Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 595 - Mùi Vị Quý Tộc Cung Gia

/703


Editor: shinoki

Cô tới gần hắn, nhào vào trong ngực hắn, tự tay đặt lên lưng hắn, lẳng lặng dựa vào ngực hắn.

Cung Âu không đẩy cô ra, tùy ý cô ôm.

Hai người lẳng lặng đứng trong phòng, ngây người cực kỳ lâu.

...

Ngày hôm sau, trời chậm rãi sáng lên.

Thời Tiểu Niệm tỉnh lại trong ngực Cung Âu, cô từ trên giường ngồi dậy, lạnh quá, trong nháy mắt lại lùi về, tiến vào trong ngực Cung Âu.

Cung Âu mở mắt ra, còn chưa tỉnh hoàn toàn, giọng nói mất tiếng, Xảy ra chuyện gì?

Lạnh quá.

Thời Tiểu Niệm núp trong ngực hắn, vững vàng ôm lấy hắn, chân quấn lấy người hắn.

Cung Âu trong nháy mắt tỉnh táo lại, không được tự nhiên đẩy tay cô một cái, Đừng ôm.

Thật sự rất lạnh.

Lạnh đến cô không muốn rời giường.

Thời Tiểu Niệm liều mạng hướng trong ngực hắn chui.

Thực sự đừng ôm. Cung Âu nói, Thời Tiểu Niệm lắc đầu mạnh, Ôm một lát, chờ em ấm rồi em sẽ rời giường.

Ngoài chán thực sự rất lạnh.

Cô tối hôm qua nên mở lò sưởi.

...

Cung Âu nằm thẳng ở nơi đó, một tay bị Thời Tiểu Niệm gối, cả người cô đều co lại trên người hắn, hận không thể bò lên.

Thời Tiểu Niệm ôm hắn còn chưa đủ ấm, hướng người hắn cọ tới cọ lui, thần kinh Cung Âu lần nữa buộc chặt, Tịch Tiểu Niệm, có phải là em cố ý không?

Cố ý cái gì?

Thời Tiểu Niệm u mê hỏi, lại cọ cọ vào người hắn.

Em đã nói, người không cần nhịn đúng không? thanh âm của Cung Âu càng ngày càng mất tiếng.

Đúng vậy.

Thời Tiểu Niệm liên tục gật đầu.

Hôm nay em không phải được rời giường!

Nói xong, Cung Âu chợt giữ chặt cô, xoay người một cái áp lên người cô, cúi đầu liền hôn môi cô, Thời Tiểu Niệm ngay cả một câu kháng cự cũng không có liền lạc trong nụ hôn của hắn.

Ngô.

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mở to mắt, khóe mắt mang theo ý cười, không nghĩ tới người mẹ đã có hai đứa con còn có bản lĩnh câu dẫn.

Lăn qua lăn lại, đến khi ánh mặt trời chói mắt mới thôi, hai người mới chậm rãi rời giường.

Thời Tiểu Niệm đi tới trước cửa sổ kéo rèm ra, ánh mặt trời tiến vào, chói mắt cô vội vàng dùng tay che mắt.

Cung Âu, em đi làm bữa sáng cho anh.

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía Cung Âu từ phòng tắm đi ra.

Ừ.

Cung Âu thật thấp lên tiếng, Thời Tiểu Niệm đi về phía cửa, kéo cửa ra, mấy nữ hầu đứng ở nơi đó lập tức xoay người lại đồng loạt hướng cô khom lưng, Nhị thiếu gia, Tịch tiểu thư, buổi sáng tốt lành.

Thời Tiểu Niệm có chút lúng túng nhìn các cô, Các người không phải đứng ở đây cả đêm đấy chứ!?

Hiệu quả cách âm cửa phòng này tốt hay không tốt?

Đúng vậy. nhóm nữ hầu gật đầu.

Mặt Thời Tiểu Niệm hơi nóng, Thật ra buổi tối các người có thể trở về ngủ.

Cô đã từng qua đêm mấy lần ở Cung gia, nhưng cũng không có nữ hầu canh ở ngoài, khi đó, nhóm nữ hầu cũng không quá nguyện ý nói chuyện với cô.

Đây là quy định, chúng tôi phải tuân thủ, để phòng chủ nhân cần. nữ hầu cung kính nói, sau đó lại thêm vào một câu, Xin Tịch tiểu thư yên tâm, hiệu quả cách âm các phòng ở đây đều rất tốt.

...

Thời Tiểu Niệm bị sét đánh rồi, nữ hầu Cung gia này thật không.

Một người trong đó ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, Bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin hỏi ăn ở đâu?

Ở vườn.

Cung Âu đi tới trầm thấp nói, rất quyết đoán.

Dạ, Nhị thiếu gia.

