A! Thánh Vân sơn là chỗ cư ngụ của yêu tộc ta, người ngoài bước vào, giết không cần hỏi. Ta là thủ hạ của Vô Thương đại tướng quân dưới trướng Yêu Hoàng, đóng quân ở đây, người tới xưng tên họ, tới từ nơi nào, có chuyện gì, báo lại một cái trung thực. Nếu như có lừa gạt, nhất định chém không tha!
Nhưng mà dưới uy áp của Trương Ân Ân, con yêu bốn xích này càng nói thanh âm càng nhỏ, sau đó lập tức tìm lấy một lý do:
Thánh nữ nếu như không muốn nói, ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu, vừa rồi có chỗ đắc tội, ngài đại nhân đại lượng, tất sẽ không để ở trong lòng. Từ đây đi về hướng đông 50 dặm chính là đường lớn, thánh nữ đi mạnh giỏi... nếu như cần ta đưa tiễn, xin cứ phân phó!
Đội trưởng vạn lần không nghĩ tới con tiểu yêu bốn xích lại làm mất uy phong như vậy, tức giận chửi lên một tiếng:
Đồ không có can đảm, làm mất uy phong của tộc ta, ta biết là ngươi không có tiền đồ mà!
Nhưng bảo hắn đi ra ngoài trọng chấn sĩ khí của bầy yêu thì có đánh chết cũng không dám.
Trương Ân Ân thấy tiểu yêu tứ xích này kính cẩn nghe lời nên cũng không muốn làm khó dễ nó, nói:
Ngươi nói đi về hướng đông chừng 50 dặm chính là đường lớn?
Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu yêu bốn xích liều mạng gật đầu.
Lúc này, trên sườn núi đột nhiên có âm phong, bầu trời tối sầm lại, có một đám mây đen bay tới trước mặt.
Trong đám mây đen có những thanh âm leng keng vang lên không ngừng, trong đám mây bước ra một con yêu quái cao chừng 2 trượng, đồng giáp sáng bóng, khí thế như hồng, tướng mạo đường đường, tay cầm một cái chảo vàng, đúng là khác xa một trời một vực với con tiểu yêu tứ xích kia.
Ở phía sau hắn, từ trong sương mù lại bước ra hơn 300 yêu binh được vũ trang đầy đủ, giáp trụ sáng loáng, càng tăng thêm khí thế cho con yêu tướng kia.
Con yêu tướng kia đi tới trước mặt Trương Ân Ân, đá văng tiểu yêu ra chỗ khác, tức giận hừ một tiếng, đánh giá Trương Ân Ân một lần.
A! Ta đã nói hắn không có tiền đồ mà! Đội trưởng trốn sau đám loạn thạch kêu lên, đám tiểu yêu xung quanh thi nhau phụ họa.
Trương Ân Ân nhíu mày, trên mặt phủ một lớp sương lạnh, tính tình của nàng vốn không tốt, lại bị đói bụng mấy ngày, hiện giờ thấy con yêu tướng nhìn như vậy, trong lòng đã có sự tức giận.
Sắc mặt yêu tướng bỗng nhiên biến đổi, cắm cái chảo vàng xuống một tang đá, ôm quyền khom người nói:
Khí tức trên người của tiểu thư có quan hệ sâu xa với tộc ta, không biết tiểu thư có thể cho biết đại danh hay không, tới đây là vì chuyện gì?
Yêu tướng có thái độ như vậy, làm cho Trương Ân Ân không còn lý do để phát tác. Nàng lập tức lạnh nhạt nói:
Ta họ Trương, chẳng có quan hệ sâu xa gì với yêu tộc các ngươi cả, chỉ là trước khi đi, sư phụ ta đã dặn, nếu như có đi qua địa giới yêu tộc mà gặp chuyện, thì cứ nói tên Văn Uyển hoặc Dực Hiên là được rồi.
