Cửa gỗ rung chuyển, kêu lên những tiếng chói tai. Vốn nó bị đá tung ra, thì nay lại tụ động đóng lại.
Trong khoảng khắc nhà gỗ mở cửa, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy nó đen kịt, chẳng nhìn rõ tình hình bên trong là như thế nào. Lúc Thượng Thu Thủy nhảy vào trong phòng, ở cửa sổ lại có một đạo quang mang hiện lên không một tiếng động.
Ở trong vách núi, dưới ánh trăng có một căn nhà gỗ đứng đó, cô tịch và lặng lẽ.
Nếu như không phải có vết bổ sâu của đại phủ, mùi hương nhàn nhạt của Thượng Thu Thủy theo gió đi tới thì Kỷ Nhược Trần có lẽ đã hoài nghi hình như mình đang làm mơ.
Thời gian khoảng một nén hương trôi qua, gian nhà gỗ vẫn im lặng đứng đó, an tĩnh vô cùng.
Kỷ Nhược Trần nhịn không nổi nữa, chạy tới căn nhà gỗ, trong lòng hắn lo lắng cho an nguy của Thượng Thu Thủy. Huống chi khi Thượng Thu Thủy đi vào trong căn nhà gỗ với khí thế quyết liệt như vậy, hoàn toàn không giống như bản tính của hắn trước đây, giống như...
Giống như một thiếu nữ tuyệt sắc đang đối mặt với thiên quân vạn mã, nếu như không chạy trốn thì sẽ bị chết trận. Đây chính là loại khí thế cương liệt và tuyệt vọng!
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên tinh táo lại, từ trong lòng hắn có hàn ý làm cho hắn thất kinh. Thượng Thu Thủy này vô cùng cổ quái, quanh thân hắn luôn có áp lực làm cho hắn phải nghĩ ngợi lung tung.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi thì dường như có một làn gió nhẹ thổi qua. Kỷ Nhược Trần dừng bước chăm chú nhìn vào luồng gió đó, hình như có người có gì đó đang thở!
Kỷ Nhược Trần chậm rãi xoay người lại.
Cách đó mấy trượng có một chiếc búa đang cắm vào đá tới nửa, chẳng phải là Vong Tình thì là cái gì!
Cái đại phủ này giống như bay tới từ trong cõi u minh. Khi Kỷ Nhược Trần bước qua, mấy cọng tóc vô tình bị cắt đứt mà hắn chẳng có cảm giác gì!
Phủ ở đây, vậy thì người ở đâu?
Két một tiếng, cánh cửa lại mở ra lần thứ hai, dường như lại có một làn gió nữa nhẹ nhàng thổi qua, rơi xuống chân của Kỷ Nhược Trần.
Cánh cửa gỗ lại khép lại, trong khoảng thời gian cửa mở, Kỷ Nhược Trần vẫn cảm thấy bên trong hoàn toàn đen đặc.
Kỷ Nhược Trần nhìn căn nhà gỗ một chút rồi lại nhìn Thượng Thu Thủy nằm dưới chân mình, thân hình hắn không có vết thương, nhưng cũng không đứng lên nổi, hắn cảm thấy da đầu mình tê dại, trong lòng lạnh buốt.
Thượng Thu Thủy miễn cưỡng cười cười, hướng Kỷ Nhược Trần vươn tay, nói:
Nhược Trần huynh, mau kéo ta lên... Ai nha!
Kỷ Nhược Trần vừa thấy Thượng Thu Thủy đưa tay, đã biết thương thế của hắn nặng tới mức không đứng dậy nổi, vì vậy mới cắn răng cầm tay Thượng Thu Thủy kéo hắn lên.
Thế nhưng khi hắn nghe thây Thượng Thu Thủy gọi mình là Nhược Trần huynh thay vì Nhược Trần sư huynh, chỉ thiếu đi một từ thôi nhưng hàm nghĩa lại khác nhau vô cùng.
