Như vậy xem như đã xong, Tô Bằng cũng đã xài một vạn năm trăm lượng hoàng kim mua lễ vật cho Đại sư huynh.
Ngoài ra Tô Bằng lại tiêu khoảng bốn ngàn lượng hoàng kim để mua một chút lễ vật cho sư huynh sư thúc khác, cuối cùng tổng cộng đã tiêu hết hơn một vạn năm ngàn lượng hoàng kim.
“Quả nhiên, nghèo văn giàu võ, thật không lừa người, lúc ở Tử Hà phong còn không có cảm giác được, bản thân bây giờ mua sắm một chút các vật cần thiết hằng ngày cho các sư huynh sư thúc mới phát hiện hóa ra trong môn phái tiêu hao lớn như vậy, mới một chút đồ vật này nọ như vậy đã hơn một vạn lượng hoàng kim."
Tô Bằng cảm giác kim phiếu bay đi nhanh quá, không khỏi nhe răng suy nghĩ.
Các sư huynh sư tỷ sư thúc ở Tử Hà Môn thoạt nhìn đều thanh tâm quả dục, nhưng mà trên thực tế Tô Bằng mua một chút đồ dùng hằng ngày của các sư huynh sư tỷ sư thúc trong môn, mới phát hiện, Tử Hà Môn tiêu hao thật không ngờ lại lớn đến như vậy. Nếu tính sơ, trong môn tiêu xài một năm cũng phải hơn bảy tám vạn lượng hoàng kim, hao phí không kém gì quận Giang Ninh nuôi hắc thủy quân.
Có điều, tuy rằng Tử Hà Môn dùng các thứ đều là tinh phẩm, bồi dưỡng được cũng là nhân tài, nhìn tốc độ phát triển của sư huynh sư tỷ trong môn, Tô Bằng không cần nghĩ cũng biết rồi.
"Quả nhiên cao thủ cũng đều là hoàng kim chồng chất mà ra..."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, có điều hắn cũng không cần quan tâm thay Tử Hà Môn, lúc mình xuống núi, Nhị sư huynh có cho mình một tờ giấy, là một số thế lực ngầm của Tử Hà Môn ở trong thế tục. Tô Bằng lúc ấy không có cảm giác gì, về sau tra xét lại một số tư liệu, mới biết được Tử Hà Môn ở bên trong giang hồ thế tục cũng là muốn tiền có tiền, muốn người có người.
Chỉ có điều Tử Hà Môn ở trong giang hồ, việc nhúng tay vào chủ yếu là về chuyện làm ăn thôi. Chứ không phải là giang hồ thế lực.
“Có mấy thứ này, có thể mặt mày rạng rỡ trở về môn rồi."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, hắn tính toán kim phiếu trên người mình một chút, mình gần đây tiêu xài không ít, mười bốn mười lăm vạn lượng hoàng kim xài lại còn khoảng tám chín vạn lượng hoàng kim, cũng còn có thể duy trì một thời gian ngắn, có điều tốc độ tiêu xài cũng thật kinh người.
“Này quả thật là tốc độ phá sản mà..."
Tô Bằng lắc đầu, trong lòng suy nghĩ:
“Hi vọng vật phẩm bọn A Triết chế luyện có thể có nguồn tiêu thụ tốt, nếu không dùng tốc độ tiêu tiền này, thật đúng là chịu không nổi mà..."
...
Còn dư lại mấy ngày, Tô Bằng liền ở trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi thông qua ngân hàng tư nhân Thông Vân, nhập vào kim phiếu ở bản địa, sau đó thu được mật mã tài khoản của ngân hàng tư nhân ở đất khách, lại thông qua giao dịch ở trang web của Tê Tiên Cư.
Trừ lần đó ra, Tô Bằng ở trong nhà của Thi Thanh thí nghiệm Khu Vật Thuật thăng cấp mới ra, mấy ngày tiếp theo cũng là có chút thu hoạch.
Mà còn trong hiện thực, Hoắc Lâm cuối cùng đã mua cho Tô Bằng một nơi coi như có thể ở, Tô Bằng cũng đã kết thúc cuộc sống dừng chân ở khách sạn Hilton, tiến vào ngôi nhà mới.
Trong nháy mắt, bốn ngày đã đi qua, kỳ vật mà Tô Bằng đặt hàng cũng có một số thứ đã được đưa đến tòa nhà ở Nam Ninh của Tô Bằng.
Hàng đến đầu tiên, là cây vạn tuế sét đánh ngàn năm, còn có cây dưỡng hồn.
Hai thứ này đều là thông qua trạm dịch mà đưa đến, thời gian Tô Bằng mua hai thứ này tương đối sớm, chủ hàng cách Nam Ninh cũng không xa, rất nhanh liền đã đưa đến nơi đây, không sai biệt lắm khoảng một ngày đã đến.
