Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế

Chương 33: Chán ghét

/183


Nói tới đứa con của Cảnh Trường Bách thì phải nhắc đến chuyện ly kỳ mà anh ta đã trải qua.



Cảnh Trường Bách tìm được công việc mới, rồi bị bạn bè kéo đi uống rượu ở quán bar, sau khi uống say liền không biết xảy ra chuyện gì, thế mà sau khi tỉnh dậy lại nhìn thấy cảnh giường chiếu bừa bộn, sắc mặt của anh liền khó coi đi.



Chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng anh, cũng không dám nói cho Thanh Nhược nghe, cứ thế mơ hồ trôi qua một năm, khi anh điều chỉnh lại tốt tâm trạng muốn chuẩn bị theo đuổi Nhan Thanh Nhược lần thứ hai thì đột nhiên một đứa bé gái được đưa tới đây làm quấy rối cuộc sống và kế hoạch của anh ta.



Bé gái vẫn còn quấn tả lót, có mái tóc vàng, bên người có một con dao mổ mà anh ta bị mất, và một lá thư chứng minh thân phận của bé.



Cứ như vậy, Cảnh Trường Bách dưới tình huống chưa chuẩn bị gì hết đã trở thành ông bố của một đứa con.



Tuy rằng Nhan Thanh Nhược rất vui vẻ, nhưng anh ta làm sao có mặt mũi để theo đuổi cô được nữa? May mắn là anh ấy từng nói mình chỉ là bạn tốt của cô...



Trước mặt ba ba, bé con Cảnh Vận luôn tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhưng hôm nay có dì nhỏ ở bên cạnh bé cho nên trong lòng Cảnh Vận rất vui mừng, chỉ lo nói chuyện với dì nhỏ mà không có đàng hoàng ăn cơm.






Hạt cơm trong chén lại rơi vãi ra bàn, thậm chí có một ít còn rơi vào người Nhan Thanh Nhược, Thanh Nhược không thèm để ý, nhẹ nhàng hất nó ra, nhưng Cảnh Trường Bách lại tối sầm mặt, một tay đặt cái chén xuống bàn.



Âm thanh nặng nề thu hút sự chú ý của hai người, Cảnh Vân mở to hai mắt nhìn sang, bắt gặp đôi mắt đen nhánh của cha.



Từ nhỏ cho tới bây giờ, ba ba chưa bao giờ cười với bé, đôi mắt đen nhánh lúc nào cũng như ấp ủ xoáy nước, không hề giống với ánh mắt vui vẻ của dì nhỏ.



Cảnh Trường Bách thấp giọng răn dạy, "Tại sao không đàng hoàng ăn cơm hả?"



Người Cảnh Vận run lên một chút, nước mắt rơi xuống từng viên lớn.



Cảnh Vận là một cô bé con lai rất xinh đẹp, khi ba tuổi cô bé đã trông giống như một thiên thần, có thể tưởng tượng ra khi lớn lên bé sẽ quyến rũ tới cỡ nào rồi.



Thanh Nhược vội vàng buông đũa xuống, ôm lấy bé con, "Em muốn nói chuyện với bé, anh có cần phải nghiêm khắc với con bé vậy không?"



Vòng tay của dì nhỏ như bến cảng ấm áp, sống ở nhà với ba, một câu bé cũng không dám nói, "Ô ô ô, ba ba, sao ba lại chán ghét con quá...con... con muốn sống cùng dì... con không muốn..."



Tiếng khóc của bé con nghe ra rất tủi thân, tay còn nắm chặt lấy quần áo của dì nhỏ.



Thanh Nhược ôm bé con vào ngực, và cảm nhận được bé con đang run rẩy.



Bé có bao nhiêu buồn bã và sợ hãi tới mức không muốn sống chung với ba ba mình nữa chứ.



Trong mắt Thanh Nhược cũng giàn giụa theo, cô khẽ thấp giọng lẩm bẩm, "Không khóc không khóc nữa, hôm nay con ngủ với dì nhỏ nha..."



Từ lúc mất trí nhớ, cảm xúc của Thanh Nhược dễ bị lây nhiễm bởi cảm xúc của những người xung quanh, khi cười thì cười, khi buồn thì khóc cùng những người xung quanh.






Trong bốn năm đó, ngoài việc học kiến thức về ngành thiết kế thời trang, còn về các phương diện khác, cô vẫn giống như một đứa trẻ thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi nào.



"Sao anh nhẫn tâm quá vậy, con bé chỉ là trẻ con thôi mà." Thanh Nhược bế Cảnh Vận đang khóc nức nở đứng dậy rời đi.



Cảnh Trường Bách ngồi tại chỗ, với khuôn mặt khó coi và bất động.



Bởi vì con bé là một sự sỉ nhục với anh, nó không phải là sản phẩm tự nguyện của anh, nó là bằng chứng cho thấy anh đã phản bội em.



Tiếng khóc của bé con và hình ảnh hai mắt đẫm lệ của Nhan Thanh Nhược cứ quay cuồng trong đầu anh ta, Cảnh Trường Bách cúi đầu và che lại đôi mắt, "Cảnh Trường Bách, mày thật đúng là..."



Phải mất một lúc lâu cô bé con mới ngừng khóc thút thít, tựa đã đem nỗi sợ hãi và bất bình lâu nay khóc ra hết luôn.



Thanh Nhược nằm ở trên giường vỗ nhẹ vào lưng bé, "Con không khóc nữa là tốt nè? Bé Cảnh Vận muốn cái gì thì nói cho dì nhỏ nghe, dì sẽ đáp ứng yêu cầu của con nha."



"Con muốn, nấc ~~~" bé con khóc đến bị nấc cục, "Con muốn ở cùng dì nhỏ."



Ba ba thật là đáng sợ, ở cùng ba ba thật khủng khiếp.



Thanh Nhược trầm mặc một chút, nhìn trần nhà màu trắng trên đầu, "Vận nhi có muốn nghe dì nhỏ kể chuyện cổ tích không, con muốn nghe gì nào?"



Sự chú ý của đứa trẻ rất dễ bị chuyển hướng, Cảnh Vận lau lau hai mắt ướt đẫm của mình, nghiêm túc nói, "Con muốn nghe chuyện nàng tiên cá."



"Vận nhi đã nghe nhiều lần rồi, con thực sự rất thích nàng tiên cá ư?"



"Dạ, công chúa nhỏ quá đáng thương, đáng thương giống như Vận nhi.".



Thanh Nhược bật cười, ôm sát cô bé vào người mình.



"Nàng tiên cá" đẹp ở sự nuối tiếc, bởi vì không có kết quả viên mãn, mới khiến người ta nhớ kỹ như thế.



- --


/183

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status