Editor: shinoki
Phu nhân.
Thời Tiểu Niệm đi tới hướng La Kỳ cúi thấp đầu.
Ngồi xuống đi. La Kỳ tiếp tục cắt canh, trên bàn trước mặt đặt một đống bình, bà chuyển mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, không khỏi nói, Cô rất thả lỏng.
Bà từ trên mặt của Thời Tiểu Niệm không nhìn thấy hối hận.
Tôi nên khẩn trương sao?
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống một bên, mỉm cười phản vấn.
La Kỳ cười một cái, nói, Có phần khí độ này là tốt, làm như nữ chủ nhân tương lai của Cung gia, không có chút định lực thì không thể làm được.
Không biết phu nhân muốn nói gì với tôi?
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Ba chuyện, chỉ mong cô nghe xong còn có thể thả lỏng như này. La Kỳ ngồi ở chỗ kia, cầm cây kéo cắt một cành xuống, thanh âm ưu mỹ êm tai.
Ba chuyện.
Thời Tiểu Niệm an tĩnh ngồi, đợi câu sau của bà.
Chuyện thứ nhất, hôn lễ tổ chức ở bên này, lấy thân phận của cô Cung gia không thể tổ chức lớn, nhưng hoàng tộc nên mời đều phải mời được, lễ nghi nên có đều phải có toàn bộ. La Kỳ chậm rãi nói, ánh mặt trời rơi vào trên mặt xinh đẹp của bà, làm cho nhất cử nhất động của bà đều đẹp như tranh vẽ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, gật đầu, Được, tôi đồng ý.
Điểm này cô cũng đoán được.
Cung gia không thể đồng ý cho bọn họ chỉ lĩnh một tờ giấy chứng nhận, không tổ chức lớn, đã coi là hợp tâm ý rồi.
Chính là phương diện lễ nghi này, Thời Tiểu Niệm vừa nghĩ tới nhóm nữ hầu lễ độ tiến lui liền sợ run lên.
Cô thân làm cô dâu của Cung Âu, sợ rằng lễ nghi càng nhiều a!.
Chuyện thứ hai, sau khi các người kết hôn, cặp sinh đôi phải ở lại bên cạnh chúng tôi. La Kỳ nói.
...
Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng nhợt, từ chỗ ngồi đứng lên.
Sao vậy, mới vừa khen cô có điểm khí chất bây giờ lại không được? La Kỳ chuyên chú nhìn chòng chọc trong bình, Bản thân Cung Âu không giống hậu duệ quý tộc, sau khi qua lại với cô thì càng không giống, để các người nuôi dạy con, tôi thực sự lo lắng.
Phu nhân, tôi cho rằng con cái được cha mẹ chăm sóc là chuyện đương nhiên.
Thời Tiểu Niệm nói, không nghĩ tới Cung Âu đã trở về, La Kỳ còn muốn tranh con.
Chuyện thứ ba. La Kỳ cũng không để ý tới cô, tiếp tục nói, Cô cũng phải ở chỗ này, thích ứng hoàn cảnh của Cung gia, học văn hoá quý tộc, cho đến khi các người kết hôn. Sau khi kết hôn, môt năm cố phải ở đây ít nhất bốn tháng, thẳng đến khi cô rửa sạch toàn bộ khí tức thường dân trên người thì mới thôi, tôi cho rằng cô có thể giúp ích một chút cho Cung Âu.
...
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn bà, môi giật giật, muốn tranh biện nhưng không biết nên nói gì.
La Kỳ nói hợp tình hợp lý, kết thân với quý tộc vốn là khác người bình thường, quý tộc tự cao tự đại cô cũng không phải hôm nay mới biết, thế nhưng muốn cô vẫn ở lại Cung gia, cô không làm được.
Thế nào? La Kỳ buông cây kéo trong tay xuống ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, Cô cảm thấy tôi sẽ dựa vào đó ngược đãi cô sao?
...