Thượng Thu Thủy bị trọng thương, trung khí không đủ, thanh âm dường như nghe được mà cũng như nghe không được, chỉ một câu kéo lên thôi mà cảm thây ôn nhu vô cùng, giống như là rên rỉ.
Kỷ Nhược Trần sợ hãi, cánh tay bỗng nhiên run lên, thiếu chút nữa thì hất Thượng Thu Thúy ngã xuống đất.
Kỷ Nhược Trần cả kinh, vội vàng kéo lại, đỡ Thượng Thu Thủy lên. Lúc này hắn không cho phép hắn do dự, đành cắn răng một cái, thở sâu rồi lại nhớ lại lúc còn nhỏ mình cô độc trong cánh đồng tuyết, đối mặt với độc lang, trong thời khắc sinh tử, đành phải nắm lấy thắt lưng của Thượng Thu Thủy kéo lên.
Thượng Thu Thủy ho khan mấy tiếng, lại chỉ hướng đại phủ, không còn sức lực, nói:
Nhược Trần huynh, Vong Tình...
Kỷ Nhược Trần nhìn cái búa 880 cân mà trên mặt hiện lên vẻ khó khăn, nói:
Cái pháp bảo này quá nặng, huynh tự thu nó về trước đi.
Thượng Thu Thủy cười khổ nói:
Chân nguyên của ta đã hao tổn hết, còn sức đâu mà làm?
Kỷ Nhược Trần không còn cách nào khác, đành phải nắm lấy cán búa, hít một hơi, vận khởi chân nguyên, một tay cầm Vong Tình nhấc lên.
Khi hắn mới cầm Vong Tình vào trong tay, đã cảm nhặn được đồ vặt nặng 880 cân có vị gì, trong tay hắn đã có cảm giác đau đớn, thế mới biết, chẳng dễ dàng gì để trở thành cao đồ của Bắc Cực cung.
Kỷ Nhược Trần không muốn kinh động tới các đệ tử của Thường Dương cung, một tay đỡ Thượng Thu Thủy, một tay kéo Vong Tình vòng qua nơi này, đi về hướng Tác Kiều.
Đi được một quãng đường, Kỷ Nhược Trần mới hỏi:
Thu Thủy sư huynh, đó là...
Luận bàn.
Luận bàn? Luận bàn sao lại bị thương nặng như vậy? Huynh có thù riêng với Cơ Băng Tiên phải không?
Thượng Thu Thủy khẽ cười nói: Băng Tiên là hảo tỷ muội của ta, sao ta lại có cừu oán với nàng ấy được chứ? Kỳ thực Băng Tiên hạ thủ vô cùng có chừng mực... A, thương thế của ta như thế này, là có khác với khi luận bàn với các đệ tử trong cung. Chỗ khác đó là ta tìm huynh ấy liều mạng, nhưng nàng ấy đánh ta chỉ là luận bàn...
Kỷ Nhược Trần cảm thấy buồn cười.
Thượng Thu Thủy ho khan vài tiếng, lại nói: Nhược Trần sư huynh, cho dù như thế nào thì huynh cũng nên gặp Cơ Băng Tiên một lần, có cùng nàng giao thủ trong chốc lát nhưng mà huynh sẽ tuyệt đối không hối hận.
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc nói:
Nàng ấy rất khó gặp ư?
Băng Tiên không khách khí với người khác, trong lúc tuế khảo bình thường mới gặp nàng ấy một lần, muốn gặp được hai lần thì tốc độ tu luyện phải đuổi theo được tốc độ tu luyện của nàng ấy, việc này ai có thể làm được? Nhưng mà Nhược Trần sư huynh không cần nản lòng, ta có một biện pháp tốt có thể làm cho huynh trong một thời gian ngắn gặp được nàng ấy.
Thượng Thu Thủy hơi thở như lan nói.
Kỷ Nhược Trần là hạng người thông minh, lập tức hừ một tiếng, sắc mặt hết sức khó coi, nói:
Không phải là liều mạng giống như huynh đấy chứ?
Nhược Trần sư huynh quả nhiên thông minh!
