Phương Giải có chút lạnh lùng nói:
- Gặp chiến tranh nếu muốn chiến thắng, đầu tiên không phải tướng sĩ Hắc Kỳ Quân của ta liều chết, mà là địa phương cao thấp đồng tâm hiệp lực. Nếu hai vị đại nhân có thành ý như vậy, ta không thể không nói trước. Nếu lúc ta suất quân chém giết kẻ địch, có người nào địa phương không nghe theo sự điều hành của ta, chớ có trách Hắc Kỳ Quân của ta làm theo quân pháp. Mặt khác, nếu Lạc đại nhân nói qua tất cả quan viên Bình Thương Đạo nguyện ý trợ giúp đại quân giết địch, vậy thì ta còn có một yêu cầu…
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Bình định Nam Cương không phải là chuyện một sớm một chiều, mà binh lực trong tay ta có hạn, cho nên ngoại trừ Bình Thương Đạo ra, Bắc Huy Đạo của Chung đại nhân, Ung Bắc Đạo của Trì đại nhân, còn có Nam Huy Đạo của Đỗ đại nhân, mỗi một đạo phải triệu tập một vạn quận binh do ta sử dụng. Không biết hai vị đại nhân có làm chủ được hay không?
- Điều này…
Chung Tân và Trì Hạo Niên liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều căng thẳng. Bọn họ không ngờ Phương Giải lại đưa ra yêu cầu quá phận như vậy. Dựa theo lý mà nói, bất kể thế nào bọn họ cũng không thể đáp ứng yêu cầu này. Sở dĩ bọn họ nguyện ý mời Phương Giải tới Bình Thương Đạo, tất nhiên không phải cái gì mà vì dân chúng Đại Tùy. Hiện tại Phương Giải bảo bọn họ phải điều một vạn quân binh trong tay bọn họ đi theo Hắc Kỳ Quân xuôi nam, nếu bọn họ đồng ý mới là lạ.
- Điều này…Đại tướng quân cũng biết rồi đấy, quân đội ở địa phương vốn đã mỏng, quận binh duy trì trị an ở địa phương còn như trứng chọi đá. Nếu lại điều động một vạn binh mã mà nói, chỉ sợ địa phương khó có thể duy trì được.
Chung Tân làm bộ rất khó khăn nói.
Phương Giải cười cười:
- Chẳng lẽ Chung đại nhân đã quên sứ mạng của Phương mỗ?
Hắn hướng phương bắc, chắp tay nói:
- Ta phụng mệnh thánh suất quân tới Tây Nam chính vì gìn giữ địa phương, quét sạch phản tặc, dùng lực lượng của mình bảo vệ trăm họ Tây Nam yên bình, tuân theo pháp luật. Đây vốn là chức trách của ta. Chung đại nhân nói sợ binh lực của quận binh không đủ, nhỡ đâu có nhiễu loạn gì lại không trấn áp được. Nhưng chẳng lẽ Hắc Kỳ Quân của ta chỉ để bài trí? Đại doanh núi Chu Tước ở ngay đây, cho dù ta không ở trong đại doanh, nếu địa phương xảy ra nhiễu loạn gì, Chung đại nhân chỉ cần phái người tới núi Chu Tước thông báo một tiếng. Thực ra ta rất muốn xem dưới trướng của mình có ai dám làm như không thấy không?
Hắn quay đầu nói với Ngô Nhất Đạo:
- Hầu gia nhớ kỹ giúp ta. Sau khi ta mang binh rời đi, nếu địa phương gặp khó khăn gì mà tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân từ chối giải quyết, liền lập tức chém đầu!
- Tuân lệnh!
Ngô Nhất Đạo chắp tay:
- Thuộc hạ ghi nhớ!
Phương Giải híp mắt nhìn về phía Chung Tân:
- Đại nhân còn thắc mắc gì không?
Vốn đau đầu vì mới tỉnh cơn rượu, lúc này Chung Tân còn đau đầu hơn. Ông ta nhìn về hướng Trì Hạo Niên, Trì Hạo Niên cũng lộ vẻ khó khăn.
