Cạch!
Một quân cờ được điêu khắc từ dương chỉ bạch ngọc đặt mạnh xuống trên mặt bàn cờ được làm từ gồ tùng ngàn năm, hai ngón tay như hai cành cây khô nhặt lên quán cờ dường như vẫn còn luyến tiếc sự ấm áp của nó, khẽ xoa lên mặt nó vài cái, lúc này mới lưu luyến thu về.
Thiên Hải lão nhân mặt mày tươi rói, cười rất khoái chí nói:
- Nước cờ của ta vừa đi, trên bàn cờ đã toàn là cờ sống. Tử Dương chân nhân, bàn này chắc ông lại phải thua tiếp thôi!
Tử Dương chân nhân sắc mặt ngưng trọng, trong tay đang cầm một quân đen, trầm ngâm một lúc lâu mới hạ xuống một điểm ở giữa bên quân trắng, sau đó mỉm cười nói:
- Thiên Hải đạo huynh kỳ lực cao minh. Bội phục. Bội phục!
Tuổi tác của Tử Dương chân nhân mặc dù đã cao nhưng hai tay trông vẫn như ngọc, bên trong ấm mà ngoài trơn. Điều này cũng không phải là do công bảo dưỡng mà là do công hiệu của đạo pháp nghịch thiên.
Tử Dương chân nhân vừa đi xuống nước cờ này, lập tức Thiên Hải lão nhân giặt giật lông mi. nhìn chằm chằm vào bàn cờ rồi trầm tư chốc lát mới nhoẻn miệng cười, nói:
- Nước này mặc dù cực kỳ hung hiểm thế nhưng như mũi kiếm đâm lệch cũng không phải vương đạo. Ván cờ này muốn lật ngược ta thấy căn bản là vô vọng. Dịch kỳ như tu đạo, chỉ cần sai sót một chút cũng sẽ cho ra kết quả một trời một vực a! Ha ha, Tử Dương đạo huynh, kỳ lực của ngươi mặc dù so với ta chẳng kém bao nhiêu, thế nhưng chỉ có vài ngày đánh cờ với ta đã cửu chỉến cửu bại, bởi vậy có thể thấy được điều đó không sai chứ!
Tử Dương chân nhân ngược lại không vì chút lần thất bại mà thấy hổ thẹn, chỉ vuốt râu mỉm cười nói:
- Thiên Hải đạo huynh nói rất phải, tu đạo cùng kỳ lực vốn là có rất nhiều điểm tương thông. Bí pháp của Vân Trung cư biến hoa thất thường, cũng như cái lý của thiên địa, điều này cũng là thứ mà xưa nay tâm ta vẫn luôn hướng tới.
Thiên Hải lão nhân cười tít cả mắt, trong tay đang cầm một quàn cờ trắng nhưng vẫn chậm trễ không chịu hạ xuống, đoạn nói:
- Tử Dương đạo huynh quá khiêm tốn rồi, Tam Thanh Chân Quyết của quý tông chính là của Quảng Thành Tử khi đăng tiên đã lưu lại, tuyệt không thua kém so với Huyền Hoàng Lục của phái ta đâu. Chẳng qua là do thanh niên đệ tử của quý tông dạy dỗ có phần không đúng phương pháp, đệ tử tuy có nhiều thật nhưng không thành đại tài thì có tác dụng gì?
Lão vừa nói thế, mấy chân nhân Ngọc Hư, Thái Vi đang xem cờ ở bên cạnh sắc mặt lập tức hơi khó coi. Kỳ thực mấy lần thi cử gần đây, thanh niên đệ tử của hai phái Đạo Đức tông cùng Vân Trung cư toàn thay nhau phân cao thấp, đó là một bí mật từ lâu mọi người đều biết. Đệ tử của Đạo Đức tông bao quát cả Cơ Băng Tiên ở bên trong hết thảy cũng đều bị bại trận. Những chân nhân này làm sao không biết được điều đó? Mấv ngày này, mấy chân nhân mặc dù cùng Thiên Hải lão nhân không ra khỏi nhà, suốt một ngày một đêm đều ờ chỗ này chơi cờ nhưng Thái Thượng Đạo Đức cung này tuy lớn. những chuyện phát sinh làm sao có thể thoát qua được linh thức của họ được?
