Cố Thanh, Sở Hàn và Thạch Cơ thấy Thiên Hải đến thì đểu hành lễ ân cần thăm hỏi, Cố Thanh vẫn đạm bạc như cũ, Thạch Cơ thì thủy chung vẫn là nụ cười nhàn nhạt, thấy không rõ tâm sự, Sở Hàn thì hơi có vẻ tươi vui hơn.
Thiên Hải lão nhân ngồi xuống chính vị ở giữa, ánh mắt dường như tràn đầy ý chất vấn, nhìn Cố Thanh chằm chằm, trầm mặc không nói, nét mặt như đang tụ lôi điện. Thiên Hải lão nhân cứ nhìn như vậy suốt thời gian một nén hương, mới chậm rãi nói:
- Ba ngãy hôm nay con vẫn đến chỗ của tên Kỷ Nhược Trần gì đó hả?
- Vâng.
- Con đã cầu Tử Dương chân nhân để được xem điển tịch của Đạo Đức tông?
- Vâng.
- Vậy con nói thử xem, ba ngãy hôm nay con xem được những gì nào?
- Thời gian quá gấp nên cùng chỉ học qua mấy thiên Thái Thanh quyết trong Tam Thanh Chân Quyết thôi.
- Tam Thanh Chân Quyết? !
Thiên Hải lão nhân gão to một tiếng, vỗ mạnh một cái lên cái ghế dựa hình mai rùa do gỗ lim điêu khắc thành! Một chưởng này khi hạ xuống vô thanh vô tức, nhưng mà cái ghế kiên cố như tinh cương, thủy hỏa bắt xâm liền bị tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cũng giống như nó chưa từng xuất hiện qua trên thế gian này vậy.
Trên đầu Thiên Hải lão nhân có mấy sợi tóc không gió mà tung bay, lão gằn từng chữ nói:
- Vân Trung cư ta bí pháp vô số, Huyền Hoàng Bảo Lục có điểm nào thua kém Tam Thanh Chân Quyết hay không mà cần phải đi học điển tàng của Đạo Đức tông? Con có biết, Tử Dương chân nhân hôm nay đã coi đây là sính lễ, đã hướng ta cầu hôn rồi đó biết chưa!!
Thạch Cơ nghe đến đó thì không khỏi che miệng, khè “A” một tiếng, sắc mặt Sở Hàn trong sát na cũng thay đổi.
Cố Thanh thản nhiên cười, lại nói:
- Vậy đáp ứng đi.
Sàn sạt sàn sạt, thanh âm nhỏ giống như là tiếng của tằm xuân đang ăn lá truyền đến, tầng lầu chính huy hoàng nhất trong ba tầng lầu ờ Thủy Tạ các đột ngột hóa thành cát bụi, tất cả theo gió đêm bay đi, cuối cùng không còn một vật lưu lại, ngay cả cái móng bằng nham thạch đen ngòm, nền nhà bằng ngọc xanh cũng tiêu tan sạch sẽ. Trong lúc nhất thời, tại chính giữa Thủy Tạ các chỉ thừa lại một cái hố to sâu đến hai trượng.
Thiên Hải lão nhân đang ngồi trên hư không, vẫn duy trì tư thái đang vỗ chưởng. Còn Cố Thanh thì chắp tay đứng ờ không trung, vẫn thản nhiên tương đối, trên tố sam của nàng vẫn sạch sẽ, không nhiễm một mảnh bụi nào.
Một lúc lâu sau, Thiên Hải lão nhân mới thở dài một hơi, một hơi thở này vang lên như tiếng sấm giữa trời đêm:
- Mặc dù ta quản không được con nhưng vẫn có thể mang con trở về núi được. Sáng sớm ngãy mai ta sẽ đến gặp Tử Dương chân nhân xin từ biệt, sau giờ ngọ khởi hành trở về núi!
Sáng sớm ngãy hôm sau, Kỷ Nhược Trần mang theo tâm sự nặng nề lại nhìn Cố Thanh như ba ngãy trước, nhìn nàng giẫm lên những tia nắng ban mai đầu tiên rồi bước vào trong viện.
Tư vị của ba ngãy này thật sự khó mà nói rõ, thật khó mà diễn tả.
