Editor: shinoki
Thế nhưng, nếu trong lòng cô có một chút để ý thì hãy nói rõ ràng với hắn a!. Y tiên sinh nói, Hai người có một chút vướng mắc, sẽ giống như quả bóng càng lăn càng xa.
Tôi không trách hắn, tại sao không nên nhắc tới?
Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
Không thể để chuyện này yên lặng không một tiếng động trôi qua sao?
Cô bị đâm chưa? Người đàn ông ngồi đối diện với cô, duỗi tay mình ra, ngón tay thon dài sạch sẽ, Một cây gai ghim vào trong người cô, nó sẽ không đau đến muốn mạng của cô, nhưng thời khắc nó tồn tại trong cuộc sống yên tĩnh của cô vô tình hay cố ý đâm cô một cái, thống khổ.
Hắn nói chuyện rất thong thả, rõ ràng, tựa như đang giảng giải cho cô.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn hắn, tách cà phê trên bàn bốc lên hơi nóng.
Tiên sinh, ngài đang khuyên tôi sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ lấy hắn hỏi, hắn hình như đặc biệt đem chuyện này nói ra, để cô đi giải quyết.
Nghe vậy, hắn bình tĩnh nói, Tôi chỉ là từng bị đâm.
...
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, Y tiên sinh cũng có chuyện cũ của hắn a!.
Cô không có hỏi nhiều, suy nghĩ, sau đó gật đầu, Tôi hiểu ý của ngài, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào.
Cô hiều là tốt nhất. người đàn ông gật đầu.
Hai người lại tùy ý nói chuyện một chút, Thời Tiểu Niệm đứng dậy cáo biệt, nhìn về phía thân hình người đàn ông cao lớn nói, Tiên sinh, nếu ngài rảnh thì tới tham dự hôn lễ của tôi và Cung Âu a!, thiệp mời tôi sẽ gửi sau.
Người đàn ông đứng ở bên người của cô, giọng nói đạm nhiên, Xin lỗi, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây, sợ rằng không có cách nào tham dự hôn lễ của hai người, nhưng quà mừng tôi nhất định sẽ gửi.
Không cần không cần.
Thời Tiểu Niệm vội hỏi, hắn không có thời gian tham gia, cô sao có thể nhận quà.
Sau khi cáo biệt Y tiên sinh, Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi phòng tranh, ánh mặt trời phía ngoài ấm áp, chiếu vào trên mặt cô rất thoải mái.
Cô thấp mắt, mở bàn tay của mình ra.
Ghim vào trong người, không rút ra sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Nhưng cô không đành lòng nhổ thì nên làm thế nào?
Hồi hồn!
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, giọng nói Thời Tiểu Niệm không thể quen thuộc hơn được.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngẩng mặt lên, chỉ thấy bên đường có mấy chiếc xe, Cung Âu mặc áo khoác dài màu xám tro, dựa vào xe, mặt không thay đổi nhìn cô, ánh mắt sâu kín, môi mỏng mím lại, ánh mặt trời ấm áp rơi vào trên người hắn, mặt hắn vô cùng anh tuấn.
Cung Âu? Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên hướng hắn đi tới, Sao anh lại tới đây?
Sao anh không thể tới, em không muốn anh thấy em và người đàn ông khác hẹn hò đúng không?
Cung Âu lạnh giọng nói, con ngươi đen mang theo nồng nặc đố kị.
Cung Âu ghen bậy bạ quay về rồi. Thời Tiểu Niệm dựng thẳng một ngón tay lên chỉ hướng hắn, cười cố ý nói, Em chính là đi gặp người đàn ông khác, anh có thể làm gì?
Cung Âu tối sầm mặt lại.
Cắn chết em!
Cung Âu dùng môi mỏng cắn đầu ngón tay của cô, Thời Tiểu Niệm nhất thời toàn thân tê rần, suýt chút nữa nhảy dựng lên, mặt đỏ kỳ cục.