Kỳ thực ánh mắt của mấy chân nhân cũng rất chi là lợi hại, không cần phải thực sự luận đạo tỷ thí, chỉ nhìn qua ba đệ tử của Vân Trung cư thì đã biết các môn hạ của mình không một người nào có thể qua được một cửa Cố Thanh kia rồi.
Tuy nhiên lần này thì mấy vị chân nhân cũng đành ẩn nhẫn không phát. Thiên Hải lão nhân mỉm cười nhìn quanh một vòng, lúc này mới cạch một tiếng hạ xuống quân trắng, chặn đứng hết mọi đường lui của Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân vuốt râu mỉm cười, nhặt lên một quân cờ, trầm ngâm nửa ngày nhưng kể cả hạ xuống cũng không được. Y cứ nhấc tay vậy, hướng Thiên Hải lão nhân cười nói:
- Đệ tử kiệt xuất của Vân Trung cư xuất hiện lớp lớp. Thiên Hải đạo huynh nói vậy chắc tốn hao không ít tâm tư. Đặc biệt Cố Thanh tuồi tác còn trẻ thể mà khí của nó cùng đã có thể hòa hợp cùng thiên địa rồi, xem ra phi tiên có hi vọng. Nhân vật như thế, áp đảo những thanh niên đệ tử của Đạo Đức tông ta vốn cũng chỉ là chuyện trở tay nhấc chân thôi. Xem ra Vân Trung cư đã được phục hưng, sắp tới chắc có nhiều điều để mong mỏi!
Cạch, Tử Dương chân nhân hạ quân đen xuống.
Thiên Hải lão nhân căn bản nào có thấy Tử Dương chân nhân đi cờ chỗ nào, lão đã nhịn không được từ lâub bật cười lên:
- Đúng, đúng vậy! Thu được con bé Thanh nhi này vào làm môn hạ của Vân Trung cư ta, quả thực cũng phải cần chút phúc duyên mới được. Ha ha! Ha ha! Ha ha ha ha!
Lão cười rất khoái chí nhưng đầu óc không hồ đồ, đi tiếp một nước cờ sau đó đã lại chặt đứt khí của Tử Dương chân nhân thêm vài phần, không cho Tử Dương chân nhân một chút cơ hội nào.
Thiên Hải lão nhân không có chú ý, khuôn mặt của mấy vị chân nhân làm khán giả còn lại đều hơi cổ quái, hình như là đang cố nén cười.
Tử Dương chân nhân lại nhặt lên một quân cờ nhưng cũng không vội hạ xuống, đầu tiên là mỉm cười, mới không nhanh không chậm nói:
- Không biết Cố Thanh năm nay xuân xanh bao nhiêu?
- Mới vừa hai mươi!
Thiên Hải lão nhân dương dương tự đắc đáp. Tử Dương chân nhân gật đầu, cười nói:
- Như vậy rất tốt! Tuổi tác tương hợp, nhân phẩm vẹn toàn, ở chung lại càng vui, quý phái và tông ta coi như là môn đăng hộ đối. Hiếm khi Thiên Hải đạo huynh mang theo đồ đệ đến đây, nhưng thật ra đã hoàn thành một việc rất tốt đẹp! Thiên Hải đạo huynh đức cao vọng trọng, bần đạo cũng ít hơn vài tuổi vậy cũng nên tác chủ cho bọn vãn bối. Theo ta thấy, thừa dịp ngày lành hôm nay, chúng ta cứ định sẵn hôn sự giữa tiểu đồ cùng Cố Thanh, cũng là một việc trọng đại của chính đạo ta.
Thiên Hải lão nhân thất kinh, nhìn chằm chằm vào Tử Dương chân nhân nửa ngày mới cả giận nói:
- Tử Dương đạo huynh đang nói cái gì đó?! Cái gì mà hôn sự của Thanh nhi? Thanh nhi mười lăm năm qua chưa bao giờ xuống núi một bước, làm gì có can hệ gì với đồ đệ của ngươi được? Loại chủ ý thế này mà ngươi cũng nghĩ ra được!
