Mở cửa ra Trình Khang dắt tay Diệp Tâm vào nhà..
Diệp Tâm đưa mắt hết nhìn trái lại nhìn phải..Mọi thứ điều lạ lẫm, căn nhà này không to bằng nhà của cô nhưng rất đẹp nha...
Nhìn vẻ ngơ ngẩn của Diệp Tâm..Trình Khang buồn cười, nắm lấy tay dắt cô lên lầu, Diệp Tâm thơ thẩn đi theo sau..Cái gì lạ lạ là cô điều nghiêng đầu nhìn đến khi khuất tầm mắt mới thôi..
Vốn sống của Diệp Tâm rất ít ỏi chỉ viết ăn uống ngủ nghỉ cái gì cũng không quan tâm.
Mười chín năm qua cô luôn mơ mơ hồ hồ, chẳng đặt bắt cứ điều gì vào mắt...Chỉ từ khi tiếp xúc với Trình Khang.Diệp Tâm mới bắt đầu thay đổi, cô mới biết thế giới này nhiều màu sắc lạ lẫm đến vậy..Diệp Tâm tuy mười chín tuổi nhưng tâm hồn như một đứa trẻ thơ, bây giờ mới học ăn học nói..Và người có thể dạy cho Diệp Tâm tốt nhất không ai khác chính là Trình Khang...
Trình Khang nắm lấy tay Diệp Tâm dắt vào phòng mình..Anh xoay người cô lại..
- Đây là phòng của chúng ta..
Diệp Tâm lại đưa mắt nhìn xung quanh..Ừm căn phòng rất đẹp, nhưng không có gấu bông và cả những ngôi sao treo lủng lẳng như phòng cô..
Trình Khang cúi đầu nhìn ánh mắt to tròn nhiều biến hóa, anh nhếch môi, hai tay ôm lấy mặt cô hỏi..
- Tâm Tâm nói xem em có muốn ở cùng phòng với anh không?
Nhà anh có đến hai phòng, nhưng anh làm sao để cô ở riêng cho được..
Trình Khang suy nghĩ trước hết phải tập cho Diệp Tâm nói nhiều một chút..Đây là chuyện nên làm đầu tiên..
Diệp Tâm bị anh ôm lấy mặt, môi hồng chu nhẹ nhưng vẫn không nói...Diệp Khang lấy hai ngón trỏ xoa nhẹ nhè phần má trắng mịn của cô, mắt dài nheo lại..
- Tâm Tâm không thích ở cùng với anh à..?
Thở dài một hơi buông mặt cô ra giọng buồn bã..
- Vậy thôi anh sang phòng khác
Thấy anh bỏ đi Diệp Tâm liền quýnh lên chẳng biết làm sao, liền nức nở bước đến trước ôm lấy anh...
- Thích..Thích...mà
Nhìn cô muốn khóc..Trình Khang cố giữ cho mình cứng rắn..Kéo lấy cô ra..
- Thích gì?
Diệp Tâm nghiêng đầu nghĩ một chút níu lấy tay anh non nớt trả lời..
- Thích...anh....
Thấy anh trầm tư im lặng nhìn cô.Diệp Tâm sợ anh vẫn muốn đi, bổ sung thêm..
- Tâm...thích....anh...ở...ở chung với...anh..
Cô nói đứt quảng giọng ngọt ngào như trẻ con, mang chút giọng mũi khó khăn lắm mới nói ra hết câu...
Trái tim Trình Khang mềm nhũng, kéo cô vào lòng hôn lên tóc cô mỉm cười..
- Anh hiểu rồi.Chúng ta sẽ ở chung..
Mặt dán vào ngực anh..Diệp Tâm chớp mắt thở ra một hơi nhẹ.Lại thấy anh siết chặt người cô..Diệp Tâm đưa tay ôm lấy anh..
Cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, Trình Khang hôm nay tự tay xuống bếp nấu ăn..
Sợ bị dầu văng trúng cô, Trình Khang bắt Diệp Tâm ngồi ngoài sopha..Thế mà mới mấy giây người không chịu nổi lại là anh..
