Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm giữ lấy tay phải bị thương của mình, ngước mắt nhìn về phía hắn, mắt đỏ lên, Nói cho cùng, anh là không thể tiếp nhận mình bị Mona đùa bỡn bốn năm, anh cảm giác mình cái gì cũng sai, cho nên anh muốn trốn tránh đúng không?
Đừng nói nữa!
Cung Âu cắn răng, tay bên người nắm thật chặc thành quả đấm.
Hắn không thể chịu đựng nghe ra lời như vậy từ trong miệng của cô.
Anh có thể nói tại sao em không thể nói?
Thời Tiểu Niệm nói, lui về sau từng bước, Cung Âu, anh chính là không dám đối mặt với em đi, anh cho rằng anh dày vò chữa bệnh bốn năm, anh hừng hực khí thế trở về, anh cho là mình đã biến thành một người bình thường rồi, Vì vậy muốn em hẳn là như vậy, muốn em hẳn là như vậy, hiện tại anh sai rồi.
...
Cung Âu đứng ở nơi đó, mắt chặt chẽ trừng phía trước, sắc mặt kém đến mức tận cùng, khớp hàm cắn chặt.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn mặt của hắn, mắt đỏ lợi hại, sau đó tiếp tục nói, Anh cao cao tại thượng tự tôn bị đả kích, liền dùng hôn nhân của chúng ta, tương lai của chúng ta chôn theo, anh dựa vào cái gì?
Phịch!
Cung Âu một chưởng đánh rơi đồ bên cạnh, hai mắt trừng mắt về phía cô, Thời Tiểu Niệm đủ rồi!
Hung dữ.
Thời Tiểu Niệm nhìn ánh mắt dử tợn của hắn, nước mắt chảy xuống, cô gật đầu, Đúng, đủ rồi, kỳ thực tất cả đều là lỗi của em, là e, đem Mona tới, là em không nên trị bệnh cho anh, anh biến thành như ngày hôm nay đều là lỗi của em. Anh không phải là bị Mona đùa bỡn bốn năm, là bị em đùa bỡn!
Người hại hắn thực sự là cô.
Anh không nói là lỗi của em!
Cung Âu gầm nhẹ nói, con ngươi đen trừng mắt về phía cô, Thời Tiểu Niệm, chúng ta chấm dứt đi, chính là như vậy! Anh mãi mãi cũng không trở thành người đàn ông thích hợp với em!
Người phụ nữ này kéo mọi thứ lên người mình là ý gì?
Thích hợp hay không ngay cả em cũng mất nhiều năm như vậy mới hiểu được, anh dựa vào cái gì làm chủ cho em?
Anh thay em làm chủ!
Cung Âu xoay người sang chỗ khác, bóp tay nổi gân xanh.
Nhìn hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười khổ ra tiếng, hắn lại một lần nữa bá đạo, bá đạo đến cô không lời chống đỡ.
Đi! Đi cho anh! Mang theo cặp sinh đôi đi xa khỏi anh!
Cung Âu thấp hô lên, hung hăng đạp về phía tường, thanh âm bệnh tâm thần, sau đó cả người ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nâng trán, hô hấp phá lệ trầm trọng.
Nhìn hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chỉ có thể im lặng nhìn kỹ lấy hắn.
Hắn ngồi chồm hổm ở nơi đó, giống như một đứa trẻ yếu ớt.
Cô muốn lên trước ôm hắn, nhưng cô cũng biết, kết cục nhất định là bị đẩy ra.
Bỗng nhiên, Cung Âu như là thấy được cái gì, chợt đứng lên, từ trong hộc tủ lấy ra một đồ vật, một tay mở, là bản đồ phụ.
Cung Âu trực tiếp mở bản đồ ra, thấp mắt nhìn chòng chọc bản đồ, lấy ra một cây viết đánh dấu trên bản đồ.
