Đúng như lời thím Ngô nói.Diệp Tâm tắm vô cùng lâu...
Trình Khang phải là người vô vớt cô ra từ bồn tắm.Lau khô rồi quấn chặt khăn tắm bế cô ra ngoài...
Trình Khang vừa mặc đồ cho cô vừa càm ràm.
- Lần sau anh sẽ tắm cho em.Nhìn xem da bị nhăn hết rồi nè..
Anh tranh thủ lúc cô tắm, sang phòng khác tắm...Vừa ra nhận được một cuộc điện thoại từ viện trưởng Cao.Ông ta muốn anh suy nghĩ lại chuyện từ chức..Nói xong điện thoại cô ngốc nào đó vẫn chưa ra...
Cầm lấy bàn tay xoa xoa, do ngâm nước quá lâu mà da tái đi, nhăn nheo..
Trình Khang xót xa, vẻ mặt anh cũng hậm hực..
Diệp Tâm bị anh lấy chăn quấn lại như con nhộng chỉ chừa mỗi cái đầu.Nhìn vẻ mặt tức giận của anh..Diệp Tâm cúi đầu, môi nhỏ mím lại chẳng dám nhúch nhích...
Từ nhỏ ở Diệp gia ai cũng cưng chìu cô, đâu ai la mắng cô như anh..Diệp Tâm cảm thấy uất ức..
Trình Khang liếc nhìn cái đầu nhỏ cúi xuống muốn dính sát vào ngực..Đang bực mình lại buồn cười..
Giang tay ôm lấy cả người và chăn vào lòng nhẹ giọng dỗ dành..
- Tâm Tâm...Anh không mắng em..Chỉ là anh lo cho em..Em mà tắm lâu như vậy sẽ bệnh thì làm sao..Anh sẽ rất đau lòng em biết không?
Sao ngày xưa sống với vợ cũ anh lại không nói được những câu ngọt ngào dễ nghe như vậy nhỉ..Bây giờ lại nói trơn tru, mặt không đỏ không xấu hổ...
Trái tim bé bỏng của Diệp Tâm đang hờn giận lại bị lời nói dỗ dành, ủy khuất gì đó bay sạch sẽ..Cô ngẩng mặt nhìn anh..
Trình Khang thở dài, ai nói cô ngốc hả.
Anh mới là kẽ ngốc đây này..Với cô cái gì cũng không nỡ, chỉ là cái nhíu mày cũng khiến anh buồn phiền không thôi..
Hôn chụt vào môi cô Trình Khang nở nụ cười làm hòa...
Diệp Tâm chu môi, lấy tay che lại miệng của mình..
- Không....cho....đâu...
Trình Khang nhướn mày..
- Không cho gì?
Dám không cho anh hôn à..Cái gì chìu cô được chứ những việc như thế này thì không đâu nhé..
Diệp Tâm lấy một tay khác che lại môi anh, nũng nịu..
- Uống...nước....cam nha
Trình Khang trước hết là sững người sau đó bật cười ha hả, kéo tay cô ra yêu thương hôn lên khuôn mặt trắng nộm tới tấp..
- Đồ ngốc! cái này gọi là hôn
Anh cạ môi vào môi cô..Diệp Tâm lắc lắc đầu..
- Nóng...nóng...
Nóng hả? sao nóng..Anh ôm cô chặt quá à..Không đúng trong phòng có máy điều hòa, mà cô vừa tắm xong..Vậy sao bảo nóng..
Trình Khang kéo lấy tay cô khó hiểu hỏi..
- Sao nóng..Nóng ở đâu..?
Bàn tay nhỏ vỗ vỗ lấy môi anh, ngây thơ lên án..
- Đây...đây này...nóng...khó.....chịu lắm..
Trình Khang liền hiểu,cười vui vẻ vuốt lấy mặt cô, yêu thương siết chặt vòng tay..
- Sao em có thể đáng yêu như vậy hả?
Cô có cảm giác với nụ hôn của anh.Cô cảm nhận được sự thân mật đụng chạm của anh.
Trình Khang béo lấy má cô cười nói..Môi chạm vào môi..
- Cái này là anh hôn em, Anh chỉ hôn mình Tâm Tâm mà Tâm Tâm chỉ có thể hôn mình anh..Nếu Tâm Tâm không cho anh hôn.Tức là Tâm Tâm không thích anh..
Đầu óc bé bỏng của Diệp Tâm hoạt động với tần suất cao nhất cũng chỉ hiểu được câu cuối..Cô liền lắc đầu xoa mặt anh, đáng thương giải thích...
