Angela đã nói dối, lần đầu tiên cô ấy nói dối. Tất cả chỉ vì Chun – vì ngọn lửa ghen tỵ bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô nên cô đã nói dối.
Khi Chun hỏi cô rằng vào đêm mưa hai tháng trước, khi cô đến con hẻm đó, cô đã nhìn thấy điều gì? Angela biết Chun đang muốn hỏi cô rằng lúc đó Ella có mặt ở đấy không? Angela buộc miệng nói rằng cô ấy chỉ thấy bọn người của Ken vây đánh Chun sau đó cô ấy nhờ bảo vệ của Zhang gia và đưa anh vào bệnh viện. Angela nhìn thái độ hơi thất vọng của Chun bỗng nhiên cảm thấy lòng mình trùng xuống, Vì người cứu anh không phải là Ella mà là cô ấy nên anh cảm thấy thất vọng sao? Từ bao giờ, cô gái tên Ella đó lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh đến vậy?
- Sao cô lại ngồi ở đây?
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Angela giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ, cô nhận ra Danson Tang đang ngồi xuống bên cạnh cô. Sau khi chia tay Chun, Angela cảm thấy không ổn, cô muốn nói cho Chun biết là cô vừa nói dối nhưng cô lại không muốn nói vì cô muốn anh vẫn nghĩ cô là người cứu anh.
- Tôi đang suy nghĩ một vài vấn đề.
Angela thờ ơ trả lời Danson, Danson gọi một ly rưọu cho mình và một ly cho Angela, anh nhận ra tâm trạng hôm nay của cô ấy dường như đang rất hỗn loạn, cô ấy vốn rất tự tin và lạc quan vậy mà sao hôm nay lại có vẻ rất yếu đuối và cô độc.
- Cô nương! Hãy nói cho Tại hạ biết tại sao một người hoàn hảo như cô lại buồn đến vậy?
Danson cố pha trò để làm cho Angela cười, quả thực cách làm của anh công hiệu, cô mỉm cười dịu dàng, bỗng chốc Danson cảm giác anh vừa mở một cánh cửa bí mật trong trái tim mình.
Vì Chun mà anh đã tìm cách tiếp cận với Angela nhưng càng gần cô, anh càng cảm nhận cô thực sự là một cô gái tốt bụng, cô thường mỉm cười nhưng đằng sau những điều đó anh lại cảm giác có gì đó buồn. Chính điều đó khiến trong suy nghĩ của anh xuất hiện mong muốn sẽ bảo vệ cô gái dễ vỡ và mong manh như thuỷ tinh này.
- Tôi không hề hoàn hảo! Có nhiều thứ tôi không thể nào có.
Angela gục mặt xuống bàn, cô không muốn để ai biết cô khóc. Cô đang nói đến điều gì vậy? Cô đang nghĩ về mẹ cô – Julia. Bà đối xử với cô rất tốt nhưng chưa bao giờ bà ôm cô hay xoa đầu cô như những người mẹ khác thường làm với con gái yêu của họ. Hay cô đang nghĩ về Chun? Anh là một người tuyệt vời, quan tâm cô, cô tưởng cô đặc biệt với Chun nhưng không phải. Đôi mắt anh đang dần nhìn người khác.Một người mẹ tưởng như là của mình, lại không giống, một tình yêu tưởng như thuộc về cô, nhưng có lẽ là của người khác? Cái gì mới thực sự thuộc về cô?
Nhìn thái độ của Angela, Danson muốn ôm cô vào lòng nhưng anh biết anh không thể làm thế, cô ấy muốn có thứ gì chứ?
- Angela! Cô muốn điều gì?
- Tôi muốn có tình yêu.
Angela ngẩng khuôn mặt còn vương vài vết nước mắt lên nhìn Danson cười: “Tôi đùa thôi!”
Cô không biết rằng khi nghe đến điều đó trong lòng Danson đã quyết định sẽ đem đến cho cô tình yêu – tình yêu mà cô mong muốn.
Bà Cao khẽ mở cửa để không đánh thức Ella tỉnh dậy.
