Tô Bằng rốt cuộc đã chuẩn bị xong lễ vật, chuẩn bị đi núi Tử Hà.
Địa hình của thế giới Tử Vong Luân Hồi so với Trung Quốc ở thế giới thực tế vẫn chênh lệch không ít, bản đồ Trung Quốc trong hiện thực giống như là một con gà trống, mà còn bản đồ của thế giới Tử Vong Luân Hồi, Tô Bằng cảm giác thấy nó có điểm giống như là một con cá kình một sừng đứng chổng ngược.
Vị trí của Nam Ninh, chính là ở gốc cái sừng của con cá kình chổng ngược đó, vị trí của núi Tử Hà là ở phía đông của Nam Ninh, hơi chếch về hướng bắc một chút.
Từ Nam Ninh đi đến núi Tử Hà, cũng không tính là quá xa, đại khái ra roi thúc ngựa khoảng bảy tám ngày là đã có thể tới được Đằng Châu ở dưới núi Tử Hà. Tô Bằng đã chuẩn bị tốt lộ tuyến, sửa sang lại hành trang, lại thông qua quản gia của tòa nhà ở Nam Ninh mua một con khoái mã tráng kiện, liền chuẩn bị lên đường trở về Tử Hà Môn.
Trước khi lên đường, Tô Bằng thông qua quản gia phái ra lúc trước, nghe được một tin tức, chính là chủ trì của Không Văn Tự, Không Duyên hòa thượng ngày ấy bị mình đâm một kiếm xuyên tim, không ngờ lại không có chết.
Hóa ra Không Duyên hòa thượng này, trời sinh thể chất đặc biệt, thế nhưng lại có hai trái tim, trái tim ở bên lồng ngực trái của hắn chỉ là trái tim phụ không quan trọng, mà trái tim chủ yếu của hắn là ở lồng ngực phía bên phải.
Một kiếm kia của Tô Bằng, chỉ xuyên qua trái tim phụ bên trái của hắn, trái tim phía bên phải vẫn còn hoàn hảo. Sau khi mấy hòa thượng của Đại Không Tự mang hắn trở về Không Văn Tự, mời cao thủ về y đạo khâu lại trái tim phụ đã bị xuyên qua của hắn, để lại trái tim bên phải hoàn hảo. Người này mệnh cũng thật dai, đâm xuyên qua tim mà cũng không chết, chỉ cần dưỡng thương là sẽ khôi phục lại, lúc này vẫn còn đang dưỡng thương ở trong Không Văn Tự.
Mà còn bốn lão hòa thượng của Đại Không Tự kia thì cũng tự biết mình không phải là địch thủ của Tô Bằng. Ảm đạm rời khỏi Nam Ninh, trở về Đại Không Tự rồi.
Kể từ đó, Tô Bằng ở bản địa cũng chưa có đối đầu lại lần nào.
Tô Bằng nghe xong tin tức này, cũng chậc chậc bảo kỳ lạ, không ngờ Không Duyên hòa thượng kia lại có mệnh dai như thế, trái tim bị xỏ xuyên qua mà cũng chẳng chết được, có điều cơn tức của Tô Bằng cũng đã phát tiết ra ngoài. Không Duyên hòa thượng kia nói cho cùng cũng chỉ là người bị cuốn vào chuyện này, lại thêm Tô Bằng đã đoạt pháp khí của đối phương. Coi như là trừng phạt, Tô Bằng đối với hắn đã không còn bao nhiêu hận ý, ngược lại cũng chẳng tiếp tục đuổi giết đến Không Văn Tự, cũng không nhất thiết muốn giết chết hòa thượng Không Duyên kia.
Về phần bốn lão hòa thượng của Đại Không Tự kia, Tô Bằng biết đối phương trúng kiếm ý trong hư kiếm tiểu viên mãn của bản thân cũng không hề dễ chịu, trong thời gian ngắn chắc sẽ không đến tìm mình gây phiền toái. Nếu như sau này dẫn theo mấy lão hòa thượng bối phận càng cao tới tìm mình, khi đó mình phỏng chừng đã ở Tử Hà Môn học được võ công cao thâm hơn, tạm thời cũng không có vấn đề gì.
Cho nên Tô Bằng cũng chỉ tạm thời đem chuyện này để xuống, để bản thân mình thảnh thơi, chạy tới Đằng Châu nơi của Tử Hà Môn.
Tô Bằng cưỡi khoái mã, một đường ra roi thúc ngựa. Trong nháy mắt đã hai ngày trôi qua, hắn cũng đã đi được rất nhiều, cách núi Tử Hà chỉ còn không có mấy ngày đường.
Một ngày này, Tô Bằng lại giục ngựa chạy hồi lâu, đến trưa, Tô Bằng vì tiết kiệm sức ngựa nên thả chậm tốc độ, để ngựa chạy chậm lại.
Lúc này nơi hắn đi tới, coi như là trước không thấy thôn sau không thấy điếm, xem như là chốn sơn dã, nhưng cảnh sắc chung quanh cũng còn khá tốt, Tô Bằng liền để ngựa chạy chậm một đường, một bên nhìn phong cảnh chung quanh.
Đi như vậy không lâu, Tô Bằng có chút khát nước, lấy túi nước ra lại phát hiện trong túi nước đã không còn nước.
Đúng lúc này, Tô Bằng chợt phát hiện, phía trước cách đó không xa có một đội võ giả đang hộ tống một xe ngựa hành tẩu trên con đường này.
"Hửm? Nhìn bộ dáng giống như là người của tiêu cục?"
Tô Bằng nhìn thoáng qua phục trang của đoàn võ giả hộ tống xe ngựa ở phía trước kia, xem ra giống như là người của tiêu cục, chẳng qua là những người này không có giăng cờ hiệu của tiêu cục.
“Hẳn là phú ông nào đó, mời người của tiêu cục hộ tống cũng nên."
Thấy tình huống này, trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Công việc chủ yếu của tiêu cục, đương nhiên là áp tiêu, nhưng ngoại trừ áp tiêu ra, các việc như hộ tống, bảo vệ cũng thường xuyên nhận.
Có điều người của tiêu cục nếu nhận nhiệm vụ hộ tống nhân vật trọng yếu, bình thường cũng đều không treo cờ hiệu, chủ yếu là sợ cờ hiệu của tiêu cục ngược lại còn dẫn tới một số người, chỉ có gặp phải tình huống đặc biệt, mới có vũ sư ra mặt để có thể chống đỡ tình hình, báo danh hiệu của tiêu cục ra.
Loại tình huống như phía trước lúc này, hẳn là người nhà giàu mời tiêu sư hộ tống, có điều cũng hơi có chút kỳ quái, bình thường loại tình huống này đều là người ta giàu có mang theo gia quyến cùng nhau đi xa, sợ gặp phải đạo phỉ nên mới mời tiêu sư. Mà lúc này, mười sáu mười bảy tiêu sư phía trước cũng chỉ có một chiếc xe ngựa, giống như hơi có vẻ chuyện bé xé ra to.
/787
|