Editor: shinoki
Đúng, anh đã sớm nhìn ra! con ngươi đen của Cung Âu thẳng tắp nhìn chòng chọc cô, Em không thích chỗ này, em không thích quy củ, em thích tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi đó, ai cũng không cản được em.
Cô trước đây chính là như vậy, ghét nhất người khác ràng buộc cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống đối diện hắn, gật đầu, Đúng, em thích tự do, en có thể nguyện ý vì anh từ bỏ tự do. Em muốn làm vợ anh, em cũng muốn gánh vác trách nhiệm trở thành vợ anh, không phải sao?
Không được!
Cung Âu nhìn chòng chọc cô nói, như đinh đóng cột.
Cung Âu a...
Không được! Anh nói không được là không được! Cung Âu nhìn chòng chọc cô nói, tiếng nói âm trầm, Anh còn biết rõ mùi vị bị trói buộc hơn em, cho nên, có anh ở đây, không ai có thể vây khốn em!
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, môi mím lại không biết nên nói thế nào.
Cô bị Cung Âu ném vào địa ngục, bây giờ lại bị dâng lên mây rồi.
Cung Âu ngồi ở chỗ kia cúi đầu bắt đầu ăn điểm tâm, sau khi uống một ngụm sữa, Cung Âu nhìn chim nhỏ trong lồng tre, lạnh lùng mở miệng, Thả con chim này cho tôi.
Dạ, Nhị thiếu gia.
Nhóm nữ hầu nhao nhao tiến lên, thả con chim lông vũ diễm lệ đi, chim nhỏ có thể tự do, lập tức vỗ lấy cánh bay đi.
...
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn, đây đối với Cung Âu mà nói cũng là một quá trình thả ra a!.
Cô không nhiều lời nữa, chỉ cần thuận lợi cử hành hôn lễ là tốt rồi.
Đang nghĩ, điện thoại của Thời Tiểu Niệm vang lên, cô cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, là Y tiên sinh gửi tin nhắn tới.
[Tịch tiểu thư, hôm nay có rảnh không?]
Y tiên sinh.
Y tiên sinh đột nhiên rời đi không nói một tiếng ở trên du thuyền.
Cung Âu, hôm nay anh cùng... Thời Tiểu Niệm mới vừa mở miệng, chỉ thấy Phong Đức từ bên ngoài đi tới, hướng Cung Âu cúi thấp đầu, Thiếu gia, có hành tung của Mona, tôi đi xem trước có phải thật hay không.
Nghe được tên Mona, Cung Âu ngồi ở chỗ kia, sắc mặt lập tức tối xuống, trong mắt xẹt qua lệ sắc, hắn uống hết ly sữa, quét sạch bữa sáng còn lại, tự tay nhận khăn trong tay người, nói, Tôi tự đi.
Vâng, thiếu gia.
Phong Đức gật đầu.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng nhìn về phía Cung Âu, nhưng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói, Em đi cùng anh a!.
Không cần em đi cùng. Cung Âu tiếng nói trầm thấp, Anh làm việc sẽ khá tanh máu.
Cục diện như vậy căn bản không thích hợp cho cô quan sát ở hiện trường.
...
Mặt của Thời Tiểu Niệm tái nhợt.
Con ngươi đen của Cung Âu nghễ hướng cô, lệ sắc dừng lại, Yên tâm, anh sẽ không huỷ diệt cùng cô ta, cô ta không xứng.
Nghe nói như thế, Thời Tiểu Niệm yên tâm gật đầu.
Em vừa muốn nói gì, bảo anh cùng em làm gì? Cung Âu hỏi.
Hắn hiện tại rốt cục giống như trước, chú ý tới mỗi một câu cô nói, Thời Tiểu Niệm mỉm cười, Không có gì, em chính là muốn đi tìm Mona với anh.
Không cần. Nào, đứng lên.
