Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước kế hoạch bất ngờ của Chun. Anh quyết định sẽ đi chụp ngoại cảnh để hoàn thành nốt bộ sưu tập cho chiến lược quảng cáo.
Đứng trước ngôi biệt thự cổ của Zhang gia, mỗi người mang trong lòng một cảm giác khác nhau.
- Oa! Không ngờ nhà mình lại có một ngôi biệt thự cổ. Sao anh lại biết hay vậy? Giám đốc Wu.
Hebe mỉm cười và bước vào trong nhà, trong khi cô không nhận ra nét mặt mọi người bắt đầu thay đổi. Selena và Danson quay ra nhìn Chun với ánh mắt khó hiểu và không giấu nổi vẻ giận dữ.
Tại sao anh lại biết được ngôi nhà này, chẳng nhẽ anh cũng nhìn thấy ảo ảnh đó.
Angela đứng trước ngôi nhà đột nhiên cảm giác sợ hãi. Đây là ngôi nhà mà cô đã nhìn thấy, ngôi nhà cô không hề muốn nhớ đến. Tại sao Chun lại biết ngôi nhà này, đây đơn giản chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay đây chính là sự sắp đặt cố ý của Chun? Cô quay ra nhìn Chun nhưng anh dường như vẫn tỏ vẻ bình thường.
Jiro nhận ra Ella đang ngồi ở góc vườn, anh chạy đến bên cạnh thì phát hiện cô ấy đang sờ vào một chiếc lọ thuỷ tinh vỡ.
- Ella! Đó là lọ thuỷ tinh vỡ. Cẩn thận bị đứt tay.
Jiro quát và kéo Ella đứng lên, anh kiểm tra xem cô có bị cứa không nhưng thật may cô không hề chảy máu: “Em không sao chứ? Phải cẩn thận vào.”
Ella mỉm cười gật đầu với Jiro, thì ra đó là một lọ thuỷ tinh vỡ nhưng sao cô lại cảm giác nó có gì đó rất quen thuộc. Mà đây là đâu nhỉ? Từ lúc bắt đầu bước vào, mọi người đều thay đổi cảm xúc: sợ hãi, vui mừng, hoài nghi, lo lắng… và cả cô nữa, cô không biết nơi này là đâu nhưng cô có cảm giác xúc động như mình trở về Chen gia sau khi đi vắng nhiều năm.
Chun biết thế nào anh cũng sẽ bị Selena và Danson chất vất nhưng anh đã nghĩ về điều này rất lâu. Ảo ảnh đó là điều mà anh nghĩ có lẽ nó sẽ giúp anh tìm được lời giải của mình. Trong thoáng chốc, khi anh nhìn thấy đứa trẻ và khóm hoa thuỷ tiên, anh bỗng thấy tim mình đau nhói, nó khác với cảm giác giận dữ khi anh nhìn thấy Ella. Anh cũng muốn nắm lấy 2 vật đó nhưng rồi họ biến mất chỉ còn lại Ella và Angela. Dựa vào năng lực và sự ảnh hưởng của tập đoàn Wu Thị, Chun nhanh chóng phát hiện ra nó chính là ngôi nhà cổ của Zhang gia mà giờ thì chỉ có một người quản gia chăm sóc, anh muốn đến nơi đó, muốn xác nhận xem người trong ký ức là ai? Và linh tính mách bảo anh rằng, Ella Chen và Angela có liên quan đến cuộc sống của anh, cũng như ngôi nhà này.
- Hebe! Cô đi cẩn thận một chút chứ.
Arron vừa nói vừa chạy theo Hebe. Cô dường như rất vui khi thấy được ngôi nhà cổ của Zhang gia.
Rầm!
Hebe đâm sầm vào một người, Arron vội vàng chạy đến thì thấy người thanh niên đó đã nhanh tay đỡ lấy Hebe.
Bước chân Arron đột nhiên dừng lại.
- Tại sao anh ta lại ở đây?
Arron không thể nào quên hình ảnh Hebe ôm một người đàn ông trong phòng nhạc vào 2 năm trước. Anh được trở về Đài Loan để tham dự một buổi hoà nhạc, người đầu tiên anh nghĩ đến khi đặt chân xuống máy bay là người vợ chưa cưới của anh – Hebe. Dù họ vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại nhưng anh vẫn nhớ cô ấy đến nao lòng.