Cô yên tâm, ta mà thật chướng mắt cô, tôi sẽ không đồng ý cho các người kết hôn. La Kỳ cười nhạt, từ trước bàn đứng lên đi tới trước mặt cô, Tịch Tiểu Niệm, cô biết điểm duy nhất cô xứng với Cung Âu là gì không?
...
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn bà.
Chính là cô đối với nó chân tâm thật ý, bốn năm rồi, điểm này tôi không phủ nhận cô. La Kỳ đứng trước mặt cô nói, Thành thật mà nói, thỉnh thoảng tôi cũng muốn, sẽ có một nữ nhân khác có thể vì con trai tôi trả giá như vậy.
Hao hết gia tài, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lãng phí tuổi thanh xuân tốt nhất để tìm một người sống chết không rõ, có lẽ rất nhiều người có thể làm được tìm tới bốn năm, nhưng Thời Tiểu Niệm tìm trong tình huống hoàn toàn không biết kỳ hạn, chẳng bao giờ từ bỏ, điểm ấy đáng quý.
Nhưng phu nhân ghét tôi là người bình dân.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý bà.
Kỳ thực cho tới bây giờ, tôi đối với cô chưa nói tới ghét bỏ hay là không ghét, tôi chỉ không thể để ngọn gió bình dân thổi vào trong nhà, nếu không sẽ ảnh hưởng đời kế tiếp Cung Âu. La Kỳ nói, vẻ mặt ôn hòa, cũng không có ý tranh chấp với cô, Cô yên tâm, tôi không cần cô đọc nhiều sách như trước đây, sống ở chỗ này một thời gian dài, cô tự nhiên sẽ tiếp nhận được giáo dục tốt nhất.
Thời Tiểu Niệm đứng ở trong đình, nói, Phu nhân muốn đồng hóa tôi?
Tôi không cần cô có gia thế cao quý, nhưng cũng không thể để thứ trên người cô ảnh hưởng đến một đời thừa kế Cung gia. La Kỳ nói.
Thời Tiểu Niệm nghe hiểu, điều kiện để cô tiến vào Cung gia, chính là cô biến thành một phần tử kiểu mẫu quý tộc, có khí chất cao cao tại thượng.
Cung Âu sẽ không để tôi ở chỗ này lâu.
Thời Tiểu Niệm nói, cô không muốn xa Cung Âu, cô muốn, Cung Âu cũng sẽ không nguyện ý xa cô.
lúc trước. La Kỳ cười cười, nói, Trước đây Cung Âu chính là người chuyên quyền độc đoán, nghe nói sau khi nó chữa bệnh đã thay đổi rất nhiều, bằng không các người cũng sẽ không cãi nhau chia tay, không phải sao?
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm mới hiểu được Cung gia biết nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.
Không sai, Cung Âu bây giờ không giống trước đây. Thời Tiểu Niệm nói.
Cho nên ngay cả cha Cung Âu cũng sẽ không tiếp tục áp dụng phương thức cấp tiến với nó, Cung Âu mài chút góc cạnh, chúng ta có thể chung đụng không sai. La Kỳ nói.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, mỗi một chữ mỗi một câu cô không thể nào phản bác.
Thì ra hòa bình không phải là từ trên trời giáng xuống, mà là mỗi người đều nhìn thấu, bọn họ chỉ là hạ thấp điểm mấu chốt mà thôi, đó chính là dung nạp cô vào cửa. Nếu như Cung Âu nguyện ý, tôi sẽ thuận theo mong muốn của các người.
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, nếu Cung Âu không có cô cũng không sao, cô liền cẩn thận làm thiếu phu nhân Cung gia a!.
Xem ra góc cạnh của cô cũng mòn rất nhiều. La Kỳ thoả mãn gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía người giúp việc một bên nói, Cho cô chọn vài nữ hầu hầu hạ cô, quản gia của cô tôi còn đang chọn.
