Người nọ nhận thư, mở ra xem xét, quả nhiên là Thần Sử cấp cao của bọn họ viết cho người họ Đàm cấp cung phụng trong Thiên Phủ hội, mặt khác Thần Sử Long Thiên Ngạo cũng đã từng nghe nói người này, quả thật là người trong giáo.
Tô Bằng nghe được Thần Sử Long Thiên Ngạo, chính là từ miệng Thần Sử kim cô hắn giết chết trong bí cảnh kia.
Xem ra bức thư, người áo đen dáng người thấp bé kia vẫn là hơi nhíu mày, mặc dù bây giờ Tô Bằng không hề lộ ra sơ hở gì, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác thường.
Suy nghĩ một lát, hắn hết sức thấp giọng niệm một câu chú ngữ.
Câu chú ngữ này không phải để tấn công, chỉ có điều sau khi đọc chú ngữ này lên, người áo đen này có thể nhất thời nhìn thấy ác nghiệp tồn tại trên người Tô Bằng.
Chú ngữ kia cũng không dài dòng, không bao lâu đã niệm xong.
Trong ánh mắt của người áo đen thấp bé kia mang theo quang mang màu đen, ở dưới mũ nhìn về phía Tô Bằng.
“A!”
Vừa trông thấy, lại khiến cho người này kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy quanh thân Tô Bằng, phảng phất ngọn lửa ác nghiệp hừng hực bốc cháy giống như một ngọn lửa, ngọn lửa ác nghiệp của hắn, so với Thần Sử đội mũ thấp bé chủ yếu tu luyện chú pháp này, thậm chí cường đại hơn gấp hai ba lần.
Bản thân Tô Bằng cũng không cảm giác, chỉ là hắn nhiễm phải ác nghiệp từ trên người Thần Sử kim cô và Thần Sử đầu trọc, cùng với hai người cấp cung phụng trong Thiên Phủ hội, đã vượt qua tín đồ bình thường trong Chân Thần giáo rất nhiều rồi.
Dù sao Thần Sử kim cô kia, ở trong Chân Thần giáo, xem như có địa vị Thần Sử cấp cao nhất định, trong Chân Thần giáo, càng là nhân vật cấp cao, ác nghiệp trên người lại càng nồng đậm.
Nhìn thấy ngọn lửa ác nghiệp trên người Tô Bằng, người áo đen thấp bé lòng nghi ngờ lập tức tiêu tan, đồng thời trở nên cung kính không ít.
Bởi vì hắn nhìn thấy, Tô Bằng mặc dù còn chưa nhập giáo, nhưng mà đã có tích lũy ác nghiệp như thế, về sau thành tựu tuyệt đối sẽ trên mình hắn cũng không muốn đắc tội với Tô Bằng.
Có điều hắn vẫn cố tình truy hỏi một câu, nói:
“Ta thấy ác nghiệp trên người vị huynh đệ này, đã có thành tựu nhất định. Không biết tu hành loại thần thông nào trong giáo?”
Tô Bằng nghe thế, mỉm cười, hắn đã học thuộc lòng sẵn cả rồi, sờ vào trong ngực, lấy ra một quyển sách.
Hắc y nhân thấp bé đón lấy xem xét, chỉ thấy bên trên mặt sách viết: Kim Canh Ngân Thần Sử Tỏa Thần văn, là một quyển tu hành bí tịch.
Chỉ nghe Tô Bằng nói:
“Bởi vì ta cùng Thần Sử Long Thiên Ngạo sớm đã phân biệt, vẫn chưa chính thức bắt đầu tu hành pháp thuật thần thông trong giáo phái, nhưng Long thần sử tặng cho ta cuốn sách mật tu này, chỉ là ta vẫn luôn bề bộn công việc, còn chưa kịp chính thức tu luyện, vẫn chưa tu luyện ra thần thông gì cả.”
Thần Sử thấp bé nhìn thấy quyển sách bí tịch này, lập tức không còn nghi ngờ gì.
Bản bí tịch này, chính là phần thưởng trong giáo phái ban cho những nhân vật có thân phận trong giang hồ kia, nhưng tạm thời không thể chính thức nhập giáo, cũng đã tu hành ác nghiệp. Tô Bằng cho dù là từ ác nghiệp, hay là từ bằng chứng bên người, đều không có vấn đề gì, xem ra là bản thân lòng nghi ngờ quá nặng thôi.
Hắn khẽ gật đầu, thanh âm trở nên nhu hòa, cũng mang theo vẻ vui tươi, trả quyển bí tịch lại cho Tô Bằng, nói:
“Hoan nghênh Tề huynh đệ gia nhập giáo ta.”
Tô Bằng khẽ cười, đem cuốn bí tịch lấy được từ trong Cổ Kiếm sơn trang thu hồi lại bên người, sau đó chuyển chủ đề nói:
“Mấy vị huynh đệ, ta lần này đến quá vội vàng, liên quan nhiệm vụ lần này vẫn là không được biết tường tận cho lắm, không biết chúng ta lần này bắt Mộng Mô, rốt cuộc là hành động gì? Trong giáo còn có nhữn nơi nào là có thể dùng được Mộng Mô này?”
Nghe Tô Bằng nói như thế, Thần Sử thấp bé hơi trầm ngâm một chút, hắn không muốn đắc tội giáo đồ tiêu chuẩn trong tương lai có thể sẽ ở trong giáo chiếm được một địa vị cao này, nhưng lần này đang mang trọng sự, hắn cũng không muốn mạo hiểm bị Thần Sử bên trên trách cứ, nói cho Tô Bằng biết.