Đành phải đi ra dắt cô vào trong đặt cô ngồi trên ghế..
Diệp Tâm ngậm ống hút, tay cầm lấy ly nước cam Trình Khang vừa pha cho cô, nhàn nhã ngồi trên ghế nhìn anh nấu ăn..
Trên người Trình Khang đeo tạp dề nhìn có chút buồn cười...
Tắt bếp nếm thử lại món ăn mới vừa lòng gật đầu..Xoay người nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế..Diệp Tâm bây giờ mắt không phải lúc nào cũng trao tráo nhìn anh, như lúc này cô cúi mặt ngón tay nghịch khoáy những viên đá trong ly..Tự nhiên Trình Khang có chút buồn bực bước đến kéo ghế ngồi đối diện cô..
- Tâm Tâm.
Diệp Tâm chép chép môi ngẩng mặt nhìn anh...như muốn hỏi sao á..
Lại nghe anh hỏi..
- Uống có ngon không?
Diệp Tâm gật đầu chậm một chút lại nói..
- Ngon
Sợ anh không tin còn hút một hơi, đôi môi hồng nhuận ẩm ướt...Khuôn mặt ngây thơ chẳng biết sự đời..
Hai mắt Trình Khang tối sầm..ôm lấy mặt cô kề sát..
- Cho anh thử...
Thử sao..Đưa ly nước cam cho anh à..Diệp Tâm ngây thơ nghĩ ngợi lung tung..
Thì môi mình đã bị Trình Khang ngậm lấy, hai mắt Diệp Tâm mở lớn..Thắc mắc nghĩ sao lại uống nước cam trong miệng Diệp Tâm nha..
Làn môi mềm mại thơm ngát, pha lẫn mùi vị ngọt ngọt chua chua lành lạnh..Khiến Trình Khang say mẹ mút mát không dứt ra được...
Diệp Tâm cảm giác hừng hực khó chịu, có cái gì đó mềm mềm ướt ướt đang chui vào miệng mình...Diệp Tâm khó chịu lúc lắc cái đầu..
- Ừm..
Diệp Tâm ừm nhẹ lại uốn khép miệng lại, nhưng không được..Mà sao Trình Khang uống nước cam lâu quá vậy..Diệp Tâm nóng quá...
Chẳng biết qua bao lâu Trình Khang mới luyến tiếc buôn miệng nhỏ của cô ra..Làn môi mỏng vẫn chưa chịu rời cạ tới cạ lui khàn giọng..
- Ừ.Rất ngon..
Ngọt ngọt, mềm mềm, thơm thơm như kẹo vậy đấy chỉ muốn hôn mãi thôi..
Diệp Tâm thở phì phò muốn chu môi phản bác lại tiếp tục bị anh hôn.Lần này Trình Khangg ôm lấy cô đặt trên đùi, bàn tay đè lấy ót cô hôn say sưa..
Diệp Tâm tội nghiệp yếu đuối bị anh ức hiếp, ngã đầu ra sau đôi môi hồng bị dày vò đè ép..Bàn tay nhỏ níu lấy áo anh..
Diệp Tâm muốn nói, muốn nói với anh Diệp Tâm nóng quá cảm giác thật lạ vừa nóng lại thoải mái nha...
Sau phần thử nước cam là đến ăn cơm..Vì nụ hôn nóng bỏng trước đó..Diệp Tâm cứ mơ mơ hồ hồ dán mắt nhìn cào miệng của Trình Khang..Làm anh bật cười không thôi..
Vỗ lấy đầu nhỏ dụ cô ăn cơm.Suy nghĩ trong đầu đồ ngốc này em cứ như vậy anh làm sao kiềm lòng đặng đây hả..
Trời vào chiều thời tiết bắt đầu lạnh.
Trình Khang ngồi trên thành bồn, trong thời gian xả nước anh buộc tóc lại cho Diệp Tâm..Nghiêng mặt hỏi cô..
- Tâm Tâm.Em tắm một mình được không?
Diệp Tâm gật đầu lại thấy Trình Khang cau mày không đồng ý,nhớ đến lời anh dạy nên hé miệng nói.