Thời Tiểu Niệm không rõ nhìn hắn.
sắc mặt Cung Âu nghiêm túc, con ngươi đen sâu đến đáng sợ, chặt chẽ nhìn chòng chọc bản đồ, giống như trên bản đồ có kẻ thù của hắn
Một giây kế tiếp, Cung Âu lấy điện thoại di động ra kiểm tra tín hiệu, gọi điện thoại ra ngoài, Phong Đức, ông lập tức về Cung gia, Mona đã chạy, nội trong hôm nay phải bắt lại cho tôi! Tôi cho ông biết vài địa chỉ cô ta có thể ở trong ba đến bốn giờ, ông lập tức đi theo cho tôi!
...
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, giờ mới hiểu được Cung Âu là muốn bắt Mona.
Không biết Phong Đức ở bên kia nói cái gì, ánh mắt Cung Âu trở nên phá lệ lạnh thấu xương, rống lên, Mặc kệ gây ra động tĩnh lớn bao nhiêu cũng phải bắt lại cho tôi! Lancaster? Tôi không để bụng Lancaster!
...
Không được chết, bắt sống cho tôi, sau khi bắt được không cần chờ tôi, rút từng ngón tay của cô ta ra trước! <Đọc nhanh nhất tại Truyện FULL chấm VN> mỗi một chữ của Cung Âu đều mang hận ý khắc cốt ghi xương, Tôi muốn cô ta chết theo cách đau khổ nhất!
Hắn muốn Mona trước khi chết nhất định nói hối hận!
...
Thời Tiểu Niệm nghe được thân thể rùng mình, ngơ ngác nhìn cừu hận trên mặt hắn.
Hắn cái gì cũng không để ý rồi, hắn chuyên tâm muốn hành hạ chết Mona, Cung Âu như vậy làm cho Thời Tiểu Niệm càng thêm sợ hãi, bởi vì hắn cái gì cũng không để ý.
Trong lòng chỉ còn lại hận ý.
Tiếp theo, Cung Âu sẽ cùng Lancaster gia tộc đấu đến không chết không dừng.
Dù đại thù được báo như vậy thì sao, hắn thì sao? Hắn bị hủy, hắn không nhịn được, tựa như bốn năm trước, hắn quen cao cao tại thượng, căn bản không chịu nổi rơi xuống thống khổ.
Bốp!
Cung Âu cúp điện thoại liền đập xuống, kiểm tra tuyến đường trở về, không ngừng tính toán.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, thấp giọng hỏi, Anh là muốn cùng Mona đến chỗ chết?
Cái này là ý nghĩ của hắn a!.
Cô nghĩ, e rằng khi quả bóng này nổ, hắn không tiếp thụ được hết thảy, hắn điên cuồng mà muốn trả thù.
Không liên quan đến em!
Cung Âu thấp giọng quát, tiếp tục tính toán.
Thời Tiểu Niệm nhìn điên cuồng trong mắt hắn, cảm thấy sợ hãi, không được, cô không thể trơ mắt nhìn hắn liều lĩnh làm hỏng mình.
Không thể.
Cô không cho phép.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm tiến lên, tự tay
liền theo một cái cùng loại đình chỉ kiện cái nút, Cung Âu đưa cô nghiêm khắc đẩy, Thời Tiểu Niệm ngươi làm gì ma?
Thời Tiểu Niệm bị đẩy về sau một bước, tay đau dử dội, cô nhìn hắn, Em sẽ không để anh phát điên như vậy, em không cho anh trở về!
Cút!
Cung Âu cuồng loạn quát, lại ấn nút, Thời Tiểu Niệm thấy thế lập tức tiến lên, không kịp nghiên cứu vài thứ kia, tay cô nhấn loạn ở phía trên.
Ý tưởng của cô rất đơn giản, nếu như không ngăn cản được Cung Âu, cô tình nguyện cùng hắn chôn thân dưới biển.
Thời Tiểu Niệm em điên à!
Cung Âu không vui quát, trở tay hung hăng đẩy cô.
A.
