- Vậy thì ta sẽ đi hỏi ý kiến của Đại tướng quân trước.
Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Chỉ là ta lo lắng, Đại tướng quân luyến tiếc đại doanh núi Chu Tước vừa mới dựng lên. Nếu chẳng may lúc Đại tướng quân đang chống lại kẻ địch ở bên ngoài, có người đánh chủ ý lên núi Chu Tước, chẳng phải là khiến trái tim của Đại tướng quân rét lạnh sao?
- Sẽ không.
Trì Hạo Niên nói:
- Quả quyết sẽ không.
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Ta tất nhiên tin lời hai vị nói, nhưng Đại tướng quân cũng phải suy nghĩ cho hơn mươi vạn tướng sĩ phía dưới…nếu không giải quyết hết uy hiếp ở phía sau lưng…chỉ sợ Đại tướng quân không yên tâm mang đại quân xuôi nam.
- Không biết…
Chung Tân cau mày hỏi:
- Như thế nào mới khiến Đại tướng quân yên tâm?
…
…
Ung Châu
Đứng ở trên tường thành cao lớn của Ung Châu dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về phía nam có thể nhìn thấy khói lửa bốc lên. Tất cả các cửa thành Ung Châu đã đóng, từ hôm nay trở đi không cho phép dân chạy nạn vào thành. Bất kể bọn họ cầu khẩn như thế nào cũng không được mở cửa. Binh sĩ trông coi cửa thành tuy rất đau khổ, nhưng phía trên đã có quân lệnh, bọn họ không dám cãi lại.
Kỳ thực điều này cũng không thể trách các tướng lĩnh nhẫn tâm. Hiện tại người tộc Hột và quân đội Nam Yến đang gần trong gang tấc, không ai biết trong đám dân chạy này có gian tế Nam Yến len lỏi vào không. Một khi gian tế vào được trong thành, tới lúc đó ai dám đảm bảo bảo vệ được tòa hùng thành này?
Cho nên dù dân chúng phía dưới có cầu xin thê thảm hơn nữa, binh lính đều quay đầu đi, không đành lòng nhìn, cũng không mở cửa thành.
Dân chúng thấy cầu khẩn nửa ngày vẫn không ai mở cửa thành, đành phải vượt qua Ung Châu tiếp tục đi về hướng bắc. Kỳ thực mấy ngày nay thành Ung Châu đã tiếp nhận rất nhiều dân chạy nạn. Trên đường cái tới Ung Châu đều là dân chúng chạy nạn từ phía nam tới. Người tộc Hột rất hung hãn, còn hung hãn hơn cả quân đội Nam Yến. Người Nam Yến chỉ cướp đoạt của cải, chứ rất ít giết người, bởi vì bọn họ còn muốn đoạt toàn bộ lãnh thổ trở về.
Sau khi Nam Yến dựng nước, nhân khẩu vốn không nhiều. Hơn nữa bởi vì cuộc sống ở Đại Tùy tốt hơn Nam Yến, không ít người chạy trốn tới Đại Tùy sinh sống. Đại Tùy tiếp nhận tất cả, không cự tuyệt một ai, mà Mộ Dung Sỉ lại không dám đắc tội La Diệu, cho nên hỏi cũng không dám hỏi, đành phải giả câm giả điếc.
Năm nhiều nhất, có chừng mười vạn dân chúng từ Nam Yến chạy tới làm người Tùy.
Nam Yến kém phát triển, thuế má lại nặng nề, mà Hoàng Đế Đại Tùy lại rất chiếu cố dân chúng Tây Nam, hàng năm đều có ý chỉ giảm thuế ban xuống. Tuy La Diệu cướp đoạt rất nhiều, nhưng cướp đoạt không phải là dân chúng, mà là phú hộ. Cho dù La Diệu cũng trưng thu, nhưng còn thấp hơn Nam Yến nhiều. La Diệu cũng thích những người Nam Yến kia tới đầu nhập, bởi vì bọn họ không có sự kính trọng gì với Đại Tùy, tuyển binh từ bọn họ còn yên tâm hơn.