Con bé đang mơ một giấc mơ đẹp chăng? Bà cúi xuống vuốt mái tóc của Ella, có thể sau này Ella sẽ hận bà vì đã không cho nó biết sự thật về thân thế nó, vì chính tay bà đã đánh tráo nó và vì bà đã nói với em gái của bà rằng đứa bé đó đã chết. Nó sẽ hận bà khi mọi việc bà làm đã khiến nói rời xa người mẹ ruột của nó chăng? Chắc chắn là như vậy.
Julia không biết mình đã đi về nhà bằng cách nào. Đứa con gái của bà đã chết vào 24 năm trước. Bà không thể tin được, chị bà lại nói dối bà lần nữa sao? Bà đã nghĩ cô gái tên Ella Chen đó có lẽ là con gái của bà, nó có cùng nhóm máu với Hebe, cô bé đó bị mù và chị bà lại sống gần nó. Tất cả dường như nói lên một điều đó là đứa con của bà nhưng chị bà lại nói ngược lại, chị bà nói rằng đó chỉ là trùng hợp mà thôi, Ella chỉ là một cô bé mù và có cùng nhóm máu với Hebe, con gái của Julia đã mất vào 24 năm trước. Chính vì thế, chị bà không muốn bà đau lòng nên đã lấy một đứa trẻ bị bỏ rơi trong bệnh viện hôm đó để thay cho đứa trẻ tội nghiệp.
- Chị xin lỗi! Vì chị cảm thấy có lỗi với em nên chị quyết định bỏ đi.
Nhưng một câu xin lỗi đâu thể xoá đi những dằn vặt trong trái tim bà suốt 24 năm. Bà đã chờ giây phút được gặp lại con gái vậy mà bà sẽ chẳng thể nào làm được điều đó nữa.
- Mẹ! Mẹ mệt sao?
Angela vừa về đã thấy cửa phòng của mẹ vẫn có ánh đèn, bà đang ngồi khóc một mình tại đó. Angela từng nhìn thấy mẹ cô khóc thầm nhiều lần nhưng vì sao thì cô không biết. Lần này, bà dường như rất đau khổ? Có lẽ, mẹ cô cần được an ủi.
Julia nhận ra Angela đang lo lắng cho mình, bà biết đứa con gái này rất ngoan ngoãn, nó nhạy cảm nên nhận ra bà đang giữ khoảng cách với nó, nó luôn có gắng làm điều tốt để có thể nhận được sự công nhận của bà. Bà đưa tay vuốt khuôn mặt của Angela, đó là lần đầu tiên, Angela nhận ra sự quan tâm và trìu mến trong ánh mắt của mẹ mình.
- Mẹ không sao!
Julia gạt nước mắt và ôm Angela vào lòng trong sự ngạc nhiên và bồi hồi của Angela. Giờ thì bà nên quan tâm đến đứa trẻ đã luôn mong muốn nhận được tình yêu thương của bà.
Lần đầu tiên, Angela cảm nhận tình cảm của người mẹ gần đến như thế, ôm chặt mẹ mình hơn, Angela thầm nghĩ: “Danson! Tôi sẽ có tình yêu chứ?”
Ella Chen!
Chun hét to lên giữa đường khiến cho mọi người đều quay lại nhìn anh, một vài cô gái đang tò mò không biết ai là người con gái mà được một anh chàng như thế gọi tên.
Ella quay đầu về phía tiếng nói và ngay lập tức cô nghe thây tiếng chân đang chạy đến gần mình, Ella nghĩ thầm: “sao lúc nào mình cũng gặp anh ta nhỉ?”
Chun vừa bước đến chỗ của Ella vửa hét lên: “Sao cô lại ở đây? Sao cô lại đi một mình? Anh ta đâu? Cô không ở bệnh viện sao? Mà cô bị làm sao thế? Cô có biết tình trạng sức khoẻ của mình đang như thế nào không mà dám đi ra ngoài đường như thế?....”
- Đau quá! Anh có gì từ từ nói chứ vừa nắm lấy tay tôi vừa hỏi như thế thì làm sao tôi có thể trả lời?
Ella nhăn mặt hét lên khiến cho Chun lúng túng bỏ tay ra, lúc này, Chun mới nhận ra mọi người ở đi đường đang đứng nhìn 2 người họ, trên khuôn mặt của những người này đều nở nụ cười bí hiểm.