Thời Tiểu Niệm bị đẩy ngã ngồi trên đất, tay theo bản năng chống đất, chỗ cổ tay truyền đến đau nhức, đau đến cô kêu thành tiếng, mồ hôi trên mặt lập tức chảy ra.
Thời Tiểu Niệm!
Cung Âu đứng ở nơi đó, thốt ra tên của cô, con ngươi đen tuôn ra sợ hãi, hai tay xuôi ở bên người, không biết làm sao.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn.
Cung Âu tránh ánh mắt của cô, lại một cước đạp tủ bên cạnh, trầm thấp quát, Anh bảo em đi đi, em nghe không hiểu tiếng người à? Theo anh đối với em có chỗ nào tốt!
Lần lượt quấn lấy, kết quả thì sao, mỗi lần trừ bị hắn tổn thương, cô còn có chỗ nào tốt.
Cô có phải bị ngu hay không?
Cô không phải là thích tự do sao, bây giờ hắn cho cô tự do còn muốn sao!
Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, giữ lấy tay phải của mình, chỗ cổ tay truyền tới đau đớn làm cho khóe môi của cô cũng không nhịn được co quắp.
Cô nhìn Cung Âu, mắt đỏ lợi hại, hỏi, Cung Âu, em hỏi anh một lần nữa, không kết hôn sao?
Không kết hôn nữa!
Từ bỏ nhà của chúng ta?
Anh từ bỏ!
Hắn cái gì cũng không cần, hắn cũng không dậy nổi, kết quả hắn chỉ là một thằng hề mà thôi.
Anh nhất định phải liều lĩnh hành hạ chết Mona có phải không? Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi.
Đúng, anh mặc kệ trong tay cô ta có quân bài gì, nữ nhân này, anh chính là muốn cô ta ôm đau khổ mà chết! Anh tuyệt sẽ không để cô ta sống qua ba ngày!
Cung Âu cắn răngg quát, hắn không thể tha cho Mona nữ nhân này, tuyệt không!
Thời Tiểu Niệm gật đầu, ánh mắt yên tĩnh, Được, em hiểu rồi.
Cô từ dưới đất đứng lên, hai mắt đau thương mà nhìn Cung Âu, người lui về sau, thanh âm chua chát, Cung Âu, anh có thể không quan tâm em, nhưng em không thể không muốn anh, cho nên, em chờ anh.
Nói xong, Thời Tiểu Niệm dứt khoát đi ra ngoài.
...
Cung Âu đứng ở nơi đó lại một chân đạp về phía tủ, hắn lại tổn thương cô một lần nữa.
Bốn năm rồi.
Thì ra hắn một chút thay đổi cũng không có, thậm chí hỏng bét hơn, hắn bỏ cô bốn năm!
Tại sao?
Cung Âu lớn tiếng hô lên, đập loạn trong buồng lái, ánh mắt dữ tợn.
Tại sao?
Tại sao hắn và Thời Tiểu sẽ biến thành ngày hôm nay, tại sao Cung Âu hắn luân lạc tới tình trạng ngày hôm nay, tại sao?
Cô còn không chịu lùi bước, còn nói cái gì không thể không muốn hắn.
Chờ chút.
Cô nói, cô chờ hắn.
Chờ cái gì?
Cung Âu đứng ở nơi đó, mắt chợt mở lớn, tựa như hiểu ra cái gì vội vã hướng phía ngoài chạy đi, cả người cơ hồ là lảo đảo xông ra, xông lên boong.
Gió biển thổi qua.
Cung Âu đi lên, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm ngồi trên lan can mũi thuyền, thả hai chân xuống, hai tay đặt trên lan can, tóc dài bay trong gió.
Du thuyền còn đang chạy, ngoài khơi là bờ xanh mênh mông.
...
Cung Âu nhất thời hoảng sợ.
Hắn liều lĩnh tiến lên, tự tay ôm eo Thời Tiểu Niệm, một tay ôm cô trở về ném xuống đất, hô hấp run rẩy run dữ dội hơn, đôi mắt chử chặt chẽ trừng cô, Thời Tiểu Niệm, con mẹ nó, em điên rồi?