Phương Giải hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu đại phương không thể đảm bảo phối hợp với Hắc Kỳ Quân của ta, vậy ta không dám khinh địch xuôi nam nữa. Mời hai vị đại nhân về trước dùng điểm tâm. Đợi thao luyện xong ta sẽ bồi hai vị đại nhân du lịch núi Chu Tước này một chút.
Ngô Nhất Đạo lập tức nói:
- Điểm tâm đã chuẩn bị xong, mời hai vị đại nhân.
Trì Hạo Niên mím môi, bỗng nhiên dậm chân nói:
- Thôi! Ra sức vì nước không cần nói điều kiện. Nếu Phương tướng quân nguyện ý mang binh xuôi nam, ta liền điều động một vạn tinh nhuệ từ quận binh Ung Bắc Đạo, tùy ý Đại tướng quân sử dụng!
Chung Tân hơi sửng sốt, trong lòng tự nhủ, sao có thể đáp ứng điều này được.
Nhưng ông ta thấy Trì Hạo Niên nháy mắt ra hiệu cho mình, ông ta chỉ đành phải gật đầu:
- Bắc Huy Đạo của ta cũng vậy, đều là bào vệ gia đình quốc gia, nam tử Bắc Huy Đạo cũng nguyện ý hiến sự nhiệt huyết của mình.
…
…
Phương Giải chỉ cần gật đầu, việc còn lại đều giao cho Ngô Nhất Đạo nói chuyện. Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho phái người đi thông báo cho Trần Bàn Sơn đang ở Bắc Huy Đạo, khách khí đưa các vị lão thái gia kia trở về nhà. Nếu Chung Tân đã nhượng bộ rồi, Phương Giải cũng không cần phải để lộ quá nhiều khả năng tác chiến của kỵ binh Hắc Kỳ Quân. Chuyến đi này cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất giúp Phi Ưng Quân của Trần Bàn Sơn luyện binh.
Sau đó Phương Giải lệnh cho Phi Sư Quân của Hạ Hầu Bách Xuyên, Phi Hổ Quân của Trần Định Nam, Phi Báo Quân của Lưu Húc Nhật chuẩn bị sẵn sàng. Phương Giải tính toán mang theo ba đội kỵ binh này xuôi nam, cộng thêm quân nhu doanh của Đại Khuyển, binh lực tổng cộng chừng bốn vạn. Tất cả bộ binh đều lưu lại đại doanh núi Chu Tước, cũng lưu lại cả ba kỵ binh quân là Phi Lang Quân, Phi Hùng Quân, Phi Ưng Quân. Với các thế lực hiện tại ở khắc nơi Tây Nam, vẫn không ai dám động vào Hắc Kỳ Quân.
Hơn nữa Phương Giải rất tin tưởng Ngô Nhất Đạo, không chỉ vì mối quan hệ với Ngô Ẩn Ngọc, mà còn vì Ngô Nhất Đạo đã đặt cược gần như toàn bộ tiền vốn lên Phương Giải.
Việc kế tiếp Phương Giải sẽ không quan tâm. Ngô Nhất Đạo là một thương nhân thành công, biết làm sao đàm phán để thu được lợi ích lớn nhất. Tuy Phương Giải cũng giỏi về buôn bán, nhưng dù sao đã mấy năm không động tới. Hơn nữa, hắn cũng không cần phải nhúng tay vào mọi chuyện.
Một lãnh tụ mà không biết giao quyền cho cấp dưới, thì là một lãnh tụ không đủ tư cách.
Ba đội kỵ binh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhóm phụ binh thì vội vàng mang theo đồ đạc từ quân nhu doanh, sau đó kiểm tra yên ngựa chân đạp cho chiến mã, kiểm tra binh khí giáp giới cho kỵ binh. Quân nhu doanh bên kia là bận rộn nhất. Tuy Chung Tân và Trì Hạo Niên đã đáp ứng cung cấp lương thảo cho đại quân, nhưng vẫn cần mang theo lương thực cho nửa tháng. Cho dù tới Bắc Huy Đạo không được cung cấp lương thảo, thì cũng đủ để trở về.