Một giây kế tiếp, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu áp lên xe, Cung Âu cúi đầu liền hôn môi cô, hơi nghiêm phạt mà cắn, hôn lấy, quấn quít nhau.
Một cái hôn cuồng nhiệt không gì sánh được.
Charles cùng Phong Đức đều đứng bên cạnh, thấy thế không hẹn mà cùng chuyển hướng, làm bộ ngắm phong cảnh trên đường.
Thời Tiểu Niệm bị hôn hô hấp đều ngừng, hai mắt mê ly mà nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, Cung Âu thấp mắt trừng cô, tiếng nói tối tăm, Thu lại lời của em đi!
Hô hấp của hắn nặng thêm.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm liền biết Cung Âu là thật tức giận, cô đưa mắt nhìn con ngươi đen nhánh của hắn, nghiêm túc hỏi, Cung Âu, anh thật cảm thấy em sẽ phản bội anh sao?
Sao có thể?
Cô chỉ yêu một mình hắn, hắn đến bây giờ còn chưa tin cô?
Vậy em ra ngoài tại sao không nói cho anh một tiếng? Cung Âu hoài nghi hỏi, áp cô lên xe, tự tay nhéo nhéo cằm của cô, tiếng nói trầm thấp mà từ tính, Anh trở về tìm em, kết quả em không ở nhà!
Nói đến đây, lời này nghe có vài phần ủy khuất.
Em nghĩ anh sẽ bận đến rất khuya.
Thời Tiểu Niệm nói, bằng cừu hận của Cung Âu đối với Mona, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh bận rộn đi nữa em cũng phải giao lịch trình của em cho anh! Em còn không gọi điện cho anh! Cung Âu nói, muốn chiếm ngón tay của người khác làm của riêng.
Nhưng trước anh cũng không cho em quấy rầy anh a.
Thời Tiểu Niệm vô tội nói, cô trong khoảng thời gian ngắn còn chưa đi ra khỏi hình mẫu Cung Âu thờ ơ kia.
Nghe được lời này, Cung Âu nhíu mày lại, cúi đầu cắn môi cô, hung tợn nói, Không cho phép nhắc lại trước!
Là sỉ nhục hắn!
Hắn vẫn cho rằng Mona tiến hành tẩy não hắn ở mức độ nhất định, cho là mình khống chế được tốt, kết quả thì ra ngay cả toàn bộ quá trình chữa bệnh là một âm mưu tẩy não lớn.
Không đề cập tới không đề cập tới. Thời Tiểu Niệm thuận theo nói, ánh mắt lướt qua Cung Âu nhìn về phía phòng triển lãm tranh, cô lập tức nói, <Đọc nhanh nhất tại Truyện F.U.L.L chấm VN> Đi, em dẫn anh đi gặp Y tiên sinh, hôm nay em vốn muốn dẫn anh đi cùng.
Kết quả hắn phải bận chuyện của Mona, cô cũng không có nhắc lại.
Tại sao anh phải gặp hắn?
Cung Âu âm trầm nsoi, bị cô mang vào trong.
Anh mới vừa còn biến người ta thành tình địch giả tưởng. Thời Tiểu Niệm cười nói, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cô có chút kỳ quái nhìn về phía Cung Âu, Kỳ quái, lấy tính cách của anh, biết em ở chỗ này, còn ở riêng với đàn ông, anh đã sớm vọt vào, sao còn chờ ở bên ngoài?
Cung Âu khó chịu liếc cô, Anh vừa xong!
Được rồi. Thời Tiểu Niệm nhìn hắn trầm mặt, Cười một cái, Cung Âu, cười một cái, đừng căng mặt.
Cười không nổi. Cung Âu hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt sang một bên.
Sau này em sẽ nói lịch trình của em cho anh.
Tại sao lịch trình của em không đồng bộ với anh?
Dạ dạ dạ, Cung đại tổng tài nói cái gì thì là cái đó, vậy đồng bộ a!.
