Editor: shinoki
Em biết bốn năm qua anh sống thế nào không? Em nói với anh đi? Cung Âu quát, Bệnh của anh cho tới bây giờ chưa từng khỏi, anh là bị Mona đùa bỡn như chó bốn năm, trọn bốn năm!
Cung Âu, anh đừng như vậy.
Anh cho rằng anh đã là người bình thường, thì ra căn bản không phải! Cung Âu tự tay nắm cằm cô, cuồng loạn quát, Anh hoang tưởng, không phải, không chỉ như vậy, bây giờ anh còn là người hoang tưởng bị đùa bỡn bốn năm! Anh chính là người bị bệnh thần kinh, bị người đùa bỡn cũng không biết!
Không phải, không phải.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thời Tiểu Niệm không tìm được lời an ủi Cung Âu.
Theo như lời bác sĩ Walker.
Hắn không tiếp thu được.
Hắn luôn luôn tự cao tự đại, sao chịu được mình bị một nữ nhân đùa bỡn bốn năm.
Mona nói tình hình của hắn, giống quả bóng bị bơm đầy khí giận, hoặc là không nổ, hoặc là nổ tung, biến thành một người điên.
Ah. Cung Âu nhìn cô, bật cười, Thời Tiểu Niệm, em xem một chút, anh có bao nhiêu ngu ngốc! Em chọn một người đàn ông ngu ngốc nhất thiên hạ!
Không phải như thế. Thời Tiểu Niệm vẫn lắc đầu.
Em đi đi. Cung Âu đẩy cô ra, Người như anh, ngay cả sống cũng không xứng, em đi đi.
Em không đi.
Anh bảo em đi đi! Cung Âu rống đến khàn cả giọng, từ salon đứng lên, thấp mắt hận hận trừng mắt cô, Em còn muốn chê cười anh bao lâu? Xem anh vô tri đến bị một nữ nhân lừa bốn năm có phải rất có ý tứ không? Dạo này em dính anh như thế, là muốn giúp anh khôi phục đúng không?
Hắn hiểu hết.
...
Thời Tiểu Niệm đứng lên, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn.
Cung Âu cả người có vẻ vô cùng nôn nóng, ngón tay dùng sức gãi đầu một cái, một cước hung hăng giẫm xuống, giọng nói trở nên quái dị, Một nữ nhân trêu chọc anh bốn năm, một nữ nhân vì giúp anh, liều mạng lấy lòng anh, rõ ràng không muốn làm Thiếu phu nhân quý tộc còn muốn ở lại một tháng, để người khác châm chọc khiêu khích. Đây tính là cái gì? Cung Âu anh vô năng tới mức này rồi sao?
Bị nữ nhân đùa giỡn.
Được nữ nhân mình ẩn nhẫn âm thầm giúp đỡ.
Vậy hắn tính là cái gì? Hắn căn bản cũng không được coi là đàn ông.
Anh cảm thấy em đang xem chuyện cười của anh? Thời Tiểu Niệm hỏi, sau đó nở nụ cười, nước mắt chảy xuống, Cung Âu, anh là đang phủ định mình, hay là đang phủ định em?
Em đi đi! Cung Âu hung hăng hất đồ đạc, hai mắt chặt chẽ trừng cô, tâm tình chập chờn đến lợi hại.
Em không đi.
Anh bảo em đi đi! Cung Âu xông cô quát, giống như người điên, Không có hôn lễ! Không có Thiếu phu nhân quý tộc nữa rồi! Hôn lễ này anh không kết nữa! Em đi cho anh!
Hắn không xứng.
Hắn cái gì cũng không xứng, hắn chính là một kẻ dốt nát ngu si, bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay còn dương dương tự đắc.
Một cơn gió thổi qua, xẹt qua mặt của Thời Tiểu Niệm, mê hoặc mắt cô hử, cô nhìn Cung Âu, Cung Âu, lần nào anh cũng muốn bỏ rơi em trước hôn lễ sao? Tim em không phải làm bằng đá.
