Vân Vũ Hoa hừ lạnh một tiếng, đứng lên, tự đi tới Huyền Băng động diện bích. Lão giả thấy nàng vân không phục, thì tức giận đêm run cả người, nhất thời nói không ra lời.
Phía sau lão có một nữ tử buông qua nhẹ nhàng tiến lên đấm lưng cho lão, nói: Cốc chủ, người đừng tức giận. Nàng ta vào Huyễn Băng Động, sợ rằng phải hơn một năm mới trở ra, chuyện trách phạt này có đúng là nặng quá không?
Lão giả chậm rãi nói: Vũ Hoa mắt cao hơn đầu, sát khi lại quá nặng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì sợ rằng nó sẽ gặp nhiều thất bại. Cứ để cho nó ở trong Huyễn Băng Động một năm cũng tốt, coi như là ma luyện tính tình của nó đi.
Lão đứng dậy, đi lại trong phòng vài vòng, hai mi dài nhíu chặt, hiển hiên là trong lòng gặp chuyện khó giải quyết. Sau một lúc lâu, lão giả bỗng nhiên đứng lại, nói: Đưa tin cho Tam phu nhân, bảo màng từ hôm nay, đem Long Hổ Thái Huyền Kinh dạy Cho Tô Tô!
Nữ tử giả làm bộ thất kinh. hoảng sợ nói: Cốc chủ, thế nhưng... Tô Tô tiểu thư năm nay mới mười hai tuổi.
Lão giả Vung tay lên, lạnh nhạt nói: Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời! Trận đọ sức này vẫn chưa kết thúc. Nếu như cứ đem Trích tiên tặng cho lão tạp mao như vậy, thì sau này chúng ta sẽ lấy cái gì mà tranh đấu cùng với mấy lão tạp mao giả nhân giả nghĩa kia nữa?
Nàng kia thấy lão giả thật sự nổi giận, không dám nhiều lời nữa, lén lút lui xuống. Người tài trong giới tu đạo, đúng là không thể cầu là được.
Ở Tây Huyền Sơn. Mạc Kiền Phong trời sinh hiểm địa, xây dựng một tòa nhà tranh cũng hết sức khó khăn, vì sẽ bị gió núi thổi bay, chớ nói chi tới việc xây dựng những tòa nhà đẹp như cung khuyết trên thượng thiên. Nhưng mà Thái Thượng Đạo Đức Cung to lớn lộng lẫy, tục nhân vĩnh viễn không thể turởng tượng ra.
Ngoài ra, 12 ngọn núi phụ của Mạc Kiền Phong là chỗ ở của Cửu mạch cũng hết sức mĩ lệ như tiên cung, trải qua hơn ba ngàn năm xây dựng, nó đã xinh đẹp tới mức tuyệt luân. Thái Thượng Đạo Đức Cung cũng không đẹp hơn là bao nhiêu.
Đạo Đức tông chi phái khắp thiên hạ, các chi phái hàng năm đều dụng tâm tìm kiếm những hài đồng có tư chất, trải qua tầng tầng lớp lớp chọn lọc, người có tư chất tốt sẽ được đưa về Đạo Đức tông để dạy. Đạo Đức tông địa vị cao cả, ít nhập thế tục, nhưng mỗi đệ tử nhập thể đều có tu vi nhất định.
Nếu có lựa chọn linh đồng thì họ chỉ cần biểu diễn một chút đạo pháp, cho dù là đứa trẻ kia có xuât thân nghèo khó, hay là con nhà đại phú, phụ mẫu tám chính phân mười cũng nguyện đem cho con mình lên Tây Huyền Sơn.
Việc đầu tiên của những hài đông này vào núi chính là đọc sách viêt chữ. Năm sô linh đông mà Đạo Đức tông lựa chọn từ khắp nơi chỉ có 15 người, cùng Kỷ Nhược Trần học lớp vỡ lòng. Được ở Thái Thượng Đạo Đức cung đọc sách viết chữ đầu phải là tầm thường đại sảnh gian phòng này mái cong tận trắng cửa sổ được điêu khắc thành những bức tranh.
Bốc vách tường đều được khắc những hình cây trái linh thú, có tiên hạc ngậm xuân, Kỳ Lân đụng chuông, Kim Quy lên núi chờ điềm lành họa thì có tùng mai trúc, cúc toàn là những thứ cao thượng.
Mỗi một bức tường đều treo bốn câu đối toàn là bút tích của các chân nhân tiên sư đời trước. Trên trần nhà của gian phòng hoa văn được khăc thành hình Quân tiên yên du đô.