Một người đàn ông trung niên đi đến gần họ và vỗ vai Chun: “Quan tâm người yêu như thế là tốt nhưng bác thấy cháu nên nhẹ nhàng hơn.”
Mọi người mỉm cười nhìn Chun và Ella mà không nhận ra 2 nhân vật trung tâm đang hết sức lúng túng.
Joe bước vào phòng thăm, anh nhận ra Ella và người đàn ông tên Wu Chun đang ngồi ở đó.
- Joe! Cậu khoẻ không?
Ella rụt rè hỏi, cô không thể nhìn thấy gì nhưng cô có thể cảm nhận dường như Joe đang giấu một điều gì đó trong lòng, Cô đến gặp Joe vì muốn kể cho cậu nghe về Ariel, về sự việc tối hôm đó nhưng cô không biết mở lời thế nào.
- Bảo Bảo! Mình khoẻ. Sao cậu lại đi với anh ta?
Joe nói nhẹ nhàng, anh nhận ra Chun có vẻ khó chịu khi nghe anh gọi Ella như thế nhưng anh ta vẫn cố tình giữ vẻ mặt bình tĩnh và gật đầu chào anh.
Chun cảm giác không thoải mái khi anh phải ngồi đây để nhìn Ella và Joe nói chuyện.
- Gì mà “Bảo Bảo”? Có phải là trẻ con nữa đâu?
Chun nghĩ thầm và quay ra nhìn Ella, Chun nhận ra bàn tay của Ella đang nắm chặt dưới bàn, anh dùng một tay nắm lấy tay cô, không biết tại sao nhưng anh nghĩ cô đang bối rối.
- Joe! Về chuyện của Ariel…
Hơi ấm từ bàn tay cùa Chun khiến cho Ella cảm giác tự tin để nói với Joe về chuyện đêm đó. Nhưng Joe đột nhiên ngắt lời Ella: “Mình biết rồi! cô ấy đã ra đi.”
- Sao cậu biết?
Ella kinh ngạc hỏi Joe, trong khi Chun lại ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.
- Cô ấy đã đến gặp mình, cô ấy nói phải đi, giá mà mình có thể giữ cô ấy lại nhưng mình không thể. Cô ấy nói có việc phải làm và phải đi. Cô ấy khóc và xin mình hãy để cô ấy đi…”
Joe nói và mỉm cười chua chát.
- Nếu anh không muốn thì đừng để cô ấy đi?
Chun nhìn Joe và nói với giọng giận giữ nhưng Joe chỉ lắc đầu nhìn anh. Anh biết đã đến lúc Ariel phải đi, là anh đã quá cố chấp giữ chân Ariel, điều đó chỉ khiến cô ấy đau khổ mà thôi.
- Mình xin lỗi! Thực ra…
Ella nhớ đến cảnh Ariel ngã xuống, cô ấy đã vì cô mà làm điều đó.
Đúng lúc này, viên cảnh sát thông báo đã hết giờ nói chuyện, trước khi ra về, Joe bỗng nhiên gọi giật Chun lại: “anh phải chăm sóc Bảo Bảo hộ tôi nhé! Ah! Tôi sẽ gọi cô ấy là Ella.”
Joe mỉm cười nhìn Chun và bước đi, trong khi Chun thì cảm giác nóng mặt vì hình như anh ta đã trêu tức mình.
Từ khi ra khỏi nhà giam, Chun thấy tâm trạng của Ella hơi xấu, cô dường như trở nên có tâm sự. Chun quyết định đưa Ella đến một nơi để cô thay đổi tâm trạng.
Ella cảm nhận vị mặn trong không khí và những làn gió mát đang tràn ngập khắp nơi, cô hỏi Chun: “Đây là đâu vậy? Sao anh lại đưa tôi đến đây?”
Chun kéo tay Ella đến gần bờ biển, khẽ để một ngón tay của Ella chạm vào làn nước xanh ngắt.
- Cô thử xem?
Ella nếm được vị mặn trên đầu ngón tay mình, cô khẽ nhăm mặt nhưng rồi lại mỉm cười thích thú.
- Đây là biển. Cô chưa từng đến sao?