Nhóm nữ hầu gật đầu, hai người lui xuống.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, hỏi, Những nữ hầu này đều phục vụ anh sao?

Đúng. Bọn họ chia làm ba nhóm, thay phiên nhau.

Hôm nay ở Cung gia, hắn không mặc tây trang cùng áo sơ mi, mà chọn một chiếc áo len trắng kết hợp với áo khoác ngoài, lộ ra vài phần khí tức bén nhọn của hắn.

Nói cách khác còn không hết nhiều như vậy? Thời Tiểu Niệm khó có thể tin nói, sau đó lại nói, Em nhớ ra rồi, Holy và tiểu Quỳ cũng vậy, bên người có mấy nữ hầu khác nhau hầu hạ, xứng với quản gia rồi.

Thật đúng là cách sống của tầng lớp quý tộc.

Em cũng sẽ có. Cung Âu nói.

Em? Thời Tiểu Niệm chỉ chỉ mình, vội vã xua tay, Em không nên, em không thích có nhiều người thiếp thân phục vụ như vậy, em cũng không cần quản gia.

Cô lại không cần để ý nhiều chuyện, cần nhiều người như vậy làm gì a.

Nhiều người như vậy cái gì cũng không làm, chỉ hầu hạ một mình cô, cô sẽ có áp lực tâm lý.

...

Cung Âu thấp mắt nhìn cô, con ngươi đen thâm thúy, môi mỏng giật giật, nói, Đi ăn sáng.

Được. Thời Tiểu Niệm gật đầu, liếc mắt nhìn áo khoác màu nâu trên người hắn, nhân tiện nói, Anh chờ em một chút, em đi thay quần áo.

...

Cung Âu nhìn cô chạy vào phòng thay quần áo. nhanh như chớp Chỉ chốc lát sau, Thời Tiểu Niệm từ trong phòng thay quần áo đi ra, trên người cũng thay một chiếc áo khoác ngoài kiểu nữ, màu sắc giống y như hắn, [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N] thắt lưng khoá eo thon của cô, vóc người lả lướt có hứng thú, cô tự tay vén tóc, mặc áo khoác ngoài dạo qua một vòng tại chỗ, cười hỏi, Đẹp không?

Trang phục tình nhân?

Cung Âu đứng ở nơi đó nhìn cô, trên mặt lãnh nhược băng sương có cái gì đó tan ra, môi mỏng câu dẫn ra một độ cong bất đắc dĩ, Còn không đi?

Đi đây.

Thời Tiểu Niệm cười chạy về phía hắn, khoác cánh tay hắn theo hắn rời đi.

Cung Âu mang cô đến nhà ăn trong vườn.

Nhà ăn là một phòng đón ánh mặt trời, bên trong trồng một hàng cỏ, màu sắc tươi mới, kiều diễm ướt át, ánh mặt trời chiếu qua lớp thuỷ tinh, nhiệt độ bên trong cao hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Trong phòng còn treo vài cái lồng chim, chim nhỏ nhảy lên nhảy xuống ở trong đó, kêu chít chít đặc biệt sung sướng.

Đẹp quá.

Thời Tiểu Niệm khom lưng đứng ở nơi đó thưởng thức, mùa này có thể thấy nhiều món như vậy khiến người ta vô cùng hưởng thụ.

Cung Âu ngồi xuống trước bàn ăn hình tròn, nhóm nữ hầu đang nối đuôi nhau mang thức ăn lên.

Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện Cung Âu, giơ tay lên vừa muốn ăn, có nữ hầu đi tới, trên tay cầm khăn ấm, uốn cong thắt lưng cung kính nhìn cô, Tịch tiểu thư.

...

Thời Tiểu Niệm đang mê man, chỉ thấy Cung Âu đối diện giơ một tay lên, một nữ hầu cầm khăn lông ấm lau cho hắn, mặt khăn còn tản ra mùi thơm thoang thoảng.

Lau xong, nữ hầu lui xuống không tiếng động.

Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, sau đó nhìn nữ hầu bên này của mình, mỉm cười nói, Tôi tự làm là được rồi.

Thì ra chủ nhân quý tộc chính là sống như này.

Dạ.

Nữ hầu cười nhạt, dâng khăn lên.

Thời Tiểu Niệm lau tay xong, đưa khăn cho nữ hầu bên cạnh, vừa chuyển mắt, chỉ thấy Cung Âu đang nhìn chòng chọc cô, con ngươi đen kịt, Em không quen.

Vẫn ổn.

Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười, đưa tay sờ đầu một cái, vừa muốn đi lấy đồ uống, lại một nữ hầu cầm khăn ấm đi tới, cung kính nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm sững sờ nhìn cô.

Tay của ngài vừa sờ hơi quá. nữ hầu nói.