Yêu tướng thất kinh, thanh âm có chút lắp bắp, lại hỏi: Không biết sư phụ tiểu thư là ai?
Trương Ân Ân lạnh nhạt nói: Sư phụ ta họ Tô.
Yêu tướng kia bỗng nhiên quỳ xuống, cao giọng nói: Mạt tướng Duẫn Đô, thủ hạ dưới trướng của Vô Thương đại tướng quân, tham kiến tiểu thư!
Thấy hắn quỳ, đám yêu binh đằng sau nhất thời quỳ xuống, đồng thanh nói: Tham kiến tiểu thư!
Trong lúc nhất thời, đám yêu binh đông nghịt trên sườn núi ai nấy đều quỳ xuống. Trương Ân Ân không ngờ tới cục diện lại như vậy, có vẻ hơi kinh hãi.
Duẫn Đô lại hỏi: Không biết tiểu thư tiên giá quang lâm, có gì phân phó?
Trương Ân Ân nói: Ta muốn đi Lạc Dương, chỗ này chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Duẫn Đô nghe xong vội nói: Từ đây đi về phía đông 50 dặm chính là đường lớn. Tiểu thư theo đường lớn hành tẩu thì sẽ đến Đông Đô Lạc Dương.
Trương Ân Ân gật đầu, liếc mắt nhìn Duẫn Đô, bỗng nhiên nói: Ân, chuyện này... Các ngươi có cái gì ăn không?
Câu hỏi này làm cho Duẫn Đô ngây ngô nửa ngày, một lúc sau hắn mới nói: Tiểu thư, cái này.... Thánh Vân sơn từ trước đến nay thiếu thức ăn cho nhân tộc, đồ ăn của Yêu tộc... đương nhiên là không lọt vào pháp nhãn của tiểu thư.
Trương Ân Ân nhíu nhíu mày, nói: Nếu nướng con heo lúc nãy thì cũng không tới nỗi nào.
Duẫn Đô cả kinh, vội hỏi: Tiểu thư, đó là một trong những tọa kỵ của Vô Thương đại nhân, không thể ăn được! Nếu như tiểu thư thực sự muốn ăn, mạt tướng cũng không phải đối thủ của nó. Huống chi nó nhìn thấy phượng uy của tiểu thư, có lẽ lúc này đã chạy xa trăm dặm, mạt tướng đuổi làm sao kịp?
Trương Ân Ân hừ một tiếng, tức giận nói: Đây là đạo đãi khách của yêu tộc hay sao, đồ ăn cũng không có? Sau này ta sẽ trở về nói với sư phụ, hiện giờ ta còn bận lên đường, sau này có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt!
Vừa dứt lời, thân hình Trương Ân Ân đã theo gió bay theo sườn núi.
Tiểu thư dừng chân! Duẫn Đô kêu một tiếng!
Chuyện gì?
Tiểu thư, Lạc Dương ở hướng kia.
Trương Ân Ân không nói được một lời, lập tức gật đầu, giống như một đám mây, vội vã đi về hướng của Duẫn Đô chỉ.
Cho tới khi Trương Ân Ân đi xa, Duẫn Đô mới dám đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên đầu, thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật.
Hắn bỗng nhiên nhìn qua tiểu yêu tứ xích, gật đầu nói:
A, ngươi vừa rồi đối đáp rất là khéo, rất tốt, có tiền đồ! Từ giờ trở đi, ngươi chính là tuần binh đội trưởng!
----oOo----
Năm mươi dặm này, người thường phải đi mất 1 ngày một đêm nhưng đối với người tu đạo mà nói, chẳng qua chỉ mất chừng 3 giây. Chẳng bao lâu sau, Trương Ân Ân đã đứng trên đường lớn. Ngỡ ngàng nhìn xung quanh, không biết là nên đi theo hướng trái hay hướng phải.
Xe nhẹ tới Lạc Dương, chỉ cần một lượng bạc là đủ! Bỗng có một tiếng rao từ xa truyền tới.