Ngãy đầu tiên Cố Thanh tới, Kỷ Nhược Trần vẫn vô ý thức không dám nhìn thẳng vào Cố Thanh, có thể là bởi vì vẻ bí hiểm, hoặc có thể là bởi vì ánh mắt có thể xuyên thấu tất cả của nàng ta.
Đợi đến khi thật vất vả gã mới khắc phục được cái tâm bệnh này và có thể chính diện nhìn Cố Thanh, lúc này Kỷ Nhược Trần mới phát hiện ra dung mạo khuynh thế của nàng. Chẳng qua nàng thật sự là vô cùng có khí khái, khí khái đến nỗi quả thực giống như trong lòng nàng có cả thiên địa huyền hoàng, ở trước mặt nàng, Kỷ Nhược Trần chỉ có ý muốn lui bước, không thể nào phát lên nổi cái cảm giác kinh diễm được.
Trong ba ngày này, Cố Thanh quả thật đã cùng gã thanh tu khổ học, tìm hiểu nghiên cứu ý nghĩa chân chính của đại đạo. Kỷ Nhược Trần biết tuổi của nàng cũng chỉ xấp xỉ như mình, nhưng vô luận là tử vi hay bói toán, bùa chú hay là truyền thuyết tiên tịch gì. Cố Thanh không gì mà không biết, không gì không giỏi, sự uyên thâm của nàng tựa như không thấy đáy. Những khi Kỷ Nhược Trần vẽ bùa hoặc là tĩnh tọa, Cố Thanh khi rảnh rỗi cũng động tay giúp hắn thu dọn chỉnh lý nơi ở, khiến cho Kỷ Nhược Trần thấy mà kinh hồn bạt vía.
Cũng không phải Kỷ Nhược Trần sợ khi Cố Thanh thu dọn phòng sẽ lại phát hiện ra bí mật gì khác. Nếu mình thân mang Giài Ly quyết mà nàng cũng biết vậy còn có bí mật nào mà không thể để cho nàng biết chứ? Gã chỉ thực sự không biết vì sao Cố Thanh lại hạ mình giúp hắn thu dọn gian phòng như vậy.
Nếu nói nghiêm túc, từ lúc đầu đến giờ chẳng qua cùng chỉ mới gặp mặt Cố Thanh một lần mà thôi, bởi vậy những hành động như thế này của nàng càng khiến kẻ khác không giải thích được. Vừa nghĩ đến những hàm ý có thể xảy ra ở phía sau những việc làm này, ngay cả bản thân Kỷ Nhược Trần cũng cảm thấy khó tin, tuyệt đối không có khả năng.
Khi vừa nghe Cố Thanh nói Tử Dương chân nhân cho phép nàng được tra cứu điển tịch, Kỷ Nhược Trần còn có chút hoài nghi, chẳng qua điều thứ nhất là, vừa mới đến đây thì mấy chân nhân đều cùng Thiên Hải lão nhân đánh cờ hết nên gã tìm không được Tử Dương chân nhân. Thứ hai là ngày hôm sau khi Cố Thanh đã đúng hẹn đến nhà, trong tay đã có thêm ba quyển sách cổ, phân biệt là Thái Thanh Thượng Thánh, Cao Thánh và Thái Thánh Tam Kinh. Ba quyển kinh này chỉ có thể lấy được từ trong Tàng Kinh điện, đến lúc này Kỷ Nhược Trần mới biết nàng quả thực có thể tùy ý xem duyệt chúng kinh, bao quát cả Tam Thanh Chân Quyết ở bên trong.
Trong ba ngày này, về mặt đạo hạnh thì Kỷ Nhược Trần một chút thu hoạch cũng không có, Mỗi đêm vào giờ tý là gã đều theo lệ tĩnh tọa thanh tu, đợi khi gã đã đả tọa nhập định rồi, Cố Thanh lập tức sẽ lặng yên rời khỏi. Ngày hôm sau nàng cũng sẽ trở lại cùng lúc với tia nắng sớm đâu tiên. Thế nhưng cho dù nàng đã đi khỏi, Kỷ Nhược Trần cứ mãi cảm thấy đôi mắt trong veo kia như đang chăm chăm nhìn vào gã, thế thì làm sao gã tĩnh tâm cho được? Đạo hạnh tự nhiên là một tấc cùng không tiến thêm.