... Thời Tiểu Niệm mím môi, cười mỉa, ok, tôi tự làm.

Cô cầm khăn cẩn thận lau qua tay một lần, lúc này mới bắt đầu ăn điểm tâm, lần này, cô ngay cả tai ngứa cũng không dám chạm vào.

Nếu không... Bữa sáng này cô liền không có cách nào ăn, chỉ lau tay.

Cung Âu nhìn bộ dáng cô như vậy, ánh mắt trầm một cái, cũng không nói gì, cúi đầu ăn điểm tâm.

Thời Tiểu Niệm yên lặng ăn, đến khi ăn xong, một nữ hầu đi tới trước, cầm một xấp ảnh chụp trên tay, Tịch tiểu thư, đây là ảnh cô bảo chúng tôi in ra, cô xem đã hài lòng chưa?

Cảm ơn.

Thời Tiểu Niệm nhận ảnh, nhìn từng cái, càng xem càng bất đắc dĩ, thật là, thật vất vả mới chụp được kiểu ảnh gia đình, kết quả mỗi cô và tiểu Quỳ cười đến đặc biệt xán lạn, Cung Âu và Cung Diệu một lớn một nhỏ bày ra khuôn mặt lạnh tanh.

Làm bộ trưởng thành cho ai cho xem?

Thời Tiểu Niệm buồn bực lật từng cái, lật tới tấm cuối cùng, cô sửng sốt.

Đây là lúc đầu bảo tiêu chụp cho bọn họ, trong hình bọn họ hiển nhiên còn chưa chuẩn bị xong, Cung Quỳ đang đùa Cung Diệu, đâm hông cậu, Cung Diệu cười.

Mà cô quấn lấy cánh tay Cung Âu, Cung Âu đang thấp mắt nhìn tay cô, khóe môi rõ ràng mang theo một độ cong nâng lên.

Phốc.

Thời Tiểu Niệm nhịn không được bật cười.

Cười cái gì?

Cung Âu ngồi đối diện nhìn về phía cô.

Không có gì, em đột nhiên phát hiện vua ếch càng ngày càng cười vui. Thời Tiểu Niệm cười nói, đưa ảnh cho nữ hầu bên cạnh, Phiền cô phóng to bức này, đại khái lớn như vậy, phóng nhiều mấy cái.

Cô treo ở mấy nơi.

Được, vậy chờ đóng khung xong sẽ giao lại cho Tịch tiểu thư. nữ hầu gật đầu.

Cảm ơn.

Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.

Dứt lời, một nữ hầu đứng ra, hướng bọn họ cúi thấp đầu, Nhị thiếu gia, lão gia bảo ngài dùng xong bữa sáng thì đi qua một chuyến.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, nghe vậy nhất thời có chút khẩn trương, nói, Hôm qua chỉ là mẹ anh đồng ý chúng ta kết hôn, Cung Tước...

Không có cha gật đầu, mẹ sẽ không đồng ý.

Cung Âu biết cô đang nghĩ gì.

Là thế sao, vậy thì tốt rồi. Thời Tiểu Niệm yên tâm gật đầu, Vậy anh đi đi, em đi xem cặp sin hđôi.

Nếu là không phản đối, chắc tìm Cung Âu đi qua là thảo luận chuyện kết hôn.

Cô hy vọng tất cả đơn giản, nếu làm theo phong cách quý tộc, chắc cô sẽ lúng túng.

Ừ.

Cung Âu gật đầu.

Hai người đi ra khỏi nhà ăn trong vườn, mỗi người đi một ngả, bằng chút nhận thức đối với Cung gia, Thời Tiểu Niệm đi tới chỗ Cung Diệu và Cung Quỳ học.

Mới vừa xuyên qua một cái đình, nữ hầu vẫn đi theo sau Thời Tiểu Niệm nói, Tịch tiểu thư, phu nhân mời cô nói chuyện.

...

Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà quay đầu, phu nhân mời cô tại sao vừa rồi không nói?

Nhưng rất nhanh, cô hiểu được, La Kỳ là không muốn để Cung Âu nghe được, mới dùng chiêu ấy.

Cô gật đầu, Được.

Chỉ cần không phải hối hận khi để cho bọn họ kết hôn, còn lại hẳn là cũng khá, cùng lắm là bị trách cứ hèn mọn đôi câu, cô chịu được.

Nữ hầu dẫn Thời Tiểu Niệm vào một cái đình Tây Dương, lối đi màu trắng, La Kỳ mặc váy xinh đẹp ngồi ở trong đình cắt tỉa cành, vóc người của bà không nhìn ra vẻ mập mạp của người trung niên, ung dung, lộng lẫy, trên đầu đội mũ, lông vũ loè loẹt dưới ánh mặt trời.

/703

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status