tô Bằng như thế.
Tô Bằng nghe thế, ngược lại là không có cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn, Dương Hi người này mình cũng xem như có chút hiểu rõ, có lẽ là cách làm của mình, khiến Dương Hi bất mãn hoặc là không tin tưởng, kết quả đến gần thành Quy Tư Càn, nữ nhân này trực tiếp từ trong trò chơi đăng xuất trở về hiện thực, sau đó chuẩn bị tự mình quay lại phụ cận thành thị.
“Âu Dương huynh không cần phải suy nghĩ nàng ta, nàng ta vốn dĩ lai lịch thần bí, biến hóa khôn lường, xảy ra chút vấn đề cũng là bình thường, dù sao chúng ta cùng nàng cũng không có thâm cừu đại hận gì, thôi thì thả nàng đi thôi.”
Tô Bằng nói với Âu Dương Khánh, sau đó hắn sợ trong lòng Âu Dương Khánh sẽ cảm thấy bản than có lỗi trong chuyện này, suốt ngày băn khoăn, bèn cố ý đùa giỡn nói:
“Âu Dương lão ca, ngươi với Dương Hi tại sao lại nhớ mãi không quên thế, có phải nhìn trúng nàng rồi không? Nếu là như vậy, ta đành mặt dày hỏi thăm, nàng chỉ cần vẫn còn xuất hiện trên giang hồ, tìm được tung tích của nàng, sau đó giúp Âu Dương huynh đạt thành tâm nguyện của ngươi.”
“Haizz, ngươi lại đem ta ra làm trò cười rồi.”
Âu Dương Khánh nghe thế, không khỏi bật cười, nói:
“Ta còn lo lắng ngươi trách lão ca để nữ nhân kia chạy thoát, nhưng mà nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như cũng chẳng có vấn đề to tát gì.”
Tô Bằng khẽ cười, lại nghe A Đỗ Lạp sau lưng Âu Dương Khánh nói:
“Tô Bằng đầu lĩnh, thành Quy Tư Càn dường như đã xảy ra biến đổi lớn? Lúc chúng ta vào thành, nhìn thấy đều là thi thể kéo ra ngoài.”
Nghe lời của A Đỗ Lạp như thế, Tô Bằng gật đầu, đêm qua đã xảy ra chuyện gì, đều lần lượt kể hết cho mọi người nghe.
Chờ Tô Bằng kể rõ xong, Âu Dương Khánh còn được, nhưng mà A Đỗ Lạp cùng Cam La, lại mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Ngươi không ngờ thắng được cả Vân Cổ Lặc? Còn chém một cánh tay của hắn, bản thân chỉ chịu một chút vết thương nhỏ?”
Cam La thống lĩnh vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn Tô Bằng nói.
Tô Bằng thấy, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, Vân Cổ Lặc uy danh quá thịnh ở Tây Vực, Âu Dương Khánh là người ngoại lai còn được, A Đỗ Lạp cùng thủ lĩnh Cam La đều là người sống ở Tây Vực, quả thật khó lòng tiếp nhận sự thật này.
“Mau để ta sờ xem thử, người chiến thắng Vân Cổ Lặc, rốt cuộc có bộ dạng thế nào.”
A Đỗ Lạp càng là vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, tiến lên muốn sờ thử thân thể của Tô Bằng.
Tô Bằng thấy, trong lòng rét run, bất động thanh sắc tránh thoát cái sờ soạng của A Đỗ Lạp, sau đó nói với Cam La:
“Cam La thống lĩnh, ta và ngươi đi tìm thành chủ Đặc Mục Nhĩ phục mệnh đi.”
Cam La bấy giờ mới khôi phục lại bình thường, Tô Bằng gật đầu, tạm thời cáo từ A Đỗ Lạp vẫn còn muốn vuốt ve thân thể của mình, dẫn theo Cam La thống lĩnh, cùng A Đỗ Lạp đi vào phục mệnh.
Ba người đi đến khuôn viên của thành chủ Đặc Mục Nhĩ, mới phát hiện Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi cũng ở nơi đây...
/787
|