Trong bức đồ thần tiên, chân nhân thần vương lực sĩ, kim đồng ngọc nữ... Hoặc trợn măt tức giận, hoặc thanh nhã phiêu dật, hoặc nghiêng đầu ngửa cô... trông rất sông động. phảng phẩt như thực.
Ngoài ra, trên những cột ở hành lang trong nội đường, hay cửa gỗ đều điêu khắc những loại cô sự của thần tiên.
Sàn của nội đường toàn là dùng đá xanh để lát, những vật dụng trong phòng toàn là do gỗ lim tạo thành. Đại sảnh của phòng rất trang nhã, có thư hương mang phong cách cổ xưa.
Lúc này là thời gian đang giảng bày, lão tiên sinh dạy học ngồi nghiêm ngắn trên một cái ghê băng gổ tử đàn, trước mặt có đặt một chiêc bàn văn có khăc hình con hô, văn phòng tứ bảo đầy đủ.
Lão tiên sinh đầu đội khăn quê, mặc quần áo màu lam, nhưng lại là đạobào, râu dài tung bay theo gió, đôi măt trong veo, chỉ liêc nhìn cũng biêt người này công lực thâm hậu.
Dưới đài có hơn trăm linh đồng yên tĩnh ngồi trong nội đường, nghe lão sư giảng bài. Bởi diện tích đại sảnh quá lớn, đủ cho hàng trăm người đọc, nên nó có phần vắng vẻ. Lão tiên sinh hắng giọng, cầm lấy cuốn sách trên bàn đang muốn bắt đầu giảng bài thì Kỷ Nhược Trần bước chân vào trong đại sảnh.
Xoát một tiếng, nhưng hài đồng sáu, bảy tuổi này đều ngoảnh mặt lại, vô số ánh mắt rơi vào trên người của Kỷ Nhược Trần.
Khi thấy trong tay Kỷ Nhược Trần cũng cầm mấy cuốn sách hiển nhiên là cũng tới học chữ giống họ, thì hơn trăm linh đông này ô lên một tiêng thấp giọng nghị luận.
Oa! Hắn lớn như vậy, cũng tới đây học chữ hay sao?
Ở trong mắt của Kỷ Nhược Trần, những hài tử này thực sự là ngây thơ chất phác, hồn nhiên như nước. Thế nhưng chẳng biết tại sao, những ánh mắt trong trẻo này rơi vào người mình, lại giống như là những ngọn lửa, làm cho trái tim hăm đau đớn trên mặt trở nên khô nóng.
Lão tiên sinh trên bục giảng thấy bên dưới ồn ào, tức giận đến mức râu mép cũng loạn bay, cố sức vỗ đá nhầm một cái lên cái bàn gỗ, quát lớn: Tất cả đều yên lặng cho ta nghị luận như vậy còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa?! Kỷ Nhược Trần, trò ngồi xuống sau cùng, thánh nhân học đạo, không quan trọng là sớm muộn. Chỉ cần trò chịu khó học tập, thì thành công không khó!
Kỷ Nhược Trần đáp ứng, cúi đầu, bước nhanh tới vị trí sau cùng.
Lúc này lão tiên sinh mở cuốn sách, bắt đầu cao giọng đọc lên: Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mâu. Cô thường vô dục dĩ quan kỳ diệu...
Dich: Đạo (mà) có thể gọi được, không phải là Đạo thường (hằng cửu). Tên mà có thể gọi được, không (còn) phải là tên thường (hằng cửu).
Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của muôn vật.
Cho nên thường không có dục để nhìn thấy chỗ vi diệu của mình. Thường có dục, để nhìn thấy chỗ giới hạn (công dụng) của mình.
Học trò ở Đạo Đức tông đương nhiên là sẽ không giống những người ở thế tục, cái gì mà thiên tự văn, thuyết văn giảng (một ngàn chữ đầu tiên phải tự thấy nói tự thấy viết) phải tự tay dạy. Khóa học đầu tiên, chính là Đạo Đức Kinh.
Kỷ Nhược Trần hít sâu một hỡi, đem tất cả những tư tưởng hỗn loạn đuổi ra khỏi đầu, cảm giác khô nóng trên mă cũng bớt đi không ít. Hãn định thần mở cuốn sách đọc theo những thanh âm du dương trầm bổng của lão tiên sinh. Lúc này hẳn đã rời khỏi Long Môn khách sạn được mười ngày, Kỷ Nhược Trần có cảm giác như lúc nào cũng ở trong mộng. Cho tới khi học chữ như thể này, hăm mới có cảm giác chân thực.