Vào sáng sớm ngày thứ tư, Cố Thanh theo thường lệ bước vào đình viện như vào nhà mình, xuyên đường nhập thất, trực tiếp đi vào thư phòng chính và ngồi xuống trên chiếc ghế chủ vị phía sau bàn học. Kỷ Nhược Trần xấu hồ cười, cũng chỉ đãnh như mấy ngày trước, thận trọng ngồi vào chiếc ghế dành cho khách.
Cố Thanh như thần long từ bầu trời giáng xuống, vừa xuất tràng đã dễ dàng hạ gục kẻ mang Giải Ly Tiên quyết như gã. Từ nay về sau bất kể nàng muốn gió hoặc là muốn mưa, Kỷ Nhược Trần làm sao dám không theo?
Cố Thanh ngưng mắt nhìn Kỷ Nhược Trần, chỉ lặng lẽ không nói. Còn Kỷ Nhược Trần bị nàng nhìn như vậy nên cũng thành quen, đã có thể tiếp nhận được. Nhưng khi nhìn kỹ vào ánh mắt trong suốt như nước đó, dường như không một điều bí mật nào gã có thể giữ được, cái cảm giác này quả thực vẫn rất khó chịu nói không nên lời.
- Nhược Trần huynh, có thể cho ta nhìn tay huynh được không?
Đối mặt với bàn tay thon dài trắng như tuyết đang duỗi tại trước mặt, Kỷ Nhược Trần không khỏi ngạc nhiên. Gã do dự chốc lát, mặc dù cảm thấy cực kỳ hoang đường, tình cảnh này hắn thực tế nên cùng Cố Thanh hoán đổi vai mới đúng. Nhưng Kỷ Nhược Trần biết bản thân mình không có lựa chọn nào khác, vẫn không thể không giơ lên tay phải, đặt lên bàn tay của Cố Thanh.
Hai tay, cứ như vậy mà nhẹ nhàng áp lại cùng một chỗ.
Cố Thanh trầm ngâm chốc lát, mới nói:
- Nhược Trần huynh, huynh và ta tương phùng ngắn ngủi, đã đến biệt ly. Qua buổi trưa ngày hôm nay, ta lập tức phải trở về Vân Trung cư rồi.
Kỷ Nhược Trần nhất thời như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Cố Thanh nhịn không được khẽ nở nụ cười, trong khoảnh khắc đó khiến Kỷ Nhược Trần trước mắt sáng ngời.
Nàng lật lại bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Kỷ Nhược Trần, ôn nhu nói:
- Nhược Trần huynh, thế gian hiện nay đang lúc đại loạn, huynh và ta hung kiếp đều rất nặng. Ta thấy huynh tâm chí như thép, lại rất biết cách kiên nhẫn giấu kín, trên tay tất cả đều là huyết khí sát ý. Nghĩ đến sát phạt tàn nhẫn cũng là chuyện khó tránh khỏi, nhưng mà nếu như muốn đắc độ hung kiếp của đời này vẫn còn chưa đủ. Huynh âm nhu ẩn nhẫn có thừa, cương liệt quả cảm nhưng lại không đủ. Nhược Trần, huynh chính là một nam nhi đường đường thân cao bảy xích, không thể lúc nào cũng thầm nghĩ ẩn nhẫn dùng mưu được, cũng có khi phải nên quyết định dứt khoát, mạnh mẽ thì mới tốt!
Kỷ Nhược Trần nghe vậy thì ngẩn rag, đủ mọi chuyện trong sát na đồng thời nảy lên trong lòng. Gã vừa mới thấy qua thái độ dịu dàng của Cố Thanh nên trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong tai như vang lên một tiếng nổ, tâm tư hỗn loạn, suy nghĩ cũng không rõ nữa.
Cố Thanh khẽ than một tiếng, vỗ vỗ tay Kỳ Nhược Trần rồi đứng lên, cầm tới tờ giấy và nghiên mực trước bàn học, trong khoảnh khắc vung bút viết lên, nhìn những chữ như thiết hoạch ngân câu, hàm phong bất lộ, thầm ẩn chứa ý bao dung thiên địa.