- Tâm...tắm được..
Tuy anh đã hỏi qua thím Ngô bà nói Diệp Tâm có thể tắm cho mình nhưng hơi lâu, phải canh chừng cô.
Trình Khang xoay người cô lại..Bàn tay thành thục cởi chiếc khóa kéo sau váy..
- Ngoan.Giơ tay anh cởi ra nào..
Diệp Tâm ngoan ngoãn giơ tay cho anh cởi đồ giúp cô..
Trên người Diệp Tâm chỉ mặc có bộ đồ lót, làn da trắng mịn, tuy khung xương mãnh mai nhưng mọi nơi đều hài hòa..
Trình Khang thoắt tay cởi quần áo lót cho cô.Anh phải cảm thán đồ ngốc này có vóc dáng rất đẹp, cân đối mềm mại thật chỉ muốn nuốt cô vào bụng..
Đứng dậy bế lấy Diệp Tâm đặt trong hồ nước ấm..xoa mặt cô căn dặn..
- Em phải tắm nhanh.Anh đợi em ở bên ngoài..
Nói rồi không đợi Diệp Tâm trả lời liền xoay người đi ra..Anh sợ đứng một chút nữa anh lại hóa thành thú mất..
Cô nhóc này thật có lực sát thương khủng khiếp..Sống với Trần Kiều Hân ba năm, về tạp niệm mấy chuyện này với anh không là vấn đề..Không có cũng không sao.
Thế mà giờ đây anh bị cô ngốc không hiểu sự đời quay cho đến chóng mắt.Mọi giác quan điều là mùi hương của cô.Trong đầu điều là hình ảnh vóc dáng mềm mại của cô ngốc.
Trình Khang ảo não thảy mình lên giường vùi mặt vào gối suy nghĩ..Lại thấy anh thật vớ vẫn..Chỉ vài ngày nữa cô đã là vợ anh.
Vậy mà còn suy nghĩ đắn đo gì thế..
Ừm..là lời khích lệ..Ngốc à cứ để anh dạy em mọi thứ nhé...
Diệp Tâm đưa mắt hết nhìn trái lại nhìn phải..Mọi thứ điều lạ lẫm, căn nhà này không to bằng nhà của cô nhưng rất đẹp nha...
Nhìn vẻ ngơ ngẩn của Diệp Tâm..Trình Khang buồn cười, nắm lấy tay dắt cô lên lầu, Diệp Tâm thơ thẩn đi theo sau..Cái gì lạ lạ là cô điều nghiêng đầu nhìn đến khi khuất tầm mắt mới thôi..
Vốn sống của Diệp Tâm rất ít ỏi chỉ viết ăn uống ngủ nghỉ cái gì cũng không quan tâm.
Mười chín năm qua cô luôn mơ mơ hồ hồ, chẳng đặt bắt cứ điều gì vào mắt...Chỉ từ khi tiếp xúc với Trình Khang.Diệp Tâm mới bắt đầu thay đổi, cô mới biết thế giới này nhiều màu sắc lạ lẫm đến vậy..Diệp Tâm tuy mười chín tuổi nhưng tâm hồn như một đứa trẻ thơ, bây giờ mới học ăn học nói..Và người có thể dạy cho Diệp Tâm tốt nhất không ai khác chính là Trình Khang...
Trình Khang nắm lấy tay Diệp Tâm dắt vào phòng mình..Anh xoay người cô lại..
- Đây là phòng của chúng ta..
Diệp Tâm lại đưa mắt nhìn xung quanh..Ừm căn phòng rất đẹp, nhưng không có gấu bông và cả những ngôi sao treo lủng lẳng như phòng cô..
Trình Khang cúi đầu nhìn ánh mắt to tròn nhiều biến hóa, anh nhếch môi, hai tay ôm lấy mặt cô hỏi..
- Tâm Tâm nói xem em có muốn ở cùng phòng với anh không?
Nhà anh có đến hai phòng, nhưng anh làm sao để cô ở riêng cho được..