Arron chạy như bay đến phòng nhạc của trường đại học. Vẫn là cánh cửa đó, anh nghe thấy giọng nói của Hebe, là giọng nói của cô ấy nhưng còn ai đang ở bên cạnh cô ấy nữa. Người con gái mà anh yêu đang ôm một người đàn ông khác với những tiếng khóc nức nở. Người con trai đó vừa ôm Hebe trong lòng vừa nói: “Anh yêu em! Hebe.”
Hebe ngước mặt lên nhìn người cô vừa đâm vào, một khuôn mặt nam tính, nụ cười ngọt ngào.
- Trời! Mike! Sao anh lai ở đây?
Hebe vui mừng reo lên và ôm chầm lấy anh, Mike mỉm cười nhìn cô. Đã 2 năm rồi anh không gặp lại cô bạn này.
Arron nhìn cảnh Hebe và Mike cười nói vui vẻ với nhau khiến cho anh tức giận. Cuối cùng thì cô ấy cũng đâu có coi anh ra gì. Anh đang ở trước mặt cô mà Hebe dám ôm người đàn ông khác. Arron hậm hực bước qua Hebe và Mike trong sự ngạc nhiên và khó hiểu của cả 2 người.
- Chắc mọi người cần phải làm quen một chút. Đây là Mike, anh ấy là kiến trúc sư phong cảnh.
Chun đứng lên và giới thiệu Mike với mọi người. Đây là ngày đầu tiên họ đến ngôi biệt thự này và Chun đã nhờ quản gia sắp xếp một bữa tiệc, ngày mai họ sẽ bắt tay vào làm việc, còn hôm nay là ngày mà mọi người làm quen với nhau.
- Rất vui được làm quen với mọi người.
Mike đứng lên và mỉm cười chào mọi người, hầu như tất cả đều cảm thấy thân thiện với anh, chỉ duy nhất một người là tỏ ra bực bội.
- Bắt đầu tiệc được chưa nhỉ?
Arron vừa nói vừa bắt đầu rót rươu vào ly và nốc cạn, Hebe đá vào chân của anh khiến anh giật mình la lên: “cô làm gì thế?”
Tất cả mọi người quay về phía của 2 người khiến cho Hebe vô cùng xấu hổ, cô mỉm cười ngượng ngịu nhìn Mike.
- Anh bất lịch sự vừa thôi!
Hebe quay ra cau có nhìn Arron vì cô không hiểu chuyện gì xẩy ra mà dường như anh có vẻ khó chịu với Mike và cô. Cô và anh lúc chiều vẫn chưa có chuyện gì xẩy ra cơ mà.
- Tôi làm sao lịch sự bằng anh ta.
Arron hậm hực trả lời Hebe, anh đứng dậy cùng với ly rượu, trong sự ngạc nhiên của mọi người. Duy chỉ có một người không ngạc nhiên về thái độ này của anh là Angela.
- Cô đã thấy ổn hơn chưa?
Chun tiến lại gần Ella, Ella mỉm cười và buông cún Chun ra: “Chuyện lần đó. Thật sự xin lỗi anh.”
Ella cảm thấy rất ngại khi đứng gần Chun như thế này. Từ sau hôm đi biển đó, cô cảm nhận anh thực sự là một người tốt, hoá ra anh không lạnh lùng như cô tưởng, thực sự anh đã thay dổi thái độ với cô từ lúc nào cô cũng không biết nhưng cô nghĩ nếu anh là Wu Chun bây giờ thì họ có thể làm bạn.
- Chào anh! Tôi là Ella Chen! Chúng ta làm bạn nhé!
Ella đưa bàn tay của mình về phía Chun và mỉm cười với anh.
Chun ngạc nhiên: “Sao? Chúng ta không phải là bạn sao?”
Ella lắc đầu và cười: “Không! Tôi muốn chúng ta bắt đầu với tình bạn bình thường cơ. Chứ không phải là như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Chun nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Ella, anh đã suýt nữa giết cô và còn gì nữa nhỉ, anh còn tức giận khi thấy cô. Giờ thì, cô đang đứng trước mặt anh, một chút tức giận cũng không, ngược lại, anh dường như có cảm giác trái tim mình ấm áp khi thấy cô cười.
- Chào cô! Tôi là Wu Chun! Rất vui được biết cô.
Chun đưa tay nắm lấy tay Ella và bất giác cả 2 cùng mỉm cười, có lẽ vì họ thấy họ quá trẻ con hoặc có lẽ, ngày hôm nay họ sẽ có bắt đầu mới. Cả 2 đều không phát hiện, hôm nay, cún Chun không hề muốn tách họ ra như mọi ngày nữa.