Lần trước là như thế này, lần này lại là như thế này.
Nghe vậy, Cung Âu đứng ở nơi đó không có thanh âm, hắn nhìn về phía cô, trong mắt thoáng khôi phục một tia lý trí, hắn lui về sau, tự giễu cười lạnh một tiếng, Thời Tiểu Niệm, em không xứng với em, hiểu không?
...
Anh ngay cả sống cũng không xứng! Anh căn bản không chăm sóc được cho em! Anh cái gì cũng không làm không được! Cung Âu nhìn cô, Theo anh, ngoại trừ mất đi tự do cùng đau khổ, em cái gì cũng sẽ không có.
Em còn anh nữa a. Thời Tiểu Niệm rất tự nhiên nói tiếp, nước mắt ngậm lại trong hốc mắt, Chỉ cần có anh, em có thể cái gì cũng không có, em không để ý.
Dù cho anh là kẻ ngu ngốc bị bệnh tâm thần, không có thuốc nào cứu chữa? Cung Âu đùa cợt nói, Chính anh còn khinh thường mình! Thời Tiểu Niệm, em đi đi, anh xin em đi! Đi đi!
Nói đến cuối cùng, hắn lại một lần nữa hô lên.
Đi.
Đừng ở đây nhìn dáng vẻ vô năng này của hắn, hắn bốn năm liền một hồi chê cười, mà cô, so với hắn càng sớm biết, cô lặng lẽ theo hắn, hắn loại đàn ông này còn có ích gì?
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, hai mắt bi thương mà nhìn hắn.
Bỗng nhiên có một hồi âm thanh truyền đến, Thời Tiểu Niệm còn chưa kịp phản ứng, Cung Âu đã như tên rời cung vọt đi, Thời Tiểu Niệm vội vã đuổi theo.
Cô trở lại cho tôi! Trở về!
Tiếng rống giận dử của Cung Âu truyền đến.
Thời Tiểu Niệm tiến lên, chỉ thấy Mona không biết thoát khỏi xiềng xích từ lúc nào, đã ngồi trên thuyền cứu nạn, đây là du thuyền xa hoa công nghệ cao, ngay cả thiết bị cứu nạn trên thuyền cũng rất cao cấp.
Bên cạnh đầu Mona hầu như đều là máu, cô dùng hết khí lực mặc áo phao, người đang lung lay sắp đổ trong gió biển.
Thấy Cung Âu xông đến, cô ta vội vã đi kiếm thiết bị cứu nạn chạy bằng điện trên thuyền, nhưng sao vậy lộng đều mở không đi ra, gấp đến độ chết khiếp.
Lancaster, tôi cho cô biết, cô sống không nổi!
Cung Âu rống lên, một tay đè chặt tay vịn lan can định nhảy xuống.
Cung Âu, cẩn thận!
Thời Tiểu Niệm sợ hãi xông về phía trước.
Mona liều mạng khởi động thuyền cứu nạn, ở thời khắc Cung Âu muốn nhảy xuống, thuyền bỗng nhiên chấn động, thay đổi hướng đi.
Thời Tiểu Niệm đang bước đi, bị nhoáng lên như thế, cả người ném tới một bên, đầu hung hăng đập vào lan can, đau đến cô ý thức mơ hồ tại chỗ.
...
Cung Âu đứng ở nơi đó, tay thon dài dùng sức nắm lan can, nghe được âm thanh chuyển mắt nghễ hướng Thời Tiểu Niệm, rồi sau đó lại trừng mắt về phía Mona, thân thể nóng đến thiêu cháy cô, Tôi giết cô!
Rống xong, tay hắn lại rũ xuống.
Trong mắt Thời Tiểu Niệm một mảnh mê ly, ngơ ngác nhìn phía trước, cái gì cũng không thấy rõ lắm. Cô thấy đường nét mờ nhạt của Cung Âu, nhìn không rõ lắm.