Cô muốn đi tìm cái chết?
Gào xong, Cung Âu hai đầu gối khuỵ xuống, quỳ gối bên người cô, vươn tay vững vàng ôm lấy cô, thân thể hắn cùng thanh âm của hắn đang run rẩy giống nhau.
Con mẹ nó, em điên rồi, điên thật rồi.
Cung Âu ôm cô thật chặt vào trong ngực, thấp giọng nỉ non, từng lần một lặp lại cô điên rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, cả người được hắn ôm vào ngực, nghe giọng hốt hoảng của hắn, nước mắt lập tức chảy ra, thấp giọng nói, Không phải anh không cần em nữa sao?
Anh không bảo em đi cheets!
Cung Âu quát, tay càng dùng sức ôm cô.
Cô thực sự không hiểu tiếng người?
Đúng vậy, hắn không bảo cô đi chết, nhưng so với bảo cô đi chết có gì khác đâu.
Thời Tiểu Niệm dựa vào ngực hắn, gió biển thổi lạnh, ngực hắn lại cực kỳ ấm áp, cô nói, Cung Âu, thực ra bốn năm trước em đã chết rồi.
Em nói bậy cái gì đó?
Cô không có bệnh không đau ốm, chết cái gì mà chết?
Thực sự. Thời Tiểu Niệm nói, hai mắt một mảnh đau thương, Khi đó, cha chết, mẹ chết, em cũng không có bản lĩnh bảo vệ Tịch gia, em nghĩ đến anh cũng đã chết, em căn bản không muốn sống tiếp.
...
Cung Âu ôm chặt lấy cô, trong đôi mắt đen còn có sợ hãi.
Về sau em mới biết được có thể anh chưa chết. Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, Cho nên em mới kéo dài hơi tàn mà sống tiếp, cho tới bây giờ.
Thời Tiểu Niệm giữ lấy tay phải bị thương của mình, ngước mắt nhìn về phía hắn, mắt đỏ lên, Nói cho cùng, anh là không thể tiếp nhận mình bị Mona đùa bỡn bốn năm, anh cảm giác mình cái gì cũng sai, cho nên anh muốn trốn tránh đúng không?
Đừng nói nữa!
Cung Âu cắn răng, tay bên người nắm thật chặc thành quả đấm.
Hắn không thể chịu đựng nghe ra lời như vậy từ trong miệng của cô.
Anh có thể nói tại sao em không thể nói?
Thời Tiểu Niệm nói, lui về sau từng bước, Cung Âu, anh chính là không dám đối mặt với em đi, anh cho rằng anh dày vò chữa bệnh bốn năm, anh hừng hực khí thế trở về, anh cho là mình đã biến thành một người bình thường rồi, Vì vậy muốn em hẳn là như vậy, muốn em hẳn là như vậy, hiện tại anh sai rồi.
...
Cung Âu đứng ở nơi đó, mắt chặt chẽ trừng phía trước, sắc mặt kém đến mức tận cùng, khớp hàm cắn chặt.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn mặt của hắn, mắt đỏ lợi hại, sau đó tiếp tục nói, Anh cao cao tại thượng tự tôn bị đả kích, liền dùng hôn nhân của chúng ta, tương lai của chúng ta chôn theo, anh dựa vào cái gì?
Phịch!
Cung Âu một chưởng đánh rơi đồ bên cạnh, hai mắt trừng mắt về phía cô, Thời Tiểu Niệm đủ rồi!
Hung dữ.
Thời Tiểu Niệm nhìn ánh mắt dử tợn của hắn, nước mắt chảy xuống, cô gật đầu, Đúng, đủ rồi, kỳ thực tất cả đều là lỗi của em, là e, đem Mona tới, là em không nên trị bệnh cho anh, anh biến thành như ngày hôm nay đều là lỗi của em. Anh không phải là bị Mona đùa bỡn bốn năm, là bị em đùa bỡn!