Sau khi Tô Bằng nhận hàng, đưa tới phòng của chủ nhà ở hậu viện, lập tức mở ra kiểm hàng, hơi có chút không thể chờ đợi được.
Cây vạn tuế sét đánh ngàn năm, thật ra cũng không lớn, là một đoạn cây khoảng hơn một mét, kích cỡ khoảng mười lăm centimet bị cháy đen.
Tô Bằng ước lượng độ cứng của cây vạn tuế sét đánh ngàn năm này một chút, cũng gần giống như vật phẩm làm từ sắt, lại dùng bảo kiếm thử thử độ cứng, đại khái so với sắt thép bình thường cứng hơn một chút, nhưng dùng bảo kiếm kèm thêm nội lực thì vẫn có thể cắt được.
Mà còn cây dưỡng hồn, bộ dáng tương đối quái dị, là một đoạn cây đường kính khoảng hai mười phân, cao khoảng ba mươi phân, nhưng đoạn cây này sinh trưởng vô cùng quỷ dị, vỏ cây thoạt nhìn giống như là khuôn mặt của bảy tám người đang rít gào tru lên, giống như là linh hồn bị giam cầm ở bên trong cây.
Tô Bằng nhìn thoáng qua, cuối cùng quyết định vẫn dùng cây vạn tuế sét đánh ngàn năm trước để bồi dưỡng làm vật liệu gỗ tinh hoa cho Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh, còn cây dưỡng hồn này thì lưu lại một thời gian có lẽ có chỗ dùng khác.
Vì vậy, Tô Bằng sử dụng bảo kiếm trong túi Càn Khôn của mình, bơm nội lực vào, gọt một đường đơn giản mà rất sâu lên cây vạn tuế sét đánh ngàn năm, sau đó đem Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh mà mình mới thu được, đặt ở trong đó.
"Để như vậy chăm sóc một tháng, hẳn là đã có thể nhìn thấy được hiệu quả rồi nhỉ?"
Tô Bằng nhìn Tứ Nguyên Hắc Thiết Lệnh đặt ở bên trong cây vạn tuế sét đánh ngàn năm, trong lòng của hắn không khỏi có cảm giác chờ mong.
Hai ba ngày trôi qua, mấy thứ kỳ vật khác cũng đều đã được gửi đến.
Hàn Tủy ngàn năm, được đặt ở bên trong một bình thủy tinh, sau đó lại dùng bông cùng với tơ lụa thắt lại bên trong một cái hộp gỗ chuyển tới. Lúc Tô Bằng mở ra hộp gỗ chứa Hàn Tủy ngàn năm, tuy rằng thân thể là thân thể Cửu Dương, vẫn bị hàn khí đông lạnh bên trong làm run rẩy một chút, Hàn Tủy ngàn năm kia được đặt ở bên trong một bình thủy tinh cao mười lăm centimet, đường kính mười phân, nhìn bộ dáng mềm mềm nằm úp sấp thành một nhúm, giống như là con men, nhưng trên thân thể cũng sạch sẽ, bên ngoài bình thủy tinh kia cũng là hàn khí tầng tầng, thoạt nhìn hết sức lạnh lẽo.
Băng tằm ngàn năm thì lại đặt ở bên trong một hồ lô băng ngọc, bên ngoài thả cỏ tranh bông vải đặt ở trong một hộp nhỏ gửi tới. Băng ngọc coi như là chất liệu ngọc không tệ, làm thành ngọc bội đeo ở trên người có thể giải nóng, hồ lô băng ngọc này có thể chưa rượu nho, cho dù là ngày tam phục (chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu) đổ ra cũng lạnh buốt như băng. Nếu đi bán đồ cổ cũng bán được một hai trăm lượng hoàng kim, có điều lúc này coi như là tặng kèm, băng tằm ba trăm năm để lại ở bên trong, Tô Bằng thử thử, đem hồ lô này trực tiếp để trong nước, cả một chậu nước đều đã hóa thành băng.
Phương thức gửi Thiềm Thừ băng ngọc tới cũng không sai biệt lắm, cũng đặt ở trong hộp băng ngọc, Tô Bằng mở ra nhìn một chút. Bên trong có một tiểu Thiềm Thừ nhỏ kích cỡ khoảng bằng ngón cái, thoạt nhìn toàn thân đều là làm bằng bông tuyết, dường như đang ngủ đông, Tô Bằng thưởng thức một hồi liền đem nó để về lại trong hộp băng ngọc lại.
Lại qua thêm một ngày, còn lại có hỏa ngọc tủy cùng với một vài sách vở y thuật và trận pháp khác, tất cả cũng đều đã được đưa đến. Sau khi Tô Bằng nhận hàng, rốt cuộc đã xong công việc chuẩn bị để trở về, tính toán chính thức rời khỏi Nam Ninh, đi đến núi Tử Hà...
/787
|