Cung Âu, cẩn thận.
Môi cô giật giật, lại nói không ra lời, thái dương như có chất lỏng chảy xuống.
Một giây kế tiếp, cả người cô bị ôm lấy.
Trong gió biển, Thời Tiểu Niệm rơi vào một cái ôm ấm áp, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Cung Âu sắc mặt âm trầm, con ngươi đen của hắn trực câu câu nhìn chòng chọc cô, ôm cô rời đi.
Mona đâu?
Thời Tiểu Niệm cực nhỏ hỏi.
Chạy rồi.
Cung Âu hướng trên mặt biển nhìn lại, thuyền cứu nạn cùng du thuyền chở Mona chạy băng băng, càng đi càng xa.
...
Thời Tiểu Niệm tựa trong ngực hắn nghe, lỗ tai ù mấy giây.
Cho nên, hắn vì cô từ bỏ đuổi theo Mona.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm vào một căn phòng ngủ, Cung Âu ở trong phòng đi tới đi lui, xuất ra khăn lông màu trắng đè lại trán của cô, đem trên trán cô huyết lau đi, lại đi tìm hòm thuốc.
Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên giường, người có chút vựng vựng hồ hồ, cô nhìn Cung Âu bận rộn, nói, Em không sao, anh băng tay lại đi!.
...
Cung Âu không để ý đến cô chút nào, lục tung ở trong phòng, tìm thuốc khử trùng vết thương, bó vải xô, trầm thấp hỏi, Đau không?
Không đau.
Thời Tiểu Niệm tự tay đè vải xô trên đầu.
Cô giơ một tay lên, vải xô trên cổ tay liền lọt vào tầm mắt của hắn, Cung Âu nhìn, hô hấp chốc lát ngưng trệ, sắc mặt bình phục mà chìm xuống, người đứng lên liền đi ra ngoài.
Anh đi đâu?
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng hỏi.
Đến phòng điều khiển, lái thuyền về.
Cung Âu tiếng nói âm trầm.
Lái trở về?
Thời Tiểu Niệm vén chăn lên xuống giường, đầu cháng váng lợi hại, cô trừng mắt nhìn, cố gắng ổn định mình, sau đó đi ra ngoài, nhìn bốn phía, đi vào phòng điều khiển.
Kỳ quái, sao không thấy Y tiên sinh. Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.
Dường như bắt đầu từ lúc Cung Âu xuất hiện, Y tiên sinh cũng rất mau rời đi rồi, cô vừa mới nhìn thoáng qua, cũng chưa thấy.
...
Cung Âu không có lên tiếng, đứng ở nơi đó nghiên cứu du thuyền công nghệ cao, thiết lập đường mới.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn Cung Âu, vết thương trên tay hắn còn đang chảy máu, cô lấy vải xô đè tay hắn lại, Cung Âu đẩy tay cô ra, tùy tiện quấn hai vòng vải xô trên tay mình.
Hai người trầm mặc đứng trong buồng lái.
Hắn tiếp tục nghiên cứu mấy đường đi của du thuyền.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi tới đứng vững phía sau Cung Âu, sau đó vươn tay khoá chặt hông hắn.
Thân hình Cung Âu chấn động, đứng ở nơi đó, tự tay đi kéo ra tay cô, Thời Tiểu Niệm ôm chặt lấy, Cung Âu ra sức đẩy.
Đầu em đau, em muốn dựa vào.
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói.
...
Cung Âu thõng tay xuống, tùy ý cô ôm mình.
Thời Tiểu Niệm từ sau khóa chặt hông hắn, tựa mặt trên lưng hắn, thấp giọng nói, Không cần biết anh là ai, bất kể anh biến thành dạng gì, em đều muốn kết hôn với anh. Em nói rồi, trừ anh ra, ai em cũng không cần.