Chính vì thế, hận ý của Mộ Dung Sỉ càng ngày càng đậm. Lúc trước y lừa được di chỉ của Hoàng Đế Thương Quốc từ hai anh em Đại Khuyển, nếu không phải Đại Khuyển có năng lực đặc biệt, thì hai anh em đã suýt nữa bị giết rồi. Thật vất vả mới đóng giả làm Thái tử Thương Quốc thành lập lên Nam Yến, nhưng thực lực quốc gia quá nhỏ yếu, dưới đế quốc Đại Tùy hùng mạnh, ngoại trừ khúm núm ra, không có sự lựa chọn nào khác.
Oán hậu tích tụ lâu, lần này coi như được phát tiết. Cho nên y hạ lệnh quân đội Nam Yến không những đoạt của cải, còn đoạt cả người. Hơn nữa còn điều tra kỹ càng, những dân chúng Nam Yến chạy trốn tới Bình Thương Đạo, đều dùng bàn ủi nung đỏ ấn một chữ ‘Nô’ trên mặt.
Về phần người tộc Hột, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết mình muốn cái gì.
Bởi vì bọn họ chỉ một mực giết người.
Tướng phòng giữ Ung Châu hiện tại là Tứ Phẩm Lang tướng Từ Khánh Chi. Tuy Lạc Thu ở trong thành, nhưng không hiểu chuyện quân vụ, nên liền giao việc thủ thành cho y.
Từ Khánh Chi chừng ba lăm, ba sáu tuổi, nhưng đã làm tới Tứ Phẩm Lang tướng. Nếu Đại Tùy không loạn, cố gắng thêm vài năm có lẽ có cơ hội thăng lên làm một trong mười sáu Đại tướng quân của các vệ chiến binh.
Y đứng trên tường nhìn nhìn khói bốc cuồn cuộn ở phía xa xa, lại quay đầu nhìn thoáng qua dân chạy nạn chật chội trong thành Ung Châu.
- Nếu như không có những dân chạy nạn này, Ung Châu có thể chống đỡ bị bao vây trong hai tháng. Tuy rằng La Diệu mang đi phần lớn lương thảo, nhưng tốt xấu còn tồn một ít. Nhưng hiện giờ có những dân chạy nạn này, có thể chống đỡ một tháng đã không tồi.
Y thở dài, nhìn vị Tổng Đốc Lạc Thu sai người treo lại cờ Đại Tùy trên tường thành Ung Châu, y lắc đầu cười khổ:
- Lúc này treo cờ Đại Tùy…còn hù dọa được ai nữa?
Không biết vì sao, y bỗng nhiên muốn khóc.
Việc Hắc Kỳ Quân xuôi nam được quyết định ngay trên giáo trường, nhanh chóng vượt ngoài dự đoán của Trì Hạo Niên và Chung Tân. Đêm qua hai người say mèm tới sáng sớm bị đánh thức, còn đang mơ mơ màng màng thì bị Ngô Nhất Đạo kéo tới gặp Phương Giải. Mà Phương Giải mượn binh uy nói ra điều kiện, cơ hồ không cho bọn họ cơ hội để suy tính.
- Hắc Kỳ Quân xuôi nam chống kẻ địch bên ngoài chính là bổn phận phải làm. Đêm qua ta suy nghĩ thật lâu, không xuất binh bình định cường đạo, đâu còn mặt mũi đối diện với tướng sĩ? Không xuất binh bình định kẻ thù, đâu còn mặt mũi đối diện với dân chúng?
Lời này vừa ra khỏi miệng, Trì Hạo Niên và Chung Tân đều thở phào, nhưng không đợi bọn họ tán dương quyết định của Phương Giải, thì Phương Giải đột nhiên đổi giọng.
- Nhưng!
Ánh mắt của Phương Giải lẫm liệt nhìn về phía Trì Hạo Niên và Chung Tân. Hắn đứng trên cao đưa lưng về phía mặt trời, cho nên nhìn có vẻ cao lớn, xung quanh cơ thể hiện lên một vòng sáng vàng.
