Lúc Trương Ân Ân đi về hướng là thì Kỷ Nhược Trần mới cùng Thanh Y ra khỏi thành Lợi Châu, bọn họ đi vội cho nên không phát hiện ra ở Loan sơn đêm qua đã phát sinh một trận đại chiến, nhưng vẫn có người nhận ra.
Sau giờ ngọ, một trung niên viên ngoại mập mạp được mấy gia đinh khiêng lên núi, giống như một viên ngoại nhà giàu leo lên núi chơi vậy.
Lúc này khí tức giá lạnh của mùa xuân vẫn còn nhưng có lẽ do viên ngoại này quá béo, quần áo mỏng manh, trên mặt vẫn lấm tấm mồ hôi. Mấy tên gia đinh gầy gò bên cạnh đưa cho viên ngoại một cái khăn trắng như tuyết, viên ngoại kia nhận lấy lau mồ hôi.
Đây là Loan Sơn ư? Viên ngoại nhìn xung quanh, nói.
Bên cạnh hắn có một văn nhân gập cái quạt, nói: ở đây đúng là Loan Sơn, núi này cao trăm trượng, cao mà không hiểm, không có suối nước, theo như người ta nói thì Thanh Loan đã từng sống ở đây.
Viên ngoại gật đầu, khen: Cảnh sắc nơi này không phải tồi.
Kỳ thực trên đỉnh Loan sơn núi khô đất nứt, cỏ cây tiêu điều giống như là vừa mới sống sót sau một trận tai nạn, làm gì có gì đẹp đâu? Viên ngoại kia nhìn xung quanh, bỗng chỉ tay về một hướng, nói:
Bên kia cũng đẹp, chúng ta qua đó xem sao.
Mấy tên gia đinh nô bộc vội vàng cầm hành lý, vây quanh viên ngoại đi tới. Đoàn người phải đi mất chừng một nén hương mới tới được nơi mà viên ngoại chỉ, nơi này là một bãi đá thiên nhiên, hiện giờ đã vỡ vụn chẳng còn hình dạng gì nữa.
Ở giữa bãi đá có một tảng đá hoàn chỉnh. Trên mặt nó có một vết nứt thật lớn, nhìn qua giống như song chưởng của một cự yêu. Sau tượng đá này có một pho tượng đá khác màu đen giống như thân hình của một người con gái, phía sau có một cái đuôi dài trên mặt vẫn còn sự kinh ngạc, dường như chứng kiến một hình ảnh nào đó cực kỳ kinh khủng.
Viên ngoại kia nhìn tới nhìn lui, dừng chân trước pho tượng đen kia một lúc lâu rồi chỉ tay sang một bên, nói:
Bên kia có cái gì đó, ai sang đó xem cho ta!
Mấy gia đinh ầm ầm đáp ứng, đi tới chỗ viên ngoại chỉ, đào đào bới bới, trên mặt đất hiện ra một cái gậy sắt màu đen kịt, dài chừng 3 thước, phẩm chất vô cùng tốt
Mấy gia đinh kia có sức lực không nhỏ nhưng cũng phải bở hơi tai mới có thể rút cái gậy sắt đó lên. Trông cái gậy sắt này giống như một thanh Tử Liêm, bốn gã gia đinh phải dùng hết sức mới khiêng được nó tới trước mặt viên ngoại.
Sắc mặt viên ngoại đã có chút xám, vuốt Tử Liêm, cười nói: Một khối sắt lớn như vậy có thể làm được mấy cái bát lớn! Tiểu Môn. mang về cho ta!
Bọn gia đinh ầm ầm đáp ứng, đi theo chân viên ngoại hạ sơn. Văn sinh nho sĩ đi bên người viên ngoại mấy lần nhìn lại pho tượng đen, dường như rất là lưu luyến.
Bịch một tiếng, hắn bỗng nhiên quỳ xuống đất, nói: Vô Thương đại nhân! Lẽ nào chúng ta mặc cho bọn họ ở chỗ này dãi nắng dầm mưa hay sao?
Khi văn sĩ cất tiếng, đám gia đinh lập tức im lặng, ánh mắt của họ đều nhìn sang một bên, không dám nhìn vào bức tượng đá đen, cũng không còn nhìn thấy Tử Liêm trong tay bọn họ nữa.