Đừng nói như thế nữa. Cung Âu trầm giọng nói, Trở về tất cả giao cho anh, em mang cặp sinh đôi trở về S thị cũng được, trở về Ý cũng được, tùy em.
Cô muốn sống thế nào cũng được, hắn lót đường cho cô.
Thời Tiểu Niệm tựa trên lưng hắn, nghe vậy, tay lập tức nắm chặt áo hắn, mi mắt ướt át, Tại sao? Rốt cục em làm sai cái gì mà anh lại muốn vứt bỏ em?
...
Thân thể Cung Âu cứng ngắc.
Tại sao lần nào anh đều muốn vứt bỏ em vào lúc chúng ta có thể có một ngôi nhà? Thời Tiểu Niệm hỏi, thanh âm nghẹn ngào.
Bọn họ sắp kết hôn rồi không phải sao?
Anh không xứng với em.
Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen nhìn thẳng phía trước, thanh âm phát ra từ trong cổ họng, Thời Tiểu Niệm em nghe rõ cho anh, em cần một người đàn ông có thể gánh vác cả đời em, hắn có thể bảo vệ em không bị bất cứ thương tổn gì, hắn sẽ không bệnh tình biến hóa em không giải thích được, hắn càng sẽ không ngu đến mức phải để em chiều theo ý hắn!
Không phải anh sao?
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Anh chỉ là một kẻ ngu ngốc tự cho mình là vô địch thiên hạ, đến cuối cùng, anh cái gì cũng không làm được. Cung Âu lạnh lùng chế giễu cười nhẹ một tiếng, Anh ngoại trừ tổn thương em còn có thể cho em cái gì?
Rất nhiều. Thời Tiểu Niệm nói, Vui sướng, hạnh phúc, hồi ức, còn có cặp sinh đôi.
...
Cung Âu rũ mắt xuống, đẩy tay cô ra một lần nữa, tay Thời Tiểu Niệm siết chặt bao nhiêu, Cung Âu liền dùng lực lớn bấy nhiêu, cố cựa tay cô ra, đẩy qua một bên.
Em biết bốn năm qua anh sống thế nào không? Em nói với anh đi? Cung Âu quát, Bệnh của anh cho tới bây giờ chưa từng khỏi, anh là bị Mona đùa bỡn như chó bốn năm, trọn bốn năm!
Cung Âu, anh đừng như vậy.
Anh cho rằng anh đã là người bình thường, thì ra căn bản không phải! Cung Âu tự tay nắm cằm cô, cuồng loạn quát, Anh hoang tưởng, không phải, không chỉ như vậy, bây giờ anh còn là người hoang tưởng bị đùa bỡn bốn năm! Anh chính là người bị bệnh thần kinh, bị người đùa bỡn cũng không biết!
Không phải, không phải.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thời Tiểu Niệm không tìm được lời an ủi Cung Âu.
Theo như lời bác sĩ Walker.
Hắn không tiếp thu được.
Hắn luôn luôn tự cao tự đại, sao chịu được mình bị một nữ nhân đùa bỡn bốn năm.
Mona nói tình hình của hắn, giống quả bóng bị bơm đầy khí giận, hoặc là không nổ, hoặc là nổ tung, biến thành một người điên.
Ah. Cung Âu nhìn cô, bật cười, Thời Tiểu Niệm, em xem một chút, anh có bao nhiêu ngu ngốc! Em chọn một người đàn ông ngu ngốc nhất thiên hạ!
Không phải như thế. Thời Tiểu Niệm vẫn lắc đầu.
Em đi đi. Cung Âu đẩy cô ra, Người như anh, ngay cả sống cũng không xứng, em đi đi.
Em không đi.
Anh bảo em đi đi! Cung Âu rống đến khàn cả giọng, từ salon đứng lên, thấp mắt hận hận trừng mắt cô, Em còn muốn chê cười anh bao lâu? Xem anh vô tri đến bị một nữ nhân lừa bốn năm có phải rất có ý tứ không? Dạo này em dính anh như thế, là muốn giúp anh khôi phục đúng không?