Cái này còn tạm được!
Cung Âu lúc này mới hài lòng nhìn cô, ánh mắt kia như bân ân.
...
Keo kiệt.
Thích ăn dấm chua.
Có thể thấy được trước hắn giả bộ thành thục ổn trọng nhẫn nhịn như vậy có bao nhiêu khổ cực, có bao nhiêu dày vò, nhịn đến lục phủ ngũ tạng xoắn lại a!?
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên buồn cười hay là đau lòng.
Cô quấn lấy khuỷu tay Cung Âu đi vào, trong nháy mắt cửa mở ra, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, con ngươi đen lợi hại mà nhìn bốn phía.
Phòng triển lãm tranh sâu thẳm mà an tĩnh.
Tiên sinh? Tiên sinh?
Thời Tiểu Niệm giương giọng hô, cũng không có người đáp lại cô.
Thời Tiểu Niệm buông cánh tay Cung Âu ra đi vào, dừng lại trước một cái bàn, chỉ thấy cà phê trên bàn còn chưa mang đi, Thời Tiểu Niệm nghi ngờ đi vào.
Bên trong là một cái phòng bếp nhỏ, trên bàn còn để bánh ngọt, cửa mở ra.
Thời Tiểu Niệm đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài hoàn toàn trống trải, cô có chút nghi ngờ mấp máy môi, cài cửa lại đi trở về.
Cung Âu đứng trong phòng triển lãm tranh nhìn tranh trên tường, thần sắc trên mặt giữ kín như bưng.
Hình như Y tiên sinh đã đi rồi. Thời Tiểu Niệm nhìn thoáng qua tách cà phê trên bàn, Thật là kỳ lạ, cửa cũng không đóng tốt, cà phê cũng không thu, vốn còn muốn cho các anh gặp mặt.
Hình như đi rất gấp.
Tại sao anh nhất định phải gặp hắn?
Cung Âu lạnh lùng thốt.
Hắn giúp em rất nhiều, em cảm giác được, hắn là một người rất tốt, cho nên mới muốn cho các anh gặp mặt. Thời Tiểu Niệm nói, sau đó thu dọn cà phê trên bàn.
Buông! con ngươi đen của Cung Âu nghễ hướng cô, Em còn muốn làm việc giúp hắn?
Tiện làm thôi.
Buông!
...
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đặt lại tách cà phê xuống bàn, dựng thẳng hai tay lên, giống phạm nhân đầu hàng, Buông xuống.
Đi.
Cung Âu nói, tiến lên kéo tay cô liền đi ra ngoài.
Hai người rời khỏi phòng triển lãm tranh, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn một cái, Y tiên sinh nói rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này, không biết có còn cơ hội gặp mặt không.
...
Trở lại Cung gia, Thời Tiểu Niệm mới biết được Cung Âu không có bắt được Mona, Mona vẫn chạy.
Cô không biết Cung Âu dùng chiêu gì đối phó Mona, cô chỉ biết là, Cung Âu nhất định sẽ không chịu để yên.
Buổi tối, Thời Tiểu Niệm thư thái tắm rửa, cẩn thận không đụng tới tay bị thương, mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra ngoài.
Cung Âu, tiếp theo anh định làm gì?
Thời Tiểu Niệm thắt đai lưng bên hông hỏi.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Một giây kế tiếp, cô đã bị người trực tiếp đẩy ngã xuống giường, Cung Âu lấn người lên, cởi áo khoác ngoài trên người muốn hôn môi cô, hôn xuống, hôn loạn Thời Tiểu Niệm một hồi.
Ngô.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu đột nhiên nhiệt tình, ngã vào dưới người hắn theo bản năng đưa tay đẩy lồng ngực của hắn, Cung Âu, đừng.
Đừng cái gì? Cung Âu thấp mắt trừng cô, bất mãn cô chống cự, Anh đã bốn năm không có đụng vào em, em còn tránh đi đâu?