Cung Âu đưa tay cho cô, con ngươi đen thật sâu nhìn chòng chọc cô.
Hả?
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn tay thon dài của hắn, tay hắn rất đẹp.
Anh cùng em đến phòng cứu thương băng lại vết thương.
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên, Anh không phải muốn đi điều tra tung tích của Mona sao?
Nhìn em băng bó xong rồi anh đi. Cung Âu nói, kéo cô từ chỗ ngồi lên, trực tiếp kéo vào trong ngực, ôm cô đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm dựa vào hắn, trong mắt hiện lên ý cười, xem ra cô quan trọng hơn kẻ thù của hắn.
Như vậy cũng tốt, cô không cần lo cho hắn.
...
Cung Âu vẫn cùng cô trị xong tất cả vết thương, ép cô nằm ở trong phòng ngủ rồi mới rời khỏi.
Nhưng rất nhanh, Thời Tiểu Niệm lại bị người làm nữ cùng Charles gọi đi xã giao với gia tộc Gers Musk cùng La Kỳ, khi đi ra đã là giữa trưa rồi.
Cô xin phép La Kỳ, hẹn Y tiên sinh.
Trên đường cực kỳ yên tĩnh, người đi đường túm năm tụm ba, không khí lạnh lùng, Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, hướng Charles nói, Vậy ngài chờ tôi ở chỗ này a!.
Tịch tiểu thư sẽ không chạy nữa a!?
Charles đối với Thời Tiểu Niệm lại nhiều lần bỏ qua hành vi của bọn họ cực kỳ bất đắc dĩ.
Sẽ không.
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, xoay người hướng một cửa tiệm cuối đường đi tới, diện tích không tính là lớn, nhưng trang bị hoàng ngọc rất khác biệt, thanh tĩnh, khiến người ta nhìn rất thoải mái.
Đây là một phòng triển lãm tranh.
Y tiên sinh thật rất thích tranh, ngay cả hẹn cũng hẹn gặp ở phòng tranh.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa phòng tranh ra, một nữ nhân xinh đẹp đứng ở cửa, hướng cô mỉm cười, là Julie.
Tịch tiểu thư, tiên sinh ở bên trong, cô vào đi.
Vưu Y hướng cô nói.
Được. Thời Tiểu Niệm gật đầu đi vào, phòng triển lãm tranh sâu thẳm, không gian bên trong càng đi càng lớn, nhưng khách chỉ có một, chính là Y tiên sinh đang đứng trước một bức tranh.
Hắn đứng ở nơi đó, hai tay chắp sau người, áo khoác ngoài lộ ra thân hình cao lớn thon dài, tóc ngắn hơi quăn, trên mặt đeo kính râm cùng khẩu trang như thường.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bức tranh kia, là tranh trừu tượng.
Tranh tên là < khóc >。
Cô đứng bình tĩnh ở nơi đó, không có quấy rầy hắn. Thật lâu, Y tiên sinh mới tựa hồ từ trong tranh đi ra, hắn xoay người nhìn về phía Thời Tiểu Niệm có chút áy náy nói, Xin lỗi, tôi xem tranh quá nhập thần.
Tiên sinh thực sự rất thích tranh, không biết lúc nào có thể nhìn thấy tác phẩm của tiên sinh.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Vẽ tranh quan trọng là thiên phú, tôi chỉ học kỹ năng, như vậy tôi không hoàn toàn được gọi là đang vẽ tranh. Y tiên sinh khẽ cười một tiếng, tiếng nói ổn trọng, hướng cô nghiêng tay, Tịch tiểu thư, ngồi bên này.
Được.
Bên trong mở đèn vàng ấm, Thời Tiểu Niệm ngồi xuống trước một cái bàn nhỏ, Julie bưng cà phê lên.
Hôm qua rất xin lỗi, tôi đột nhiên có việc không kịp nói một tiếng với cô liền đi. Y tiên sinh ngồi xuống đối diện cô.