- Thân là đại tướng lãnh binh, không thể làm việc tùy tiện. Trong tay ta đang nắm giữ hơn mười vạn tính mạng của tướng sĩ, tất nhiên không thể qua loa. Có câu là đại quân chưa đi, lương thảo đi trước, hiện tại đại doanh của ta không đủ lương thảo để duy trì đại quân ngàn dặm tập kích. Hôm qua nghĩa khí của hai vị đại nhân khiến ta khắc sâu trong tâm khảm, chắc là sẽ không nói mà không giữ lời chứ?
- Tất nhiên.
Trì Hạo Niên chắp tay nói:
- Nếu Đại tướng quân nguyện ý xuất binh vì quốc gia đánh đuổi kẻ thù, việc lương thảo tất nhiên không cần Đại tướng quân quan tâm. Trước khi ta tới, Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc đại nhân có nhắn nhủ, nếu Đại tướng quân nguyện ý suất quân tới Bình Thương Đạo, tất cả quân viên từ trên xuống dưới của Bình Thương Đạo đều nghe theo lệnh của Đại tướng quân. Còn lương thảo vật tư thì do nha môn bốn đạo Tây Nam cung cấp, tuyệt không để các tướng sĩ chịu ủy khuất.
- Tốt!
Phương Giải nhìn về phía Chung Tân, nói:
- Hôm qua Chung đại nhân có nói, nếu có người nguyện ý suất quân xuôi nam, tất cả các trạm kiểm soát yếu đạo của Bắc Huy Đạo đều mở cửa cho đi, lương thảo cần thiết khi đi đường cũng có Bắc Huy Đạo cung cấp, lời này có thật không?
- Là thật!
Chung Tân nói:
- Ta là trọng thần Đại Tùy, quốc gia gặp nạn, ta sao dám không tận chức tận trách? Lúc đi qua Bắc Huy Đạo, ta cam đoan tất cả trạm kiểm soát thông hành không bị ngăn trở, cam đoan lương thảo vật tư tiếp tế.
- Như vậy vẫn chưa đủ!
Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Chỉ là ta lo lắng, Đại tướng quân luyến tiếc đại doanh núi Chu Tước vừa mới dựng lên. Nếu chẳng may lúc Đại tướng quân đang chống lại kẻ địch ở bên ngoài, có người đánh chủ ý lên núi Chu Tước, chẳng phải là khiến trái tim của Đại tướng quân rét lạnh sao?
- Sẽ không.
Trì Hạo Niên nói:
- Quả quyết sẽ không.
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Ta tất nhiên tin lời hai vị nói, nhưng Đại tướng quân cũng phải suy nghĩ cho hơn mươi vạn tướng sĩ phía dưới…nếu không giải quyết hết uy hiếp ở phía sau lưng…chỉ sợ Đại tướng quân không yên tâm mang đại quân xuôi nam.
- Không biết…
Chung Tân cau mày hỏi:
- Như thế nào mới khiến Đại tướng quân yên tâm?
…
…
Ung Châu
Đứng ở trên tường thành cao lớn của Ung Châu dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về phía nam có thể nhìn thấy khói lửa bốc lên. Tất cả các cửa thành Ung Châu đã đóng, từ hôm nay trở đi không cho phép dân chạy nạn vào thành. Bất kể bọn họ cầu khẩn như thế nào cũng không được mở cửa. Binh sĩ trông coi cửa thành tuy rất đau khổ, nhưng phía trên đã có quân lệnh, bọn họ không dám cãi lại.
Kỳ thực điều này cũng không thể trách các tướng lĩnh nhẫn tâm. Hiện tại người tộc Hột và quân đội Nam Yến đang gần trong gang tấc, không ai biết trong đám dân chạy này có gian tế Nam Yến len lỏi vào không. Một khi gian tế vào được trong thành, tới lúc đó ai dám đảm bảo bảo vệ được tòa hùng thành này?
Cho nên dù dân chúng phía dưới có cầu xin thê thảm hơn nữa, binh lính đều quay đầu đi, không đành lòng nhìn, cũng không mở cửa thành.