Hắn hiểu hết.
...
Thời Tiểu Niệm đứng lên, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn.
Cung Âu cả người có vẻ vô cùng nôn nóng, ngón tay dùng sức gãi đầu một cái, một cước hung hăng giẫm xuống, giọng nói trở nên quái dị, Một nữ nhân trêu chọc anh bốn năm, một nữ nhân vì giúp anh, liều mạng lấy lòng anh, rõ ràng không muốn làm Thiếu phu nhân quý tộc còn muốn ở lại một tháng, để người khác châm chọc khiêu khích. Đây tính là cái gì? Cung Âu anh vô năng tới mức này rồi sao?
Bị nữ nhân đùa giỡn.
Được nữ nhân mình ẩn nhẫn âm thầm giúp đỡ.
Vậy hắn tính là cái gì? Hắn căn bản cũng không được coi là đàn ông.
Anh cảm thấy em đang xem chuyện cười của anh? Thời Tiểu Niệm hỏi, sau đó nở nụ cười, nước mắt chảy xuống, Cung Âu, anh là đang phủ định mình, hay là đang phủ định em?
Em đi đi! Cung Âu hung hăng hất đồ đạc, hai mắt chặt chẽ trừng cô, tâm tình chập chờn đến lợi hại.
Em không đi.
Anh bảo em đi đi! Cung Âu xông cô quát, giống như người điên, Không có hôn lễ! Không có Thiếu phu nhân quý tộc nữa rồi! Hôn lễ này anh không kết nữa! Em đi cho anh!
Hắn không xứng.
Hắn cái gì cũng không xứng, hắn chính là một kẻ dốt nát ngu si, bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay còn dương dương tự đắc.
Một cơn gió thổi qua, xẹt qua mặt của Thời Tiểu Niệm, mê hoặc mắt cô hử, cô nhìn Cung Âu, Cung Âu, lần nào anh cũng muốn bỏ rơi em trước hôn lễ sao? Tim em không phải làm bằng đá.
Lần trước là như thế này, lần này lại là như thế này.
Nghe vậy, Cung Âu đứng ở nơi đó không có thanh âm, hắn nhìn về phía cô, trong mắt thoáng khôi phục một tia lý trí, hắn lui về sau, tự giễu cười lạnh một tiếng, Thời Tiểu Niệm, em không xứng với em, hiểu không?
...
Anh ngay cả sống cũng không xứng! Anh căn bản không chăm sóc được cho em! Anh cái gì cũng không làm không được! Cung Âu nhìn cô, Theo anh, ngoại trừ mất đi tự do cùng đau khổ, em cái gì cũng sẽ không có.
Em còn anh nữa a. Thời Tiểu Niệm rất tự nhiên nói tiếp, nước mắt ngậm lại trong hốc mắt, Chỉ cần có anh, em có thể cái gì cũng không có, em không để ý.
Dù cho anh là kẻ ngu ngốc bị bệnh tâm thần, không có thuốc nào cứu chữa? Cung Âu đùa cợt nói, Chính anh còn khinh thường mình! Thời Tiểu Niệm, em đi đi, anh xin em đi! Đi đi!
Nói đến cuối cùng, hắn lại một lần nữa hô lên.
Đi.
Đừng ở đây nhìn dáng vẻ vô năng này của hắn, hắn bốn năm liền một hồi chê cười, mà cô, so với hắn càng sớm biết, cô lặng lẽ theo hắn, hắn loại đàn ông này còn có ích gì?
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, hai mắt bi thương mà nhìn hắn.
Bỗng nhiên có một hồi âm thanh truyền đến, Thời Tiểu Niệm còn chưa kịp phản ứng, Cung Âu đã như tên rời cung vọt đi, Thời Tiểu Niệm vội vã đuổi theo.
Cô trở lại cho tôi! Trở về!
Tiếng rống giận dử của Cung Âu truyền đến.