Tử Dương chân nhân không chút phật lòng, tiện tay hạ xuống quân cờ trong tay, một bên nói:
- Cố Thanh mặc dù mười lăm năm chưa ra khỏi Vân Trung cư một bước nhưng hiển nhiên cùng tiểu đồ sớm đã có chút duyên. Ngày đó sau khi vừa thấy tiểu đồ bên hồ Thái Thanh, nó đã tới tìm ta, muốn xem thêm điển tịch của Đạo Đức tông ta. Bần đạo cho rằng, quý phái cùng tông ta mặc dù nghìn năm qua thiên kiến bè phái quá sâu nhưng Thanh nhi cùng tiểu đồ đều là người tài năng ngút trời, trong lúc thế gian phản loạn, những thiên kiến bè phái thế này không ngại tạm đặt qua một bên đi. Vì vậy bần đạo đã phê chuẩn nó có thể tùy ý lấy xem bắt luận là điển tạng gì bên trong Đạo Đức tông.
Thiên Hải lão nhân kêu “A” một tiếng to, lập tức đứng bật dậy chỉ vào Tử Dương chân nhân, vẻ mặt đỏ bừng, nhất thời nói không ra lời. Vừa rồi Tử Dương chân nhân đã mở miệng cầu hôn, lấy thân phận của y cũng như thay mặt chưởng môn Đạo Đức tông, có thể nói là mỗi một câu một chữ cũng đều như khắc sâu vào đá, tuyệt đối không hề có ý đùa cợt. Trên thế gian hiện nay, các phái đối với các thuật trong môn phái đều là giữ kín không nói ra, một tông phái lớn như Đạo Đức tông mà còn đồng ý cho người khác xem thoải mái, đó là điều có một không hai. Bởi vậy Cố Thanh lấy thân phận của đệ tử Vân Trung cư yêu cầu xem điển tịch của Đạo Đức tông vốn là một yêu cầu vượt quá lễ nghi nhưng không ngờ Tử Dương chân nhân lại dám cho phép!
Phần sính lễ này xem ra hơi lớn rồi thì phải.
Thiên Hải lão nhân nhìn chằm chằm vào Tử Dương chân nhân cả nửa ngày, thấy y vẫn thần sắc ung dung, không hề mảy may có ý vui đùa, vì vậy lại ngồi xuống, tiếp đó đi đại một nước cờ, giọng buồn bực nói:
- Như vậy Thanh nhi mấy ngày nay nó hay làm gì?
Tử Dương chân nhân cũng đi thêm một nước cờ, rồi mỉm cười nói:
- Ba ngày nay nó toàn ở chỗ thanh tu đọc kinh của tiểu đồ, cùng ở chung với tiểu đồ rất vui. Bần đạo thấy được việc này nên mới hướng Thiên Hải đạo huynh đề xuất yêu cấu đường đột như thể. Quý phái và tông ta nếu như đồng khí liền nhánh thì sẽ có ích rất nhiều. Đạo huynh chính là người sáng suốt, điểm này chắc không cần bần đạo nhiều lời chứ.
Thiên Hải lão nhân lại im lặng, tiếp tục vùi đầu vào bàn cờ, nhưng lần này thì lão đi cờ như bay, sai lầm chồng chất, rốt cuộc đã làm mất sạch tình thế rất tốt lúc trước.
Từ sau khi vào Đạo Đức tông., Thiên Hải lão nhân đã tách biệt cùng với ba vị môn đồ, cũng chỉ chơi cờ ngày đêm cùng với mấy vị chân nhân của Đạo Đức tông. Lão đã định liệu trước, biết bản thân mình mà không có mặt thì đám người Thạch Cơ trái lại có thể không còn cố kỵ gì, càng dễ buông tay hành động. Quả nhiên ba vị ái đồ không phụ sự kỳ vọng của lão, rất dễ dàng đã đánh cho mớ đại đệ tử trẻ tuổi của Đạo Đức tông tơi bời tan tác.
Nhưng lão vạn lần không nghĩ tới cuối cùng lại sẽ có kết cục như vậy!
Nếu như hôn sự này thực sự đạt thành, đích thật là một đại sự oanh động cả chính đạo, chẳng qua là Vân Trung Thiên Hải lão lại từ đăng môn khiêu chiến thì giờ lại biến thành tiễn người lên núi à, há chẳng phải sẽ lưu lại tiếng cười thiên cổ hay sao?
Thế nhưng Cố Thanh cũng chỉ mới lên Mạc Can phong thôi, thế nào lại cùng với đồ đệ của Tử Dương chân nhân dây dưa không rõ như vậy rồi? Sớm đã có duyên ư? Có quỷ mới tin!