Kỷ Nhược Trần cũng đứng lên, thấp giọng đọc:
- Tiên Cổ nhạc, danh sơn Dưỡng thân tính, trú dung nhan
Ăn bách hoa lộ, uống bất lão tuyền
Thưởng tiếng thông reo êm tai, xem hạc ảnh tung tăng
Luân hồi giải ân oán, tu chân bỏ nhớ mong
Ai nói tiên đạo xem nhẹ hồng trần, khiến cho ta thân tục tiền duyên.
Kỷ Nhược Trần đối với thi thư tạo nghệ có hạn, nhưng mỗi chữ này gã đọc vẫn được, trong cái tiên ý kỳ ảo nghe ra được một ý tịch mịch, trong lúc nhất thời đã bị ngây người.
Cố Thanh nhìn sắc trời, mỉm cười nói:
- Thời gian cũng đã đến, chúng ta từ biệt nơi này, ngày khác sẽ cùng Nhược Trần huynh gặp lại nơi trần thế.
Kỷ Nhược Trần ngẩn người, chỉ đành yên lặng đưa tiễn nàng. Khi đi đến cửa viện, gã dừng chân, đang muốn mở miệng rồi lại có chút do dự. Cố Thanh cũng không vội, chỉ chắp tay đứng đó.
Cuối cùng, Kỷ Nhược Tràn thở dài một tiếng, nói:
- Theo như ý cô nói vừa rồi, hung kiếp của cô cũng rất nặng, chuyến này đi đường…phải cẩn thận.
Lần này đến phiên Cố Thanh ngẩn người. Yên lặng.
Cố Thanh đột nhiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Việc này huynh không cần lo lắng. Ta cũng chỉ ở trước mặt huynh mới có thể làm ra vẻ hiền lành, nhã nhặn thế thôi!
Lời nói tuy còn văng vẳng bên tai nhưng nàng đã chân như đạp mây, sớm đi rất xa
Kỷ Nhược Trần nghẹn lời, đờ ra một lúc lâu, lúc này mới lắc đầu đóng lại cửa viện.
Đêm hôm đó, gã chưa hề động đến một vật gì trong viện, giống như chỉ có như vậy thì mới lưu lại được những đoạn ký ức hỗn độn như tơ vò trong mấy ngày này.
Thiên Hải lão nhân ngồi xuống chính vị ở giữa, ánh mắt dường như tràn đầy ý chất vấn, nhìn Cố Thanh chằm chằm, trầm mặc không nói, nét mặt như đang tụ lôi điện. Thiên Hải lão nhân cứ nhìn như vậy suốt thời gian một nén hương, mới chậm rãi nói:
- Ba ngãy hôm nay con vẫn đến chỗ của tên Kỷ Nhược Trần gì đó hả?
- Vâng.
- Con đã cầu Tử Dương chân nhân để được xem điển tịch của Đạo Đức tông?
- Vâng.
- Vậy con nói thử xem, ba ngãy hôm nay con xem được những gì nào?
- Thời gian quá gấp nên cùng chỉ học qua mấy thiên Thái Thanh quyết trong Tam Thanh Chân Quyết thôi.
- Tam Thanh Chân Quyết? !
Thiên Hải lão nhân gão to một tiếng, vỗ mạnh một cái lên cái ghế dựa hình mai rùa do gỗ lim điêu khắc thành! Một chưởng này khi hạ xuống vô thanh vô tức, nhưng mà cái ghế kiên cố như tinh cương, thủy hỏa bắt xâm liền bị tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cũng giống như nó chưa từng xuất hiện qua trên thế gian này vậy.
Trên đầu Thiên Hải lão nhân có mấy sợi tóc không gió mà tung bay, lão gằn từng chữ nói:
- Vân Trung cư ta bí pháp vô số, Huyền Hoàng Bảo Lục có điểm nào thua kém Tam Thanh Chân Quyết hay không mà cần phải đi học điển tàng của Đạo Đức tông? Con có biết, Tử Dương chân nhân hôm nay đã coi đây là sính lễ, đã hướng ta cầu hôn rồi đó biết chưa!!
Thạch Cơ nghe đến đó thì không khỏi che miệng, khè “A” một tiếng, sắc mặt Sở Hàn trong sát na cũng thay đổi.