Thời Tiểu Niệm quẫn, nuốt nước bọt xuống, Mới không phải, rõ ràng anh trở lại một cái liền...
Tiếp theo Thời Tiểu Niệm nói không nên lời.
Rõ ràng trở lại một cái liền cuốn ga trải giường rồi, hắn không biết xấu hổ nói không có chạm qua cô.
Lần kia nhưng là anh khắc chế. Cung Âu thật sâu đưa mắt nhìn cô, mở môi mỏng khẽ cắn miệng cô, hô hấp đổi trầm, Nếu không phải anh khắc chế en nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho em như vậy?
Giọng nói của hắn mất tiếng gợi cảm.
Nhưng...
Em còn muốn cự tuyệt anh? Cung Âu trực câu câu nhìn chòng chọc cô, Hiện tại anh còn chưa bắt được Mona, anh một bụng lửa không có chỗ tiết!
Lửa giận cũng có thể dùng phương thức này tiết? Thời Tiểu Niệm choáng váng.
Anh nói có thể là có thể!
...
Thời Tiểu Niệm thật là muốn lườm hắn, cô tự tay đẩy hắn ra muốn ngồi dậy lại bị Cung Âu đẩy trở về, chân mày Cung Âu hầu như vặn thành kết, Còn muốn cự tuyệt anh? Ai nói sau này muốn ngoan ngoãn nghe lời?
Cô và Y tiên sinh kia gặp nhau hai lần liền bỏ qua hắn?
Anh không có muốn cự tuyệt, vậy anh cũng phải để tóc em khô đã!. Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường bất đắc dĩ nói, Đầu em làm ướt chăn.
...
Cung Âu lúc này mới phát hiện chăn dưới người cô ướt, ánh mắt của hắn rơi vào trên tay cô, tay cô còn băng vải xô, hắn tự tay cầm, vặn lông mi nói, Anh nên đi vào tắm cho em.
Thế nhưng, nếu trong lòng cô có một chút để ý thì hãy nói rõ ràng với hắn a!. Y tiên sinh nói, Hai người có một chút vướng mắc, sẽ giống như quả bóng càng lăn càng xa.
Tôi không trách hắn, tại sao không nên nhắc tới?
Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
Không thể để chuyện này yên lặng không một tiếng động trôi qua sao?
Cô bị đâm chưa? Người đàn ông ngồi đối diện với cô, duỗi tay mình ra, ngón tay thon dài sạch sẽ, Một cây gai ghim vào trong người cô, nó sẽ không đau đến muốn mạng của cô, nhưng thời khắc nó tồn tại trong cuộc sống yên tĩnh của cô vô tình hay cố ý đâm cô một cái, thống khổ.
Hắn nói chuyện rất thong thả, rõ ràng, tựa như đang giảng giải cho cô.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn hắn, tách cà phê trên bàn bốc lên hơi nóng.
Tiên sinh, ngài đang khuyên tôi sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ lấy hắn hỏi, hắn hình như đặc biệt đem chuyện này nói ra, để cô đi giải quyết.
Nghe vậy, hắn bình tĩnh nói, Tôi chỉ là từng bị đâm.
...
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, Y tiên sinh cũng có chuyện cũ của hắn a!.
Cô không có hỏi nhiều, suy nghĩ, sau đó gật đầu, Tôi hiểu ý của ngài, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào.
Cô hiều là tốt nhất. người đàn ông gật đầu.
Hai người lại tùy ý nói chuyện một chút, Thời Tiểu Niệm đứng dậy cáo biệt, nhìn về phía thân hình người đàn ông cao lớn nói, Tiên sinh, nếu ngài rảnh thì tới tham dự hôn lễ của tôi và Cung Âu a!, thiệp mời tôi sẽ gửi sau.