Tôi không cần... Thời Tiểu Niệm thốt ra.
La Kỳ quét mắt về phía cô, đem lời của cô ép ra ngoài.
Từ giờ trở đi, quên thân phận của cô đi, cô là Thiếu phu nhân tương lai của Cung gia, người cao quý nên được che chở cẩn thận, hiểu không? La Kỳ nói, Được rồi, cô đi trước đi.
Thời Tiểu Niệm mím môi, cúi đầu, Dạ, phu nhân.
Cô xoay người rời đi, một đám nữ hầu trùng trùng điệp điệp đi theo sai, cái gì gọi núi áp lực lớn, hiện tại cô đã hiểu.
Thích kiểu đàn ông nào, thì phải bỏ ra cái giá đó.
Thời Tiểu Niệm ngay cả thời gian gặp mặt cặp sinh đôi một lần cũng không có, liền tiến vào sảnh, nhóm nữ hầu luân phiên tự giới thiệu mình với cô, nói công việc riêng của mình.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên salon giữ khuôn mặt cố nặn ra vẻ tươi cười nghe bọn họ nói, một vòng lui xuống, cô ngay cả ai tên gì cũng không nhớ.
Tịch tiểu thư.
Một giọng chuẩn Luân Đôn truyền đến.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy một ông già hướng bên này đi tới, đường nét phương tây thâm thúy, trên người mặc đồng phục quản gia, trên tay mang bao tay trắng, trong đôi mắt màu nâu mang theo ý cười.
Tịch tiểu thư, đã lâu không gặp.
Ông đi tới trước mặt cô, hướng cô khom người một cái.
Quản gia Charles. Thời Tiểu Niệm đứng lên, hướng ông gật đầu, trên mặt cũng không có nụ cười gặp lại người quen cũ,
Quản gia Charles.
Cô vẫn nhớ, ban đầu là ông mang Cung Diệu vừa mới sinh ra đi, thế cho nên cô cho tới bây giờ không thể tranh đứa bé này với Cung gia.
Tịch tiểu thư, chuyện kia tôi rất xin lỗi, người ở vào vị trí gì phải làm cái gì, sau này, tôi sẽ dốc sức bảo vệ Tịch tiểu thư. Charles tao nhã lễ phép nói.
Cái gì?
Cái gì gọi ra sức bảo vệ cô?
Phu nhân phân phó, chưa chọn được quản gia thích hợp, tôi chính là quản gia của Tịch tiểu thư, Tịch tiểu thư có bất kỳ chuyện gì đều có thể sai bảo tôi. Charles đưa tay để ở trước ngực, hướng cô hạ thấp thắt lưng, tư thế cực kỳ cung kính.
Ông là quản gia của tôi?
Thời Tiểu Niệm thở ra một hơi, thông minh như La Kỳ, sắp xếp quản gia dùng mấy thập niên đến bên cạnh cô, ý đồ khống chế cô rất rõ ràng.
Đương nhiên bọn họ không khống chế được Cung Âu, bây giờ có thể khống chế được cô cũng là một chủ ý tốt.
Đúng vậy.
Charles gật đầu.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, Ok, tùy tiện a!.
Ngược lại không phải Charles cũng sẽ có người khác, Thời Tiểu Niệm lại nhìn về phía nhóm nữ hầu trước mắt, nói một cách thẳng thừng đều là cơ sở ngầm của Cung gia, ở trong hoàn cảnh như vậy, cô không biết cô có thể chịu được bao nhiêu văn hóa quý tộc.
Nhưng cô biết, áp lực của cô sẽ càng ngày càng tăng theo hôn lễ này.
Lúc Cung Âu trở về phòng, Thời Tiểu Niệm đang đứng trước giá vẽ bên cạnh cửa sổ vẽ tranh, trên tay cầm một chiếc bút phác hoạ, dùng sức tô vẽ trên giấy, cuối cùng phiền chán mà đặt bút về.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cung Âu trầm thấp lên tiếng.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía hắn, phiền muộn trên mặt lập tức tiêu tan, nở nụ cười thay thế, hướng hắn đi tới, người như chim nhỏ mà nép vào hắn, Không có cái gì, không vẽ được, có chút buồn bực.