Đương nhiên, nếu quả thực Bắc Huy Đạo không cung cấp lương thảo vật tư cho Hắc Kỳ Quân, Phương Giải sẽ không trở về một cách đơn giản như vậy.
Ngô Nhất Đạo thảo luận chi tiết với Chung Tân và Trì Hạo Niên trong đại sảnh suốt một ngày. Mãi tới khi trời tối đen, hai người mới rời khỏi đại sảnh trở về nghỉ ngơi. Vừa vào cửa, Chung Tân liền ngồi xuống ghế, thở phào một tiếng, thân thể và trong lòng đều mệt mỏi.
- Xem ra ta và huynh đều đã đánh giá thấp tên Phương Giải kia.
Ông ta than nhẹ, nói:
- Hiện tại mới hiểu được, chúng ta căn bản không biết gì về hắn. Trước khi tới, ta và huynh đâu ngờ rằng Ngô Nhất Đạo và La Úy Nhiên lại làm việc cho Phương Giải! Hai người kia đều có thân phận cực cao, không ngờ lại nguyện ý làm việc cho một người trẻ tuổi chưa đủ kinh nghiệm và uy vọng…có chút nghĩ mà không thông.
Trì Hạo Niên nghĩ tới một chuyện khác:
- Quả thực chúng ta đánh giá thấp Phương Giải. Hôm nay lúc uống rượu, hắn chỉ biểu đạt một chút về loạn Nam Cương rồi giả vờ say. Thoạt nhìn nông cản không có chủ ý, nhưng hiện tại ta mới hiểu, người này làm việc tính kế ở những chi tiết nhỏ nhặt nhất…Đêm qua hắn an bài các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân bồi rượu, ta và ngươi đều uống say. Sáng sớm hắn liền mang theo binh lính tới giáo trường thao luyện, khiến ta và ngươi tỉnh giấc. Sau đó thừa dịp chúng ta còn đang mơ mơ màng màng, lập tức quyết định chuyện này…
Ông ta thở dài một tiếng, nói:
- Bị tính kế rồi…đã nhiều năm chưa từng thấy một hậu bối tinh thông tính kế như vậy. Không chỉ thế, lúc nói chuyện với chúng ta, ngay cả vị trí đứng hắn cũng tính toán từ trước. Phần tâm kế này…có chút đáng sợ.
Chung Tân lắc đầu:
- Hiện tại ta mong nhất là hắn nhanh nhanh mang theo người rời khỏi Bắc Huy Đạo của ta, chuyện sau đó, ta cũng bất lực.
- Minh Triết đệ giúp ta tới đây, ta đã vô cùng cảm kích rồi.
Trì Hạo Niên nói:
- Tuy nhiên việc này dù sao vẫn có lợi cho Tây Nam. Khiến Phương Giải chém giết với Nam Yến và tộc Hột, tuy chúng ta bỏ chút lương thảo nhưng lại có thể bảo vệ được thực lực của bản thân. Chỉ là ta không nghĩ tới, Phương Giải lại yêu cầu chúng ta mỗi người chia một vạn quận binh cho hắn…xem ra hắn cũng đã nghĩ tới tầng kia rồi.
- Thôi!
Chung Tân day day hàng lông mày:
- Ta không muốn đàm phán với tên Phương Giải và Ngô Nhất Đạo kia nữa, nhất là tên Ngô Nhất Đạo, thật không hổ là người biết buôn bán nhất Đại Tùy…ngẫm lại liền đau đầu.
Trì Hạo Niên cười khổ, nghĩ thầm,, lúc về làm sao nói với những người kia bây giờ. Điều kiện của Phương Giải đã vượt qua điểm mấu chốt, chỉ sợ mình lại bị mấy người kia giận lây.