- Thích...anh..Chỉ..thích anh
Diệp Tâm tuy ngây ngô nhưng cô vẫn hiểu rõ mình rất thích anh..Giống như Diệp Tâm thích ôm gấu bông rồi ngồi ngắm sao trong phòng thẩn thờ một mình mấy tiếng cũng không thấy chán..
Trình Khang nhếch môi, hắng giọng nói..
- Thật sao..Vậy mà em không cho anh hôn..
Vậy mà bảo thích..Anh thích Tâm Tâm nên anh chỉ hôn mình Tâm Tâm..
Diệp Tâm cắn cắn môi tủm tỉm suy nghĩ..
Anh chỉ thích mình Diệp Tâm thôi nha...
Suy nghĩ một chút nhoẻn miệng cười..
Nụ cười của cô rất đẹp, ngây thơ lại như nắng sớm rực rỡ vô cùng, làm cho Trình Khang đứng hình mấy giây...
Diệp Tâm bắt trước lấy hai tay ôm má của anh ghì lấy..gấp gáp nói..
- Tâm...cho mà..cho anh hôn
Hôn nhau chứng tỏ anh chỉ thích mình Diệp Tâm..
Trình Khang vừa lòng kéo cô vừa lòng đặt cằm trên đỉnh đầu của cô thì thào..
- Đồ ngốc...
Em không thích anh thì anh cũng không thể buông em ra được nữa rồi..Nếu phải xa nhau người cần lo lắng chắc chắn là anh...
Vì anh sẽ bị tâm bệnh mà chết mất...
Hai người ôm ấp tâm hồn liên thông, lúc này điện thoại Trình Khang reo lên.Anh ôm lấy Diệp Tâm, đưa tay lấy điện thoại trên tủ nhìn tên người gọi chân mày Trình Khang nhíu lại..Anh bấm nút nghe, nhàn nhạt lên tiếng...
- Mẹ..
Trong điện thoại là tiếng của Thúy Hoa nóng nảy vang lên..
- Tại sao con vẫn chưa đến thăm Kiều Hân.
Con bé vì con mới ra nông nổi như vậy.Tại sao con có thể vô tình như vậy hả?
Mấy tháng nay bà vì tức giận anh đơn phương li hôn với Trần Kiều Hân.Quyết cắt liên lạc với anh..Hôm nay gọi đến không một lời hỏi thăm anh ra sao.Lại vì chuyện của Trần Kiều Hân mà trút giận với anh.
Trình Khang nghe bà nói hết,rồi mới trả lời..
- Con rất bận.Nếu mẹ không có gì nữa.Con cướp máy đây
Anh và Trần Kiều Hân đã từ lâu không còn liên quan.Một năm trước anh còn bắt được bằng chứng cô ta ngoại tình.Chỉ là muốn giữ sỉ diện cho hai nhà mới đưa ra quyết định ly hôn trong êm đẹp..Không ngờ cô ta không biết hối hận hay xấu hổ mà nhất quyết không chịu ly hôn với anh còn tìm đến cái chết..
- Con..con..
Chưa để Tuyết Hoa nói hết, Trình Khang đã tắt mày sẵn tiện tắt nguồn luôn..
Diệp Tâm cảm nhận anh khác thường, sắc mặt anh lạnh tanh..Đôi mắt to tròn sợ hãi nhìn anh, bàn tay non nớt vuốt vuốt lấy má anh.. rụt rè mấp máy gọi tên anh..
- Khang...
Tiếng gọi ngọt ngào, trẻ con kéo lại lý trí của anh..Trình Khang cúi đầu nhìn người trong lòng, khó chịu trước đó liền biến mất..Mỉm cười vuốt lấy tóc cô..
- Làm em sợ hả..? Anh không sao..
Chỉ cần em bênh cạnh thì buồn phiền sẽ biến mất..Thời gian của anh bây giờ vô cùng quý giá..Vì anh luôn thấy từng giây từng phút bên cạnh cô còn không đủ..
Nên không phí thời gian cho những chuyện không vui khác..
Trình Khang hôn lên mặt cô rầm rì trong miệng..
- Tâm Tâm.Có em thật tốt
Môi anh cứ mấp máy làm má Diệp Tâm ngứa ngứa nhột nhột..Cô hé miệng cười né tránh, tay nhỏ đưa lên gãy gãy mặt...
- Nhột..hì..hì...
Trình Khang thấy cô tránh trái tránh phải cười khúch khích anh càng đùa dai, ôm lấy mặt cô hôn khắp mặt cạ tới cạ lui..
- Cho em nhột luôn..haha..
- Đừng...Tâm nhột...nhột..mà...
Hai người ôm nhau cười vui vẻ lăn lộn trên giường, quên luôn những buồn bực vừa rồi.