Không đi ra ngoài một chút sao?
Cung Âu hỏi.
Cung gia đều là cảnh sắc thế gian hiếm thấy.
Có nhiều thời gian, e, không vội. Thời Tiểu Niệm nhún nhún vai.
Cung Âu thấp mắt nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm cười nói, Phu nhân bảo em ở lại tiếp thu bầu không khí Cung gia cho đến khi em có thể mang khí chất thiếu phu nhân quý tộc ra ngoài.
Anh đã đoán được rồi.
Cung Âu nhàn nhạt gật đầu, không có cái gì bất ngờ.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm hiểu trong mắt Cung Âu đây là chuyện rất hợp lý, dù sao hắn chính là từ nơi này đi ra.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm đẩy Cung Âu lên giường.
Cung Âu không đề phòng chiêu này của cô, cả người ngồi bệt xuống giường, con ngươi đen quét về phía cô, Thời Tiểu Niệm trực tiếp dạng chân ngồi lên đùi hắn, đưa hai tay ra ôm lấy cổ hắn, cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn chằm chằm.
...
Thân thể Cung Âu lập tức căng thẳng, con ngươi nhìn chòng chọc cô, Em muốn làm gì?
Cung Tước tìm anh làm gì? Thời Tiểu Niệm hỏi.
Thương lượng ngày kết hôn, định vào tháng sau, Cung gia dốc sức chuẩn bị, chỉ công bố trong hoàng tộc, tạm thời không công khai ra ngoài, chờ vài năm rồi nói. Cung Âu nói, thấp mắt nhìn cô, hai tay đè lên giường, người ngửa ra sau, Thời Tiểu Niệm lại tiến gần thân thể hắn.
Phu nhân.
Thời Tiểu Niệm đi tới hướng La Kỳ cúi thấp đầu.
Ngồi xuống đi. La Kỳ tiếp tục cắt canh, trên bàn trước mặt đặt một đống bình, bà chuyển mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, không khỏi nói, Cô rất thả lỏng.
Bà từ trên mặt của Thời Tiểu Niệm không nhìn thấy hối hận.
Tôi nên khẩn trương sao?
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống một bên, mỉm cười phản vấn.
La Kỳ cười một cái, nói, Có phần khí độ này là tốt, làm như nữ chủ nhân tương lai của Cung gia, không có chút định lực thì không thể làm được.
Không biết phu nhân muốn nói gì với tôi?
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Ba chuyện, chỉ mong cô nghe xong còn có thể thả lỏng như này. La Kỳ ngồi ở chỗ kia, cầm cây kéo cắt một cành xuống, thanh âm ưu mỹ êm tai.
Ba chuyện.
Thời Tiểu Niệm an tĩnh ngồi, đợi câu sau của bà.
Chuyện thứ nhất, hôn lễ tổ chức ở bên này, lấy thân phận của cô Cung gia không thể tổ chức lớn, nhưng hoàng tộc nên mời đều phải mời được, lễ nghi nên có đều phải có toàn bộ. La Kỳ chậm rãi nói, ánh mặt trời rơi vào trên mặt xinh đẹp của bà, làm cho nhất cử nhất động của bà đều đẹp như tranh vẽ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, gật đầu, Được, tôi đồng ý.
Điểm này cô cũng đoán được.
Cung gia không thể đồng ý cho bọn họ chỉ lĩnh một tờ giấy chứng nhận, không tổ chức lớn, đã coi là hợp tâm ý rồi.
Chính là phương diện lễ nghi này, Thời Tiểu Niệm vừa nghĩ tới nhóm nữ hầu lễ độ tiến lui liền sợ run lên.