Trình Khang suy nghĩ trước hết phải tập cho Diệp Tâm nói nhiều một chút..Đây là chuyện nên làm đầu tiên..
Diệp Tâm bị anh ôm lấy mặt, môi hồng chu nhẹ nhưng vẫn không nói...Diệp Khang lấy hai ngón trỏ xoa nhẹ nhè phần má trắng mịn của cô, mắt dài nheo lại..
- Tâm Tâm không thích ở cùng với anh à..?
Thở dài một hơi buông mặt cô ra giọng buồn bã..
- Vậy thôi anh sang phòng khác
Thấy anh bỏ đi Diệp Tâm liền quýnh lên chẳng biết làm sao, liền nức nở bước đến trước ôm lấy anh...
- Thích..Thích...mà
Nhìn cô muốn khóc..Trình Khang cố giữ cho mình cứng rắn..Kéo lấy cô ra..
- Thích gì?
Diệp Tâm nghiêng đầu nghĩ một chút níu lấy tay anh non nớt trả lời..
- Thích...anh....
Thấy anh trầm tư im lặng nhìn cô.Diệp Tâm sợ anh vẫn muốn đi, bổ sung thêm..
- Tâm...thích....anh...ở...ở chung với...anh..
Cô nói đứt quảng giọng ngọt ngào như trẻ con, mang chút giọng mũi khó khăn lắm mới nói ra hết câu...
Trái tim Trình Khang mềm nhũng, kéo cô vào lòng hôn lên tóc cô mỉm cười..
- Anh hiểu rồi.Chúng ta sẽ ở chung..
Mặt dán vào ngực anh..Diệp Tâm chớp mắt thở ra một hơi nhẹ.Lại thấy anh siết chặt người cô..Diệp Tâm đưa tay ôm lấy anh..
Cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, Trình Khang hôm nay tự tay xuống bếp nấu ăn..
Sợ bị dầu văng trúng cô, Trình Khang bắt Diệp Tâm ngồi ngoài sopha..Thế mà mới mấy giây người không chịu nổi lại là anh..
Đành phải đi ra dắt cô vào trong đặt cô ngồi trên ghế..
Diệp Tâm ngậm ống hút, tay cầm lấy ly nước cam Trình Khang vừa pha cho cô, nhàn nhã ngồi trên ghế nhìn anh nấu ăn..
Trên người Trình Khang đeo tạp dề nhìn có chút buồn cười...
Tắt bếp nếm thử lại món ăn mới vừa lòng gật đầu..Xoay người nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế..Diệp Tâm bây giờ mắt không phải lúc nào cũng trao tráo nhìn anh, như lúc này cô cúi mặt ngón tay nghịch khoáy những viên đá trong ly..Tự nhiên Trình Khang có chút buồn bực bước đến kéo ghế ngồi đối diện cô..
- Tâm Tâm.
Diệp Tâm chép chép môi ngẩng mặt nhìn anh...như muốn hỏi sao á..
Lại nghe anh hỏi..
- Uống có ngon không?
Diệp Tâm gật đầu chậm một chút lại nói..
- Ngon
Sợ anh không tin còn hút một hơi, đôi môi hồng nhuận ẩm ướt...Khuôn mặt ngây thơ chẳng biết sự đời..
Hai mắt Trình Khang tối sầm..ôm lấy mặt cô kề sát..
- Cho anh thử...
Thử sao..Đưa ly nước cam cho anh à..Diệp Tâm ngây thơ nghĩ ngợi lung tung..
Thì môi mình đã bị Trình Khang ngậm lấy, hai mắt Diệp Tâm mở lớn..Thắc mắc nghĩ sao lại uống nước cam trong miệng Diệp Tâm nha..
Làn môi mềm mại thơm ngát, pha lẫn mùi vị ngọt ngọt chua chua lành lạnh..Khiến Trình Khang say mẹ mút mát không dứt ra được...
Diệp Tâm cảm giác hừng hực khó chịu, có cái gì đó mềm mềm ướt ướt đang chui vào miệng mình...Diệp Tâm khó chịu lúc lắc cái đầu..
- Ừm..