Dân chúng thấy cầu khẩn nửa ngày vẫn không ai mở cửa thành, đành phải vượt qua Ung Châu tiếp tục đi về hướng bắc. Kỳ thực mấy ngày nay thành Ung Châu đã tiếp nhận rất nhiều dân chạy nạn. Trên đường cái tới Ung Châu đều là dân chúng chạy nạn từ phía nam tới. Người tộc Hột rất hung hãn, còn hung hãn hơn cả quân đội Nam Yến. Người Nam Yến chỉ cướp đoạt của cải, chứ rất ít giết người, bởi vì bọn họ còn muốn đoạt toàn bộ lãnh thổ trở về.
Sau khi Nam Yến dựng nước, nhân khẩu vốn không nhiều. Hơn nữa bởi vì cuộc sống ở Đại Tùy tốt hơn Nam Yến, không ít người chạy trốn tới Đại Tùy sinh sống. Đại Tùy tiếp nhận tất cả, không cự tuyệt một ai, mà Mộ Dung Sỉ lại không dám đắc tội La Diệu, cho nên hỏi cũng không dám hỏi, đành phải giả câm giả điếc.
Năm nhiều nhất, có chừng mười vạn dân chúng từ Nam Yến chạy tới làm người Tùy.
Nam Yến kém phát triển, thuế má lại nặng nề, mà Hoàng Đế Đại Tùy lại rất chiếu cố dân chúng Tây Nam, hàng năm đều có ý chỉ giảm thuế ban xuống. Tuy La Diệu cướp đoạt rất nhiều, nhưng cướp đoạt không phải là dân chúng, mà là phú hộ. Cho dù La Diệu cũng trưng thu, nhưng còn thấp hơn Nam Yến nhiều. La Diệu cũng thích những người Nam Yến kia tới đầu nhập, bởi vì bọn họ không có sự kính trọng gì với Đại Tùy, tuyển binh từ bọn họ còn yên tâm hơn.
Chính vì thế, hận ý của Mộ Dung Sỉ càng ngày càng đậm. Lúc trước y lừa được di chỉ của Hoàng Đế Thương Quốc từ hai anh em Đại Khuyển, nếu không phải Đại Khuyển có năng lực đặc biệt, thì hai anh em đã suýt nữa bị giết rồi. Thật vất vả mới đóng giả làm Thái tử Thương Quốc thành lập lên Nam Yến, nhưng thực lực quốc gia quá nhỏ yếu, dưới đế quốc Đại Tùy hùng mạnh, ngoại trừ khúm núm ra, không có sự lựa chọn nào khác.
Oán hậu tích tụ lâu, lần này coi như được phát tiết. Cho nên y hạ lệnh quân đội Nam Yến không những đoạt của cải, còn đoạt cả người. Hơn nữa còn điều tra kỹ càng, những dân chúng Nam Yến chạy trốn tới Bình Thương Đạo, đều dùng bàn ủi nung đỏ ấn một chữ ‘Nô’ trên mặt.
Về phần người tộc Hột, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết mình muốn cái gì.
Bởi vì bọn họ chỉ một mực giết người.
Tướng phòng giữ Ung Châu hiện tại là Tứ Phẩm Lang tướng Từ Khánh Chi. Tuy Lạc Thu ở trong thành, nhưng không hiểu chuyện quân vụ, nên liền giao việc thủ thành cho y.
Từ Khánh Chi chừng ba lăm, ba sáu tuổi, nhưng đã làm tới Tứ Phẩm Lang tướng. Nếu Đại Tùy không loạn, cố gắng thêm vài năm có lẽ có cơ hội thăng lên làm một trong mười sáu Đại tướng quân của các vệ chiến binh.
Y đứng trên tường nhìn nhìn khói bốc cuồn cuộn ở phía xa xa, lại quay đầu nhìn thoáng qua dân chạy nạn chật chội trong thành Ung Châu.