Ánh mắt Trương Ân Ân sáng lên, theo tiếng rao nhìn lại, chỉ thấy xa xa dưới một gốc cây cổ thụ có một chiếc xe bốn ngựa đang đỗ, bên cạnh chiếc xe có 4 con ngựa. Bốn con ngựa này thần tuấn vô cùng, cả người trắng như tuyết, trên mình không có một cái tạp lông nào. Thân xe dùng gồ đàn hương tạo thành, lại còn mạ vàng, trên xe toàn dùng tơ lụa, nhìn qua thực sự là hoa lệ vô cùng.
Trương Ân Ân thân hình khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước xe ngựa. hướng phu xe kia hỏi:
Xe này có thể tới Lạc Dương?
Phu xe kia tuổi chừng trung niên, trên quần áo không có một hại bụi, hắn đang định trả lời thì Trương Ân Ân đã vén rèm xe, thấy trong buồng xa hoa bố trí vô cùng hợp với sở thích của mình, quả thực giống như trời cao tạo ra cho nàng, trong lòng cực kỳ vui thích.
Trương Ân Ân đưa một viên trân châu cho phu xe, nói: Xe này ta mướn, đến Lạc Dương!
Xa phu tiếp nhận trân châu, không tỏ vẻ vui mừng, mỉm cười nói: Mời tiểu thư lên xe.
Một tiếng roi thanh thúy vang lên, xe ngựa bắt đầu hành trình.
Trên bầu trời bỗng có một đám mây. Hoàng Tinh Lam từ trong đám mây hiện ra, nàng nhìn theo bóng xe ngựa, trên mặt hiện lên sự đau lòng, phân phó một câu:
Phía trước 10 dặm có một cái khách ****, nhanh chóng làm mấy món ăn, nhanh, nhất định phải chuẩn bị tốt trước khi xe ngựa tới. Ân Ân thích ăn cái gì, ta đã phân phó từ trước, nếu như các ngươi có gì sai sót, trở về núi ta sẽ chiếu theo môn quy xử trí!
Tám gã đạo sĩ phía sau nàng đồng thanh đáp ứng, vận khởi pháp bảo, lập tức biến mất.
Nhưng mà dưới uy áp của Trương Ân Ân, con yêu bốn xích này càng nói thanh âm càng nhỏ, sau đó lập tức tìm lấy một lý do:
Thánh nữ nếu như không muốn nói, ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu, vừa rồi có chỗ đắc tội, ngài đại nhân đại lượng, tất sẽ không để ở trong lòng. Từ đây đi về hướng đông 50 dặm chính là đường lớn, thánh nữ đi mạnh giỏi... nếu như cần ta đưa tiễn, xin cứ phân phó!
Đội trưởng vạn lần không nghĩ tới con tiểu yêu bốn xích lại làm mất uy phong như vậy, tức giận chửi lên một tiếng:
Đồ không có can đảm, làm mất uy phong của tộc ta, ta biết là ngươi không có tiền đồ mà!
Nhưng bảo hắn đi ra ngoài trọng chấn sĩ khí của bầy yêu thì có đánh chết cũng không dám.
Trương Ân Ân thấy tiểu yêu tứ xích này kính cẩn nghe lời nên cũng không muốn làm khó dễ nó, nói:
Ngươi nói đi về hướng đông chừng 50 dặm chính là đường lớn?
Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu yêu bốn xích liều mạng gật đầu.
Lúc này, trên sườn núi đột nhiên có âm phong, bầu trời tối sầm lại, có một đám mây đen bay tới trước mặt.
Trong đám mây đen có những thanh âm leng keng vang lên không ngừng, trong đám mây bước ra một con yêu quái cao chừng 2 trượng, đồng giáp sáng bóng, khí thế như hồng, tướng mạo đường đường, tay cầm một cái chảo vàng, đúng là khác xa một trời một vực với con tiểu yêu tứ xích kia.