Người hại hắn thực sự là cô.
Anh không nói là lỗi của em!
Cung Âu gầm nhẹ nói, con ngươi đen trừng mắt về phía cô, Thời Tiểu Niệm, chúng ta chấm dứt đi, chính là như vậy! Anh mãi mãi cũng không trở thành người đàn ông thích hợp với em!
Người phụ nữ này kéo mọi thứ lên người mình là ý gì?
Thích hợp hay không ngay cả em cũng mất nhiều năm như vậy mới hiểu được, anh dựa vào cái gì làm chủ cho em?
Anh thay em làm chủ!
Cung Âu xoay người sang chỗ khác, bóp tay nổi gân xanh.
Nhìn hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười khổ ra tiếng, hắn lại một lần nữa bá đạo, bá đạo đến cô không lời chống đỡ.
Đi! Đi cho anh! Mang theo cặp sinh đôi đi xa khỏi anh!
Cung Âu thấp hô lên, hung hăng đạp về phía tường, thanh âm bệnh tâm thần, sau đó cả người ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nâng trán, hô hấp phá lệ trầm trọng.
Nhìn hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chỉ có thể im lặng nhìn kỹ lấy hắn.
Hắn ngồi chồm hổm ở nơi đó, giống như một đứa trẻ yếu ớt.
Cô muốn lên trước ôm hắn, nhưng cô cũng biết, kết cục nhất định là bị đẩy ra.
Bỗng nhiên, Cung Âu như là thấy được cái gì, chợt đứng lên, từ trong hộc tủ lấy ra một đồ vật, một tay mở, là bản đồ phụ.
Cung Âu trực tiếp mở bản đồ ra, thấp mắt nhìn chòng chọc bản đồ, lấy ra một cây viết đánh dấu trên bản đồ.
Thời Tiểu Niệm không rõ nhìn hắn.
sắc mặt Cung Âu nghiêm túc, con ngươi đen sâu đến đáng sợ, chặt chẽ nhìn chòng chọc bản đồ, giống như trên bản đồ có kẻ thù của hắn
Một giây kế tiếp, Cung Âu lấy điện thoại di động ra kiểm tra tín hiệu, gọi điện thoại ra ngoài, Phong Đức, ông lập tức về Cung gia, Mona đã chạy, nội trong hôm nay phải bắt lại cho tôi! Tôi cho ông biết vài địa chỉ cô ta có thể ở trong ba đến bốn giờ, ông lập tức đi theo cho tôi!
...
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, giờ mới hiểu được Cung Âu là muốn bắt Mona.
Không biết Phong Đức ở bên kia nói cái gì, ánh mắt Cung Âu trở nên phá lệ lạnh thấu xương, rống lên, Mặc kệ gây ra động tĩnh lớn bao nhiêu cũng phải bắt lại cho tôi! Lancaster? Tôi không để bụng Lancaster!
...
Không được chết, bắt sống cho tôi, sau khi bắt được không cần chờ tôi, rút từng ngón tay của cô ta ra trước! <Đọc nhanh nhất tại Truyện FULL chấm VN> mỗi một chữ của Cung Âu đều mang hận ý khắc cốt ghi xương, Tôi muốn cô ta chết theo cách đau khổ nhất!
Hắn muốn Mona trước khi chết nhất định nói hối hận!
...
Thời Tiểu Niệm nghe được thân thể rùng mình, ngơ ngác nhìn cừu hận trên mặt hắn.
Hắn cái gì cũng không để ý rồi, hắn chuyên tâm muốn hành hạ chết Mona, Cung Âu như vậy làm cho Thời Tiểu Niệm càng thêm sợ hãi, bởi vì hắn cái gì cũng không để ý.
Trong lòng chỉ còn lại hận ý.
Tiếp theo, Cung Âu sẽ cùng Lancaster gia tộc đấu đến không chết không dừng.