Trình Khang phải là người vô vớt cô ra từ bồn tắm.Lau khô rồi quấn chặt khăn tắm bế cô ra ngoài...
Trình Khang vừa mặc đồ cho cô vừa càm ràm.
- Lần sau anh sẽ tắm cho em.Nhìn xem da bị nhăn hết rồi nè..
Anh tranh thủ lúc cô tắm, sang phòng khác tắm...Vừa ra nhận được một cuộc điện thoại từ viện trưởng Cao.Ông ta muốn anh suy nghĩ lại chuyện từ chức..Nói xong điện thoại cô ngốc nào đó vẫn chưa ra...
Cầm lấy bàn tay xoa xoa, do ngâm nước quá lâu mà da tái đi, nhăn nheo..
Trình Khang xót xa, vẻ mặt anh cũng hậm hực..
Diệp Tâm bị anh lấy chăn quấn lại như con nhộng chỉ chừa mỗi cái đầu.Nhìn vẻ mặt tức giận của anh..Diệp Tâm cúi đầu, môi nhỏ mím lại chẳng dám nhúch nhích...
Từ nhỏ ở Diệp gia ai cũng cưng chìu cô, đâu ai la mắng cô như anh..Diệp Tâm cảm thấy uất ức..
Trình Khang liếc nhìn cái đầu nhỏ cúi xuống muốn dính sát vào ngực..Đang bực mình lại buồn cười..
Giang tay ôm lấy cả người và chăn vào lòng nhẹ giọng dỗ dành..
- Tâm Tâm...Anh không mắng em..Chỉ là anh lo cho em..Em mà tắm lâu như vậy sẽ bệnh thì làm sao..Anh sẽ rất đau lòng em biết không?
Sao ngày xưa sống với vợ cũ anh lại không nói được những câu ngọt ngào dễ nghe như vậy nhỉ..Bây giờ lại nói trơn tru, mặt không đỏ không xấu hổ...
Trái tim bé bỏng của Diệp Tâm đang hờn giận lại bị lời nói dỗ dành, ủy khuất gì đó bay sạch sẽ..Cô ngẩng mặt nhìn anh..
Trình Khang thở dài, ai nói cô ngốc hả.
Anh mới là kẽ ngốc đây này..Với cô cái gì cũng không nỡ, chỉ là cái nhíu mày cũng khiến anh buồn phiền không thôi..
Hôn chụt vào môi cô Trình Khang nở nụ cười làm hòa...
Diệp Tâm chu môi, lấy tay che lại miệng của mình..
- Không....cho....đâu...
Trình Khang nhướn mày..
- Không cho gì?
Dám không cho anh hôn à..Cái gì chìu cô được chứ những việc như thế này thì không đâu nhé..
Diệp Tâm lấy một tay khác che lại môi anh, nũng nịu..
- Uống...nước....cam nha
Trình Khang trước hết là sững người sau đó bật cười ha hả, kéo tay cô ra yêu thương hôn lên khuôn mặt trắng nộm tới tấp..
- Đồ ngốc! cái này gọi là hôn
Anh cạ môi vào môi cô..Diệp Tâm lắc lắc đầu..
- Nóng...nóng...
Nóng hả? sao nóng..Anh ôm cô chặt quá à..Không đúng trong phòng có máy điều hòa, mà cô vừa tắm xong..Vậy sao bảo nóng..
Trình Khang kéo lấy tay cô khó hiểu hỏi..
- Sao nóng..Nóng ở đâu..?
Bàn tay nhỏ vỗ vỗ lấy môi anh, ngây thơ lên án..
- Đây...đây này...nóng...khó.....chịu lắm..
Trình Khang liền hiểu,cười vui vẻ vuốt lấy mặt cô, yêu thương siết chặt vòng tay..
- Sao em có thể đáng yêu như vậy hả?
Cô có cảm giác với nụ hôn của anh.Cô cảm nhận được sự thân mật đụng chạm của anh.
Trình Khang béo lấy má cô cười nói..Môi chạm vào môi..
- Cái này là anh hôn em, Anh chỉ hôn mình Tâm Tâm mà Tâm Tâm chỉ có thể hôn mình anh..Nếu Tâm Tâm không cho anh hôn.Tức là Tâm Tâm không thích anh..
Đầu óc bé bỏng của Diệp Tâm hoạt động với tần suất cao nhất cũng chỉ hiểu được câu cuối..Cô liền lắc đầu xoa mặt anh, đáng thương giải thích...