Jiro nhìn cảnh Ella và Chun đứng mỉm cười và nói chuỵện với nhau tự nhiên như họ đã làm bạn khiến anh có cảm giác kỳ lạ. Nếu nói là anh đang ghen thì cũng không phải, chỉ là dường như anh cảm thấy anh ta là một sự nguy hiểm đối với Ella. Có điều gì đó khiến anh nhận ra số phận của 2 người này gắn kết lại với nhau.
- Anh thích cô ấy sao?
Jiro giật mình vì giọng nói của Selena, anh quay lại và nhận ra cô đang đứng ngay đằng sau anh và cũng nhìn họ như anh.
Jiro mỉm cười lắc đầu: “Tôi đã tự hỏi mình như thế rất nhiều lần! Tôi yêu cô ấy chắng? Tôi cũng không biết. Nhưng cô ấy là người quan trọng nhất với tôi. Yêu hay không yêu thì cũng có sao đâu.”
Selena mỉm cười nhìn anh, đúng là Jiro, chẳng bao giờ suy nghĩ quá nhiều, chỉ có luôn hành động và hành động sau đó mới tính đến nguyên nhân. Nhưng cô có thể hiểu được cảm giác của anh.
- Anh đừng lo! Chun sẽ không gây nguy hiểm gì cho cô ấy đâu.
Selena nhìn về hướng của Chun và Ella.
- Sao cô biết?
Jiro ngạc nhiên và quay ra nhìn Selena, anh phát hiện cô cũng đang nhìn Chun với ánh mắt vừa trìu mến vừa lo lắng.
Selena không thể trả lời anh, cô không thể nói với anh rằng cô biết rõ Chun hơn ai hết, anh là một người lương thiện. Dù cho trước đây hay sau khi đầu thai, cô biết trong lòng anh, Quỷ nữ vẫn luôn là một thiên thần. Và cả cô gái đó nữa – Ella, dù cô ấy có phải là quỷ nữ hay không nhưng cô tin Chun sẽ không bao giờ làm hại một người đã cứu sống mình. Cô thầm mong, viên đạn hôm đó coi như là cái giá mà Quỷ nữ phải trả cho Ngoạ quỷ ca của cô. Nếu như thế, Chun sẽ không phải thức tỉnh, Ella dù có là Quỷ nữ cũng sẽ không sao vì cô ấy không thể nào nhớ hết mọi chuyện và cả Jiro nữa – cô không muốn chàng trai có suy nghĩ đơn giản này có thể biến thành Tử quỷ của 500 năm trước.
Cô mỉm cười nhìn Jiro: “Tôi biết mà!”
Nhưng có lẽ, Selena không biết rằng số mệnh không phải là điều gì đó có thể thay đổi. Khi vòng quay của nó đã bắt đầu thì chẳng có gì có thể ngăn cản.
Và cả Chun có lẽ không biết, quyết định đưa mọi người đến ngôi nhà này để hiểu mọi chuyện hơn, và tìm bí mật về thân thế của anh chính là điều kiện để vòng quay đó tiếp tục.
Hebe tức giận nhìn Arron đang mỉm cười vui vẻ bên cạnh Angela. Anh vẫn không thay đổi. Cô tưởng họ có thể có một bắt đầu mới nhưng họ lại quay về vị trí ban đầu, lại không chịu nhìn mặt nhau.
Hebe bỏ ra sau vườn, cô không muốn đứng đó chứng kiến cảnh vị hôn phu của mình tán tỉnh em gái của mình thêm một chút nào nữa.
- Á!
Hebe vô tình vấp phải một tảng đá tròn ở dưới chân, theo đà cô ngã vào một miệng giếng.
Hebe vừa bám vào miệng giếng vừa cúi xuống nhìn: “Sao ở đây lại có một tảng đá nhỉ?’
Một luồng khí lạnh thoát ra khiến cho Hebe rùng mình, cây cối trong vườn khẽ lay động.
- Hebe! Em ở đâu vậy? Mọi người đang chờ em.
Hebe nghe thấy Mike gọi, vội vàng lên tiếng và chạy đến phía anh, cô không phát hiện ra rằng, tảng đá mà cô vừa vấp vào có dán một lá bùa trên đó.
Nước trong giếng khẽ lay động.
Chẳng ai biết được rằng, buổi tối hôm đó sẽ là buổi tối bình yên cuối cùng mà họ có thể ở cùng nhau.