Chun nhìn Ella mỉm cười, cô lắc đầu. Cô đã nghe nói về biển, nhưng vì bố cô và Jiro nghĩ rằng nó quá nguy hiểm với Ella nên không bao giờ cho cô đi. Giờ thì cô đã có thể biết biển là như thế nào, thì ra nó mặn.
- Có phải nước biển màu xanh không? Có phải tôi đang đi trên cát không? Có phải vừa chạm vào chân tôi là sóng không?
Ella hỏi và hỏi, Chun vừa mỉm cười vừa trả lời những câu hỏi ngây ngô của cô. Cứ mỗi khi Chun trả lời xong thì Ella lại thích thú reo lên: “Thì ra là thế.”
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, cái lạnh khiến cho Chun nhận ra mình nên trở về, từ khi nào Ella không còn hỏi anh câu hỏi nào nữa, cô chỉ ngồi đó im lặng để các cơn sóng chạm vào chân mình.
- Cô không sao chứ?
Chun tiến đến gần và khoác chiếc áo vào người Ella, cô khẽ mỉm cười cám ơn anh nhưng dường như cô ấy vẫn đang nghĩ đến một điều gì đó.
Ella quyết định kể cho Chun nghe về việc của Ariel, có thể anh không tin, đó chỉ là câu chuyện hoang đường.
Không hiểu sao Chun tin vào câu chuyện đó, anh nhớ đến giọt nước mắt của Ella và tối hôm đó, cô đã vì Ariel mà khóc và giờ là dằn vặt bản thân mình.
- Vì cứu tôi mà Ariel mới bị như vậy.
Ella thở dài và viết những dòng chữ trên cát.
Chun nhận ra đó là dòng chữ xin lỗi, bàn tay anh vô tình nắm lấy bàn tay của Ella đang để trên cát: “Cô biết không? Tôi cũng đã dằn vặt bản thân mình khi cô đang ở trong phòng cấp cứu. nếu như cô có mệnh hệ gì thì tôi cũng sẽ chẳng tha thứ cho mình.”
Ella kinh ngạc quay ra: “Sao anh lại nói thế? nếu điều đó xẩy ra thì tôi cũng không muốn anh nghĩ thế. Đó là lựa chọn của tôi, không phài là lỗi của anh.”
Chun bật cười: “Vậy thì tại sao cô lại phải dằn vặt khi Ariel cũng làm một điều tương tự như thế với cô. Đó là lựa chọn của người thanh niên tên Bạch Vô Thường và của Ariel. Không ai có lỗi cả.
- Thực sự như thế sao?
Ella hỏi Chun, anh nắm tay cô và kéo cô đứng lên, một con sóng tiến đến chạm vào chân của Ella và Chun, Chun nhìn dòng chữ dưới cát: “Ella Chen! Cô có biết là Ariel đã gửi thông điệp đến cho cô không?”
Ella ngạc nhiên không hiểu Chun muốn nói đến điều gì, anh cúi xuống chỗ cát đó, dòng chữ trên đó đã bị sóng xoá đi, trên đó là một chiếc vỏ ốc, Chun áp nó lên tai của Ella.
- cô nghe thấy không? Đó là âm thanh của biển, là lời cám ơn và chúc phúc của Ariel đó.
Ella lắng nghe những âm thanh đó, nó vừa ấm áp vừa đau lòng: “Tôi có thể nhận được lời chúc phúc không?”
Ella thầm nghĩ và nước mắt chảy dài trên má, một cơn sóng nữa lại chạm vào chân họ, Chun cúi xuống và nhận chiếc vỏ ốc dành cho mình.
- Giám đốc Wu! Tôi đã làm theo những gì anh muốn. Nếu không có gì thay đổi thì một tuần nữa chúng ta có thể đến đó.
- Tôi biết rồi! Vậy thì tuần sau nhé
Chun tắt điện thoại, anh nhìn sang ghế ngồi đối diện. Chun quàng tay mình qua ghế của Ella để cô có thể dựa đầu vào tay anh. Ella đang ngủ ngon trong chiếc áo khoác của anh. Anh có nên làm điều này không nhỉ? Chỉ một tuần nữa thôi, anh sẽ đưa cô đến nơi mà anh nghĩ sẽ tìm ra lời giải đáp cho những gì xẩy ra xung quanh họ nhưng tìm được rồi thì điều gì sẽ xẩy ra? Nó có thực sự tốt hơn giây phút này chứ?