Phía sau lão có một nữ tử buông qua nhẹ nhàng tiến lên đấm lưng cho lão, nói: Cốc chủ, người đừng tức giận. Nàng ta vào Huyễn Băng Động, sợ rằng phải hơn một năm mới trở ra, chuyện trách phạt này có đúng là nặng quá không?
Lão giả chậm rãi nói: Vũ Hoa mắt cao hơn đầu, sát khi lại quá nặng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì sợ rằng nó sẽ gặp nhiều thất bại. Cứ để cho nó ở trong Huyễn Băng Động một năm cũng tốt, coi như là ma luyện tính tình của nó đi.
Lão đứng dậy, đi lại trong phòng vài vòng, hai mi dài nhíu chặt, hiển hiên là trong lòng gặp chuyện khó giải quyết. Sau một lúc lâu, lão giả bỗng nhiên đứng lại, nói: Đưa tin cho Tam phu nhân, bảo màng từ hôm nay, đem Long Hổ Thái Huyền Kinh dạy Cho Tô Tô!
Nữ tử giả làm bộ thất kinh. hoảng sợ nói: Cốc chủ, thế nhưng... Tô Tô tiểu thư năm nay mới mười hai tuổi.
Lão giả Vung tay lên, lạnh nhạt nói: Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời! Trận đọ sức này vẫn chưa kết thúc. Nếu như cứ đem Trích tiên tặng cho lão tạp mao như vậy, thì sau này chúng ta sẽ lấy cái gì mà tranh đấu cùng với mấy lão tạp mao giả nhân giả nghĩa kia nữa?
Nàng kia thấy lão giả thật sự nổi giận, không dám nhiều lời nữa, lén lút lui xuống. Người tài trong giới tu đạo, đúng là không thể cầu là được.
Ở Tây Huyền Sơn. Mạc Kiền Phong trời sinh hiểm địa, xây dựng một tòa nhà tranh cũng hết sức khó khăn, vì sẽ bị gió núi thổi bay, chớ nói chi tới việc xây dựng những tòa nhà đẹp như cung khuyết trên thượng thiên. Nhưng mà Thái Thượng Đạo Đức Cung to lớn lộng lẫy, tục nhân vĩnh viễn không thể turởng tượng ra.
Ngoài ra, 12 ngọn núi phụ của Mạc Kiền Phong là chỗ ở của Cửu mạch cũng hết sức mĩ lệ như tiên cung, trải qua hơn ba ngàn năm xây dựng, nó đã xinh đẹp tới mức tuyệt luân. Thái Thượng Đạo Đức Cung cũng không đẹp hơn là bao nhiêu.
Đạo Đức tông chi phái khắp thiên hạ, các chi phái hàng năm đều dụng tâm tìm kiếm những hài đồng có tư chất, trải qua tầng tầng lớp lớp chọn lọc, người có tư chất tốt sẽ được đưa về Đạo Đức tông để dạy. Đạo Đức tông địa vị cao cả, ít nhập thế tục, nhưng mỗi đệ tử nhập thể đều có tu vi nhất định.
Nếu có lựa chọn linh đồng thì họ chỉ cần biểu diễn một chút đạo pháp, cho dù là đứa trẻ kia có xuât thân nghèo khó, hay là con nhà đại phú, phụ mẫu tám chính phân mười cũng nguyện đem cho con mình lên Tây Huyền Sơn.
Việc đầu tiên của những hài đông này vào núi chính là đọc sách viêt chữ. Năm sô linh đông mà Đạo Đức tông lựa chọn từ khắp nơi chỉ có 15 người, cùng Kỷ Nhược Trần học lớp vỡ lòng. Được ở Thái Thượng Đạo Đức cung đọc sách viết chữ đầu phải là tầm thường đại sảnh gian phòng này mái cong tận trắng cửa sổ được điêu khắc thành những bức tranh.
Bốc vách tường đều được khắc những hình cây trái linh thú, có tiên hạc ngậm xuân, Kỳ Lân đụng chuông, Kim Quy lên núi chờ điềm lành họa thì có tùng mai trúc, cúc toàn là những thứ cao thượng.
Mỗi một bức tường đều treo bốn câu đối toàn là bút tích của các chân nhân tiên sư đời trước. Trên trần nhà của gian phòng hoa văn được khăc thành hình Quân tiên yên du đô.