…
…
Sau khi sắp xếp xong kỵ binh, Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc liền đi tới chỗ Đại Khuyển. Mặc dù xuất thân của Đại Khuyển quyết định ngay từ nhỏ y đã tiếp xúc với những chuyện khác với dân chúng bình thường, học được những thứ mà dân chúng bình thường không thể học tới. Nhưng dù sao đây là lần viễn chinh đầu tiên của Hắc Kỳ Quân, mà kẻ thù còn là Mộ Dung Sỉ, người mà Đại Khuyển hận nhất. Cho nên Phương Giải mới quyết định mang theo Đại Khuyển. Trước kia lúc nói chuyện, hắn nửa đùa nửa thật nói về Mộ Dung Sỉ với Đại Khuyển.
Lúc Phương Giải tới quân nhu doanh, phát hiện Đại Khuyển đang ngồi nhìn trời, miệng ngậm một cây cỏ, nhưng vô thức nhai nhai nuốt nuốt.
- Ái chà!
Phương Giải không nhịn được vỗ tay:
- Về sau nuôi ngươi thật dễ. Chỉ cần cho ăn cỏ là xong, ta càng ngày càng thích ngươi rồi.
Đại Khuyển hoảng sợ, lúc này mới tỉnh ngộ là mình đang ăn cỏ. Y lập tức nhổ ra, lườm Phương Giải một cái:
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe lang trung nói qua? Ăn chút cỏ mới có lợi cho bài tiết…
Phương Giải cười ha hả:
- Vậy phân của ngươi có phải có hình tròn hay không?
Đại Khuyển cười ngượng ngùng nói:
- Chẳng lẽ ị xong rồi ta lại cúi xuống nhìn xem nó có hình dạng gì sao?
Đại Khuyển cười ngây ngô hỏi:
- Có việc gì không?
- Không có việc lớn gì cả.
Phương Giải cười cười, nắm lấy bả vai của Đại Khuyển, nói:
- Dẫn ngươi đi báo thù, chơi không?
- Gặp chiến tranh nếu muốn chiến thắng, đầu tiên không phải tướng sĩ Hắc Kỳ Quân của ta liều chết, mà là địa phương cao thấp đồng tâm hiệp lực. Nếu hai vị đại nhân có thành ý như vậy, ta không thể không nói trước. Nếu lúc ta suất quân chém giết kẻ địch, có người nào địa phương không nghe theo sự điều hành của ta, chớ có trách Hắc Kỳ Quân của ta làm theo quân pháp. Mặt khác, nếu Lạc đại nhân nói qua tất cả quan viên Bình Thương Đạo nguyện ý trợ giúp đại quân giết địch, vậy thì ta còn có một yêu cầu…
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Bình định Nam Cương không phải là chuyện một sớm một chiều, mà binh lực trong tay ta có hạn, cho nên ngoại trừ Bình Thương Đạo ra, Bắc Huy Đạo của Chung đại nhân, Ung Bắc Đạo của Trì đại nhân, còn có Nam Huy Đạo của Đỗ đại nhân, mỗi một đạo phải triệu tập một vạn quận binh do ta sử dụng. Không biết hai vị đại nhân có làm chủ được hay không?
- Điều này…
Chung Tân và Trì Hạo Niên liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều căng thẳng. Bọn họ không ngờ Phương Giải lại đưa ra yêu cầu quá phận như vậy. Dựa theo lý mà nói, bất kể thế nào bọn họ cũng không thể đáp ứng yêu cầu này. Sở dĩ bọn họ nguyện ý mời Phương Giải tới Bình Thương Đạo, tất nhiên không phải cái gì mà vì dân chúng Đại Tùy. Hiện tại Phương Giải bảo bọn họ phải điều một vạn quân binh trong tay bọn họ đi theo Hắc Kỳ Quân xuôi nam, nếu bọn họ đồng ý mới là lạ.