Thời Tiểu Niệm tiến lên, chỉ thấy Mona không biết thoát khỏi xiềng xích từ lúc nào, đã ngồi trên thuyền cứu nạn, đây là du thuyền xa hoa công nghệ cao, ngay cả thiết bị cứu nạn trên thuyền cũng rất cao cấp.
Bên cạnh đầu Mona hầu như đều là máu, cô dùng hết khí lực mặc áo phao, người đang lung lay sắp đổ trong gió biển.
Thấy Cung Âu xông đến, cô ta vội vã đi kiếm thiết bị cứu nạn chạy bằng điện trên thuyền, nhưng sao vậy lộng đều mở không đi ra, gấp đến độ chết khiếp.
Lancaster, tôi cho cô biết, cô sống không nổi!
Cung Âu rống lên, một tay đè chặt tay vịn lan can định nhảy xuống.
Cung Âu, cẩn thận!
Thời Tiểu Niệm sợ hãi xông về phía trước.
Mona liều mạng khởi động thuyền cứu nạn, ở thời khắc Cung Âu muốn nhảy xuống, thuyền bỗng nhiên chấn động, thay đổi hướng đi.
Thời Tiểu Niệm đang bước đi, bị nhoáng lên như thế, cả người ném tới một bên, đầu hung hăng đập vào lan can, đau đến cô ý thức mơ hồ tại chỗ.
...
Cung Âu đứng ở nơi đó, tay thon dài dùng sức nắm lan can, nghe được âm thanh chuyển mắt nghễ hướng Thời Tiểu Niệm, rồi sau đó lại trừng mắt về phía Mona, thân thể nóng đến thiêu cháy cô, Tôi giết cô!
Rống xong, tay hắn lại rũ xuống.
Trong mắt Thời Tiểu Niệm một mảnh mê ly, ngơ ngác nhìn phía trước, cái gì cũng không thấy rõ lắm. Cô thấy đường nét mờ nhạt của Cung Âu, nhìn không rõ lắm.
Cung Âu, cẩn thận.
Môi cô giật giật, lại nói không ra lời, thái dương như có chất lỏng chảy xuống.
Một giây kế tiếp, cả người cô bị ôm lấy.
Trong gió biển, Thời Tiểu Niệm rơi vào một cái ôm ấm áp, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Cung Âu sắc mặt âm trầm, con ngươi đen của hắn trực câu câu nhìn chòng chọc cô, ôm cô rời đi.
Mona đâu?
Thời Tiểu Niệm cực nhỏ hỏi.
Chạy rồi.
Cung Âu hướng trên mặt biển nhìn lại, thuyền cứu nạn cùng du thuyền chở Mona chạy băng băng, càng đi càng xa.
...
Thời Tiểu Niệm tựa trong ngực hắn nghe, lỗ tai ù mấy giây.
Cho nên, hắn vì cô từ bỏ đuổi theo Mona.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm vào một căn phòng ngủ, Cung Âu ở trong phòng đi tới đi lui, xuất ra khăn lông màu trắng đè lại trán của cô, đem trên trán cô huyết lau đi, lại đi tìm hòm thuốc.
Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên giường, người có chút vựng vựng hồ hồ, cô nhìn Cung Âu bận rộn, nói, Em không sao, anh băng tay lại đi!.
...
Cung Âu không để ý đến cô chút nào, lục tung ở trong phòng, tìm thuốc khử trùng vết thương, bó vải xô, trầm thấp hỏi, Đau không?
Không đau.
Thời Tiểu Niệm tự tay đè vải xô trên đầu.
Cô giơ một tay lên, vải xô trên cổ tay liền lọt vào tầm mắt của hắn, Cung Âu nhìn, hô hấp chốc lát ngưng trệ, sắc mặt bình phục mà chìm xuống, người đứng lên liền đi ra ngoài.
Anh đi đâu?
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng hỏi.
Đến phòng điều khiển, lái thuyền về.