Viên ngoại kia dừng bước, liếc mắt nhìn văn sĩ, nhàn nhạt nói: Tộc ta sống trong thiên địa, chịu cảnh đón gió dầm sương, đứng như vậy thì có sao đâu cơ chứ? Đạo Đức tông không xóa dấu vết. chứng tỏ họ muốn lập uy mà tới. Nếu đã là như vậy, chẳng bằng chúng ta cứ cho Kế Hầu và Triều Tịch đứng thẳng, để cho họ biết khí khái của tộc ta. Nhâm Hành, ngươi vẫn còn thiếu kiên nhẫn.
Nhâm Hành vẫn quỳ kêu lên: Thế nhưng...
Viên ngoại không hề để ý đến hắn, lau mồ hôi cao giọng nói: Tiểu Môn, hồi phủ!
Bọn gia đinh lập tức trở lại trạng thái vui mừng, cao giọng hát, khiêng viên ngoại xuống núi.
-----oOo----
Trong thiên hạ hiện nay, có ba chỗ chí âm, một là Thiên Hình sơn, hai là Minh Sơn, ba là Vô Tận Hải.
Thiên Hình sơn trên thông vơi Thừa Thiên thương, dưới thông với hoàng tuyền, thông với thiên địa, đúng là nơi chí hung. Minh Sơn ở nơi cực bắc, là nơi âm hàn nhất, không có một chút dương khí nào, người thường khó ở, mà cả những yêu quái tu vi kém một chút cũng không dám ở lại chỗ này.
Minh Sơn mặc dù không rộng nhưng nó lại cao tới ngàn trượng, thẳng thắp thông với trời cao, hiểm yếu tới tận cùng, quanh năm mây xám che trời giống như ở trong bóng tối, không nhìn thấy mặt trời.
Trên đỉnh Minh Sơn có một tòa cung điện to lớn được xây dựng từ đá đen, tường điện cao 10 trượng, cung điện được xây thành 9 tầng, khí thế tận trời, hiểm yếu tới cực điểm.
Minh Sơn có một vách đá sâu vô cùng, bên cạnh nó là một bãi đá. Trên bãi đá có một con đường có vạn bậc thang, thẳng tắp về phía trước, nối thẳng tới Minh điện.
Quan trọng nhất của Minh điện là một tòa đại điện. Trong điện chỉ có một cây cột duy nhất được tạo thành từ đá đen, vô cùng uy nghiêm.
Cuối đại điện có một cái đài cao, trên đài có một cái ghế đá, sau đó là một cái bình phong bằng ngọc đen, trên đó có chạm khắc điêu thần, hung thú, ngục thất, hòa hoàng, ác thú, với những tư thế không giống nhau. Lưng ghế cao tới tám xích, rộng một trượng, đen tuyền. Trong ghế có một thanh y nam tử đang ngồi, dường như chỉ chừng 30 tuổi, phượng nhãn khép hờ, dường như đang ngủ.
Giữa đại điện có một viên ngoại đang quỳ, bầu không khí trong điện không còn được như trước nữa, ở trước mặt của hắn có đặt một cái Tử Liêm.
Trong Minh điện hoàn toàn tĩnh lặng, hít thở cũng có chút khó khăn, 10 yêu tộc đang đứng bên cạnh giống như đã được điêu khắc.
Không biết qua bao lâu, nam tử trên ghế mới thở dài, mở mắt nói: Vô Thương, đứng lên đi.
Thanh âm của hắn nghe thì vô cùng êm tai nhưng cũng mang theo một lực lượng khiếp người.
Vô Thương vẫn quỳ trên mặt đất, không đứng đậy, trầm giọng nói: Bệ hạ nếu như không ân chuẩn cho thần xuất chiến, thần sẽ không đứng dậy!
Nam tử kia hít một hơi thật sâu, trong Minh điện lập tức vang lên tiếng rít kỳ dị, giống như mấy con cự long tranh nhau hô hấp. Hơi này hắn hít thật dài sau đó thở ra cũng thật dài, dường như lồng ngực của hắn có thể chứa được cả sông núi.
Hắn thở ra một luồng sương trắng, lại mở hai mắt.
