Lúc hai người Tô Bằng cùng Đỗ Thu đại náo thành Dương Đức, thì đã là vào lúc giữa trưa đến chiều tối, sau đó Tô Bằng lại vòng nửa vòng ở lân cận, mới đi đến Thục Sơn, lúc gặp phải hắc y nhân đội mũ thấp bé này, đã là bốn năm giờ chiều, gần đến lúc trời sập tối rồi.
Lúc này vốn chính là mùa thu, ngày thường không dài, đại khái sáu bảy giờ chiều trời đã bắt đầu tối đen, sau khi bọn người Tô Bằng ở lân cận tìm kiếm một hai giờ, trời đã tối rồi.
Có điều tìm kiếm cũng không dừng lại, những lâu la Thiên Phủ hội đó đã sớm chuẩn bị sẵn đuốc sáng, đều ở trong rừng rậm chặt vài loại cây dễ bắt lửa chế thành ngọn đuốc, mọi người bắt đầu đốt đuốc, tiếp tục ở trong rừng tìm kiếm.
Chỉ là sau khi bầu trời tối đen, muốn truy tìm bên trong rừng rậm, khó khăn tăng lên không chỉ một lần, rất nhanh, tổ mấy người này đã hoàn toàn mất đi manh mối tung tích của Mộng Mô này.
Tô Bằng vốn chính là xuất công không xuất lực, thấy trời đã hoàn toàn tối đen, tìm kiếm trở nên vô cùng khó khăn, trong lòng ngược lại rất vui sướng.
Thời gian rất nhanh đã gần hơn chín giờ tối, cuối cùng, vài tiểu đội của Thiên Phủ hội tìm kiếm ở lân cận, mất đi một tia manh mối cuối cùng, cũng tìm không được Mộng Mô kia nữa.
Mà trong rừng đêm thăm thẳm, cũng càng ngày không dễ đi, nhưng tiểu đội tìm kiếm này chậm rãi tập trung lại một chỗ.
“Đêm đã khuya, chúng ta hôm nay xem ra không tìm được Mộng Mô kia rồi.”
Vài tiểu đội tìm kiếm tập trung lại một chỗ, Tô Bằng đối với hắc y nhân đội mũ thấp bé trong một tiểu đội khác nói.
“Chết tiệt...”
Hắc y nhân đội mũ này, hung hăng dậm chân, hắn vốn tưởng rằng hôm nay có thể tìm kiếm được Mộng Mô kia, nhưng không ngờ vẫn là tay không trở về.
“Không cần sốt ruột, ta thấy Mộng Mô này, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi quanh đây.”
Tô Bằng thấy người này như vậy, mở miệng nói.
“Ồ? Xin hãy chỉ giáo?”
Nghe Tô Bằng nói thế, một một người áo đen khác bèn hỏi Tô Bằng.
“Các ngươi nghĩ, Mộng Mô này đã xuất hiện ở quanh đây rất lâu rồi, các ngươi tới chỗ này tìm kiếm, cũng có thời gian nhất định rồi, ta nghe nói loại động vật như Mộng Mô này, bởi vì thường xuyên ăn giấc mơ của con người, cho nên rất là thông minh, trí lực cũng không hề thua kém nhân loại, nó nhất định là phát hiện nguy hiểm từ chúng ta, nhưng nó vẫn chưa rời khỏi, tức là quanh đây có cái gì đó mà nó muốn, ta đoán chừng trước khi nó chưa đạt được thứ nó muốn, có lẽ sẽ không rời khỏi nơi đây.”
Tô Bằng giải thích với mấy hắc y nhân kia.
Nghe lời của Tô Bằng như thế, mọi người bèn lộ ra thần sắc suy nghĩ.
Hắc y nhân đội mũ thấp bé dẫn đầu liên tục gật đầu, nói:
“Tề Dã phân tích vô cùng chính xác, ta nghĩ thứ đó, cũng trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi nơi đây, chúng ta có thể tiếp tục tìm kiếm.”
“Đúng vậy, có điều hôm nay đã đến lúc này, chúng ta ở trong rừng, nhưng lại không có thu hoạch gì, cảm giác cũng chịu trở ngại quá lớn. Chi bằng hôm nay trở về nghỉ ngơi trước đã, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi ngày mai, lại tiếp tục tìm kiếm, không biết các vị thấy thế nào?”
Tô Bằng hỏi mấy hắc y nhân kia.
Nghe theo lời đề nghị của Tô Bằng, người Thiên Phủ hội nhưng lại hết lòng tán thành, bọn họ vốn chính là bị điều tạm đến nơi đây, mò bắt Mộng Mô. Đối với bọn họ mà nói cũng không có quan hệ lợi hại trực tiếp, đối với bọn họ mà nói, có thể thoải mái một chút, chung quy càng tốt hơn.
Hắc y nhân đội mũ thấp bé suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu nói:
“Tề Dã nói rất đúng, chúng ta trước tiên quay về sơn trang bỏ hoang kia nghỉ ngơi một đêm, sau đó ngày mai lại tiếp tục tìm kiếm.”
Hắn nói ra lời này, thủ hạ của Thiên Phủ hội chung quanh lập tức có người thở phào nhẹ nhõm, ban đêm trong rừng rậm vẫn có không ít nguy hiểm, nếu có thể nghỉ ngơi một chút, không cần ở trong đêm tối hun hút thế này mò mẫm tìm kiếm, đối với bọn họ mà nói thoải mái không ít.
Tô Bằng cũng gật đầu, mọi người liền quay trở lại sơn trang bỏ hoang kia.
Sau ba ba mươi bốn mươi phút, tất cả mọi người quay trở về trong sơn trang bỏ hoang, mọi người bắt bếp thổi lửa, qua loa nướng một chút lương khô như thịt khô, sau đó bèn đi ngủ.
Sơn trang bỏ hoang này mặc dù phạm vi diện tích không nhỏ, nhưng những nơi người ta có thể ngủ, chẳng qua chỉ có vỏn vẹn ba bốn gian phòng. Hơn hai mươi người Tô Bằng, thì có hơn mười người ngủ ở trong phòng khách chính, còn ba hắc y nhân kia, cũng không đặc biệt suy nghĩ, cùng nhau nằm dài ra đất trong phòng khách mà ngủ.
Ngoài ra hơn mười người khác, chia nhau ở trong phòng tương đối nhỏ hai bên, bên ngoài còn có hai người gác đêm, cứ như vậy, mọi người đều đã ngủ.
Tô Bằng nằm trong phòng, tạm thời không log out, hắn còn chưa từng ở trước mặt nhân vật không phải người chơi trong trò chơi trực tiếp log out, không biết đối phương đối với việc bản thân đột ngột biến mất sẽ có phản ứng thế nào, cho nên sẽ không mạo hiểm, tạm thời cùng người Thiên Phủ hội và hắc y nhân Chân Thần giáo kia cùng nhau ngủ trong một phòng, vờ như đang ngủ.
Chỉ là một lát sau, Tô Bằng không khỏi cảm giác hai mí mắt mình không ngừng vật lộn, dường như quả thật sắp mơ màng bắt đầu thiếp đi.
...
/787
|