Suy nghĩ một lát, hắn khẽ lắc đầu nói:
“Xin lỗi, Tề huynh đệ, lần này ta cũng chỉ là phụng mệnh bắt Mộng Mô, nhưng rốt cuộc muốn bắt tên này để làm gì, thì lại không biết rõ tình hình cụ thể.”
Tô Bằng vẫn luôn quan sát người này, lúc này nghe hắn nói như vậy, trong lòng biết không thật, có điều Tô Bằng cũng chẳng tiếp tục truy vấn, khiến cho đối phương hoài nghi, dù sao bản thân đã lẻn vào được trong đám người này, chú ý một chút, rốt cuộc cũng sẽ phát hiện được điều gì đó thôi.
Cho nên Tô Bằng mỉm cười, nói:
“Hiểu rồi, như vậy ta bèn cùng với các vị, cùng nhau đi bắt Mộng Mô.”
Hắc y nhân đội mũ thấp bé kia gật đầu, lúc vừa muốn nói chuyện, người áo xanh Thiên Phủ hội bên ngoài kia đột nhiên đi vào, mang trên mặt sắc mặt vui mừng, nói:
“Các vị đại nhân, người của chúng ta đã phát hiện tung tích Mộng Mô!”
“Ồ? Ở nơi nào?”
Nghe thấy những lời này, thanh âm hắc y nhân đội mũ thấp bé kia thay đổi, lập tức đứng bật dậy hỏi hắn.
“Cách nơi này đại khái ngoài mười dặm, một tiểu đội năm người của chúng ta sắp xếp đã bắt gặp Mộng Mô kia, một người trong đó còn bắn trúng một mũi tên vào Mộng Mô, tuy nhiên lại để nó chạy thoát, chúng ta bốn người tiếp tục đuổi theo, còn lại một người trở về báo tin.”
Hắc y nhân đội mũ thấp bé nghe thấy những lời này, lập tức nhảy lên, nói:
“Đi, đưa bọn ta đến nơi đó!”
Tô Bằng thấy thế, cũng đi theo hắc y nhân đội mũ thấp bé này, cùng nhau đi ra ngoài.
Sơn trang bỏ hoang này không có thứ gì quan trọng cần phải bảo vệ, Tô Bằng nhìn thấy những người áo xanh Thiên Phủ hội kia, triệu tập tất cả nhân thủ trong sơn trang bỏ hoang này, cùng nhau tiến đến nơi phát hiện Mộng Mô.
Nhóm nhân thủ này đều có võ công bản lĩnh, đi giữa đường núi cũng không có gì khó khăn, đại khái dùng ba mươi bốn mươi phút, liền cảm nhận được địa phương phát hiện Mộng Mô.
Không lâu sau, bọn người Tô Bằng liền bắt gặp nhóm người tiểu đội tìm thấy Mộng Mô, cũng bắn một mũi tên kia.
“Bẩm báo đại nhân, chúng ta phát hiện một động vật kỳ lạ, xem ra giống như là Mộng Mô như các đại nhân mô tả, thứ kia hai chân đứng thẳng đi lại bình thường, giống như là con người, nhưng quả thực là quái vật, một người trong số chúng ta thừa dịp nó lơ là không đề phòng, bắn nó một mũi tên, bắn trúng cánh tay nó, nhưng mà tốc độ của nó không ngờ lại vô cùng nhanh, rất nhanh đã mất hút trong rừng, chúng ta bây giờ vẫn chưa tìm được nó.”
Người cầm đầu trong tiểu đội kia, bẩm báo với hắc y nhân đội mũ.
Hắc y nhân đội mũ nghe thế, nhẹ gật đầu, nói:
“Có manh mối là tốt rồi, nếu thứ kia đã bị thương, nhất định sẽ lưu lại mùi máu tươi, chúng ta tìm kiếm thử, thế nào cũng sẽ có tung tích, người nơi này chia làm năm tổ, ở lân cận cẩn thận tìm kiếm.”
Người tiểu đội kia gật đầu, những người này đều tự chia tổ tìm kiếm.
Đội ngũ trợ thủ Thiên Phủ hội của hắc y nhân đội mũ, có chừng mười bảy mười tám người, tăng thêm ba hắc y nhân cùng Tô Bằng, chính là hai mốt hai hai người, đại khái bốn năm người chia làm một tiểu đội, bắt đầu tìm kiếm.
Tô Bằng cùng hắc y nhân đội mũ kia nói một tiếng, liền không cùng bọn họ đi chung đường, lại dẫn theo bốn thủ hạ của Thiên Phủ hội, tìm kiếm ở một hướng khác.
Lúc này thân thể Tô Bằng cảm thấy, cường đại không ít so với người bình thường, trong rừng rậm, chỉ cần là có động vật đi qua, nhánh cây, giẫm trên đất, để lại dấu vết, với Tô Bằng mà nói hết sức rõ ràng, chính là nhánh cây rơi xuống mùi vị trong không khí, cũng có thể chỉ dẫn hắn đi tới.
Tô Bằng cũng ở gần đó tìm được một vài manh mối truy đuổi, có điều hắn đương nhiên sẽ không xuất lực cho Chân Thần giáo, chỉ là ra vẻ không hề có cảm giác gì, chậm rãi dẫn người đi lòng vòng tìm kiếm.
Thời gian dần dần trôi qua, nhanh chóng đã đến buổi tối...
/787
|