Tiên sinh giúp tôi nhiều như vậy, câu xin lỗi này tôi không dám nhận.
Thời Tiểu Niệm cười nói.
Nghe vậy, Y tiên sinh cũng cười, thấp mắt nhìn tách cà phê truớc mặt, cũng không có động vào, nhàn nhạt hỏi, Tình hình của Cung Âu, Cung tiên sinh không tệ a!, Bằng không cô không có tâm tình ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm với tôi.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nói, Sợ bóng sợ gió một trận, tôi vốn cho là sau khi hắn biết chân tướng không thể nào tiếp thu được, nhưng hắn gắng gượng qua cửa ải này rồi.
Như vậy cũng tốt.
Y tiên sinh gật đầu.
Vẫn muốn cảm ơn ngài giúp tôi nhiều như vậy. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn nói, Tôi không biết nên cảm ơn ngài thế nào.
Vẽ nhiều tranh cho tôi. Y tiên sinh nói, Cô sắp trở thành vợ Cung tiên sinh, nếu sau này không nhìn thấy cô vẽ, với tôi mà nói là một thất lớn rất tổn.
Ngữ khí của hắn nghiêm túc.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, Tôi vẽ thật được như vậy sao? Kỳ thực tôi am hiểu truyện tranh hơn. còn tranh là tôi tùy tiện vẽ.
Cô vẽ rất có linh khí. Y tiên sinh trầm ổn nói, Tôi nói rồi, vẽ tranh quan trọng là thiên phú. Trên thế giới này, người có thiên phú dù sao cũng hơn người có may mắn, bọn họ có thể dễ dàng thu được nhiều.
Thời Tiểu Niệm an tĩnh nghe, nhàn nhạt mỉm cười.
Keng một tiếng, một người ngoại quốc mắt màu lam từ bên ngoài đi vào, thưởng thức tranh trên tường, tiếng bước chân hơi lớn.
Julie, Julie.
Y tiên sinh gọi tên trợ lý của mình, nhưng Julie bận bịu pha trà chiều ở sau, không có nghe được.
Tiếng bước chân của người nước ngoài kia càng lúc càng lớn, ở trong phòng tranh trống trải có vẻ vô cùng chói tai, Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được giọng của Y tiên sinh dần trở nên không vui.
Một lát sau, Y tiên sinh đứng lên hướng về người ngoại quốc đi tới, dùng tiếng Anh nói, Thật ngại quá, hôm nay tôi đã bao hết cho này, không tiếp khách.
Ah! Xin lỗi!
Người ngoại quốc tao nhã lễ phép nói tiếng xin lỗi, xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Y tiên sinh, miệng hỏi, Tiên sinh, ngài lớn lên ở Luân Đôn à!? Hay là sống ở Luân Đôn một thời gian dài.
Y tiên sinh trầm mặc ngồi xuống trước mặt cô, giây sau nhàn nhạt nói, Bởi vì giọng của tôi?
Thời Tiểu Niệm cười gật đầu, Đúng vậy, trước ngài luôn nói tiếng Trung tôi không cảm giác được.
Hiện tại vừa nghe hắn nói tiếng Anh, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện giọng Luân Đôn của hắn rất nặng, nặng đến người Trung quốc là cô đều vừa nghe liền nhận ra.
Tôi là sống ở Luân Đôn một thời gian dài.
Y tiên sinh nhàn nhạt nói, ngón tay mân miệng tách cà phê, nhìn hơi nóng lượn lờ phía trên, trầm thấp nói, Đừng nói về tôi, nói về cô đi! Hôn lễ của cô là vào lúc nào?
Tám ngày nữa.
Thời Tiểu Niệm hồi đáp, không có bất kỳ giấu giếm, trong mắt mang theo ý cười, đuôi lông mày thêm vào kiều mị một cách tự nhiên...
Cùng Cung tiên sinh ở chung một chỗ, cô rất vui? Người đàn ông ngồi đối diện cô hỏi.