Cố Thanh thản nhiên cười, lại nói:
- Vậy đáp ứng đi.
Sàn sạt sàn sạt, thanh âm nhỏ giống như là tiếng của tằm xuân đang ăn lá truyền đến, tầng lầu chính huy hoàng nhất trong ba tầng lầu ờ Thủy Tạ các đột ngột hóa thành cát bụi, tất cả theo gió đêm bay đi, cuối cùng không còn một vật lưu lại, ngay cả cái móng bằng nham thạch đen ngòm, nền nhà bằng ngọc xanh cũng tiêu tan sạch sẽ. Trong lúc nhất thời, tại chính giữa Thủy Tạ các chỉ thừa lại một cái hố to sâu đến hai trượng.
Thiên Hải lão nhân đang ngồi trên hư không, vẫn duy trì tư thái đang vỗ chưởng. Còn Cố Thanh thì chắp tay đứng ờ không trung, vẫn thản nhiên tương đối, trên tố sam của nàng vẫn sạch sẽ, không nhiễm một mảnh bụi nào.
Một lúc lâu sau, Thiên Hải lão nhân mới thở dài một hơi, một hơi thở này vang lên như tiếng sấm giữa trời đêm:
- Mặc dù ta quản không được con nhưng vẫn có thể mang con trở về núi được. Sáng sớm ngãy mai ta sẽ đến gặp Tử Dương chân nhân xin từ biệt, sau giờ ngọ khởi hành trở về núi!
Sáng sớm ngãy hôm sau, Kỷ Nhược Trần mang theo tâm sự nặng nề lại nhìn Cố Thanh như ba ngãy trước, nhìn nàng giẫm lên những tia nắng ban mai đầu tiên rồi bước vào trong viện.
Tư vị của ba ngãy này thật sự khó mà nói rõ, thật khó mà diễn tả.
Ngãy đầu tiên Cố Thanh tới, Kỷ Nhược Trần vẫn vô ý thức không dám nhìn thẳng vào Cố Thanh, có thể là bởi vì vẻ bí hiểm, hoặc có thể là bởi vì ánh mắt có thể xuyên thấu tất cả của nàng ta.
Đợi đến khi thật vất vả gã mới khắc phục được cái tâm bệnh này và có thể chính diện nhìn Cố Thanh, lúc này Kỷ Nhược Trần mới phát hiện ra dung mạo khuynh thế của nàng. Chẳng qua nàng thật sự là vô cùng có khí khái, khí khái đến nỗi quả thực giống như trong lòng nàng có cả thiên địa huyền hoàng, ở trước mặt nàng, Kỷ Nhược Trần chỉ có ý muốn lui bước, không thể nào phát lên nổi cái cảm giác kinh diễm được.
Trong ba ngày này, Cố Thanh quả thật đã cùng gã thanh tu khổ học, tìm hiểu nghiên cứu ý nghĩa chân chính của đại đạo. Kỷ Nhược Trần biết tuổi của nàng cũng chỉ xấp xỉ như mình, nhưng vô luận là tử vi hay bói toán, bùa chú hay là truyền thuyết tiên tịch gì. Cố Thanh không gì mà không biết, không gì không giỏi, sự uyên thâm của nàng tựa như không thấy đáy. Những khi Kỷ Nhược Trần vẽ bùa hoặc là tĩnh tọa, Cố Thanh khi rảnh rỗi cũng động tay giúp hắn thu dọn chỉnh lý nơi ở, khiến cho Kỷ Nhược Trần thấy mà kinh hồn bạt vía.
Cũng không phải Kỷ Nhược Trần sợ khi Cố Thanh thu dọn phòng sẽ lại phát hiện ra bí mật gì khác. Nếu mình thân mang Giài Ly quyết mà nàng cũng biết vậy còn có bí mật nào mà không thể để cho nàng biết chứ? Gã chỉ thực sự không biết vì sao Cố Thanh lại hạ mình giúp hắn thu dọn gian phòng như vậy.