Thiên Hải lão nhân rời khỏi Thái Thanh điện mà sát khí như nước thủy triều, một bước đi cả trăm trượng, trong nháy mắt đã tới nơi ở của ba người Cố Thanh. Lúc này màn đêm đã buông xuống, trăng đã treo cao, lão chưa bước vào cửa viện thì chợt nghe được trong viện truyền đến một trận tranh cãi.
- Muội sáng sớm ngày nào cũng chạy đến nơi ờ Kỷ Nhược Trần kia làm gì mà tận đêm khuya mới về, điều này còn ra thể thống gì nữa hả?! Thể diện nghìn năm của Vân Trung cư lẽ nào cứ như vây bị mất tại Mạc Can phong này hay sao?
Giọng điệu của Sở Hàn rất nghiêm khắc, nghe qua còn có phần kích động. Việc này đối với một người lấy định lực để thành danh như y mà nói đã là một điều cực kỳ hiếm thấy.
- Thể diện của Vân Trung cư cũng không chỉ nằm cả ở trên người ta, sư huynh đừng nói quá như vậy.
Cố Thanh thản nhiên nói.
- Bất kể như thế nào, ngày mai muội không được đến chỗ của Kỷ Nhược Trần nữa! Sở Hàn quát.
Lúc này Thạch Cơ giống như đã cảm thấy bấu không khí có phần bất hòa, vội vàng ở một bên chen vào nói:
- Sư huynh hà tất phải nổi giận như vậy làm gì? Cố sư muội chắc là có toan tính gì khác.
Thạch Cơ lời còn chưa dứt, Cố Thanh liền cắt đứt lời nàng, trong giọng nói lãnh đạm mơ hồ còn có thêm chút lạnh lùng:
- Sở Hàn sư huynh, những lời vừa rồi cứ chờ cho đến sau khi huynh chấp chưởng môn hộ của Vân Trung cư thì nói lại cũng không muộn!
- Muội!...
Sở Hàn nhất thời nghẹn lời.
Thiên Hải lão nhân nặng nề hừ một tiếng, một bước tiến vào chính đường.
Một quân cờ được điêu khắc từ dương chỉ bạch ngọc đặt mạnh xuống trên mặt bàn cờ được làm từ gồ tùng ngàn năm, hai ngón tay như hai cành cây khô nhặt lên quán cờ dường như vẫn còn luyến tiếc sự ấm áp của nó, khẽ xoa lên mặt nó vài cái, lúc này mới lưu luyến thu về.
Thiên Hải lão nhân mặt mày tươi rói, cười rất khoái chí nói:
- Nước cờ của ta vừa đi, trên bàn cờ đã toàn là cờ sống. Tử Dương chân nhân, bàn này chắc ông lại phải thua tiếp thôi!
Tử Dương chân nhân sắc mặt ngưng trọng, trong tay đang cầm một quân đen, trầm ngâm một lúc lâu mới hạ xuống một điểm ở giữa bên quân trắng, sau đó mỉm cười nói:
- Thiên Hải đạo huynh kỳ lực cao minh. Bội phục. Bội phục!
Tuổi tác của Tử Dương chân nhân mặc dù đã cao nhưng hai tay trông vẫn như ngọc, bên trong ấm mà ngoài trơn. Điều này cũng không phải là do công bảo dưỡng mà là do công hiệu của đạo pháp nghịch thiên.
Tử Dương chân nhân vừa đi xuống nước cờ này, lập tức Thiên Hải lão nhân giặt giật lông mi. nhìn chằm chằm vào bàn cờ rồi trầm tư chốc lát mới nhoẻn miệng cười, nói:
- Nước này mặc dù cực kỳ hung hiểm thế nhưng như mũi kiếm đâm lệch cũng không phải vương đạo. Ván cờ này muốn lật ngược ta thấy căn bản là vô vọng. Dịch kỳ như tu đạo, chỉ cần sai sót một chút cũng sẽ cho ra kết quả một trời một vực a! Ha ha, Tử Dương đạo huynh, kỳ lực của ngươi mặc dù so với ta chẳng kém bao nhiêu, thế nhưng chỉ có vài ngày đánh cờ với ta đã cửu chỉến cửu bại, bởi vậy có thể thấy được điều đó không sai chứ!