Đương nhiên. Thời Tiểu Niệm không có bất kỳ do dự nào gật đầu, Đã qua nhiều năm, cùng anh ấy xây dựng một gia đình luôn là mơ ước của tôi.
Bây giờ, giấc mơ này sắp thành hiện thực.
Người đàn ông nhìn về phía cô, kính râm phản chiếu mặt của cô, nói, Xem ra cô không chú ý chút nào.
Chú ý cái gì?
Thời Tiểu Niệm phản vấn.
Vị tiểu thư Lancaster kia từng nói, phương pháp cuối cùng để kiểm tra Cung tiên sinh có khỏi bệnh hay không là ép hắn ở cùng bảy mỹ nữ. người đàn ông nói, tiếng nói cực kỳ trầm thấp, Cô thực sự không ngại sao?
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, nụ cười không còn sót lại chút gì.
Người đàn ông thu hết thần sắc của cô vào mắt, nói, Xem ra, cii cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý.
Nếu như nói không để ý chút nào, đó là gạt người. Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn nhẫn trên tay mình nói, Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tình yêu của tôi đối với Cung Âu.
Đó cũng không phải là lỗi của Cung Âu, cô không thể tính toán trên người Cung Âu.
...
Người đàn ông lặng im mà đưa mắt nhìn cô.
Hôm qua trong nháy mắt, tôi đã cho rằng tôi phải mất đi anh ấy vĩnh viễn, may mắn, ông trời không tàn nhẫn như vậy, anh ấy vẫn trở lại bên cạnh tôi. Thời Tiểu Niệm bài trừ một nụ cười, Thế là đủ rồi, cái gì đã qua cứ để nó qua đi, sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của chúng tôi.
Người đàn ông gật đầu, nói, Tịch tiểu thư, cô hiểu được quý trọng người.
Trên thế giới này quá nhiều người không hiểu đạo lý này.
...
Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
Đúng, anh đã sớm nhìn ra! con ngươi đen của Cung Âu thẳng tắp nhìn chòng chọc cô, Em không thích chỗ này, em không thích quy củ, em thích tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi đó, ai cũng không cản được em.
Cô trước đây chính là như vậy, ghét nhất người khác ràng buộc cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống đối diện hắn, gật đầu, Đúng, em thích tự do, en có thể nguyện ý vì anh từ bỏ tự do. Em muốn làm vợ anh, em cũng muốn gánh vác trách nhiệm trở thành vợ anh, không phải sao?
Không được!
Cung Âu nhìn chòng chọc cô nói, như đinh đóng cột.
Cung Âu a...
Không được! Anh nói không được là không được! Cung Âu nhìn chòng chọc cô nói, tiếng nói âm trầm, Anh còn biết rõ mùi vị bị trói buộc hơn em, cho nên, có anh ở đây, không ai có thể vây khốn em!
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, môi mím lại không biết nên nói thế nào.
Cô bị Cung Âu ném vào địa ngục, bây giờ lại bị dâng lên mây rồi.
Cung Âu ngồi ở chỗ kia cúi đầu bắt đầu ăn điểm tâm, sau khi uống một ngụm sữa, Cung Âu nhìn chim nhỏ trong lồng tre, lạnh lùng mở miệng, Thả con chim này cho tôi.
Dạ, Nhị thiếu gia.
Nhóm nữ hầu nhao nhao tiến lên, thả con chim lông vũ diễm lệ đi, chim nhỏ có thể tự do, lập tức vỗ lấy cánh bay đi.
...
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn, đây đối với Cung Âu mà nói cũng là một quá trình thả ra a!.
Cô không nhiều lời nữa, chỉ cần thuận lợi cử hành hôn lễ là tốt rồi.
Đang nghĩ, điện thoại của Thời Tiểu Niệm vang lên, cô cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, là Y tiên sinh gửi tin nhắn tới.