- Điều này…Đại tướng quân cũng biết rồi đấy, quân đội ở địa phương vốn đã mỏng, quận binh duy trì trị an ở địa phương còn như trứng chọi đá. Nếu lại điều động một vạn binh mã mà nói, chỉ sợ địa phương khó có thể duy trì được.
Chung Tân làm bộ rất khó khăn nói.
Phương Giải cười cười:
- Chẳng lẽ Chung đại nhân đã quên sứ mạng của Phương mỗ?
Hắn hướng phương bắc, chắp tay nói:
- Ta phụng mệnh thánh suất quân tới Tây Nam chính vì gìn giữ địa phương, quét sạch phản tặc, dùng lực lượng của mình bảo vệ trăm họ Tây Nam yên bình, tuân theo pháp luật. Đây vốn là chức trách của ta. Chung đại nhân nói sợ binh lực của quận binh không đủ, nhỡ đâu có nhiễu loạn gì lại không trấn áp được. Nhưng chẳng lẽ Hắc Kỳ Quân của ta chỉ để bài trí? Đại doanh núi Chu Tước ở ngay đây, cho dù ta không ở trong đại doanh, nếu địa phương xảy ra nhiễu loạn gì, Chung đại nhân chỉ cần phái người tới núi Chu Tước thông báo một tiếng. Thực ra ta rất muốn xem dưới trướng của mình có ai dám làm như không thấy không?
Hắn quay đầu nói với Ngô Nhất Đạo:
- Hầu gia nhớ kỹ giúp ta. Sau khi ta mang binh rời đi, nếu địa phương gặp khó khăn gì mà tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân từ chối giải quyết, liền lập tức chém đầu!
- Tuân lệnh!
Ngô Nhất Đạo chắp tay:
- Thuộc hạ ghi nhớ!
Phương Giải híp mắt nhìn về phía Chung Tân:
- Đại nhân còn thắc mắc gì không?
Vốn đau đầu vì mới tỉnh cơn rượu, lúc này Chung Tân còn đau đầu hơn. Ông ta nhìn về hướng Trì Hạo Niên, Trì Hạo Niên cũng lộ vẻ khó khăn.
Phương Giải hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu đại phương không thể đảm bảo phối hợp với Hắc Kỳ Quân của ta, vậy ta không dám khinh địch xuôi nam nữa. Mời hai vị đại nhân về trước dùng điểm tâm. Đợi thao luyện xong ta sẽ bồi hai vị đại nhân du lịch núi Chu Tước này một chút.
Ngô Nhất Đạo lập tức nói:
- Điểm tâm đã chuẩn bị xong, mời hai vị đại nhân.
Trì Hạo Niên mím môi, bỗng nhiên dậm chân nói:
- Thôi! Ra sức vì nước không cần nói điều kiện. Nếu Phương tướng quân nguyện ý mang binh xuôi nam, ta liền điều động một vạn tinh nhuệ từ quận binh Ung Bắc Đạo, tùy ý Đại tướng quân sử dụng!
Chung Tân hơi sửng sốt, trong lòng tự nhủ, sao có thể đáp ứng điều này được.
Nhưng ông ta thấy Trì Hạo Niên nháy mắt ra hiệu cho mình, ông ta chỉ đành phải gật đầu:
- Bắc Huy Đạo của ta cũng vậy, đều là bào vệ gia đình quốc gia, nam tử Bắc Huy Đạo cũng nguyện ý hiến sự nhiệt huyết của mình.
…
…
Phương Giải chỉ cần gật đầu, việc còn lại đều giao cho Ngô Nhất Đạo nói chuyện. Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho phái người đi thông báo cho Trần Bàn Sơn đang ở Bắc Huy Đạo, khách khí đưa các vị lão thái gia kia trở về nhà. Nếu Chung Tân đã nhượng bộ rồi, Phương Giải cũng không cần phải để lộ quá nhiều khả năng tác chiến của kỵ binh Hắc Kỳ Quân. Chuyến đi này cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất giúp Phi Ưng Quân của Trần Bàn Sơn luyện binh.