Đôi mắt này thâm thúy và uyên thâm, có thể chiếu được vạn vật trên thế gian, nhận được nhân tâm của ngàn vạn con người. Khi hắn mở mắt ra, toàn bộ Minh điện trở nên sáng ngời, dường như có một đạo điện quang xẹt qua.
Sau giờ ngọ, một trung niên viên ngoại mập mạp được mấy gia đinh khiêng lên núi, giống như một viên ngoại nhà giàu leo lên núi chơi vậy.
Lúc này khí tức giá lạnh của mùa xuân vẫn còn nhưng có lẽ do viên ngoại này quá béo, quần áo mỏng manh, trên mặt vẫn lấm tấm mồ hôi. Mấy tên gia đinh gầy gò bên cạnh đưa cho viên ngoại một cái khăn trắng như tuyết, viên ngoại kia nhận lấy lau mồ hôi.
Đây là Loan Sơn ư? Viên ngoại nhìn xung quanh, nói.
Bên cạnh hắn có một văn nhân gập cái quạt, nói: ở đây đúng là Loan Sơn, núi này cao trăm trượng, cao mà không hiểm, không có suối nước, theo như người ta nói thì Thanh Loan đã từng sống ở đây.
Viên ngoại gật đầu, khen: Cảnh sắc nơi này không phải tồi.
Kỳ thực trên đỉnh Loan sơn núi khô đất nứt, cỏ cây tiêu điều giống như là vừa mới sống sót sau một trận tai nạn, làm gì có gì đẹp đâu? Viên ngoại kia nhìn xung quanh, bỗng chỉ tay về một hướng, nói:
Bên kia cũng đẹp, chúng ta qua đó xem sao.
Mấy tên gia đinh nô bộc vội vàng cầm hành lý, vây quanh viên ngoại đi tới. Đoàn người phải đi mất chừng một nén hương mới tới được nơi mà viên ngoại chỉ, nơi này là một bãi đá thiên nhiên, hiện giờ đã vỡ vụn chẳng còn hình dạng gì nữa.
Ở giữa bãi đá có một tảng đá hoàn chỉnh. Trên mặt nó có một vết nứt thật lớn, nhìn qua giống như song chưởng của một cự yêu. Sau tượng đá này có một pho tượng đá khác màu đen giống như thân hình của một người con gái, phía sau có một cái đuôi dài trên mặt vẫn còn sự kinh ngạc, dường như chứng kiến một hình ảnh nào đó cực kỳ kinh khủng.
Viên ngoại kia nhìn tới nhìn lui, dừng chân trước pho tượng đen kia một lúc lâu rồi chỉ tay sang một bên, nói:
Bên kia có cái gì đó, ai sang đó xem cho ta!
Mấy gia đinh ầm ầm đáp ứng, đi tới chỗ viên ngoại chỉ, đào đào bới bới, trên mặt đất hiện ra một cái gậy sắt màu đen kịt, dài chừng 3 thước, phẩm chất vô cùng tốt
Mấy gia đinh kia có sức lực không nhỏ nhưng cũng phải bở hơi tai mới có thể rút cái gậy sắt đó lên. Trông cái gậy sắt này giống như một thanh Tử Liêm, bốn gã gia đinh phải dùng hết sức mới khiêng được nó tới trước mặt viên ngoại.
Sắc mặt viên ngoại đã có chút xám, vuốt Tử Liêm, cười nói: Một khối sắt lớn như vậy có thể làm được mấy cái bát lớn! Tiểu Môn. mang về cho ta!
Bọn gia đinh ầm ầm đáp ứng, đi theo chân viên ngoại hạ sơn. Văn sinh nho sĩ đi bên người viên ngoại mấy lần nhìn lại pho tượng đen, dường như rất là lưu luyến.
Bịch một tiếng, hắn bỗng nhiên quỳ xuống đất, nói: Vô Thương đại nhân! Lẽ nào chúng ta mặc cho bọn họ ở chỗ này dãi nắng dầm mưa hay sao?
Khi văn sĩ cất tiếng, đám gia đinh lập tức im lặng, ánh mắt của họ đều nhìn sang một bên, không dám nhìn vào bức tượng đá đen, cũng không còn nhìn thấy Tử Liêm trong tay bọn họ nữa.