...Chuyện này... không cần.
Nhược Trần sư huynh không cần lo lắng, Băng Tiên là người có chừng mực, bị nàng ấy đánh không chết được đâu...
Không cần!
Thượng Thu Thủy thở dài một tiếng, nói:
Ta còn tường rằng Nhược Trần sư huynh một thân hào dũng, khác hẳn Lý Huyền Chân, nhưng mà ai ngờ cùng là đồ nhát gan như nhau! Trước kia ta cùng với Lý Huyền Chân đồng thời tìm Cơ Băng Tiên luận bàn, thế nhưng một năm trước Lý Huyền Chân bị đánh cho sợ, không muốn tiếp tục nên từ đó không bao giờ...bước chân vào chỗ của Cơ Băng Tiên một bước, cho nên năm nay hắn không còn là đối thủ của ta trong kỳ tuế khảo nữa. Đây chính là ý của ta, thắng hai người bọn họ chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nói:
Nói như vậy, Thu Thủy sư huynh thường hay tìm Cơ Băng Tiên 'Luận bàn'?
Chậm thì ba tháng, lâu thì nửa năm, chắc chắn ta sẽ xông vào căn phòng đó một lần.
Lúc này Kỷ Nhược Trần mới cảm giác được chân nguyên của Thượng Thu Thuy yếu ớt cực kỳ, thân thể lạnh lẽo, quần áo hoàn toàn bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, thân hình thỉnh thoảng run nhè nhẹ, hiển nhiên là đau đớn vô cùng.
Kỷ Nhược Trần không khỏi có chút bội phục, nói:
Hóa ra Thu Thủy sư huynh cũng là người cương liệt, thảo nào mà tu vi lại tiến nhanh như vậy. Chiến bại như nước lũ, nhưng...
Hắn nói được phân nửa đã bị Thượng Thu Thủy cắt ngang:
Sai rồi, là khi bại khi thắng...
A? Chuyện này... dường như có chút khác biệt?
Đương nhiên là khác biệt!
Khác biệt ở chỗ nào?
Khí thế khác nhau!
Trong khoảng khắc nhà gỗ mở cửa, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy nó đen kịt, chẳng nhìn rõ tình hình bên trong là như thế nào. Lúc Thượng Thu Thủy nhảy vào trong phòng, ở cửa sổ lại có một đạo quang mang hiện lên không một tiếng động.
Ở trong vách núi, dưới ánh trăng có một căn nhà gỗ đứng đó, cô tịch và lặng lẽ.
Nếu như không phải có vết bổ sâu của đại phủ, mùi hương nhàn nhạt của Thượng Thu Thủy theo gió đi tới thì Kỷ Nhược Trần có lẽ đã hoài nghi hình như mình đang làm mơ.
Thời gian khoảng một nén hương trôi qua, gian nhà gỗ vẫn im lặng đứng đó, an tĩnh vô cùng.
Kỷ Nhược Trần nhịn không nổi nữa, chạy tới căn nhà gỗ, trong lòng hắn lo lắng cho an nguy của Thượng Thu Thủy. Huống chi khi Thượng Thu Thủy đi vào trong căn nhà gỗ với khí thế quyết liệt như vậy, hoàn toàn không giống như bản tính của hắn trước đây, giống như...
Giống như một thiếu nữ tuyệt sắc đang đối mặt với thiên quân vạn mã, nếu như không chạy trốn thì sẽ bị chết trận. Đây chính là loại khí thế cương liệt và tuyệt vọng!
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên tinh táo lại, từ trong lòng hắn có hàn ý làm cho hắn thất kinh. Thượng Thu Thủy này vô cùng cổ quái, quanh thân hắn luôn có áp lực làm cho hắn phải nghĩ ngợi lung tung.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi thì dường như có một làn gió nhẹ thổi qua. Kỷ Nhược Trần dừng bước chăm chú nhìn vào luồng gió đó, hình như có người có gì đó đang thở!
Kỷ Nhược Trần chậm rãi xoay người lại.