Người đàn ông đứng ở bên người của cô, giọng nói đạm nhiên, Xin lỗi, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây, sợ rằng không có cách nào tham dự hôn lễ của hai người, nhưng quà mừng tôi nhất định sẽ gửi.
Không cần không cần.
Thời Tiểu Niệm vội hỏi, hắn không có thời gian tham gia, cô sao có thể nhận quà.
Sau khi cáo biệt Y tiên sinh, Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi phòng tranh, ánh mặt trời phía ngoài ấm áp, chiếu vào trên mặt cô rất thoải mái.
Cô thấp mắt, mở bàn tay của mình ra.
Ghim vào trong người, không rút ra sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Nhưng cô không đành lòng nhổ thì nên làm thế nào?
Hồi hồn!
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, giọng nói Thời Tiểu Niệm không thể quen thuộc hơn được.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngẩng mặt lên, chỉ thấy bên đường có mấy chiếc xe, Cung Âu mặc áo khoác dài màu xám tro, dựa vào xe, mặt không thay đổi nhìn cô, ánh mắt sâu kín, môi mỏng mím lại, ánh mặt trời ấm áp rơi vào trên người hắn, mặt hắn vô cùng anh tuấn.
Cung Âu? Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên hướng hắn đi tới, Sao anh lại tới đây?
Sao anh không thể tới, em không muốn anh thấy em và người đàn ông khác hẹn hò đúng không?
Cung Âu lạnh giọng nói, con ngươi đen mang theo nồng nặc đố kị.
Cung Âu ghen bậy bạ quay về rồi. Thời Tiểu Niệm dựng thẳng một ngón tay lên chỉ hướng hắn, cười cố ý nói, Em chính là đi gặp người đàn ông khác, anh có thể làm gì?
Cung Âu tối sầm mặt lại.
Cắn chết em!
Cung Âu dùng môi mỏng cắn đầu ngón tay của cô, Thời Tiểu Niệm nhất thời toàn thân tê rần, suýt chút nữa nhảy dựng lên, mặt đỏ kỳ cục.
Một giây kế tiếp, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu áp lên xe, Cung Âu cúi đầu liền hôn môi cô, hơi nghiêm phạt mà cắn, hôn lấy, quấn quít nhau.
Một cái hôn cuồng nhiệt không gì sánh được.
Charles cùng Phong Đức đều đứng bên cạnh, thấy thế không hẹn mà cùng chuyển hướng, làm bộ ngắm phong cảnh trên đường.
Thời Tiểu Niệm bị hôn hô hấp đều ngừng, hai mắt mê ly mà nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, Cung Âu thấp mắt trừng cô, tiếng nói tối tăm, Thu lại lời của em đi!
Hô hấp của hắn nặng thêm.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm liền biết Cung Âu là thật tức giận, cô đưa mắt nhìn con ngươi đen nhánh của hắn, nghiêm túc hỏi, Cung Âu, anh thật cảm thấy em sẽ phản bội anh sao?
Sao có thể?
Cô chỉ yêu một mình hắn, hắn đến bây giờ còn chưa tin cô?
Vậy em ra ngoài tại sao không nói cho anh một tiếng? Cung Âu hoài nghi hỏi, áp cô lên xe, tự tay nhéo nhéo cằm của cô, tiếng nói trầm thấp mà từ tính, Anh trở về tìm em, kết quả em không ở nhà!
Nói đến đây, lời này nghe có vài phần ủy khuất.
Em nghĩ anh sẽ bận đến rất khuya.
Thời Tiểu Niệm nói, bằng cừu hận của Cung Âu đối với Mona, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh bận rộn đi nữa em cũng phải giao lịch trình của em cho anh! Em còn không gọi điện cho anh! Cung Âu nói, muốn chiếm ngón tay của người khác làm của riêng.
Nhưng trước anh cũng không cho em quấy rầy anh a.
Thời Tiểu Niệm vô tội nói, cô trong khoảng thời gian ngắn còn chưa đi ra khỏi hình mẫu Cung Âu thờ ơ kia.