Ở phía sau hắn, từ trong sương mù lại bước ra hơn 300 yêu binh được vũ trang đầy đủ, giáp trụ sáng loáng, càng tăng thêm khí thế cho con yêu tướng kia.
Con yêu tướng kia đi tới trước mặt Trương Ân Ân, đá văng tiểu yêu ra chỗ khác, tức giận hừ một tiếng, đánh giá Trương Ân Ân một lần.
A! Ta đã nói hắn không có tiền đồ mà! Đội trưởng trốn sau đám loạn thạch kêu lên, đám tiểu yêu xung quanh thi nhau phụ họa.
Trương Ân Ân nhíu mày, trên mặt phủ một lớp sương lạnh, tính tình của nàng vốn không tốt, lại bị đói bụng mấy ngày, hiện giờ thấy con yêu tướng nhìn như vậy, trong lòng đã có sự tức giận.
Sắc mặt yêu tướng bỗng nhiên biến đổi, cắm cái chảo vàng xuống một tang đá, ôm quyền khom người nói:
Khí tức trên người của tiểu thư có quan hệ sâu xa với tộc ta, không biết tiểu thư có thể cho biết đại danh hay không, tới đây là vì chuyện gì?
Yêu tướng có thái độ như vậy, làm cho Trương Ân Ân không còn lý do để phát tác. Nàng lập tức lạnh nhạt nói:
Ta họ Trương, chẳng có quan hệ sâu xa gì với yêu tộc các ngươi cả, chỉ là trước khi đi, sư phụ ta đã dặn, nếu như có đi qua địa giới yêu tộc mà gặp chuyện, thì cứ nói tên Văn Uyển hoặc Dực Hiên là được rồi.
Yêu tướng thất kinh, thanh âm có chút lắp bắp, lại hỏi: Không biết sư phụ tiểu thư là ai?
Trương Ân Ân lạnh nhạt nói: Sư phụ ta họ Tô.
Yêu tướng kia bỗng nhiên quỳ xuống, cao giọng nói: Mạt tướng Duẫn Đô, thủ hạ dưới trướng của Vô Thương đại tướng quân, tham kiến tiểu thư!
Thấy hắn quỳ, đám yêu binh đằng sau nhất thời quỳ xuống, đồng thanh nói: Tham kiến tiểu thư!
Trong lúc nhất thời, đám yêu binh đông nghịt trên sườn núi ai nấy đều quỳ xuống. Trương Ân Ân không ngờ tới cục diện lại như vậy, có vẻ hơi kinh hãi.
Duẫn Đô lại hỏi: Không biết tiểu thư tiên giá quang lâm, có gì phân phó?
Trương Ân Ân nói: Ta muốn đi Lạc Dương, chỗ này chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Duẫn Đô nghe xong vội nói: Từ đây đi về phía đông 50 dặm chính là đường lớn. Tiểu thư theo đường lớn hành tẩu thì sẽ đến Đông Đô Lạc Dương.
Trương Ân Ân gật đầu, liếc mắt nhìn Duẫn Đô, bỗng nhiên nói: Ân, chuyện này... Các ngươi có cái gì ăn không?
Câu hỏi này làm cho Duẫn Đô ngây ngô nửa ngày, một lúc sau hắn mới nói: Tiểu thư, cái này.... Thánh Vân sơn từ trước đến nay thiếu thức ăn cho nhân tộc, đồ ăn của Yêu tộc... đương nhiên là không lọt vào pháp nhãn của tiểu thư.
Trương Ân Ân nhíu nhíu mày, nói: Nếu nướng con heo lúc nãy thì cũng không tới nỗi nào.
Duẫn Đô cả kinh, vội hỏi: Tiểu thư, đó là một trong những tọa kỵ của Vô Thương đại nhân, không thể ăn được! Nếu như tiểu thư thực sự muốn ăn, mạt tướng cũng không phải đối thủ của nó. Huống chi nó nhìn thấy phượng uy của tiểu thư, có lẽ lúc này đã chạy xa trăm dặm, mạt tướng đuổi làm sao kịp?