Sau đó Phương Giải lệnh cho Phi Sư Quân của Hạ Hầu Bách Xuyên, Phi Hổ Quân của Trần Định Nam, Phi Báo Quân của Lưu Húc Nhật chuẩn bị sẵn sàng. Phương Giải tính toán mang theo ba đội kỵ binh này xuôi nam, cộng thêm quân nhu doanh của Đại Khuyển, binh lực tổng cộng chừng bốn vạn. Tất cả bộ binh đều lưu lại đại doanh núi Chu Tước, cũng lưu lại cả ba kỵ binh quân là Phi Lang Quân, Phi Hùng Quân, Phi Ưng Quân. Với các thế lực hiện tại ở khắc nơi Tây Nam, vẫn không ai dám động vào Hắc Kỳ Quân.
Hơn nữa Phương Giải rất tin tưởng Ngô Nhất Đạo, không chỉ vì mối quan hệ với Ngô Ẩn Ngọc, mà còn vì Ngô Nhất Đạo đã đặt cược gần như toàn bộ tiền vốn lên Phương Giải.
Việc kế tiếp Phương Giải sẽ không quan tâm. Ngô Nhất Đạo là một thương nhân thành công, biết làm sao đàm phán để thu được lợi ích lớn nhất. Tuy Phương Giải cũng giỏi về buôn bán, nhưng dù sao đã mấy năm không động tới. Hơn nữa, hắn cũng không cần phải nhúng tay vào mọi chuyện.
Một lãnh tụ mà không biết giao quyền cho cấp dưới, thì là một lãnh tụ không đủ tư cách.
Ba đội kỵ binh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhóm phụ binh thì vội vàng mang theo đồ đạc từ quân nhu doanh, sau đó kiểm tra yên ngựa chân đạp cho chiến mã, kiểm tra binh khí giáp giới cho kỵ binh. Quân nhu doanh bên kia là bận rộn nhất. Tuy Chung Tân và Trì Hạo Niên đã đáp ứng cung cấp lương thảo cho đại quân, nhưng vẫn cần mang theo lương thực cho nửa tháng. Cho dù tới Bắc Huy Đạo không được cung cấp lương thảo, thì cũng đủ để trở về.
Đương nhiên, nếu quả thực Bắc Huy Đạo không cung cấp lương thảo vật tư cho Hắc Kỳ Quân, Phương Giải sẽ không trở về một cách đơn giản như vậy.
Ngô Nhất Đạo thảo luận chi tiết với Chung Tân và Trì Hạo Niên trong đại sảnh suốt một ngày. Mãi tới khi trời tối đen, hai người mới rời khỏi đại sảnh trở về nghỉ ngơi. Vừa vào cửa, Chung Tân liền ngồi xuống ghế, thở phào một tiếng, thân thể và trong lòng đều mệt mỏi.
- Xem ra ta và huynh đều đã đánh giá thấp tên Phương Giải kia.
Ông ta than nhẹ, nói:
- Hiện tại mới hiểu được, chúng ta căn bản không biết gì về hắn. Trước khi tới, ta và huynh đâu ngờ rằng Ngô Nhất Đạo và La Úy Nhiên lại làm việc cho Phương Giải! Hai người kia đều có thân phận cực cao, không ngờ lại nguyện ý làm việc cho một người trẻ tuổi chưa đủ kinh nghiệm và uy vọng…có chút nghĩ mà không thông.
Trì Hạo Niên nghĩ tới một chuyện khác:
- Quả thực chúng ta đánh giá thấp Phương Giải. Hôm nay lúc uống rượu, hắn chỉ biểu đạt một chút về loạn Nam Cương rồi giả vờ say. Thoạt nhìn nông cản không có chủ ý, nhưng hiện tại ta mới hiểu, người này làm việc tính kế ở những chi tiết nhỏ nhặt nhất…Đêm qua hắn an bài các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân bồi rượu, ta và ngươi đều uống say. Sáng sớm hắn liền mang theo binh lính tới giáo trường thao luyện, khiến ta và ngươi tỉnh giấc. Sau đó thừa dịp chúng ta còn đang mơ mơ màng màng, lập tức quyết định chuyện này…
Ông ta thở dài một tiếng, nói:
- Bị tính kế rồi…đã nhiều năm chưa từng thấy một hậu bối tinh thông tính kế như vậy. Không chỉ thế, lúc nói chuyện với chúng ta, ngay cả vị trí đứng hắn cũng tính toán từ trước. Phần tâm kế này…có chút đáng sợ.