Cách đó mấy trượng có một chiếc búa đang cắm vào đá tới nửa, chẳng phải là Vong Tình thì là cái gì!
Cái đại phủ này giống như bay tới từ trong cõi u minh. Khi Kỷ Nhược Trần bước qua, mấy cọng tóc vô tình bị cắt đứt mà hắn chẳng có cảm giác gì!
Phủ ở đây, vậy thì người ở đâu?
Két một tiếng, cánh cửa lại mở ra lần thứ hai, dường như lại có một làn gió nữa nhẹ nhàng thổi qua, rơi xuống chân của Kỷ Nhược Trần.
Cánh cửa gỗ lại khép lại, trong khoảng thời gian cửa mở, Kỷ Nhược Trần vẫn cảm thấy bên trong hoàn toàn đen đặc.
Kỷ Nhược Trần nhìn căn nhà gỗ một chút rồi lại nhìn Thượng Thu Thủy nằm dưới chân mình, thân hình hắn không có vết thương, nhưng cũng không đứng lên nổi, hắn cảm thấy da đầu mình tê dại, trong lòng lạnh buốt.
Thượng Thu Thủy miễn cưỡng cười cười, hướng Kỷ Nhược Trần vươn tay, nói:
Nhược Trần huynh, mau kéo ta lên... Ai nha!
Kỷ Nhược Trần vừa thấy Thượng Thu Thủy đưa tay, đã biết thương thế của hắn nặng tới mức không đứng dậy nổi, vì vậy mới cắn răng cầm tay Thượng Thu Thủy kéo hắn lên.
Thế nhưng khi hắn nghe thây Thượng Thu Thủy gọi mình là Nhược Trần huynh thay vì Nhược Trần sư huynh, chỉ thiếu đi một từ thôi nhưng hàm nghĩa lại khác nhau vô cùng.
Thượng Thu Thủy bị trọng thương, trung khí không đủ, thanh âm dường như nghe được mà cũng như nghe không được, chỉ một câu kéo lên thôi mà cảm thây ôn nhu vô cùng, giống như là rên rỉ.
Kỷ Nhược Trần sợ hãi, cánh tay bỗng nhiên run lên, thiếu chút nữa thì hất Thượng Thu Thúy ngã xuống đất.
Kỷ Nhược Trần cả kinh, vội vàng kéo lại, đỡ Thượng Thu Thủy lên. Lúc này hắn không cho phép hắn do dự, đành cắn răng một cái, thở sâu rồi lại nhớ lại lúc còn nhỏ mình cô độc trong cánh đồng tuyết, đối mặt với độc lang, trong thời khắc sinh tử, đành phải nắm lấy thắt lưng của Thượng Thu Thủy kéo lên.
Thượng Thu Thủy ho khan mấy tiếng, lại chỉ hướng đại phủ, không còn sức lực, nói:
Nhược Trần huynh, Vong Tình...
Kỷ Nhược Trần nhìn cái búa 880 cân mà trên mặt hiện lên vẻ khó khăn, nói:
Cái pháp bảo này quá nặng, huynh tự thu nó về trước đi.
Thượng Thu Thủy cười khổ nói:
Chân nguyên của ta đã hao tổn hết, còn sức đâu mà làm?
Kỷ Nhược Trần không còn cách nào khác, đành phải nắm lấy cán búa, hít một hơi, vận khởi chân nguyên, một tay cầm Vong Tình nhấc lên.
Khi hắn mới cầm Vong Tình vào trong tay, đã cảm nhặn được đồ vặt nặng 880 cân có vị gì, trong tay hắn đã có cảm giác đau đớn, thế mới biết, chẳng dễ dàng gì để trở thành cao đồ của Bắc Cực cung.
Kỷ Nhược Trần không muốn kinh động tới các đệ tử của Thường Dương cung, một tay đỡ Thượng Thu Thủy, một tay kéo Vong Tình vòng qua nơi này, đi về hướng Tác Kiều.