Cô thân làm cô dâu của Cung Âu, sợ rằng lễ nghi càng nhiều a!.
Chuyện thứ hai, sau khi các người kết hôn, cặp sinh đôi phải ở lại bên cạnh chúng tôi. La Kỳ nói.
...
Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng nhợt, từ chỗ ngồi đứng lên.
Sao vậy, mới vừa khen cô có điểm khí chất bây giờ lại không được? La Kỳ chuyên chú nhìn chòng chọc trong bình, Bản thân Cung Âu không giống hậu duệ quý tộc, sau khi qua lại với cô thì càng không giống, để các người nuôi dạy con, tôi thực sự lo lắng.
Phu nhân, tôi cho rằng con cái được cha mẹ chăm sóc là chuyện đương nhiên.
Thời Tiểu Niệm nói, không nghĩ tới Cung Âu đã trở về, La Kỳ còn muốn tranh con.
Chuyện thứ ba. La Kỳ cũng không để ý tới cô, tiếp tục nói, Cô cũng phải ở chỗ này, thích ứng hoàn cảnh của Cung gia, học văn hoá quý tộc, cho đến khi các người kết hôn. Sau khi kết hôn, môt năm cố phải ở đây ít nhất bốn tháng, thẳng đến khi cô rửa sạch toàn bộ khí tức thường dân trên người thì mới thôi, tôi cho rằng cô có thể giúp ích một chút cho Cung Âu.
...
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn bà, môi giật giật, muốn tranh biện nhưng không biết nên nói gì.
La Kỳ nói hợp tình hợp lý, kết thân với quý tộc vốn là khác người bình thường, quý tộc tự cao tự đại cô cũng không phải hôm nay mới biết, thế nhưng muốn cô vẫn ở lại Cung gia, cô không làm được.
Thế nào? La Kỳ buông cây kéo trong tay xuống ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, Cô cảm thấy tôi sẽ dựa vào đó ngược đãi cô sao?
...
Cô yên tâm, ta mà thật chướng mắt cô, tôi sẽ không đồng ý cho các người kết hôn. La Kỳ cười nhạt, từ trước bàn đứng lên đi tới trước mặt cô, Tịch Tiểu Niệm, cô biết điểm duy nhất cô xứng với Cung Âu là gì không?
...
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn bà.
Chính là cô đối với nó chân tâm thật ý, bốn năm rồi, điểm này tôi không phủ nhận cô. La Kỳ đứng trước mặt cô nói, Thành thật mà nói, thỉnh thoảng tôi cũng muốn, sẽ có một nữ nhân khác có thể vì con trai tôi trả giá như vậy.
Hao hết gia tài, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lãng phí tuổi thanh xuân tốt nhất để tìm một người sống chết không rõ, có lẽ rất nhiều người có thể làm được tìm tới bốn năm, nhưng Thời Tiểu Niệm tìm trong tình huống hoàn toàn không biết kỳ hạn, chẳng bao giờ từ bỏ, điểm ấy đáng quý.
Nhưng phu nhân ghét tôi là người bình dân.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý bà.
Kỳ thực cho tới bây giờ, tôi đối với cô chưa nói tới ghét bỏ hay là không ghét, tôi chỉ không thể để ngọn gió bình dân thổi vào trong nhà, nếu không sẽ ảnh hưởng đời kế tiếp Cung Âu. La Kỳ nói, vẻ mặt ôn hòa, cũng không có ý tranh chấp với cô, Cô yên tâm, tôi không cần cô đọc nhiều sách như trước đây, sống ở chỗ này một thời gian dài, cô tự nhiên sẽ tiếp nhận được giáo dục tốt nhất.
Thời Tiểu Niệm đứng ở trong đình, nói, Phu nhân muốn đồng hóa tôi?
Tôi không cần cô có gia thế cao quý, nhưng cũng không thể để thứ trên người cô ảnh hưởng đến một đời thừa kế Cung gia. La Kỳ nói.