Nếu nói nghiêm túc, từ lúc đầu đến giờ chẳng qua cùng chỉ mới gặp mặt Cố Thanh một lần mà thôi, bởi vậy những hành động như thế này của nàng càng khiến kẻ khác không giải thích được. Vừa nghĩ đến những hàm ý có thể xảy ra ở phía sau những việc làm này, ngay cả bản thân Kỷ Nhược Trần cũng cảm thấy khó tin, tuyệt đối không có khả năng.
Khi vừa nghe Cố Thanh nói Tử Dương chân nhân cho phép nàng được tra cứu điển tịch, Kỷ Nhược Trần còn có chút hoài nghi, chẳng qua điều thứ nhất là, vừa mới đến đây thì mấy chân nhân đều cùng Thiên Hải lão nhân đánh cờ hết nên gã tìm không được Tử Dương chân nhân. Thứ hai là ngày hôm sau khi Cố Thanh đã đúng hẹn đến nhà, trong tay đã có thêm ba quyển sách cổ, phân biệt là Thái Thanh Thượng Thánh, Cao Thánh và Thái Thánh Tam Kinh. Ba quyển kinh này chỉ có thể lấy được từ trong Tàng Kinh điện, đến lúc này Kỷ Nhược Trần mới biết nàng quả thực có thể tùy ý xem duyệt chúng kinh, bao quát cả Tam Thanh Chân Quyết ở bên trong.
Trong ba ngày này, về mặt đạo hạnh thì Kỷ Nhược Trần một chút thu hoạch cũng không có, Mỗi đêm vào giờ tý là gã đều theo lệ tĩnh tọa thanh tu, đợi khi gã đã đả tọa nhập định rồi, Cố Thanh lập tức sẽ lặng yên rời khỏi. Ngày hôm sau nàng cũng sẽ trở lại cùng lúc với tia nắng sớm đâu tiên. Thế nhưng cho dù nàng đã đi khỏi, Kỷ Nhược Trần cứ mãi cảm thấy đôi mắt trong veo kia như đang chăm chăm nhìn vào gã, thế thì làm sao gã tĩnh tâm cho được? Đạo hạnh tự nhiên là một tấc cùng không tiến thêm.
Vào sáng sớm ngày thứ tư, Cố Thanh theo thường lệ bước vào đình viện như vào nhà mình, xuyên đường nhập thất, trực tiếp đi vào thư phòng chính và ngồi xuống trên chiếc ghế chủ vị phía sau bàn học. Kỷ Nhược Trần xấu hồ cười, cũng chỉ đãnh như mấy ngày trước, thận trọng ngồi vào chiếc ghế dành cho khách.
Cố Thanh như thần long từ bầu trời giáng xuống, vừa xuất tràng đã dễ dàng hạ gục kẻ mang Giải Ly Tiên quyết như gã. Từ nay về sau bất kể nàng muốn gió hoặc là muốn mưa, Kỷ Nhược Trần làm sao dám không theo?
Cố Thanh ngưng mắt nhìn Kỷ Nhược Trần, chỉ lặng lẽ không nói. Còn Kỷ Nhược Trần bị nàng nhìn như vậy nên cũng thành quen, đã có thể tiếp nhận được. Nhưng khi nhìn kỹ vào ánh mắt trong suốt như nước đó, dường như không một điều bí mật nào gã có thể giữ được, cái cảm giác này quả thực vẫn rất khó chịu nói không nên lời.
- Nhược Trần huynh, có thể cho ta nhìn tay huynh được không?
Đối mặt với bàn tay thon dài trắng như tuyết đang duỗi tại trước mặt, Kỷ Nhược Trần không khỏi ngạc nhiên. Gã do dự chốc lát, mặc dù cảm thấy cực kỳ hoang đường, tình cảnh này hắn thực tế nên cùng Cố Thanh hoán đổi vai mới đúng. Nhưng Kỷ Nhược Trần biết bản thân mình không có lựa chọn nào khác, vẫn không thể không giơ lên tay phải, đặt lên bàn tay của Cố Thanh.
Hai tay, cứ như vậy mà nhẹ nhàng áp lại cùng một chỗ.
Cố Thanh trầm ngâm chốc lát, mới nói:
- Nhược Trần huynh, huynh và ta tương phùng ngắn ngủi, đã đến biệt ly. Qua buổi trưa ngày hôm nay, ta lập tức phải trở về Vân Trung cư rồi.