Tử Dương chân nhân ngược lại không vì chút lần thất bại mà thấy hổ thẹn, chỉ vuốt râu mỉm cười nói:
- Thiên Hải đạo huynh nói rất phải, tu đạo cùng kỳ lực vốn là có rất nhiều điểm tương thông. Bí pháp của Vân Trung cư biến hoa thất thường, cũng như cái lý của thiên địa, điều này cũng là thứ mà xưa nay tâm ta vẫn luôn hướng tới.
Thiên Hải lão nhân cười tít cả mắt, trong tay đang cầm một quàn cờ trắng nhưng vẫn chậm trễ không chịu hạ xuống, đoạn nói:
- Tử Dương đạo huynh quá khiêm tốn rồi, Tam Thanh Chân Quyết của quý tông chính là của Quảng Thành Tử khi đăng tiên đã lưu lại, tuyệt không thua kém so với Huyền Hoàng Lục của phái ta đâu. Chẳng qua là do thanh niên đệ tử của quý tông dạy dỗ có phần không đúng phương pháp, đệ tử tuy có nhiều thật nhưng không thành đại tài thì có tác dụng gì?
Lão vừa nói thế, mấy chân nhân Ngọc Hư, Thái Vi đang xem cờ ở bên cạnh sắc mặt lập tức hơi khó coi. Kỳ thực mấy lần thi cử gần đây, thanh niên đệ tử của hai phái Đạo Đức tông cùng Vân Trung cư toàn thay nhau phân cao thấp, đó là một bí mật từ lâu mọi người đều biết. Đệ tử của Đạo Đức tông bao quát cả Cơ Băng Tiên ở bên trong hết thảy cũng đều bị bại trận. Những chân nhân này làm sao không biết được điều đó? Mấv ngày này, mấy chân nhân mặc dù cùng Thiên Hải lão nhân không ra khỏi nhà, suốt một ngày một đêm đều ờ chỗ này chơi cờ nhưng Thái Thượng Đạo Đức cung này tuy lớn. những chuyện phát sinh làm sao có thể thoát qua được linh thức của họ được?
Kỳ thực ánh mắt của mấy chân nhân cũng rất chi là lợi hại, không cần phải thực sự luận đạo tỷ thí, chỉ nhìn qua ba đệ tử của Vân Trung cư thì đã biết các môn hạ của mình không một người nào có thể qua được một cửa Cố Thanh kia rồi.
Tuy nhiên lần này thì mấy vị chân nhân cũng đành ẩn nhẫn không phát. Thiên Hải lão nhân mỉm cười nhìn quanh một vòng, lúc này mới cạch một tiếng hạ xuống quân trắng, chặn đứng hết mọi đường lui của Tử Dương chân nhân.
Tử Dương chân nhân vuốt râu mỉm cười, nhặt lên một quân cờ, trầm ngâm nửa ngày nhưng kể cả hạ xuống cũng không được. Y cứ nhấc tay vậy, hướng Thiên Hải lão nhân cười nói:
- Đệ tử kiệt xuất của Vân Trung cư xuất hiện lớp lớp. Thiên Hải đạo huynh nói vậy chắc tốn hao không ít tâm tư. Đặc biệt Cố Thanh tuồi tác còn trẻ thể mà khí của nó cùng đã có thể hòa hợp cùng thiên địa rồi, xem ra phi tiên có hi vọng. Nhân vật như thế, áp đảo những thanh niên đệ tử của Đạo Đức tông ta vốn cũng chỉ là chuyện trở tay nhấc chân thôi. Xem ra Vân Trung cư đã được phục hưng, sắp tới chắc có nhiều điều để mong mỏi!
Cạch, Tử Dương chân nhân hạ quân đen xuống.
Thiên Hải lão nhân căn bản nào có thấy Tử Dương chân nhân đi cờ chỗ nào, lão đã nhịn không được từ lâub bật cười lên:
- Đúng, đúng vậy! Thu được con bé Thanh nhi này vào làm môn hạ của Vân Trung cư ta, quả thực cũng phải cần chút phúc duyên mới được. Ha ha! Ha ha! Ha ha ha ha!
Lão cười rất khoái chí nhưng đầu óc không hồ đồ, đi tiếp một nước cờ sau đó đã lại chặt đứt khí của Tử Dương chân nhân thêm vài phần, không cho Tử Dương chân nhân một chút cơ hội nào.