Sự u ám của ngôi nhà, bí mật của 500 năm trước và oán khí của mối hận đó đang từng bước bao trùm lên ngôi nhà cổ này.
Đứng trước ngôi biệt thự cổ của Zhang gia, mỗi người mang trong lòng một cảm giác khác nhau.
- Oa! Không ngờ nhà mình lại có một ngôi biệt thự cổ. Sao anh lại biết hay vậy? Giám đốc Wu.
Hebe mỉm cười và bước vào trong nhà, trong khi cô không nhận ra nét mặt mọi người bắt đầu thay đổi. Selena và Danson quay ra nhìn Chun với ánh mắt khó hiểu và không giấu nổi vẻ giận dữ.
Tại sao anh lại biết được ngôi nhà này, chẳng nhẽ anh cũng nhìn thấy ảo ảnh đó.
Angela đứng trước ngôi nhà đột nhiên cảm giác sợ hãi. Đây là ngôi nhà mà cô đã nhìn thấy, ngôi nhà cô không hề muốn nhớ đến. Tại sao Chun lại biết ngôi nhà này, đây đơn giản chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay đây chính là sự sắp đặt cố ý của Chun? Cô quay ra nhìn Chun nhưng anh dường như vẫn tỏ vẻ bình thường.
Jiro nhận ra Ella đang ngồi ở góc vườn, anh chạy đến bên cạnh thì phát hiện cô ấy đang sờ vào một chiếc lọ thuỷ tinh vỡ.
- Ella! Đó là lọ thuỷ tinh vỡ. Cẩn thận bị đứt tay.
Jiro quát và kéo Ella đứng lên, anh kiểm tra xem cô có bị cứa không nhưng thật may cô không hề chảy máu: “Em không sao chứ? Phải cẩn thận vào.”
Ella mỉm cười gật đầu với Jiro, thì ra đó là một lọ thuỷ tinh vỡ nhưng sao cô lại cảm giác nó có gì đó rất quen thuộc. Mà đây là đâu nhỉ? Từ lúc bắt đầu bước vào, mọi người đều thay đổi cảm xúc: sợ hãi, vui mừng, hoài nghi, lo lắng… và cả cô nữa, cô không biết nơi này là đâu nhưng cô có cảm giác xúc động như mình trở về Chen gia sau khi đi vắng nhiều năm.
Chun biết thế nào anh cũng sẽ bị Selena và Danson chất vất nhưng anh đã nghĩ về điều này rất lâu. Ảo ảnh đó là điều mà anh nghĩ có lẽ nó sẽ giúp anh tìm được lời giải của mình. Trong thoáng chốc, khi anh nhìn thấy đứa trẻ và khóm hoa thuỷ tiên, anh bỗng thấy tim mình đau nhói, nó khác với cảm giác giận dữ khi anh nhìn thấy Ella. Anh cũng muốn nắm lấy 2 vật đó nhưng rồi họ biến mất chỉ còn lại Ella và Angela. Dựa vào năng lực và sự ảnh hưởng của tập đoàn Wu Thị, Chun nhanh chóng phát hiện ra nó chính là ngôi nhà cổ của Zhang gia mà giờ thì chỉ có một người quản gia chăm sóc, anh muốn đến nơi đó, muốn xác nhận xem người trong ký ức là ai? Và linh tính mách bảo anh rằng, Ella Chen và Angela có liên quan đến cuộc sống của anh, cũng như ngôi nhà này.
- Hebe! Cô đi cẩn thận một chút chứ.
Arron vừa nói vừa chạy theo Hebe. Cô dường như rất vui khi thấy được ngôi nhà cổ của Zhang gia.
Rầm!
Hebe đâm sầm vào một người, Arron vội vàng chạy đến thì thấy người thanh niên đó đã nhanh tay đỡ lấy Hebe.
Bước chân Arron đột nhiên dừng lại.
- Tại sao anh ta lại ở đây?
Arron không thể nào quên hình ảnh Hebe ôm một người đàn ông trong phòng nhạc vào 2 năm trước. Anh được trở về Đài Loan để tham dự một buổi hoà nhạc, người đầu tiên anh nghĩ đến khi đặt chân xuống máy bay là người vợ chưa cưới của anh – Hebe. Dù họ vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại nhưng anh vẫn nhớ cô ấy đến nao lòng.
Arron chạy như bay đến phòng nhạc của trường đại học. Vẫn là cánh cửa đó, anh nghe thấy giọng nói của Hebe, là giọng nói của cô ấy nhưng còn ai đang ở bên cạnh cô ấy nữa. Người con gái mà anh yêu đang ôm một người đàn ông khác với những tiếng khóc nức nở. Người con trai đó vừa ôm Hebe trong lòng vừa nói: “Anh yêu em! Hebe.”