Trương Ân Ân hừ một tiếng, tức giận nói: Đây là đạo đãi khách của yêu tộc hay sao, đồ ăn cũng không có? Sau này ta sẽ trở về nói với sư phụ, hiện giờ ta còn bận lên đường, sau này có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt!
Vừa dứt lời, thân hình Trương Ân Ân đã theo gió bay theo sườn núi.
Tiểu thư dừng chân! Duẫn Đô kêu một tiếng!
Chuyện gì?
Tiểu thư, Lạc Dương ở hướng kia.
Trương Ân Ân không nói được một lời, lập tức gật đầu, giống như một đám mây, vội vã đi về hướng của Duẫn Đô chỉ.
Cho tới khi Trương Ân Ân đi xa, Duẫn Đô mới dám đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên đầu, thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật.
Hắn bỗng nhiên nhìn qua tiểu yêu tứ xích, gật đầu nói:
A, ngươi vừa rồi đối đáp rất là khéo, rất tốt, có tiền đồ! Từ giờ trở đi, ngươi chính là tuần binh đội trưởng!
----oOo----
Năm mươi dặm này, người thường phải đi mất 1 ngày một đêm nhưng đối với người tu đạo mà nói, chẳng qua chỉ mất chừng 3 giây. Chẳng bao lâu sau, Trương Ân Ân đã đứng trên đường lớn. Ngỡ ngàng nhìn xung quanh, không biết là nên đi theo hướng trái hay hướng phải.
Xe nhẹ tới Lạc Dương, chỉ cần một lượng bạc là đủ! Bỗng có một tiếng rao từ xa truyền tới.
Ánh mắt Trương Ân Ân sáng lên, theo tiếng rao nhìn lại, chỉ thấy xa xa dưới một gốc cây cổ thụ có một chiếc xe bốn ngựa đang đỗ, bên cạnh chiếc xe có 4 con ngựa. Bốn con ngựa này thần tuấn vô cùng, cả người trắng như tuyết, trên mình không có một cái tạp lông nào. Thân xe dùng gồ đàn hương tạo thành, lại còn mạ vàng, trên xe toàn dùng tơ lụa, nhìn qua thực sự là hoa lệ vô cùng.
Trương Ân Ân thân hình khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước xe ngựa. hướng phu xe kia hỏi:
Xe này có thể tới Lạc Dương?
Phu xe kia tuổi chừng trung niên, trên quần áo không có một hại bụi, hắn đang định trả lời thì Trương Ân Ân đã vén rèm xe, thấy trong buồng xa hoa bố trí vô cùng hợp với sở thích của mình, quả thực giống như trời cao tạo ra cho nàng, trong lòng cực kỳ vui thích.
Trương Ân Ân đưa một viên trân châu cho phu xe, nói: Xe này ta mướn, đến Lạc Dương!
Xa phu tiếp nhận trân châu, không tỏ vẻ vui mừng, mỉm cười nói: Mời tiểu thư lên xe.
Một tiếng roi thanh thúy vang lên, xe ngựa bắt đầu hành trình.
Trên bầu trời bỗng có một đám mây. Hoàng Tinh Lam từ trong đám mây hiện ra, nàng nhìn theo bóng xe ngựa, trên mặt hiện lên sự đau lòng, phân phó một câu:
Phía trước 10 dặm có một cái khách ****, nhanh chóng làm mấy món ăn, nhanh, nhất định phải chuẩn bị tốt trước khi xe ngựa tới. Ân Ân thích ăn cái gì, ta đã phân phó từ trước, nếu như các ngươi có gì sai sót, trở về núi ta sẽ chiếu theo môn quy xử trí!
Tám gã đạo sĩ phía sau nàng đồng thanh đáp ứng, vận khởi pháp bảo, lập tức biến mất.
/522
|