Kỷ Nhược Trần nhất thời như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Cố Thanh nhịn không được khẽ nở nụ cười, trong khoảnh khắc đó khiến Kỷ Nhược Trần trước mắt sáng ngời.
Nàng lật lại bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Kỷ Nhược Trần, ôn nhu nói:
- Nhược Trần huynh, thế gian hiện nay đang lúc đại loạn, huynh và ta hung kiếp đều rất nặng. Ta thấy huynh tâm chí như thép, lại rất biết cách kiên nhẫn giấu kín, trên tay tất cả đều là huyết khí sát ý. Nghĩ đến sát phạt tàn nhẫn cũng là chuyện khó tránh khỏi, nhưng mà nếu như muốn đắc độ hung kiếp của đời này vẫn còn chưa đủ. Huynh âm nhu ẩn nhẫn có thừa, cương liệt quả cảm nhưng lại không đủ. Nhược Trần, huynh chính là một nam nhi đường đường thân cao bảy xích, không thể lúc nào cũng thầm nghĩ ẩn nhẫn dùng mưu được, cũng có khi phải nên quyết định dứt khoát, mạnh mẽ thì mới tốt!
Kỷ Nhược Trần nghe vậy thì ngẩn rag, đủ mọi chuyện trong sát na đồng thời nảy lên trong lòng. Gã vừa mới thấy qua thái độ dịu dàng của Cố Thanh nên trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong tai như vang lên một tiếng nổ, tâm tư hỗn loạn, suy nghĩ cũng không rõ nữa.
Cố Thanh khẽ than một tiếng, vỗ vỗ tay Kỳ Nhược Trần rồi đứng lên, cầm tới tờ giấy và nghiên mực trước bàn học, trong khoảnh khắc vung bút viết lên, nhìn những chữ như thiết hoạch ngân câu, hàm phong bất lộ, thầm ẩn chứa ý bao dung thiên địa.
Kỷ Nhược Trần cũng đứng lên, thấp giọng đọc:
- Tiên Cổ nhạc, danh sơn Dưỡng thân tính, trú dung nhan
Ăn bách hoa lộ, uống bất lão tuyền
Thưởng tiếng thông reo êm tai, xem hạc ảnh tung tăng
Luân hồi giải ân oán, tu chân bỏ nhớ mong
Ai nói tiên đạo xem nhẹ hồng trần, khiến cho ta thân tục tiền duyên.
Kỷ Nhược Trần đối với thi thư tạo nghệ có hạn, nhưng mỗi chữ này gã đọc vẫn được, trong cái tiên ý kỳ ảo nghe ra được một ý tịch mịch, trong lúc nhất thời đã bị ngây người.
Cố Thanh nhìn sắc trời, mỉm cười nói:
- Thời gian cũng đã đến, chúng ta từ biệt nơi này, ngày khác sẽ cùng Nhược Trần huynh gặp lại nơi trần thế.
Kỷ Nhược Trần ngẩn người, chỉ đành yên lặng đưa tiễn nàng. Khi đi đến cửa viện, gã dừng chân, đang muốn mở miệng rồi lại có chút do dự. Cố Thanh cũng không vội, chỉ chắp tay đứng đó.
Cuối cùng, Kỷ Nhược Tràn thở dài một tiếng, nói:
- Theo như ý cô nói vừa rồi, hung kiếp của cô cũng rất nặng, chuyến này đi đường…phải cẩn thận.
Lần này đến phiên Cố Thanh ngẩn người. Yên lặng.
Cố Thanh đột nhiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Việc này huynh không cần lo lắng. Ta cũng chỉ ở trước mặt huynh mới có thể làm ra vẻ hiền lành, nhã nhặn thế thôi!
Lời nói tuy còn văng vẳng bên tai nhưng nàng đã chân như đạp mây, sớm đi rất xa
Kỷ Nhược Trần nghẹn lời, đờ ra một lúc lâu, lúc này mới lắc đầu đóng lại cửa viện.
Đêm hôm đó, gã chưa hề động đến một vật gì trong viện, giống như chỉ có như vậy thì mới lưu lại được những đoạn ký ức hỗn độn như tơ vò trong mấy ngày này.
/522
|