[Tịch tiểu thư, hôm nay có rảnh không?]
Y tiên sinh.
Y tiên sinh đột nhiên rời đi không nói một tiếng ở trên du thuyền.
Cung Âu, hôm nay anh cùng... Thời Tiểu Niệm mới vừa mở miệng, chỉ thấy Phong Đức từ bên ngoài đi tới, hướng Cung Âu cúi thấp đầu, Thiếu gia, có hành tung của Mona, tôi đi xem trước có phải thật hay không.
Nghe được tên Mona, Cung Âu ngồi ở chỗ kia, sắc mặt lập tức tối xuống, trong mắt xẹt qua lệ sắc, hắn uống hết ly sữa, quét sạch bữa sáng còn lại, tự tay nhận khăn trong tay người, nói, Tôi tự đi.
Vâng, thiếu gia.
Phong Đức gật đầu.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút lo lắng nhìn về phía Cung Âu, nhưng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói, Em đi cùng anh a!.
Không cần em đi cùng. Cung Âu tiếng nói trầm thấp, Anh làm việc sẽ khá tanh máu.
Cục diện như vậy căn bản không thích hợp cho cô quan sát ở hiện trường.
...
Mặt của Thời Tiểu Niệm tái nhợt.
Con ngươi đen của Cung Âu nghễ hướng cô, lệ sắc dừng lại, Yên tâm, anh sẽ không huỷ diệt cùng cô ta, cô ta không xứng.
Nghe nói như thế, Thời Tiểu Niệm yên tâm gật đầu.
Em vừa muốn nói gì, bảo anh cùng em làm gì? Cung Âu hỏi.
Hắn hiện tại rốt cục giống như trước, chú ý tới mỗi một câu cô nói, Thời Tiểu Niệm mỉm cười, Không có gì, em chính là muốn đi tìm Mona với anh.
Không cần. Nào, đứng lên.
Cung Âu đưa tay cho cô, con ngươi đen thật sâu nhìn chòng chọc cô.
Hả?
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn tay thon dài của hắn, tay hắn rất đẹp.
Anh cùng em đến phòng cứu thương băng lại vết thương.
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên, Anh không phải muốn đi điều tra tung tích của Mona sao?
Nhìn em băng bó xong rồi anh đi. Cung Âu nói, kéo cô từ chỗ ngồi lên, trực tiếp kéo vào trong ngực, ôm cô đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm dựa vào hắn, trong mắt hiện lên ý cười, xem ra cô quan trọng hơn kẻ thù của hắn.
Như vậy cũng tốt, cô không cần lo cho hắn.
...
Cung Âu vẫn cùng cô trị xong tất cả vết thương, ép cô nằm ở trong phòng ngủ rồi mới rời khỏi.
Nhưng rất nhanh, Thời Tiểu Niệm lại bị người làm nữ cùng Charles gọi đi xã giao với gia tộc Gers Musk cùng La Kỳ, khi đi ra đã là giữa trưa rồi.
Cô xin phép La Kỳ, hẹn Y tiên sinh.
Trên đường cực kỳ yên tĩnh, người đi đường túm năm tụm ba, không khí lạnh lùng, Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, hướng Charles nói, Vậy ngài chờ tôi ở chỗ này a!.
Tịch tiểu thư sẽ không chạy nữa a!?
Charles đối với Thời Tiểu Niệm lại nhiều lần bỏ qua hành vi của bọn họ cực kỳ bất đắc dĩ.
Sẽ không.
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, xoay người hướng một cửa tiệm cuối đường đi tới, diện tích không tính là lớn, nhưng trang bị hoàng ngọc rất khác biệt, thanh tĩnh, khiến người ta nhìn rất thoải mái.
Đây là một phòng triển lãm tranh.
Y tiên sinh thật rất thích tranh, ngay cả hẹn cũng hẹn gặp ở phòng tranh.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa phòng tranh ra, một nữ nhân xinh đẹp đứng ở cửa, hướng cô mỉm cười, là Julie.