Khi Chun hỏi cô rằng vào đêm mưa hai tháng trước, khi cô đến con hẻm đó, cô đã nhìn thấy điều gì? Angela biết Chun đang muốn hỏi cô rằng lúc đó Ella có mặt ở đấy không? Angela buộc miệng nói rằng cô ấy chỉ thấy bọn người của Ken vây đánh Chun sau đó cô ấy nhờ bảo vệ của Zhang gia và đưa anh vào bệnh viện. Angela nhìn thái độ hơi thất vọng của Chun bỗng nhiên cảm thấy lòng mình trùng xuống, Vì người cứu anh không phải là Ella mà là cô ấy nên anh cảm thấy thất vọng sao? Từ bao giờ, cô gái tên Ella đó lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh đến vậy?
- Sao cô lại ngồi ở đây?
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Angela giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ, cô nhận ra Danson Tang đang ngồi xuống bên cạnh cô. Sau khi chia tay Chun, Angela cảm thấy không ổn, cô muốn nói cho Chun biết là cô vừa nói dối nhưng cô lại không muốn nói vì cô muốn anh vẫn nghĩ cô là người cứu anh.
- Tôi đang suy nghĩ một vài vấn đề.
Angela thờ ơ trả lời Danson, Danson gọi một ly rưọu cho mình và một ly cho Angela, anh nhận ra tâm trạng hôm nay của cô ấy dường như đang rất hỗn loạn, cô ấy vốn rất tự tin và lạc quan vậy mà sao hôm nay lại có vẻ rất yếu đuối và cô độc.
- Cô nương! Hãy nói cho Tại hạ biết tại sao một người hoàn hảo như cô lại buồn đến vậy?
Danson cố pha trò để làm cho Angela cười, quả thực cách làm của anh công hiệu, cô mỉm cười dịu dàng, bỗng chốc Danson cảm giác anh vừa mở một cánh cửa bí mật trong trái tim mình.
Vì Chun mà anh đã tìm cách tiếp cận với Angela nhưng càng gần cô, anh càng cảm nhận cô thực sự là một cô gái tốt bụng, cô thường mỉm cười nhưng đằng sau những điều đó anh lại cảm giác có gì đó buồn. Chính điều đó khiến trong suy nghĩ của anh xuất hiện mong muốn sẽ bảo vệ cô gái dễ vỡ và mong manh như thuỷ tinh này.
- Tôi không hề hoàn hảo! Có nhiều thứ tôi không thể nào có.
Angela gục mặt xuống bàn, cô không muốn để ai biết cô khóc. Cô đang nói đến điều gì vậy? Cô đang nghĩ về mẹ cô – Julia. Bà đối xử với cô rất tốt nhưng chưa bao giờ bà ôm cô hay xoa đầu cô như những người mẹ khác thường làm với con gái yêu của họ. Hay cô đang nghĩ về Chun? Anh là một người tuyệt vời, quan tâm cô, cô tưởng cô đặc biệt với Chun nhưng không phải. Đôi mắt anh đang dần nhìn người khác.Một người mẹ tưởng như là của mình, lại không giống, một tình yêu tưởng như thuộc về cô, nhưng có lẽ là của người khác? Cái gì mới thực sự thuộc về cô?
Nhìn thái độ của Angela, Danson muốn ôm cô vào lòng nhưng anh biết anh không thể làm thế, cô ấy muốn có thứ gì chứ?
- Angela! Cô muốn điều gì?
- Tôi muốn có tình yêu.
Angela ngẩng khuôn mặt còn vương vài vết nước mắt lên nhìn Danson cười: “Tôi đùa thôi!”
Cô không biết rằng khi nghe đến điều đó trong lòng Danson đã quyết định sẽ đem đến cho cô tình yêu – tình yêu mà cô mong muốn.
Bà Cao khẽ mở cửa để không đánh thức Ella tỉnh dậy.
Con bé đang mơ một giấc mơ đẹp chăng? Bà cúi xuống vuốt mái tóc của Ella, có thể sau này Ella sẽ hận bà vì đã không cho nó biết sự thật về thân thế nó, vì chính tay bà đã đánh tráo nó và vì bà đã nói với em gái của bà rằng đứa bé đó đã chết. Nó sẽ hận bà khi mọi việc bà làm đã khiến nói rời xa người mẹ ruột của nó chăng? Chắc chắn là như vậy.