Hebe ngước mặt lên nhìn người cô vừa đâm vào, một khuôn mặt nam tính, nụ cười ngọt ngào.
- Trời! Mike! Sao anh lai ở đây?
Hebe vui mừng reo lên và ôm chầm lấy anh, Mike mỉm cười nhìn cô. Đã 2 năm rồi anh không gặp lại cô bạn này.
Arron nhìn cảnh Hebe và Mike cười nói vui vẻ với nhau khiến cho anh tức giận. Cuối cùng thì cô ấy cũng đâu có coi anh ra gì. Anh đang ở trước mặt cô mà Hebe dám ôm người đàn ông khác. Arron hậm hực bước qua Hebe và Mike trong sự ngạc nhiên và khó hiểu của cả 2 người.
- Chắc mọi người cần phải làm quen một chút. Đây là Mike, anh ấy là kiến trúc sư phong cảnh.
Chun đứng lên và giới thiệu Mike với mọi người. Đây là ngày đầu tiên họ đến ngôi biệt thự này và Chun đã nhờ quản gia sắp xếp một bữa tiệc, ngày mai họ sẽ bắt tay vào làm việc, còn hôm nay là ngày mà mọi người làm quen với nhau.
- Rất vui được làm quen với mọi người.
Mike đứng lên và mỉm cười chào mọi người, hầu như tất cả đều cảm thấy thân thiện với anh, chỉ duy nhất một người là tỏ ra bực bội.
- Bắt đầu tiệc được chưa nhỉ?
Arron vừa nói vừa bắt đầu rót rươu vào ly và nốc cạn, Hebe đá vào chân của anh khiến anh giật mình la lên: “cô làm gì thế?”
Tất cả mọi người quay về phía của 2 người khiến cho Hebe vô cùng xấu hổ, cô mỉm cười ngượng ngịu nhìn Mike.
- Anh bất lịch sự vừa thôi!
Hebe quay ra cau có nhìn Arron vì cô không hiểu chuyện gì xẩy ra mà dường như anh có vẻ khó chịu với Mike và cô. Cô và anh lúc chiều vẫn chưa có chuyện gì xẩy ra cơ mà.
- Tôi làm sao lịch sự bằng anh ta.
Arron hậm hực trả lời Hebe, anh đứng dậy cùng với ly rượu, trong sự ngạc nhiên của mọi người. Duy chỉ có một người không ngạc nhiên về thái độ này của anh là Angela.
- Cô đã thấy ổn hơn chưa?
Chun tiến lại gần Ella, Ella mỉm cười và buông cún Chun ra: “Chuyện lần đó. Thật sự xin lỗi anh.”
Ella cảm thấy rất ngại khi đứng gần Chun như thế này. Từ sau hôm đi biển đó, cô cảm nhận anh thực sự là một người tốt, hoá ra anh không lạnh lùng như cô tưởng, thực sự anh đã thay dổi thái độ với cô từ lúc nào cô cũng không biết nhưng cô nghĩ nếu anh là Wu Chun bây giờ thì họ có thể làm bạn.
- Chào anh! Tôi là Ella Chen! Chúng ta làm bạn nhé!
Ella đưa bàn tay của mình về phía Chun và mỉm cười với anh.
Chun ngạc nhiên: “Sao? Chúng ta không phải là bạn sao?”
Ella lắc đầu và cười: “Không! Tôi muốn chúng ta bắt đầu với tình bạn bình thường cơ. Chứ không phải là như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Chun nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Ella, anh đã suýt nữa giết cô và còn gì nữa nhỉ, anh còn tức giận khi thấy cô. Giờ thì, cô đang đứng trước mặt anh, một chút tức giận cũng không, ngược lại, anh dường như có cảm giác trái tim mình ấm áp khi thấy cô cười.
- Chào cô! Tôi là Wu Chun! Rất vui được biết cô.
Chun đưa tay nắm lấy tay Ella và bất giác cả 2 cùng mỉm cười, có lẽ vì họ thấy họ quá trẻ con hoặc có lẽ, ngày hôm nay họ sẽ có bắt đầu mới. Cả 2 đều không phát hiện, hôm nay, cún Chun không hề muốn tách họ ra như mọi ngày nữa.