Thời Tiểu Niệm nghe hiểu, điều kiện để cô tiến vào Cung gia, chính là cô biến thành một phần tử kiểu mẫu quý tộc, có khí chất cao cao tại thượng.
Cung Âu sẽ không để tôi ở chỗ này lâu.
Thời Tiểu Niệm nói, cô không muốn xa Cung Âu, cô muốn, Cung Âu cũng sẽ không nguyện ý xa cô.
lúc trước. La Kỳ cười cười, nói, Trước đây Cung Âu chính là người chuyên quyền độc đoán, nghe nói sau khi nó chữa bệnh đã thay đổi rất nhiều, bằng không các người cũng sẽ không cãi nhau chia tay, không phải sao?
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm mới hiểu được Cung gia biết nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.
Không sai, Cung Âu bây giờ không giống trước đây. Thời Tiểu Niệm nói.
Cho nên ngay cả cha Cung Âu cũng sẽ không tiếp tục áp dụng phương thức cấp tiến với nó, Cung Âu mài chút góc cạnh, chúng ta có thể chung đụng không sai. La Kỳ nói.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, mỗi một chữ mỗi một câu cô không thể nào phản bác.
Thì ra hòa bình không phải là từ trên trời giáng xuống, mà là mỗi người đều nhìn thấu, bọn họ chỉ là hạ thấp điểm mấu chốt mà thôi, đó chính là dung nạp cô vào cửa. Nếu như Cung Âu nguyện ý, tôi sẽ thuận theo mong muốn của các người.
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, nếu Cung Âu không có cô cũng không sao, cô liền cẩn thận làm thiếu phu nhân Cung gia a!.
Xem ra góc cạnh của cô cũng mòn rất nhiều. La Kỳ thoả mãn gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía người giúp việc một bên nói, Cho cô chọn vài nữ hầu hầu hạ cô, quản gia của cô tôi còn đang chọn.
Tôi không cần... Thời Tiểu Niệm thốt ra.
La Kỳ quét mắt về phía cô, đem lời của cô ép ra ngoài.
Từ giờ trở đi, quên thân phận của cô đi, cô là Thiếu phu nhân tương lai của Cung gia, người cao quý nên được che chở cẩn thận, hiểu không? La Kỳ nói, Được rồi, cô đi trước đi.
Thời Tiểu Niệm mím môi, cúi đầu, Dạ, phu nhân.
Cô xoay người rời đi, một đám nữ hầu trùng trùng điệp điệp đi theo sai, cái gì gọi núi áp lực lớn, hiện tại cô đã hiểu.
Thích kiểu đàn ông nào, thì phải bỏ ra cái giá đó.
Thời Tiểu Niệm ngay cả thời gian gặp mặt cặp sinh đôi một lần cũng không có, liền tiến vào sảnh, nhóm nữ hầu luân phiên tự giới thiệu mình với cô, nói công việc riêng của mình.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên salon giữ khuôn mặt cố nặn ra vẻ tươi cười nghe bọn họ nói, một vòng lui xuống, cô ngay cả ai tên gì cũng không nhớ.
Tịch tiểu thư.
Một giọng chuẩn Luân Đôn truyền đến.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy một ông già hướng bên này đi tới, đường nét phương tây thâm thúy, trên người mặc đồng phục quản gia, trên tay mang bao tay trắng, trong đôi mắt màu nâu mang theo ý cười.
Tịch tiểu thư, đã lâu không gặp.
Ông đi tới trước mặt cô, hướng cô khom người một cái.
Quản gia Charles. Thời Tiểu Niệm đứng lên, hướng ông gật đầu, trên mặt cũng không có nụ cười gặp lại người quen cũ,
Quản gia Charles.
Cô vẫn nhớ, ban đầu là ông mang Cung Diệu vừa mới sinh ra đi, thế cho nên cô cho tới bây giờ không thể tranh đứa bé này với Cung gia.