Julia không biết mình đã đi về nhà bằng cách nào. Đứa con gái của bà đã chết vào 24 năm trước. Bà không thể tin được, chị bà lại nói dối bà lần nữa sao? Bà đã nghĩ cô gái tên Ella Chen đó có lẽ là con gái của bà, nó có cùng nhóm máu với Hebe, cô bé đó bị mù và chị bà lại sống gần nó. Tất cả dường như nói lên một điều đó là đứa con của bà nhưng chị bà lại nói ngược lại, chị bà nói rằng đó chỉ là trùng hợp mà thôi, Ella chỉ là một cô bé mù và có cùng nhóm máu với Hebe, con gái của Julia đã mất vào 24 năm trước. Chính vì thế, chị bà không muốn bà đau lòng nên đã lấy một đứa trẻ bị bỏ rơi trong bệnh viện hôm đó để thay cho đứa trẻ tội nghiệp.
- Chị xin lỗi! Vì chị cảm thấy có lỗi với em nên chị quyết định bỏ đi.
Nhưng một câu xin lỗi đâu thể xoá đi những dằn vặt trong trái tim bà suốt 24 năm. Bà đã chờ giây phút được gặp lại con gái vậy mà bà sẽ chẳng thể nào làm được điều đó nữa.
- Mẹ! Mẹ mệt sao?
Angela vừa về đã thấy cửa phòng của mẹ vẫn có ánh đèn, bà đang ngồi khóc một mình tại đó. Angela từng nhìn thấy mẹ cô khóc thầm nhiều lần nhưng vì sao thì cô không biết. Lần này, bà dường như rất đau khổ? Có lẽ, mẹ cô cần được an ủi.
Julia nhận ra Angela đang lo lắng cho mình, bà biết đứa con gái này rất ngoan ngoãn, nó nhạy cảm nên nhận ra bà đang giữ khoảng cách với nó, nó luôn có gắng làm điều tốt để có thể nhận được sự công nhận của bà. Bà đưa tay vuốt khuôn mặt của Angela, đó là lần đầu tiên, Angela nhận ra sự quan tâm và trìu mến trong ánh mắt của mẹ mình.
- Mẹ không sao!
Julia gạt nước mắt và ôm Angela vào lòng trong sự ngạc nhiên và bồi hồi của Angela. Giờ thì bà nên quan tâm đến đứa trẻ đã luôn mong muốn nhận được tình yêu thương của bà.
Lần đầu tiên, Angela cảm nhận tình cảm của người mẹ gần đến như thế, ôm chặt mẹ mình hơn, Angela thầm nghĩ: “Danson! Tôi sẽ có tình yêu chứ?”
Ella Chen!
Chun hét to lên giữa đường khiến cho mọi người đều quay lại nhìn anh, một vài cô gái đang tò mò không biết ai là người con gái mà được một anh chàng như thế gọi tên.
Ella quay đầu về phía tiếng nói và ngay lập tức cô nghe thây tiếng chân đang chạy đến gần mình, Ella nghĩ thầm: “sao lúc nào mình cũng gặp anh ta nhỉ?”
Chun vừa bước đến chỗ của Ella vửa hét lên: “Sao cô lại ở đây? Sao cô lại đi một mình? Anh ta đâu? Cô không ở bệnh viện sao? Mà cô bị làm sao thế? Cô có biết tình trạng sức khoẻ của mình đang như thế nào không mà dám đi ra ngoài đường như thế?....”
- Đau quá! Anh có gì từ từ nói chứ vừa nắm lấy tay tôi vừa hỏi như thế thì làm sao tôi có thể trả lời?
Ella nhăn mặt hét lên khiến cho Chun lúng túng bỏ tay ra, lúc này, Chun mới nhận ra mọi người ở đi đường đang đứng nhìn 2 người họ, trên khuôn mặt của những người này đều nở nụ cười bí hiểm.
Một người đàn ông trung niên đi đến gần họ và vỗ vai Chun: “Quan tâm người yêu như thế là tốt nhưng bác thấy cháu nên nhẹ nhàng hơn.”