Jiro nhìn cảnh Ella và Chun đứng mỉm cười và nói chuỵện với nhau tự nhiên như họ đã làm bạn khiến anh có cảm giác kỳ lạ. Nếu nói là anh đang ghen thì cũng không phải, chỉ là dường như anh cảm thấy anh ta là một sự nguy hiểm đối với Ella. Có điều gì đó khiến anh nhận ra số phận của 2 người này gắn kết lại với nhau.
- Anh thích cô ấy sao?
Jiro giật mình vì giọng nói của Selena, anh quay lại và nhận ra cô đang đứng ngay đằng sau anh và cũng nhìn họ như anh.
Jiro mỉm cười lắc đầu: “Tôi đã tự hỏi mình như thế rất nhiều lần! Tôi yêu cô ấy chắng? Tôi cũng không biết. Nhưng cô ấy là người quan trọng nhất với tôi. Yêu hay không yêu thì cũng có sao đâu.”
Selena mỉm cười nhìn anh, đúng là Jiro, chẳng bao giờ suy nghĩ quá nhiều, chỉ có luôn hành động và hành động sau đó mới tính đến nguyên nhân. Nhưng cô có thể hiểu được cảm giác của anh.
- Anh đừng lo! Chun sẽ không gây nguy hiểm gì cho cô ấy đâu.
Selena nhìn về hướng của Chun và Ella.
- Sao cô biết?
Jiro ngạc nhiên và quay ra nhìn Selena, anh phát hiện cô cũng đang nhìn Chun với ánh mắt vừa trìu mến vừa lo lắng.
Selena không thể trả lời anh, cô không thể nói với anh rằng cô biết rõ Chun hơn ai hết, anh là một người lương thiện. Dù cho trước đây hay sau khi đầu thai, cô biết trong lòng anh, Quỷ nữ vẫn luôn là một thiên thần. Và cả cô gái đó nữa – Ella, dù cô ấy có phải là quỷ nữ hay không nhưng cô tin Chun sẽ không bao giờ làm hại một người đã cứu sống mình. Cô thầm mong, viên đạn hôm đó coi như là cái giá mà Quỷ nữ phải trả cho Ngoạ quỷ ca của cô. Nếu như thế, Chun sẽ không phải thức tỉnh, Ella dù có là Quỷ nữ cũng sẽ không sao vì cô ấy không thể nào nhớ hết mọi chuyện và cả Jiro nữa – cô không muốn chàng trai có suy nghĩ đơn giản này có thể biến thành Tử quỷ của 500 năm trước.
Cô mỉm cười nhìn Jiro: “Tôi biết mà!”
Nhưng có lẽ, Selena không biết rằng số mệnh không phải là điều gì đó có thể thay đổi. Khi vòng quay của nó đã bắt đầu thì chẳng có gì có thể ngăn cản.
Và cả Chun có lẽ không biết, quyết định đưa mọi người đến ngôi nhà này để hiểu mọi chuyện hơn, và tìm bí mật về thân thế của anh chính là điều kiện để vòng quay đó tiếp tục.
Hebe tức giận nhìn Arron đang mỉm cười vui vẻ bên cạnh Angela. Anh vẫn không thay đổi. Cô tưởng họ có thể có một bắt đầu mới nhưng họ lại quay về vị trí ban đầu, lại không chịu nhìn mặt nhau.
Hebe bỏ ra sau vườn, cô không muốn đứng đó chứng kiến cảnh vị hôn phu của mình tán tỉnh em gái của mình thêm một chút nào nữa.
- Á!
Hebe vô tình vấp phải một tảng đá tròn ở dưới chân, theo đà cô ngã vào một miệng giếng.
Hebe vừa bám vào miệng giếng vừa cúi xuống nhìn: “Sao ở đây lại có một tảng đá nhỉ?’
Một luồng khí lạnh thoát ra khiến cho Hebe rùng mình, cây cối trong vườn khẽ lay động.
- Hebe! Em ở đâu vậy? Mọi người đang chờ em.
Hebe nghe thấy Mike gọi, vội vàng lên tiếng và chạy đến phía anh, cô không phát hiện ra rằng, tảng đá mà cô vừa vấp vào có dán một lá bùa trên đó.
Nước trong giếng khẽ lay động.
Chẳng ai biết được rằng, buổi tối hôm đó sẽ là buổi tối bình yên cuối cùng mà họ có thể ở cùng nhau.
Sự u ám của ngôi nhà, bí mật của 500 năm trước và oán khí của mối hận đó đang từng bước bao trùm lên ngôi nhà cổ này.
/55
|