Nghe được lời này, Cung Âu nhíu mày lại, cúi đầu cắn môi cô, hung tợn nói, Không cho phép nhắc lại trước!
Là sỉ nhục hắn!
Hắn vẫn cho rằng Mona tiến hành tẩy não hắn ở mức độ nhất định, cho là mình khống chế được tốt, kết quả thì ra ngay cả toàn bộ quá trình chữa bệnh là một âm mưu tẩy não lớn.
Không đề cập tới không đề cập tới. Thời Tiểu Niệm thuận theo nói, ánh mắt lướt qua Cung Âu nhìn về phía phòng triển lãm tranh, cô lập tức nói, <Đọc nhanh nhất tại Truyện F.U.L.L chấm VN> Đi, em dẫn anh đi gặp Y tiên sinh, hôm nay em vốn muốn dẫn anh đi cùng.
Kết quả hắn phải bận chuyện của Mona, cô cũng không có nhắc lại.
Tại sao anh phải gặp hắn?
Cung Âu âm trầm nsoi, bị cô mang vào trong.
Anh mới vừa còn biến người ta thành tình địch giả tưởng. Thời Tiểu Niệm cười nói, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cô có chút kỳ quái nhìn về phía Cung Âu, Kỳ quái, lấy tính cách của anh, biết em ở chỗ này, còn ở riêng với đàn ông, anh đã sớm vọt vào, sao còn chờ ở bên ngoài?
Cung Âu khó chịu liếc cô, Anh vừa xong!
Được rồi. Thời Tiểu Niệm nhìn hắn trầm mặt, Cười một cái, Cung Âu, cười một cái, đừng căng mặt.
Cười không nổi. Cung Âu hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt sang một bên.
Sau này em sẽ nói lịch trình của em cho anh.
Tại sao lịch trình của em không đồng bộ với anh?
Dạ dạ dạ, Cung đại tổng tài nói cái gì thì là cái đó, vậy đồng bộ a!.
Cái này còn tạm được!
Cung Âu lúc này mới hài lòng nhìn cô, ánh mắt kia như bân ân.
...
Keo kiệt.
Thích ăn dấm chua.
Có thể thấy được trước hắn giả bộ thành thục ổn trọng nhẫn nhịn như vậy có bao nhiêu khổ cực, có bao nhiêu dày vò, nhịn đến lục phủ ngũ tạng xoắn lại a!?
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên buồn cười hay là đau lòng.
Cô quấn lấy khuỷu tay Cung Âu đi vào, trong nháy mắt cửa mở ra, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, con ngươi đen lợi hại mà nhìn bốn phía.
Phòng triển lãm tranh sâu thẳm mà an tĩnh.
Tiên sinh? Tiên sinh?
Thời Tiểu Niệm giương giọng hô, cũng không có người đáp lại cô.
Thời Tiểu Niệm buông cánh tay Cung Âu ra đi vào, dừng lại trước một cái bàn, chỉ thấy cà phê trên bàn còn chưa mang đi, Thời Tiểu Niệm nghi ngờ đi vào.
Bên trong là một cái phòng bếp nhỏ, trên bàn còn để bánh ngọt, cửa mở ra.
Thời Tiểu Niệm đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài hoàn toàn trống trải, cô có chút nghi ngờ mấp máy môi, cài cửa lại đi trở về.
Cung Âu đứng trong phòng triển lãm tranh nhìn tranh trên tường, thần sắc trên mặt giữ kín như bưng.
Hình như Y tiên sinh đã đi rồi. Thời Tiểu Niệm nhìn thoáng qua tách cà phê trên bàn, Thật là kỳ lạ, cửa cũng không đóng tốt, cà phê cũng không thu, vốn còn muốn cho các anh gặp mặt.
Hình như đi rất gấp.
Tại sao anh nhất định phải gặp hắn?
Cung Âu lạnh lùng thốt.