Dù đại thù được báo như vậy thì sao, hắn thì sao? Hắn bị hủy, hắn không nhịn được, tựa như bốn năm trước, hắn quen cao cao tại thượng, căn bản không chịu nổi rơi xuống thống khổ.
Bốp!
Cung Âu cúp điện thoại liền đập xuống, kiểm tra tuyến đường trở về, không ngừng tính toán.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, thấp giọng hỏi, Anh là muốn cùng Mona đến chỗ chết?
Cái này là ý nghĩ của hắn a!.
Cô nghĩ, e rằng khi quả bóng này nổ, hắn không tiếp thụ được hết thảy, hắn điên cuồng mà muốn trả thù.
Không liên quan đến em!
Cung Âu thấp giọng quát, tiếp tục tính toán.
Thời Tiểu Niệm nhìn điên cuồng trong mắt hắn, cảm thấy sợ hãi, không được, cô không thể trơ mắt nhìn hắn liều lĩnh làm hỏng mình.
Không thể.
Cô không cho phép.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm tiến lên, tự tay
liền theo một cái cùng loại đình chỉ kiện cái nút, Cung Âu đưa cô nghiêm khắc đẩy, Thời Tiểu Niệm ngươi làm gì ma?
Thời Tiểu Niệm bị đẩy về sau một bước, tay đau dử dội, cô nhìn hắn, Em sẽ không để anh phát điên như vậy, em không cho anh trở về!
Cút!
Cung Âu cuồng loạn quát, lại ấn nút, Thời Tiểu Niệm thấy thế lập tức tiến lên, không kịp nghiên cứu vài thứ kia, tay cô nhấn loạn ở phía trên.
Ý tưởng của cô rất đơn giản, nếu như không ngăn cản được Cung Âu, cô tình nguyện cùng hắn chôn thân dưới biển.
Thời Tiểu Niệm em điên à!
Cung Âu không vui quát, trở tay hung hăng đẩy cô.
A.
Thời Tiểu Niệm bị đẩy ngã ngồi trên đất, tay theo bản năng chống đất, chỗ cổ tay truyền đến đau nhức, đau đến cô kêu thành tiếng, mồ hôi trên mặt lập tức chảy ra.
Thời Tiểu Niệm!
Cung Âu đứng ở nơi đó, thốt ra tên của cô, con ngươi đen tuôn ra sợ hãi, hai tay xuôi ở bên người, không biết làm sao.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn.
Cung Âu tránh ánh mắt của cô, lại một cước đạp tủ bên cạnh, trầm thấp quát, Anh bảo em đi đi, em nghe không hiểu tiếng người à? Theo anh đối với em có chỗ nào tốt!
Lần lượt quấn lấy, kết quả thì sao, mỗi lần trừ bị hắn tổn thương, cô còn có chỗ nào tốt.
Cô có phải bị ngu hay không?
Cô không phải là thích tự do sao, bây giờ hắn cho cô tự do còn muốn sao!
Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, giữ lấy tay phải của mình, chỗ cổ tay truyền tới đau đớn làm cho khóe môi của cô cũng không nhịn được co quắp.
Cô nhìn Cung Âu, mắt đỏ lợi hại, hỏi, Cung Âu, em hỏi anh một lần nữa, không kết hôn sao?
Không kết hôn nữa!
Từ bỏ nhà của chúng ta?
Anh từ bỏ!
Hắn cái gì cũng không cần, hắn cũng không dậy nổi, kết quả hắn chỉ là một thằng hề mà thôi.
Anh nhất định phải liều lĩnh hành hạ chết Mona có phải không? Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi.
Đúng, anh mặc kệ trong tay cô ta có quân bài gì, nữ nhân này, anh chính là muốn cô ta ôm đau khổ mà chết! Anh tuyệt sẽ không để cô ta sống qua ba ngày!
Cung Âu cắn răngg quát, hắn không thể tha cho Mona nữ nhân này, tuyệt không!