- Thích...anh..Chỉ..thích anh
Diệp Tâm tuy ngây ngô nhưng cô vẫn hiểu rõ mình rất thích anh..Giống như Diệp Tâm thích ôm gấu bông rồi ngồi ngắm sao trong phòng thẩn thờ một mình mấy tiếng cũng không thấy chán..
Trình Khang nhếch môi, hắng giọng nói..
- Thật sao..Vậy mà em không cho anh hôn..
Vậy mà bảo thích..Anh thích Tâm Tâm nên anh chỉ hôn mình Tâm Tâm..
Diệp Tâm cắn cắn môi tủm tỉm suy nghĩ..
Anh chỉ thích mình Diệp Tâm thôi nha...
Suy nghĩ một chút nhoẻn miệng cười..
Nụ cười của cô rất đẹp, ngây thơ lại như nắng sớm rực rỡ vô cùng, làm cho Trình Khang đứng hình mấy giây...
Diệp Tâm bắt trước lấy hai tay ôm má của anh ghì lấy..gấp gáp nói..
- Tâm...cho mà..cho anh hôn
Hôn nhau chứng tỏ anh chỉ thích mình Diệp Tâm..
Trình Khang vừa lòng kéo cô vừa lòng đặt cằm trên đỉnh đầu của cô thì thào..
- Đồ ngốc...
Em không thích anh thì anh cũng không thể buông em ra được nữa rồi..Nếu phải xa nhau người cần lo lắng chắc chắn là anh...
Vì anh sẽ bị tâm bệnh mà chết mất...
Hai người ôm ấp tâm hồn liên thông, lúc này điện thoại Trình Khang reo lên.Anh ôm lấy Diệp Tâm, đưa tay lấy điện thoại trên tủ nhìn tên người gọi chân mày Trình Khang nhíu lại..Anh bấm nút nghe, nhàn nhạt lên tiếng...
- Mẹ..
Trong điện thoại là tiếng của Thúy Hoa nóng nảy vang lên..
- Tại sao con vẫn chưa đến thăm Kiều Hân.
Con bé vì con mới ra nông nổi như vậy.Tại sao con có thể vô tình như vậy hả?
Mấy tháng nay bà vì tức giận anh đơn phương li hôn với Trần Kiều Hân.Quyết cắt liên lạc với anh..Hôm nay gọi đến không một lời hỏi thăm anh ra sao.Lại vì chuyện của Trần Kiều Hân mà trút giận với anh.
Trình Khang nghe bà nói hết,rồi mới trả lời..
- Con rất bận.Nếu mẹ không có gì nữa.Con cướp máy đây
Anh và Trần Kiều Hân đã từ lâu không còn liên quan.Một năm trước anh còn bắt được bằng chứng cô ta ngoại tình.Chỉ là muốn giữ sỉ diện cho hai nhà mới đưa ra quyết định ly hôn trong êm đẹp..Không ngờ cô ta không biết hối hận hay xấu hổ mà nhất quyết không chịu ly hôn với anh còn tìm đến cái chết..
- Con..con..
Chưa để Tuyết Hoa nói hết, Trình Khang đã tắt mày sẵn tiện tắt nguồn luôn..
Diệp Tâm cảm nhận anh khác thường, sắc mặt anh lạnh tanh..Đôi mắt to tròn sợ hãi nhìn anh, bàn tay non nớt vuốt vuốt lấy má anh.. rụt rè mấp máy gọi tên anh..
- Khang...
Tiếng gọi ngọt ngào, trẻ con kéo lại lý trí của anh..Trình Khang cúi đầu nhìn người trong lòng, khó chịu trước đó liền biến mất..Mỉm cười vuốt lấy tóc cô..
- Làm em sợ hả..? Anh không sao..
Chỉ cần em bênh cạnh thì buồn phiền sẽ biến mất..Thời gian của anh bây giờ vô cùng quý giá..Vì anh luôn thấy từng giây từng phút bên cạnh cô còn không đủ..
Nên không phí thời gian cho những chuyện không vui khác..
Trình Khang hôn lên mặt cô rầm rì trong miệng..
- Tâm Tâm.Có em thật tốt
Môi anh cứ mấp máy làm má Diệp Tâm ngứa ngứa nhột nhột..Cô hé miệng cười né tránh, tay nhỏ đưa lên gãy gãy mặt...
- Nhột..hì..hì...
Trình Khang thấy cô tránh trái tránh phải cười khúch khích anh càng đùa dai, ôm lấy mặt cô hôn khắp mặt cạ tới cạ lui..
- Cho em nhột luôn..haha..
- Đừng...Tâm nhột...nhột..mà...
Hai người ôm nhau cười vui vẻ lăn lộn trên giường, quên luôn những buồn bực vừa rồi.
/49
|