Chung Tân lắc đầu:
- Hiện tại ta mong nhất là hắn nhanh nhanh mang theo người rời khỏi Bắc Huy Đạo của ta, chuyện sau đó, ta cũng bất lực.
- Minh Triết đệ giúp ta tới đây, ta đã vô cùng cảm kích rồi.
Trì Hạo Niên nói:
- Tuy nhiên việc này dù sao vẫn có lợi cho Tây Nam. Khiến Phương Giải chém giết với Nam Yến và tộc Hột, tuy chúng ta bỏ chút lương thảo nhưng lại có thể bảo vệ được thực lực của bản thân. Chỉ là ta không nghĩ tới, Phương Giải lại yêu cầu chúng ta mỗi người chia một vạn quận binh cho hắn…xem ra hắn cũng đã nghĩ tới tầng kia rồi.
- Thôi!
Chung Tân day day hàng lông mày:
- Ta không muốn đàm phán với tên Phương Giải và Ngô Nhất Đạo kia nữa, nhất là tên Ngô Nhất Đạo, thật không hổ là người biết buôn bán nhất Đại Tùy…ngẫm lại liền đau đầu.
Trì Hạo Niên cười khổ, nghĩ thầm,, lúc về làm sao nói với những người kia bây giờ. Điều kiện của Phương Giải đã vượt qua điểm mấu chốt, chỉ sợ mình lại bị mấy người kia giận lây.
…
…
Sau khi sắp xếp xong kỵ binh, Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc liền đi tới chỗ Đại Khuyển. Mặc dù xuất thân của Đại Khuyển quyết định ngay từ nhỏ y đã tiếp xúc với những chuyện khác với dân chúng bình thường, học được những thứ mà dân chúng bình thường không thể học tới. Nhưng dù sao đây là lần viễn chinh đầu tiên của Hắc Kỳ Quân, mà kẻ thù còn là Mộ Dung Sỉ, người mà Đại Khuyển hận nhất. Cho nên Phương Giải mới quyết định mang theo Đại Khuyển. Trước kia lúc nói chuyện, hắn nửa đùa nửa thật nói về Mộ Dung Sỉ với Đại Khuyển.
Lúc Phương Giải tới quân nhu doanh, phát hiện Đại Khuyển đang ngồi nhìn trời, miệng ngậm một cây cỏ, nhưng vô thức nhai nhai nuốt nuốt.
- Ái chà!
Phương Giải không nhịn được vỗ tay:
- Về sau nuôi ngươi thật dễ. Chỉ cần cho ăn cỏ là xong, ta càng ngày càng thích ngươi rồi.
Đại Khuyển hoảng sợ, lúc này mới tỉnh ngộ là mình đang ăn cỏ. Y lập tức nhổ ra, lườm Phương Giải một cái:
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe lang trung nói qua? Ăn chút cỏ mới có lợi cho bài tiết…
Phương Giải cười ha hả:
- Vậy phân của ngươi có phải có hình tròn hay không?
Đại Khuyển cười ngượng ngùng nói:
- Chẳng lẽ ị xong rồi ta lại cúi xuống nhìn xem nó có hình dạng gì sao?
Đại Khuyển cười ngây ngô hỏi:
- Có việc gì không?
- Không có việc lớn gì cả.
Phương Giải cười cười, nắm lấy bả vai của Đại Khuyển, nói:
- Dẫn ngươi đi báo thù, chơi không?
/802
|