Thời Tiểu Niệm gật đầu, ánh mắt yên tĩnh, Được, em hiểu rồi.
Cô từ dưới đất đứng lên, hai mắt đau thương mà nhìn Cung Âu, người lui về sau, thanh âm chua chát, Cung Âu, anh có thể không quan tâm em, nhưng em không thể không muốn anh, cho nên, em chờ anh.
Nói xong, Thời Tiểu Niệm dứt khoát đi ra ngoài.
...
Cung Âu đứng ở nơi đó lại một chân đạp về phía tủ, hắn lại tổn thương cô một lần nữa.
Bốn năm rồi.
Thì ra hắn một chút thay đổi cũng không có, thậm chí hỏng bét hơn, hắn bỏ cô bốn năm!
Tại sao?
Cung Âu lớn tiếng hô lên, đập loạn trong buồng lái, ánh mắt dữ tợn.
Tại sao?
Tại sao hắn và Thời Tiểu sẽ biến thành ngày hôm nay, tại sao Cung Âu hắn luân lạc tới tình trạng ngày hôm nay, tại sao?
Cô còn không chịu lùi bước, còn nói cái gì không thể không muốn hắn.
Chờ chút.
Cô nói, cô chờ hắn.
Chờ cái gì?
Cung Âu đứng ở nơi đó, mắt chợt mở lớn, tựa như hiểu ra cái gì vội vã hướng phía ngoài chạy đi, cả người cơ hồ là lảo đảo xông ra, xông lên boong.
Gió biển thổi qua.
Cung Âu đi lên, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm ngồi trên lan can mũi thuyền, thả hai chân xuống, hai tay đặt trên lan can, tóc dài bay trong gió.
Du thuyền còn đang chạy, ngoài khơi là bờ xanh mênh mông.
...
Cung Âu nhất thời hoảng sợ.
Hắn liều lĩnh tiến lên, tự tay ôm eo Thời Tiểu Niệm, một tay ôm cô trở về ném xuống đất, hô hấp run rẩy run dữ dội hơn, đôi mắt chử chặt chẽ trừng cô, Thời Tiểu Niệm, con mẹ nó, em điên rồi?
Cô muốn đi tìm cái chết?
Gào xong, Cung Âu hai đầu gối khuỵ xuống, quỳ gối bên người cô, vươn tay vững vàng ôm lấy cô, thân thể hắn cùng thanh âm của hắn đang run rẩy giống nhau.
Con mẹ nó, em điên rồi, điên thật rồi.
Cung Âu ôm cô thật chặt vào trong ngực, thấp giọng nỉ non, từng lần một lặp lại cô điên rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, cả người được hắn ôm vào ngực, nghe giọng hốt hoảng của hắn, nước mắt lập tức chảy ra, thấp giọng nói, Không phải anh không cần em nữa sao?
Anh không bảo em đi cheets!
Cung Âu quát, tay càng dùng sức ôm cô.
Cô thực sự không hiểu tiếng người?
Đúng vậy, hắn không bảo cô đi chết, nhưng so với bảo cô đi chết có gì khác đâu.
Thời Tiểu Niệm dựa vào ngực hắn, gió biển thổi lạnh, ngực hắn lại cực kỳ ấm áp, cô nói, Cung Âu, thực ra bốn năm trước em đã chết rồi.
Em nói bậy cái gì đó?
Cô không có bệnh không đau ốm, chết cái gì mà chết?
Thực sự. Thời Tiểu Niệm nói, hai mắt một mảnh đau thương, Khi đó, cha chết, mẹ chết, em cũng không có bản lĩnh bảo vệ Tịch gia, em nghĩ đến anh cũng đã chết, em căn bản không muốn sống tiếp.
...
Cung Âu ôm chặt lấy cô, trong đôi mắt đen còn có sợ hãi.
Về sau em mới biết được có thể anh chưa chết. Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, Cho nên em mới kéo dài hơi tàn mà sống tiếp, cho tới bây giờ.
/703
|