Mọi người mỉm cười nhìn Chun và Ella mà không nhận ra 2 nhân vật trung tâm đang hết sức lúng túng.
Joe bước vào phòng thăm, anh nhận ra Ella và người đàn ông tên Wu Chun đang ngồi ở đó.
- Joe! Cậu khoẻ không?
Ella rụt rè hỏi, cô không thể nhìn thấy gì nhưng cô có thể cảm nhận dường như Joe đang giấu một điều gì đó trong lòng, Cô đến gặp Joe vì muốn kể cho cậu nghe về Ariel, về sự việc tối hôm đó nhưng cô không biết mở lời thế nào.
- Bảo Bảo! Mình khoẻ. Sao cậu lại đi với anh ta?
Joe nói nhẹ nhàng, anh nhận ra Chun có vẻ khó chịu khi nghe anh gọi Ella như thế nhưng anh ta vẫn cố tình giữ vẻ mặt bình tĩnh và gật đầu chào anh.
Chun cảm giác không thoải mái khi anh phải ngồi đây để nhìn Ella và Joe nói chuyện.
- Gì mà “Bảo Bảo”? Có phải là trẻ con nữa đâu?
Chun nghĩ thầm và quay ra nhìn Ella, Chun nhận ra bàn tay của Ella đang nắm chặt dưới bàn, anh dùng một tay nắm lấy tay cô, không biết tại sao nhưng anh nghĩ cô đang bối rối.
- Joe! Về chuyện của Ariel…
Hơi ấm từ bàn tay cùa Chun khiến cho Ella cảm giác tự tin để nói với Joe về chuyện đêm đó. Nhưng Joe đột nhiên ngắt lời Ella: “Mình biết rồi! cô ấy đã ra đi.”
- Sao cậu biết?
Ella kinh ngạc hỏi Joe, trong khi Chun lại ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.
- Cô ấy đã đến gặp mình, cô ấy nói phải đi, giá mà mình có thể giữ cô ấy lại nhưng mình không thể. Cô ấy nói có việc phải làm và phải đi. Cô ấy khóc và xin mình hãy để cô ấy đi…”
Joe nói và mỉm cười chua chát.
- Nếu anh không muốn thì đừng để cô ấy đi?
Chun nhìn Joe và nói với giọng giận giữ nhưng Joe chỉ lắc đầu nhìn anh. Anh biết đã đến lúc Ariel phải đi, là anh đã quá cố chấp giữ chân Ariel, điều đó chỉ khiến cô ấy đau khổ mà thôi.
- Mình xin lỗi! Thực ra…
Ella nhớ đến cảnh Ariel ngã xuống, cô ấy đã vì cô mà làm điều đó.
Đúng lúc này, viên cảnh sát thông báo đã hết giờ nói chuyện, trước khi ra về, Joe bỗng nhiên gọi giật Chun lại: “anh phải chăm sóc Bảo Bảo hộ tôi nhé! Ah! Tôi sẽ gọi cô ấy là Ella.”
Joe mỉm cười nhìn Chun và bước đi, trong khi Chun thì cảm giác nóng mặt vì hình như anh ta đã trêu tức mình.
Từ khi ra khỏi nhà giam, Chun thấy tâm trạng của Ella hơi xấu, cô dường như trở nên có tâm sự. Chun quyết định đưa Ella đến một nơi để cô thay đổi tâm trạng.
Ella cảm nhận vị mặn trong không khí và những làn gió mát đang tràn ngập khắp nơi, cô hỏi Chun: “Đây là đâu vậy? Sao anh lại đưa tôi đến đây?”
Chun kéo tay Ella đến gần bờ biển, khẽ để một ngón tay của Ella chạm vào làn nước xanh ngắt.
- Cô thử xem?
Ella nếm được vị mặn trên đầu ngón tay mình, cô khẽ nhăm mặt nhưng rồi lại mỉm cười thích thú.
- Đây là biển. Cô chưa từng đến sao?
Chun nhìn Ella mỉm cười, cô lắc đầu. Cô đã nghe nói về biển, nhưng vì bố cô và Jiro nghĩ rằng nó quá nguy hiểm với Ella nên không bao giờ cho cô đi. Giờ thì cô đã có thể biết biển là như thế nào, thì ra nó mặn.