Hắn giúp em rất nhiều, em cảm giác được, hắn là một người rất tốt, cho nên mới muốn cho các anh gặp mặt. Thời Tiểu Niệm nói, sau đó thu dọn cà phê trên bàn.
Buông! con ngươi đen của Cung Âu nghễ hướng cô, Em còn muốn làm việc giúp hắn?
Tiện làm thôi.
Buông!
...
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đặt lại tách cà phê xuống bàn, dựng thẳng hai tay lên, giống phạm nhân đầu hàng, Buông xuống.
Đi.
Cung Âu nói, tiến lên kéo tay cô liền đi ra ngoài.
Hai người rời khỏi phòng triển lãm tranh, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn một cái, Y tiên sinh nói rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này, không biết có còn cơ hội gặp mặt không.
...
Trở lại Cung gia, Thời Tiểu Niệm mới biết được Cung Âu không có bắt được Mona, Mona vẫn chạy.
Cô không biết Cung Âu dùng chiêu gì đối phó Mona, cô chỉ biết là, Cung Âu nhất định sẽ không chịu để yên.
Buổi tối, Thời Tiểu Niệm thư thái tắm rửa, cẩn thận không đụng tới tay bị thương, mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra ngoài.
Cung Âu, tiếp theo anh định làm gì?
Thời Tiểu Niệm thắt đai lưng bên hông hỏi.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Một giây kế tiếp, cô đã bị người trực tiếp đẩy ngã xuống giường, Cung Âu lấn người lên, cởi áo khoác ngoài trên người muốn hôn môi cô, hôn xuống, hôn loạn Thời Tiểu Niệm một hồi.
Ngô.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu đột nhiên nhiệt tình, ngã vào dưới người hắn theo bản năng đưa tay đẩy lồng ngực của hắn, Cung Âu, đừng.
Đừng cái gì? Cung Âu thấp mắt trừng cô, bất mãn cô chống cự, Anh đã bốn năm không có đụng vào em, em còn tránh đi đâu?
Thời Tiểu Niệm quẫn, nuốt nước bọt xuống, Mới không phải, rõ ràng anh trở lại một cái liền...
Tiếp theo Thời Tiểu Niệm nói không nên lời.
Rõ ràng trở lại một cái liền cuốn ga trải giường rồi, hắn không biết xấu hổ nói không có chạm qua cô.
Lần kia nhưng là anh khắc chế. Cung Âu thật sâu đưa mắt nhìn cô, mở môi mỏng khẽ cắn miệng cô, hô hấp đổi trầm, Nếu không phải anh khắc chế en nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho em như vậy?
Giọng nói của hắn mất tiếng gợi cảm.
Nhưng...
Em còn muốn cự tuyệt anh? Cung Âu trực câu câu nhìn chòng chọc cô, Hiện tại anh còn chưa bắt được Mona, anh một bụng lửa không có chỗ tiết!
Lửa giận cũng có thể dùng phương thức này tiết? Thời Tiểu Niệm choáng váng.
Anh nói có thể là có thể!
...
Thời Tiểu Niệm thật là muốn lườm hắn, cô tự tay đẩy hắn ra muốn ngồi dậy lại bị Cung Âu đẩy trở về, chân mày Cung Âu hầu như vặn thành kết, Còn muốn cự tuyệt anh? Ai nói sau này muốn ngoan ngoãn nghe lời?
Cô và Y tiên sinh kia gặp nhau hai lần liền bỏ qua hắn?
Anh không có muốn cự tuyệt, vậy anh cũng phải để tóc em khô đã!. Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường bất đắc dĩ nói, Đầu em làm ướt chăn.
...
Cung Âu lúc này mới phát hiện chăn dưới người cô ướt, ánh mắt của hắn rơi vào trên tay cô, tay cô còn băng vải xô, hắn tự tay cầm, vặn lông mi nói, Anh nên đi vào tắm cho em.
/703
|