Cung Âu tiếng nói âm trầm.
Lái trở về?
Thời Tiểu Niệm vén chăn lên xuống giường, đầu cháng váng lợi hại, cô trừng mắt nhìn, cố gắng ổn định mình, sau đó đi ra ngoài, nhìn bốn phía, đi vào phòng điều khiển.
Kỳ quái, sao không thấy Y tiên sinh. Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.
Dường như bắt đầu từ lúc Cung Âu xuất hiện, Y tiên sinh cũng rất mau rời đi rồi, cô vừa mới nhìn thoáng qua, cũng chưa thấy.
...
Cung Âu không có lên tiếng, đứng ở nơi đó nghiên cứu du thuyền công nghệ cao, thiết lập đường mới.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn Cung Âu, vết thương trên tay hắn còn đang chảy máu, cô lấy vải xô đè tay hắn lại, Cung Âu đẩy tay cô ra, tùy tiện quấn hai vòng vải xô trên tay mình.
Hai người trầm mặc đứng trong buồng lái.
Hắn tiếp tục nghiên cứu mấy đường đi của du thuyền.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi tới đứng vững phía sau Cung Âu, sau đó vươn tay khoá chặt hông hắn.
Thân hình Cung Âu chấn động, đứng ở nơi đó, tự tay đi kéo ra tay cô, Thời Tiểu Niệm ôm chặt lấy, Cung Âu ra sức đẩy.
Đầu em đau, em muốn dựa vào.
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói.
...
Cung Âu thõng tay xuống, tùy ý cô ôm mình.
Thời Tiểu Niệm từ sau khóa chặt hông hắn, tựa mặt trên lưng hắn, thấp giọng nói, Không cần biết anh là ai, bất kể anh biến thành dạng gì, em đều muốn kết hôn với anh. Em nói rồi, trừ anh ra, ai em cũng không cần.
Đừng nói như thế nữa. Cung Âu trầm giọng nói, Trở về tất cả giao cho anh, em mang cặp sinh đôi trở về S thị cũng được, trở về Ý cũng được, tùy em.
Cô muốn sống thế nào cũng được, hắn lót đường cho cô.
Thời Tiểu Niệm tựa trên lưng hắn, nghe vậy, tay lập tức nắm chặt áo hắn, mi mắt ướt át, Tại sao? Rốt cục em làm sai cái gì mà anh lại muốn vứt bỏ em?
...
Thân thể Cung Âu cứng ngắc.
Tại sao lần nào anh đều muốn vứt bỏ em vào lúc chúng ta có thể có một ngôi nhà? Thời Tiểu Niệm hỏi, thanh âm nghẹn ngào.
Bọn họ sắp kết hôn rồi không phải sao?
Anh không xứng với em.
Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen nhìn thẳng phía trước, thanh âm phát ra từ trong cổ họng, Thời Tiểu Niệm em nghe rõ cho anh, em cần một người đàn ông có thể gánh vác cả đời em, hắn có thể bảo vệ em không bị bất cứ thương tổn gì, hắn sẽ không bệnh tình biến hóa em không giải thích được, hắn càng sẽ không ngu đến mức phải để em chiều theo ý hắn!
Không phải anh sao?
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Anh chỉ là một kẻ ngu ngốc tự cho mình là vô địch thiên hạ, đến cuối cùng, anh cái gì cũng không làm được. Cung Âu lạnh lùng chế giễu cười nhẹ một tiếng, Anh ngoại trừ tổn thương em còn có thể cho em cái gì?
Rất nhiều. Thời Tiểu Niệm nói, Vui sướng, hạnh phúc, hồi ức, còn có cặp sinh đôi.
...
Cung Âu rũ mắt xuống, đẩy tay cô ra một lần nữa, tay Thời Tiểu Niệm siết chặt bao nhiêu, Cung Âu liền dùng lực lớn bấy nhiêu, cố cựa tay cô ra, đẩy qua một bên.
/703
|