Tịch tiểu thư, tiên sinh ở bên trong, cô vào đi.
Vưu Y hướng cô nói.
Được. Thời Tiểu Niệm gật đầu đi vào, phòng triển lãm tranh sâu thẳm, không gian bên trong càng đi càng lớn, nhưng khách chỉ có một, chính là Y tiên sinh đang đứng trước một bức tranh.
Hắn đứng ở nơi đó, hai tay chắp sau người, áo khoác ngoài lộ ra thân hình cao lớn thon dài, tóc ngắn hơi quăn, trên mặt đeo kính râm cùng khẩu trang như thường.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bức tranh kia, là tranh trừu tượng.
Tranh tên là < khóc >。
Cô đứng bình tĩnh ở nơi đó, không có quấy rầy hắn. Thật lâu, Y tiên sinh mới tựa hồ từ trong tranh đi ra, hắn xoay người nhìn về phía Thời Tiểu Niệm có chút áy náy nói, Xin lỗi, tôi xem tranh quá nhập thần.
Tiên sinh thực sự rất thích tranh, không biết lúc nào có thể nhìn thấy tác phẩm của tiên sinh.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Vẽ tranh quan trọng là thiên phú, tôi chỉ học kỹ năng, như vậy tôi không hoàn toàn được gọi là đang vẽ tranh. Y tiên sinh khẽ cười một tiếng, tiếng nói ổn trọng, hướng cô nghiêng tay, Tịch tiểu thư, ngồi bên này.
Được.
Bên trong mở đèn vàng ấm, Thời Tiểu Niệm ngồi xuống trước một cái bàn nhỏ, Julie bưng cà phê lên.
Hôm qua rất xin lỗi, tôi đột nhiên có việc không kịp nói một tiếng với cô liền đi. Y tiên sinh ngồi xuống đối diện cô.
Tiên sinh giúp tôi nhiều như vậy, câu xin lỗi này tôi không dám nhận.
Thời Tiểu Niệm cười nói.
Nghe vậy, Y tiên sinh cũng cười, thấp mắt nhìn tách cà phê truớc mặt, cũng không có động vào, nhàn nhạt hỏi, Tình hình của Cung Âu, Cung tiên sinh không tệ a!, Bằng không cô không có tâm tình ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm với tôi.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nói, Sợ bóng sợ gió một trận, tôi vốn cho là sau khi hắn biết chân tướng không thể nào tiếp thu được, nhưng hắn gắng gượng qua cửa ải này rồi.
Như vậy cũng tốt.
Y tiên sinh gật đầu.
Vẫn muốn cảm ơn ngài giúp tôi nhiều như vậy. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn nói, Tôi không biết nên cảm ơn ngài thế nào.
Vẽ nhiều tranh cho tôi. Y tiên sinh nói, Cô sắp trở thành vợ Cung tiên sinh, nếu sau này không nhìn thấy cô vẽ, với tôi mà nói là một thất lớn rất tổn.
Ngữ khí của hắn nghiêm túc.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, Tôi vẽ thật được như vậy sao? Kỳ thực tôi am hiểu truyện tranh hơn. còn tranh là tôi tùy tiện vẽ.
Cô vẽ rất có linh khí. Y tiên sinh trầm ổn nói, Tôi nói rồi, vẽ tranh quan trọng là thiên phú. Trên thế giới này, người có thiên phú dù sao cũng hơn người có may mắn, bọn họ có thể dễ dàng thu được nhiều.
Thời Tiểu Niệm an tĩnh nghe, nhàn nhạt mỉm cười.
Keng một tiếng, một người ngoại quốc mắt màu lam từ bên ngoài đi vào, thưởng thức tranh trên tường, tiếng bước chân hơi lớn.
Julie, Julie.