Diệp Tâm ừm nhẹ lại uốn khép miệng lại, nhưng không được..Mà sao Trình Khang uống nước cam lâu quá vậy..Diệp Tâm nóng quá...
Chẳng biết qua bao lâu Trình Khang mới luyến tiếc buôn miệng nhỏ của cô ra..Làn môi mỏng vẫn chưa chịu rời cạ tới cạ lui khàn giọng..
- Ừ.Rất ngon..
Ngọt ngọt, mềm mềm, thơm thơm như kẹo vậy đấy chỉ muốn hôn mãi thôi..
Diệp Tâm thở phì phò muốn chu môi phản bác lại tiếp tục bị anh hôn.Lần này Trình Khangg ôm lấy cô đặt trên đùi, bàn tay đè lấy ót cô hôn say sưa..
Diệp Tâm tội nghiệp yếu đuối bị anh ức hiếp, ngã đầu ra sau đôi môi hồng bị dày vò đè ép..Bàn tay nhỏ níu lấy áo anh..
Diệp Tâm muốn nói, muốn nói với anh Diệp Tâm nóng quá cảm giác thật lạ vừa nóng lại thoải mái nha...
Sau phần thử nước cam là đến ăn cơm..Vì nụ hôn nóng bỏng trước đó..Diệp Tâm cứ mơ mơ hồ hồ dán mắt nhìn cào miệng của Trình Khang..Làm anh bật cười không thôi..
Vỗ lấy đầu nhỏ dụ cô ăn cơm.Suy nghĩ trong đầu đồ ngốc này em cứ như vậy anh làm sao kiềm lòng đặng đây hả..
Trời vào chiều thời tiết bắt đầu lạnh.
Trình Khang ngồi trên thành bồn, trong thời gian xả nước anh buộc tóc lại cho Diệp Tâm..Nghiêng mặt hỏi cô..
- Tâm Tâm.Em tắm một mình được không?
Diệp Tâm gật đầu lại thấy Trình Khang cau mày không đồng ý,nhớ đến lời anh dạy nên hé miệng nói.
- Tâm...tắm được..
Tuy anh đã hỏi qua thím Ngô bà nói Diệp Tâm có thể tắm cho mình nhưng hơi lâu, phải canh chừng cô.
Trình Khang xoay người cô lại..Bàn tay thành thục cởi chiếc khóa kéo sau váy..
- Ngoan.Giơ tay anh cởi ra nào..
Diệp Tâm ngoan ngoãn giơ tay cho anh cởi đồ giúp cô..
Trên người Diệp Tâm chỉ mặc có bộ đồ lót, làn da trắng mịn, tuy khung xương mãnh mai nhưng mọi nơi đều hài hòa..
Trình Khang thoắt tay cởi quần áo lót cho cô.Anh phải cảm thán đồ ngốc này có vóc dáng rất đẹp, cân đối mềm mại thật chỉ muốn nuốt cô vào bụng..
Đứng dậy bế lấy Diệp Tâm đặt trong hồ nước ấm..xoa mặt cô căn dặn..
- Em phải tắm nhanh.Anh đợi em ở bên ngoài..
Nói rồi không đợi Diệp Tâm trả lời liền xoay người đi ra..Anh sợ đứng một chút nữa anh lại hóa thành thú mất..
Cô nhóc này thật có lực sát thương khủng khiếp..Sống với Trần Kiều Hân ba năm, về tạp niệm mấy chuyện này với anh không là vấn đề..Không có cũng không sao.
Thế mà giờ đây anh bị cô ngốc không hiểu sự đời quay cho đến chóng mắt.Mọi giác quan điều là mùi hương của cô.Trong đầu điều là hình ảnh vóc dáng mềm mại của cô ngốc.
Trình Khang ảo não thảy mình lên giường vùi mặt vào gối suy nghĩ..Lại thấy anh thật vớ vẫn..Chỉ vài ngày nữa cô đã là vợ anh.
Vậy mà còn suy nghĩ đắn đo gì thế..
Ừm..là lời khích lệ..Ngốc à cứ để anh dạy em mọi thứ nhé...
/49
|