Tịch tiểu thư, chuyện kia tôi rất xin lỗi, người ở vào vị trí gì phải làm cái gì, sau này, tôi sẽ dốc sức bảo vệ Tịch tiểu thư. Charles tao nhã lễ phép nói.
Cái gì?
Cái gì gọi ra sức bảo vệ cô?
Phu nhân phân phó, chưa chọn được quản gia thích hợp, tôi chính là quản gia của Tịch tiểu thư, Tịch tiểu thư có bất kỳ chuyện gì đều có thể sai bảo tôi. Charles đưa tay để ở trước ngực, hướng cô hạ thấp thắt lưng, tư thế cực kỳ cung kính.
Ông là quản gia của tôi?
Thời Tiểu Niệm thở ra một hơi, thông minh như La Kỳ, sắp xếp quản gia dùng mấy thập niên đến bên cạnh cô, ý đồ khống chế cô rất rõ ràng.
Đương nhiên bọn họ không khống chế được Cung Âu, bây giờ có thể khống chế được cô cũng là một chủ ý tốt.
Đúng vậy.
Charles gật đầu.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, Ok, tùy tiện a!.
Ngược lại không phải Charles cũng sẽ có người khác, Thời Tiểu Niệm lại nhìn về phía nhóm nữ hầu trước mắt, nói một cách thẳng thừng đều là cơ sở ngầm của Cung gia, ở trong hoàn cảnh như vậy, cô không biết cô có thể chịu được bao nhiêu văn hóa quý tộc.
Nhưng cô biết, áp lực của cô sẽ càng ngày càng tăng theo hôn lễ này.
Lúc Cung Âu trở về phòng, Thời Tiểu Niệm đang đứng trước giá vẽ bên cạnh cửa sổ vẽ tranh, trên tay cầm một chiếc bút phác hoạ, dùng sức tô vẽ trên giấy, cuối cùng phiền chán mà đặt bút về.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cung Âu trầm thấp lên tiếng.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía hắn, phiền muộn trên mặt lập tức tiêu tan, nở nụ cười thay thế, hướng hắn đi tới, người như chim nhỏ mà nép vào hắn, Không có cái gì, không vẽ được, có chút buồn bực.
Không đi ra ngoài một chút sao?
Cung Âu hỏi.
Cung gia đều là cảnh sắc thế gian hiếm thấy.
Có nhiều thời gian, e, không vội. Thời Tiểu Niệm nhún nhún vai.
Cung Âu thấp mắt nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm cười nói, Phu nhân bảo em ở lại tiếp thu bầu không khí Cung gia cho đến khi em có thể mang khí chất thiếu phu nhân quý tộc ra ngoài.
Anh đã đoán được rồi.
Cung Âu nhàn nhạt gật đầu, không có cái gì bất ngờ.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm hiểu trong mắt Cung Âu đây là chuyện rất hợp lý, dù sao hắn chính là từ nơi này đi ra.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm đẩy Cung Âu lên giường.
Cung Âu không đề phòng chiêu này của cô, cả người ngồi bệt xuống giường, con ngươi đen quét về phía cô, Thời Tiểu Niệm trực tiếp dạng chân ngồi lên đùi hắn, đưa hai tay ra ôm lấy cổ hắn, cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn chằm chằm.
...
Thân thể Cung Âu lập tức căng thẳng, con ngươi nhìn chòng chọc cô, Em muốn làm gì?
Cung Tước tìm anh làm gì? Thời Tiểu Niệm hỏi.
Thương lượng ngày kết hôn, định vào tháng sau, Cung gia dốc sức chuẩn bị, chỉ công bố trong hoàng tộc, tạm thời không công khai ra ngoài, chờ vài năm rồi nói. Cung Âu nói, thấp mắt nhìn cô, hai tay đè lên giường, người ngửa ra sau, Thời Tiểu Niệm lại tiến gần thân thể hắn.
/703
|