Y tiên sinh gọi tên trợ lý của mình, nhưng Julie bận bịu pha trà chiều ở sau, không có nghe được.
Tiếng bước chân của người nước ngoài kia càng lúc càng lớn, ở trong phòng tranh trống trải có vẻ vô cùng chói tai, Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được giọng của Y tiên sinh dần trở nên không vui.
Một lát sau, Y tiên sinh đứng lên hướng về người ngoại quốc đi tới, dùng tiếng Anh nói, Thật ngại quá, hôm nay tôi đã bao hết cho này, không tiếp khách.
Ah! Xin lỗi!
Người ngoại quốc tao nhã lễ phép nói tiếng xin lỗi, xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Y tiên sinh, miệng hỏi, Tiên sinh, ngài lớn lên ở Luân Đôn à!? Hay là sống ở Luân Đôn một thời gian dài.
Y tiên sinh trầm mặc ngồi xuống trước mặt cô, giây sau nhàn nhạt nói, Bởi vì giọng của tôi?
Thời Tiểu Niệm cười gật đầu, Đúng vậy, trước ngài luôn nói tiếng Trung tôi không cảm giác được.
Hiện tại vừa nghe hắn nói tiếng Anh, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện giọng Luân Đôn của hắn rất nặng, nặng đến người Trung quốc là cô đều vừa nghe liền nhận ra.
Tôi là sống ở Luân Đôn một thời gian dài.
Y tiên sinh nhàn nhạt nói, ngón tay mân miệng tách cà phê, nhìn hơi nóng lượn lờ phía trên, trầm thấp nói, Đừng nói về tôi, nói về cô đi! Hôn lễ của cô là vào lúc nào?
Tám ngày nữa.
Thời Tiểu Niệm hồi đáp, không có bất kỳ giấu giếm, trong mắt mang theo ý cười, đuôi lông mày thêm vào kiều mị một cách tự nhiên...
Cùng Cung tiên sinh ở chung một chỗ, cô rất vui? Người đàn ông ngồi đối diện cô hỏi.
Đương nhiên. Thời Tiểu Niệm không có bất kỳ do dự nào gật đầu, Đã qua nhiều năm, cùng anh ấy xây dựng một gia đình luôn là mơ ước của tôi.
Bây giờ, giấc mơ này sắp thành hiện thực.
Người đàn ông nhìn về phía cô, kính râm phản chiếu mặt của cô, nói, Xem ra cô không chú ý chút nào.
Chú ý cái gì?
Thời Tiểu Niệm phản vấn.
Vị tiểu thư Lancaster kia từng nói, phương pháp cuối cùng để kiểm tra Cung tiên sinh có khỏi bệnh hay không là ép hắn ở cùng bảy mỹ nữ. người đàn ông nói, tiếng nói cực kỳ trầm thấp, Cô thực sự không ngại sao?
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, nụ cười không còn sót lại chút gì.
Người đàn ông thu hết thần sắc của cô vào mắt, nói, Xem ra, cii cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý.
Nếu như nói không để ý chút nào, đó là gạt người. Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn nhẫn trên tay mình nói, Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tình yêu của tôi đối với Cung Âu.
Đó cũng không phải là lỗi của Cung Âu, cô không thể tính toán trên người Cung Âu.
...
Người đàn ông lặng im mà đưa mắt nhìn cô.
Hôm qua trong nháy mắt, tôi đã cho rằng tôi phải mất đi anh ấy vĩnh viễn, may mắn, ông trời không tàn nhẫn như vậy, anh ấy vẫn trở lại bên cạnh tôi. Thời Tiểu Niệm bài trừ một nụ cười, Thế là đủ rồi, cái gì đã qua cứ để nó qua đi, sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của chúng tôi.
Người đàn ông gật đầu, nói, Tịch tiểu thư, cô hiểu được quý trọng người.
Trên thế giới này quá nhiều người không hiểu đạo lý này.
...
Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
/703
|