Thiên Hải lão nhân không có chú ý, khuôn mặt của mấy vị chân nhân làm khán giả còn lại đều hơi cổ quái, hình như là đang cố nén cười.
Tử Dương chân nhân lại nhặt lên một quân cờ nhưng cũng không vội hạ xuống, đầu tiên là mỉm cười, mới không nhanh không chậm nói:
- Không biết Cố Thanh năm nay xuân xanh bao nhiêu?
- Mới vừa hai mươi!
Thiên Hải lão nhân dương dương tự đắc đáp. Tử Dương chân nhân gật đầu, cười nói:
- Như vậy rất tốt! Tuổi tác tương hợp, nhân phẩm vẹn toàn, ở chung lại càng vui, quý phái và tông ta coi như là môn đăng hộ đối. Hiếm khi Thiên Hải đạo huynh mang theo đồ đệ đến đây, nhưng thật ra đã hoàn thành một việc rất tốt đẹp! Thiên Hải đạo huynh đức cao vọng trọng, bần đạo cũng ít hơn vài tuổi vậy cũng nên tác chủ cho bọn vãn bối. Theo ta thấy, thừa dịp ngày lành hôm nay, chúng ta cứ định sẵn hôn sự giữa tiểu đồ cùng Cố Thanh, cũng là một việc trọng đại của chính đạo ta.
Thiên Hải lão nhân thất kinh, nhìn chằm chằm vào Tử Dương chân nhân nửa ngày mới cả giận nói:
- Tử Dương đạo huynh đang nói cái gì đó?! Cái gì mà hôn sự của Thanh nhi? Thanh nhi mười lăm năm qua chưa bao giờ xuống núi một bước, làm gì có can hệ gì với đồ đệ của ngươi được? Loại chủ ý thế này mà ngươi cũng nghĩ ra được!
Tử Dương chân nhân không chút phật lòng, tiện tay hạ xuống quân cờ trong tay, một bên nói:
- Cố Thanh mặc dù mười lăm năm chưa ra khỏi Vân Trung cư một bước nhưng hiển nhiên cùng tiểu đồ sớm đã có chút duyên. Ngày đó sau khi vừa thấy tiểu đồ bên hồ Thái Thanh, nó đã tới tìm ta, muốn xem thêm điển tịch của Đạo Đức tông ta. Bần đạo cho rằng, quý phái cùng tông ta mặc dù nghìn năm qua thiên kiến bè phái quá sâu nhưng Thanh nhi cùng tiểu đồ đều là người tài năng ngút trời, trong lúc thế gian phản loạn, những thiên kiến bè phái thế này không ngại tạm đặt qua một bên đi. Vì vậy bần đạo đã phê chuẩn nó có thể tùy ý lấy xem bắt luận là điển tạng gì bên trong Đạo Đức tông.
Thiên Hải lão nhân kêu “A” một tiếng to, lập tức đứng bật dậy chỉ vào Tử Dương chân nhân, vẻ mặt đỏ bừng, nhất thời nói không ra lời. Vừa rồi Tử Dương chân nhân đã mở miệng cầu hôn, lấy thân phận của y cũng như thay mặt chưởng môn Đạo Đức tông, có thể nói là mỗi một câu một chữ cũng đều như khắc sâu vào đá, tuyệt đối không hề có ý đùa cợt. Trên thế gian hiện nay, các phái đối với các thuật trong môn phái đều là giữ kín không nói ra, một tông phái lớn như Đạo Đức tông mà còn đồng ý cho người khác xem thoải mái, đó là điều có một không hai. Bởi vậy Cố Thanh lấy thân phận của đệ tử Vân Trung cư yêu cầu xem điển tịch của Đạo Đức tông vốn là một yêu cầu vượt quá lễ nghi nhưng không ngờ Tử Dương chân nhân lại dám cho phép!
Phần sính lễ này xem ra hơi lớn rồi thì phải.
Thiên Hải lão nhân nhìn chằm chằm vào Tử Dương chân nhân cả nửa ngày, thấy y vẫn thần sắc ung dung, không hề mảy may có ý vui đùa, vì vậy lại ngồi xuống, tiếp đó đi đại một nước cờ, giọng buồn bực nói:
- Như vậy Thanh nhi mấy ngày nay nó hay làm gì?