- Nếu như không có những dân chạy nạn này, Ung Châu có thể chống đỡ bị bao vây trong hai tháng. Tuy rằng La Diệu mang đi phần lớn lương thảo, nhưng tốt xấu còn tồn một ít. Nhưng hiện giờ có những dân chạy nạn này, có thể chống đỡ một tháng đã không tồi.
Y thở dài, nhìn vị Tổng Đốc Lạc Thu sai người treo lại cờ Đại Tùy trên tường thành Ung Châu, y lắc đầu cười khổ:
- Lúc này treo cờ Đại Tùy…còn hù dọa được ai nữa?
Không biết vì sao, y bỗng nhiên muốn khóc.
Việc Hắc Kỳ Quân xuôi nam được quyết định ngay trên giáo trường, nhanh chóng vượt ngoài dự đoán của Trì Hạo Niên và Chung Tân. Đêm qua hai người say mèm tới sáng sớm bị đánh thức, còn đang mơ mơ màng màng thì bị Ngô Nhất Đạo kéo tới gặp Phương Giải. Mà Phương Giải mượn binh uy nói ra điều kiện, cơ hồ không cho bọn họ cơ hội để suy tính.
- Hắc Kỳ Quân xuôi nam chống kẻ địch bên ngoài chính là bổn phận phải làm. Đêm qua ta suy nghĩ thật lâu, không xuất binh bình định cường đạo, đâu còn mặt mũi đối diện với tướng sĩ? Không xuất binh bình định kẻ thù, đâu còn mặt mũi đối diện với dân chúng?
Lời này vừa ra khỏi miệng, Trì Hạo Niên và Chung Tân đều thở phào, nhưng không đợi bọn họ tán dương quyết định của Phương Giải, thì Phương Giải đột nhiên đổi giọng.
- Nhưng!
Ánh mắt của Phương Giải lẫm liệt nhìn về phía Trì Hạo Niên và Chung Tân. Hắn đứng trên cao đưa lưng về phía mặt trời, cho nên nhìn có vẻ cao lớn, xung quanh cơ thể hiện lên một vòng sáng vàng.
- Thân là đại tướng lãnh binh, không thể làm việc tùy tiện. Trong tay ta đang nắm giữ hơn mười vạn tính mạng của tướng sĩ, tất nhiên không thể qua loa. Có câu là đại quân chưa đi, lương thảo đi trước, hiện tại đại doanh của ta không đủ lương thảo để duy trì đại quân ngàn dặm tập kích. Hôm qua nghĩa khí của hai vị đại nhân khiến ta khắc sâu trong tâm khảm, chắc là sẽ không nói mà không giữ lời chứ?
- Tất nhiên.
Trì Hạo Niên chắp tay nói:
- Nếu Đại tướng quân nguyện ý xuất binh vì quốc gia đánh đuổi kẻ thù, việc lương thảo tất nhiên không cần Đại tướng quân quan tâm. Trước khi ta tới, Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc đại nhân có nhắn nhủ, nếu Đại tướng quân nguyện ý suất quân tới Bình Thương Đạo, tất cả quân viên từ trên xuống dưới của Bình Thương Đạo đều nghe theo lệnh của Đại tướng quân. Còn lương thảo vật tư thì do nha môn bốn đạo Tây Nam cung cấp, tuyệt không để các tướng sĩ chịu ủy khuất.
- Tốt!
Phương Giải nhìn về phía Chung Tân, nói:
- Hôm qua Chung đại nhân có nói, nếu có người nguyện ý suất quân xuôi nam, tất cả các trạm kiểm soát yếu đạo của Bắc Huy Đạo đều mở cửa cho đi, lương thảo cần thiết khi đi đường cũng có Bắc Huy Đạo cung cấp, lời này có thật không?
- Là thật!
Chung Tân nói:
- Ta là trọng thần Đại Tùy, quốc gia gặp nạn, ta sao dám không tận chức tận trách? Lúc đi qua Bắc Huy Đạo, ta cam đoan tất cả trạm kiểm soát thông hành không bị ngăn trở, cam đoan lương thảo vật tư tiếp tế.
- Như vậy vẫn chưa đủ!
/802
|