Dạ Đình Sâm nhắm mắt lại, hạ lệnh, "Ném."
Y không nói chôn bởi vì Nhan Chỉ Yên chỉ xứng đáng bị phơi thây nơi hoang dã thôi, để xương cốt bị tiêu hủy sạch.
Trong lòng đám bảo tiêu lạnh lại, nhưng không dám nói câu nào, liền nâng thi thể ném vào vùng hoang vu của ngoại ô.
Hai gã bảo tiêu không đành lòng, nên quấn cho Nhan Chỉ Yên một lớp chiếu.
Vì cô dùng quần áo để thắt cổ nên quần áo trên người đều bị xé thành từng mảnh.
Cái xác chỉ được quấn một chiếc, theo triền núi lăn đi, bảo tiêu đứng nhìn một lát rồi chậm rãi rời đi.
Xác chết lăn không ngừng cho tới khi bị một tảng đá lớn cản lại, sau một lúc ngừng lăn, những ngón tay trong chiếc chiếu bỗng nhiên giật nhẹ.
----
Bốn năm sau, Lyon, công ty thiết kế thời gian Mỹ Kỳ Nhi.
Loading...
"Lvy, cô phải biết rằng, chỉ có lọt vào top 3, cô mới có đủ tư cách đi thi đấu tại Trung Quốc."
"Tôi biết, tôi sẽ không bỏ cuộc."
"Tốt tốt, cho cô một cơ hội đó, đi rút thăm đề thi đi."
"Cảm ơn chị, Adela!"
Thanh Nhược hưng phấn chạy ra khỏi văn phòng tổng giám, người bên ngoài thấy cô liền lập tức vây quanh.
"Này, Ngải Duy, Adela đã đáp ứng với cô chưa?"
"Không thể nào, cô ấy mới đến đây có hai năm!"
"Nhưng Ngải Duy rất có thiên phú nha", Thụy Khắc chớp chớp mắt nhìn Thanh Nhược, "Cô ấy không chỉ xinh đẹp, còn rất thông minh!"
"Nhưng trước đây cô ấy chưa tham gia cuộc thi nào, thật không công bằng!" Bella hét to.
"Chuyện đó có liên quan gì? Đừng quên, Ngải Duy đã từng giúp nhóm của Ngải Bỉ và đưa họ vào top 10."
"Đúng vậy, Ngải Duy có năng lực, không thể để cô ấy bị chôn vùi."
"Các người câm miệng! Tôi muốn đi tìm mom!" Bella đẩy mọi người ra, rồi chạy về hướng văn phòng tổng giám.
"Adela mới không thèm nghe cô ta đâu" Thụy Khắc tiến lên muốn nắm tay Thanh Nhược, "Đi, chúng ta đi rút đề thi."
"Ừ, cảm ơn nha." Thanh Nhược mỉm cười tủm tỉm, né tránh bàn tay to lớn của Thụy Khắc.
Cuộc thi thiết kế thời trang thế giới, có vòng cuối cùng được tổ chức tại Trung Quốc.
Thanh Nhược rất thích thiết kế trang phục, cho nên cô sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Lần này trận chung kết vào top 3 lấy chủ đề là truyện cổ tích, Thanh Nhược bốc được đề nàng tiên cá, hai ngày sau sẽ bắt đầu thi đấu.
Sau một ngày mệt mỏi, Thanh Nhược trở về đến trước cửa nhà, đưa tay vỗ vỗ gương mặt, nở nụ cười trên mặt rồi mới bước vào nhà.
Bé Cảnh Vận 3 tuổi liền chạy và giang hai tay về phía cô.
"Ai nha, Cảnh Vận à!" Thanh Nhược bế bé lên, lắc qua lắc lại hai cái rồi hôn lên má bé, "Con ở nhà có cô đơn không?"
"Cô đơn quá, sao mẹ không ở cùng con a~~~" bé Cảnh Vận để lộ ra một chiếc răng cửa lớn, khiến cô không khỏi cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy nó.
Thanh Nhược nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé, "Không được gọi bậy, gọi là dì nhỏ nghe hông."
"Nhưng con muốn người là mẹ của Vận nhi cơ." Cô bé nhỏ ôm chặt lấy cổ cô, vùi đầu cọ lấy cọ để.
"Về rồi sao?" Cảnh Trường Bách đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra.
"Hôm nay anh không đi làm à?" Thanh Nhược ôm bé con ngồi xuống bàn, rồi để bé ngồi bên cái ghế bên cạnh.
"À, hôm nay được nghỉ sớm, em nghỉ ngơi một chút, đợi xíu có cơm."
Cảnh Trường Bách thấy con gái không ngoan, hai tay cứ muốn bò lên người Thanh Nhược, anh trầm mặt quát nhẹ, "Cảnh Vận."
Con bé biết, Cảnh Trường Bách mà trầm mặt là rất đáng sợ, chưa kể ba luôn dùng nó với bé, nên lần nào thấy ba ba như thế là bé liền sợ.
Bé con liền buông dì nhỏ mà mình thích ra, ngoan ngoãn ngồi thẳng.
Thanh Nhược kéo ghế của bé qua bên người, "Anh không nên răn dạy con bé như thế chứ, sẽ lưu lại bóng ma cho nó đấy, hơn nữa bé con có làm gì sai đâu."
Từ trước tới nay, Cảnh Trường Bách chưa bao giờ nghiêm túc mà giáo dục con cái cả, luôn khiển trách khi thấy con bé không được tốt, còn Thanh Nhược lại rất cưng chiều con bé cho nên bé liền vô cùng thích cô, thậm chí muốn cô làm mẹ mình.
Bé con rất mẫn cảm, biết ai tốt ai xấu, bé biết ba ba không thích bé, ban đêm nhất định sẽ nằm trong chăn khóc trộm.
Cảnh Trường Bách thấy Thanh Nhược nhéo má bé con, ánh mắt anh cũng khẽ biến, cầm lấy cái sạn (xẻng) quay vào trong bếp.
Trong lòng Nhan Thanh Nhược đã từng không có chỗ đứng cho anh, bây giờ trong lòng cô lại rộng rãi như đồng cỏ trên thảo nguyên nhưng anh lại bị một đứa con trói buộc ở giữa, không thể làm gì được nữa.
/183
|