Tử Dương chân nhân cũng đi thêm một nước cờ, rồi mỉm cười nói:
- Ba ngày nay nó toàn ở chỗ thanh tu đọc kinh của tiểu đồ, cùng ở chung với tiểu đồ rất vui. Bần đạo thấy được việc này nên mới hướng Thiên Hải đạo huynh đề xuất yêu cấu đường đột như thể. Quý phái và tông ta nếu như đồng khí liền nhánh thì sẽ có ích rất nhiều. Đạo huynh chính là người sáng suốt, điểm này chắc không cần bần đạo nhiều lời chứ.
Thiên Hải lão nhân lại im lặng, tiếp tục vùi đầu vào bàn cờ, nhưng lần này thì lão đi cờ như bay, sai lầm chồng chất, rốt cuộc đã làm mất sạch tình thế rất tốt lúc trước.
Từ sau khi vào Đạo Đức tông., Thiên Hải lão nhân đã tách biệt cùng với ba vị môn đồ, cũng chỉ chơi cờ ngày đêm cùng với mấy vị chân nhân của Đạo Đức tông. Lão đã định liệu trước, biết bản thân mình mà không có mặt thì đám người Thạch Cơ trái lại có thể không còn cố kỵ gì, càng dễ buông tay hành động. Quả nhiên ba vị ái đồ không phụ sự kỳ vọng của lão, rất dễ dàng đã đánh cho mớ đại đệ tử trẻ tuổi của Đạo Đức tông tơi bời tan tác.
Nhưng lão vạn lần không nghĩ tới cuối cùng lại sẽ có kết cục như vậy!
Nếu như hôn sự này thực sự đạt thành, đích thật là một đại sự oanh động cả chính đạo, chẳng qua là Vân Trung Thiên Hải lão lại từ đăng môn khiêu chiến thì giờ lại biến thành tiễn người lên núi à, há chẳng phải sẽ lưu lại tiếng cười thiên cổ hay sao?
Thế nhưng Cố Thanh cũng chỉ mới lên Mạc Can phong thôi, thế nào lại cùng với đồ đệ của Tử Dương chân nhân dây dưa không rõ như vậy rồi? Sớm đã có duyên ư? Có quỷ mới tin!
Thiên Hải lão nhân rời khỏi Thái Thanh điện mà sát khí như nước thủy triều, một bước đi cả trăm trượng, trong nháy mắt đã tới nơi ở của ba người Cố Thanh. Lúc này màn đêm đã buông xuống, trăng đã treo cao, lão chưa bước vào cửa viện thì chợt nghe được trong viện truyền đến một trận tranh cãi.
- Muội sáng sớm ngày nào cũng chạy đến nơi ờ Kỷ Nhược Trần kia làm gì mà tận đêm khuya mới về, điều này còn ra thể thống gì nữa hả?! Thể diện nghìn năm của Vân Trung cư lẽ nào cứ như vây bị mất tại Mạc Can phong này hay sao?
Giọng điệu của Sở Hàn rất nghiêm khắc, nghe qua còn có phần kích động. Việc này đối với một người lấy định lực để thành danh như y mà nói đã là một điều cực kỳ hiếm thấy.
- Thể diện của Vân Trung cư cũng không chỉ nằm cả ở trên người ta, sư huynh đừng nói quá như vậy.
Cố Thanh thản nhiên nói.
- Bất kể như thế nào, ngày mai muội không được đến chỗ của Kỷ Nhược Trần nữa! Sở Hàn quát.
Lúc này Thạch Cơ giống như đã cảm thấy bấu không khí có phần bất hòa, vội vàng ở một bên chen vào nói:
- Sư huynh hà tất phải nổi giận như vậy làm gì? Cố sư muội chắc là có toan tính gì khác.
Thạch Cơ lời còn chưa dứt, Cố Thanh liền cắt đứt lời nàng, trong giọng nói lãnh đạm mơ hồ còn có thêm chút lạnh lùng:
- Sở Hàn sư huynh, những lời vừa rồi cứ chờ cho đến sau khi huynh chấp chưởng môn hộ của Vân Trung cư thì nói lại cũng không muộn!
- Muội!...
Sở Hàn nhất thời nghẹn lời.
Thiên Hải lão nhân nặng nề hừ một tiếng, một bước tiến vào chính đường.
/522
|