Đi được một quãng đường, Kỷ Nhược Trần mới hỏi:
Thu Thủy sư huynh, đó là...
Luận bàn.
Luận bàn? Luận bàn sao lại bị thương nặng như vậy? Huynh có thù riêng với Cơ Băng Tiên phải không?
Thượng Thu Thủy khẽ cười nói: Băng Tiên là hảo tỷ muội của ta, sao ta lại có cừu oán với nàng ấy được chứ? Kỳ thực Băng Tiên hạ thủ vô cùng có chừng mực... A, thương thế của ta như thế này, là có khác với khi luận bàn với các đệ tử trong cung. Chỗ khác đó là ta tìm huynh ấy liều mạng, nhưng nàng ấy đánh ta chỉ là luận bàn...
Kỷ Nhược Trần cảm thấy buồn cười.
Thượng Thu Thủy ho khan vài tiếng, lại nói: Nhược Trần sư huynh, cho dù như thế nào thì huynh cũng nên gặp Cơ Băng Tiên một lần, có cùng nàng giao thủ trong chốc lát nhưng mà huynh sẽ tuyệt đối không hối hận.
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc nói:
Nàng ấy rất khó gặp ư?
Băng Tiên không khách khí với người khác, trong lúc tuế khảo bình thường mới gặp nàng ấy một lần, muốn gặp được hai lần thì tốc độ tu luyện phải đuổi theo được tốc độ tu luyện của nàng ấy, việc này ai có thể làm được? Nhưng mà Nhược Trần sư huynh không cần nản lòng, ta có một biện pháp tốt có thể làm cho huynh trong một thời gian ngắn gặp được nàng ấy.
Thượng Thu Thủy hơi thở như lan nói.
Kỷ Nhược Trần là hạng người thông minh, lập tức hừ một tiếng, sắc mặt hết sức khó coi, nói:
Không phải là liều mạng giống như huynh đấy chứ?
Nhược Trần sư huynh quả nhiên thông minh!
...Chuyện này... không cần.
Nhược Trần sư huynh không cần lo lắng, Băng Tiên là người có chừng mực, bị nàng ấy đánh không chết được đâu...
Không cần!
Thượng Thu Thủy thở dài một tiếng, nói:
Ta còn tường rằng Nhược Trần sư huynh một thân hào dũng, khác hẳn Lý Huyền Chân, nhưng mà ai ngờ cùng là đồ nhát gan như nhau! Trước kia ta cùng với Lý Huyền Chân đồng thời tìm Cơ Băng Tiên luận bàn, thế nhưng một năm trước Lý Huyền Chân bị đánh cho sợ, không muốn tiếp tục nên từ đó không bao giờ...bước chân vào chỗ của Cơ Băng Tiên một bước, cho nên năm nay hắn không còn là đối thủ của ta trong kỳ tuế khảo nữa. Đây chính là ý của ta, thắng hai người bọn họ chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nói:
Nói như vậy, Thu Thủy sư huynh thường hay tìm Cơ Băng Tiên 'Luận bàn'?
Chậm thì ba tháng, lâu thì nửa năm, chắc chắn ta sẽ xông vào căn phòng đó một lần.
Lúc này Kỷ Nhược Trần mới cảm giác được chân nguyên của Thượng Thu Thuy yếu ớt cực kỳ, thân thể lạnh lẽo, quần áo hoàn toàn bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, thân hình thỉnh thoảng run nhè nhẹ, hiển nhiên là đau đớn vô cùng.
Kỷ Nhược Trần không khỏi có chút bội phục, nói:
Hóa ra Thu Thủy sư huynh cũng là người cương liệt, thảo nào mà tu vi lại tiến nhanh như vậy. Chiến bại như nước lũ, nhưng...
Hắn nói được phân nửa đã bị Thượng Thu Thủy cắt ngang:
Sai rồi, là khi bại khi thắng...
A? Chuyện này... dường như có chút khác biệt?
Đương nhiên là khác biệt!
Khác biệt ở chỗ nào?
Khí thế khác nhau!
/522
|