Trong bức đồ thần tiên, chân nhân thần vương lực sĩ, kim đồng ngọc nữ... Hoặc trợn măt tức giận, hoặc thanh nhã phiêu dật, hoặc nghiêng đầu ngửa cô... trông rất sông động. phảng phẩt như thực.
Ngoài ra, trên những cột ở hành lang trong nội đường, hay cửa gỗ đều điêu khắc những loại cô sự của thần tiên.
Sàn của nội đường toàn là dùng đá xanh để lát, những vật dụng trong phòng toàn là do gỗ lim tạo thành. Đại sảnh của phòng rất trang nhã, có thư hương mang phong cách cổ xưa.
Lúc này là thời gian đang giảng bày, lão tiên sinh dạy học ngồi nghiêm ngắn trên một cái ghê băng gổ tử đàn, trước mặt có đặt một chiêc bàn văn có khăc hình con hô, văn phòng tứ bảo đầy đủ.
Lão tiên sinh đầu đội khăn quê, mặc quần áo màu lam, nhưng lại là đạobào, râu dài tung bay theo gió, đôi măt trong veo, chỉ liêc nhìn cũng biêt người này công lực thâm hậu.
Dưới đài có hơn trăm linh đồng yên tĩnh ngồi trong nội đường, nghe lão sư giảng bài. Bởi diện tích đại sảnh quá lớn, đủ cho hàng trăm người đọc, nên nó có phần vắng vẻ. Lão tiên sinh hắng giọng, cầm lấy cuốn sách trên bàn đang muốn bắt đầu giảng bài thì Kỷ Nhược Trần bước chân vào trong đại sảnh.
Xoát một tiếng, nhưng hài đồng sáu, bảy tuổi này đều ngoảnh mặt lại, vô số ánh mắt rơi vào trên người của Kỷ Nhược Trần.
Khi thấy trong tay Kỷ Nhược Trần cũng cầm mấy cuốn sách hiển nhiên là cũng tới học chữ giống họ, thì hơn trăm linh đông này ô lên một tiêng thấp giọng nghị luận.
Oa! Hắn lớn như vậy, cũng tới đây học chữ hay sao?
Ở trong mắt của Kỷ Nhược Trần, những hài tử này thực sự là ngây thơ chất phác, hồn nhiên như nước. Thế nhưng chẳng biết tại sao, những ánh mắt trong trẻo này rơi vào người mình, lại giống như là những ngọn lửa, làm cho trái tim hăm đau đớn trên mặt trở nên khô nóng.
Lão tiên sinh trên bục giảng thấy bên dưới ồn ào, tức giận đến mức râu mép cũng loạn bay, cố sức vỗ đá nhầm một cái lên cái bàn gỗ, quát lớn: Tất cả đều yên lặng cho ta nghị luận như vậy còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa?! Kỷ Nhược Trần, trò ngồi xuống sau cùng, thánh nhân học đạo, không quan trọng là sớm muộn. Chỉ cần trò chịu khó học tập, thì thành công không khó!
Kỷ Nhược Trần đáp ứng, cúi đầu, bước nhanh tới vị trí sau cùng.
Lúc này lão tiên sinh mở cuốn sách, bắt đầu cao giọng đọc lên: Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mâu. Cô thường vô dục dĩ quan kỳ diệu...
Dich: Đạo (mà) có thể gọi được, không phải là Đạo thường (hằng cửu). Tên mà có thể gọi được, không (còn) phải là tên thường (hằng cửu).
Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của muôn vật.
Cho nên thường không có dục để nhìn thấy chỗ vi diệu của mình. Thường có dục, để nhìn thấy chỗ giới hạn (công dụng) của mình.
Học trò ở Đạo Đức tông đương nhiên là sẽ không giống những người ở thế tục, cái gì mà thiên tự văn, thuyết văn giảng (một ngàn chữ đầu tiên phải tự thấy nói tự thấy viết) phải tự tay dạy. Khóa học đầu tiên, chính là Đạo Đức Kinh.
Kỷ Nhược Trần hít sâu một hỡi, đem tất cả những tư tưởng hỗn loạn đuổi ra khỏi đầu, cảm giác khô nóng trên mă cũng bớt đi không ít. Hãn định thần mở cuốn sách đọc theo những thanh âm du dương trầm bổng của lão tiên sinh. Lúc này hẳn đã rời khỏi Long Môn khách sạn được mười ngày, Kỷ Nhược Trần có cảm giác như lúc nào cũng ở trong mộng. Cho tới khi học chữ như thể này, hăm mới có cảm giác chân thực.
/522
|