- Có phải nước biển màu xanh không? Có phải tôi đang đi trên cát không? Có phải vừa chạm vào chân tôi là sóng không?
Ella hỏi và hỏi, Chun vừa mỉm cười vừa trả lời những câu hỏi ngây ngô của cô. Cứ mỗi khi Chun trả lời xong thì Ella lại thích thú reo lên: “Thì ra là thế.”
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, cái lạnh khiến cho Chun nhận ra mình nên trở về, từ khi nào Ella không còn hỏi anh câu hỏi nào nữa, cô chỉ ngồi đó im lặng để các cơn sóng chạm vào chân mình.
- Cô không sao chứ?
Chun tiến đến gần và khoác chiếc áo vào người Ella, cô khẽ mỉm cười cám ơn anh nhưng dường như cô ấy vẫn đang nghĩ đến một điều gì đó.
Ella quyết định kể cho Chun nghe về việc của Ariel, có thể anh không tin, đó chỉ là câu chuyện hoang đường.
Không hiểu sao Chun tin vào câu chuyện đó, anh nhớ đến giọt nước mắt của Ella và tối hôm đó, cô đã vì Ariel mà khóc và giờ là dằn vặt bản thân mình.
- Vì cứu tôi mà Ariel mới bị như vậy.
Ella thở dài và viết những dòng chữ trên cát.
Chun nhận ra đó là dòng chữ xin lỗi, bàn tay anh vô tình nắm lấy bàn tay của Ella đang để trên cát: “Cô biết không? Tôi cũng đã dằn vặt bản thân mình khi cô đang ở trong phòng cấp cứu. nếu như cô có mệnh hệ gì thì tôi cũng sẽ chẳng tha thứ cho mình.”
Ella kinh ngạc quay ra: “Sao anh lại nói thế? nếu điều đó xẩy ra thì tôi cũng không muốn anh nghĩ thế. Đó là lựa chọn của tôi, không phài là lỗi của anh.”
Chun bật cười: “Vậy thì tại sao cô lại phải dằn vặt khi Ariel cũng làm một điều tương tự như thế với cô. Đó là lựa chọn của người thanh niên tên Bạch Vô Thường và của Ariel. Không ai có lỗi cả.
- Thực sự như thế sao?
Ella hỏi Chun, anh nắm tay cô và kéo cô đứng lên, một con sóng tiến đến chạm vào chân của Ella và Chun, Chun nhìn dòng chữ dưới cát: “Ella Chen! Cô có biết là Ariel đã gửi thông điệp đến cho cô không?”
Ella ngạc nhiên không hiểu Chun muốn nói đến điều gì, anh cúi xuống chỗ cát đó, dòng chữ trên đó đã bị sóng xoá đi, trên đó là một chiếc vỏ ốc, Chun áp nó lên tai của Ella.
- cô nghe thấy không? Đó là âm thanh của biển, là lời cám ơn và chúc phúc của Ariel đó.
Ella lắng nghe những âm thanh đó, nó vừa ấm áp vừa đau lòng: “Tôi có thể nhận được lời chúc phúc không?”
Ella thầm nghĩ và nước mắt chảy dài trên má, một cơn sóng nữa lại chạm vào chân họ, Chun cúi xuống và nhận chiếc vỏ ốc dành cho mình.
- Giám đốc Wu! Tôi đã làm theo những gì anh muốn. Nếu không có gì thay đổi thì một tuần nữa chúng ta có thể đến đó.
- Tôi biết rồi! Vậy thì tuần sau nhé
Chun tắt điện thoại, anh nhìn sang ghế ngồi đối diện. Chun quàng tay mình qua ghế của Ella để cô có thể dựa đầu vào tay anh. Ella đang ngủ ngon trong chiếc áo khoác của anh. Anh có nên làm điều này không nhỉ? Chỉ một tuần nữa thôi, anh sẽ đưa cô đến nơi mà anh nghĩ sẽ tìm ra lời giải đáp cho những gì xẩy ra xung quanh họ nhưng tìm được rồi thì điều gì sẽ xẩy ra? Nó có thực sự tốt hơn giây phút này chứ?
/55
|