Viên ngoại kia dừng bước, liếc mắt nhìn văn sĩ, nhàn nhạt nói: Tộc ta sống trong thiên địa, chịu cảnh đón gió dầm sương, đứng như vậy thì có sao đâu cơ chứ? Đạo Đức tông không xóa dấu vết. chứng tỏ họ muốn lập uy mà tới. Nếu đã là như vậy, chẳng bằng chúng ta cứ cho Kế Hầu và Triều Tịch đứng thẳng, để cho họ biết khí khái của tộc ta. Nhâm Hành, ngươi vẫn còn thiếu kiên nhẫn.
Nhâm Hành vẫn quỳ kêu lên: Thế nhưng...
Viên ngoại không hề để ý đến hắn, lau mồ hôi cao giọng nói: Tiểu Môn, hồi phủ!
Bọn gia đinh lập tức trở lại trạng thái vui mừng, cao giọng hát, khiêng viên ngoại xuống núi.
-----oOo----
Trong thiên hạ hiện nay, có ba chỗ chí âm, một là Thiên Hình sơn, hai là Minh Sơn, ba là Vô Tận Hải.
Thiên Hình sơn trên thông vơi Thừa Thiên thương, dưới thông với hoàng tuyền, thông với thiên địa, đúng là nơi chí hung. Minh Sơn ở nơi cực bắc, là nơi âm hàn nhất, không có một chút dương khí nào, người thường khó ở, mà cả những yêu quái tu vi kém một chút cũng không dám ở lại chỗ này.
Minh Sơn mặc dù không rộng nhưng nó lại cao tới ngàn trượng, thẳng thắp thông với trời cao, hiểm yếu tới tận cùng, quanh năm mây xám che trời giống như ở trong bóng tối, không nhìn thấy mặt trời.
Trên đỉnh Minh Sơn có một tòa cung điện to lớn được xây dựng từ đá đen, tường điện cao 10 trượng, cung điện được xây thành 9 tầng, khí thế tận trời, hiểm yếu tới cực điểm.
Minh Sơn có một vách đá sâu vô cùng, bên cạnh nó là một bãi đá. Trên bãi đá có một con đường có vạn bậc thang, thẳng tắp về phía trước, nối thẳng tới Minh điện.
Quan trọng nhất của Minh điện là một tòa đại điện. Trong điện chỉ có một cây cột duy nhất được tạo thành từ đá đen, vô cùng uy nghiêm.
Cuối đại điện có một cái đài cao, trên đài có một cái ghế đá, sau đó là một cái bình phong bằng ngọc đen, trên đó có chạm khắc điêu thần, hung thú, ngục thất, hòa hoàng, ác thú, với những tư thế không giống nhau. Lưng ghế cao tới tám xích, rộng một trượng, đen tuyền. Trong ghế có một thanh y nam tử đang ngồi, dường như chỉ chừng 30 tuổi, phượng nhãn khép hờ, dường như đang ngủ.
Giữa đại điện có một viên ngoại đang quỳ, bầu không khí trong điện không còn được như trước nữa, ở trước mặt của hắn có đặt một cái Tử Liêm.
Trong Minh điện hoàn toàn tĩnh lặng, hít thở cũng có chút khó khăn, 10 yêu tộc đang đứng bên cạnh giống như đã được điêu khắc.
Không biết qua bao lâu, nam tử trên ghế mới thở dài, mở mắt nói: Vô Thương, đứng lên đi.
Thanh âm của hắn nghe thì vô cùng êm tai nhưng cũng mang theo một lực lượng khiếp người.
Vô Thương vẫn quỳ trên mặt đất, không đứng đậy, trầm giọng nói: Bệ hạ nếu như không ân chuẩn cho thần xuất chiến, thần sẽ không đứng dậy!
Nam tử kia hít một hơi thật sâu, trong Minh điện lập tức vang lên tiếng rít kỳ dị, giống như mấy con cự long tranh nhau hô hấp. Hơi này hắn hít thật dài sau đó thở ra cũng thật dài, dường như lồng ngực của hắn có thể chứa được cả sông núi.
Hắn thở ra một luồng sương trắng, lại mở hai mắt.
Đôi mắt này thâm thúy và uyên thâm, có thể chiếu được vạn vật trên thế gian, nhận được nhân tâm của ngàn vạn con người. Khi hắn mở mắt ra, toàn bộ Minh điện trở nên sáng ngời, dường như có một đạo điện quang xẹt qua.
/522
|