Ngày mai là ngày tổ chức lễ đính hôn rồi, Lâm Phiên Phiên thấy vừa mừng vừa lo.
Buổi trưa, chiếc áo cưới độc nhất đáng giá mấy trăm triệu mà Sở Tường Hùng đặt làm cuối cùng cũng xong. Tiệm áo cưới gọi điện đến bảo Lâm Phiên Phiên đến thử, nếu như có chỗ nào không vừa hoặc không thích thì sẽ sửa lại.
Sở Tường Hùng còn đang đi làm không thể đi cùng cô, Lâm Phiên Phiên liền rút điện thoại gọi cho Lâm Sương Sương. Chuyện vui như này người cô muốn chia sẻ nhất ngoài Sở Tường Hùng ra thì chính là người chị em tốt Lâm Sương Sương.
Tiếc là dạo này bệnh tình của em trai Lâm Sương Sương là Lâm Bằng Bằng chuyển biến xấu. Lâm Sương Sương ngoài việc đi làm, vật lộn với cặp chị em song sinh và Triệu Dân Thường thì tất cả thời gian còn lại đều ở bệnh viện cùng bố mẹ chăm sóc em trai, căn bản không có thời gian bên Lâm Phiên Phiên. Ngày mai là tiệc đính hôn của Lâm Phiên Phiên mà Lâm Sương Sương cũng chỉ có thể dành ra được một tiếng để chúc phúc cho người chị em.
Lâm Phiên Phiên hiểu được nỗi khổ của Lâm Sương Sương, an ủi Sương Sương mấy câu rồi cúp máy.
Sau đó, chủ cửa hàng cầm bộ váy cưới ra, Thập Thất, Thật Bát đang định đưa váy cho Lâm Phiên Phiên thử.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại Lâm Phiên Phiên đột nhiên đổ chuông, là số của Mạc Tiểu Vang.
Từ sau lần trước, Mạc Tiểu Vang cũng không xuất hiện thêm lần nào, mấy ngày nay, chứng trầm cảm thời thai kì của Lâm Phiên Phiên đã ổn định khi được Sở Tường Hùng và bác sĩ tâm lí điều trị. Nhưng tự nhiên Mạc Tiểu Vang gọi đến, tâm trạng Lâm Phiên Phiên lại thấy căng thẳng.
"A lô!"
Do dự một lúc, Lâm Phiên Phiên vẫn chọn nghe điện thoại.
"Tôi biết cô nhất định sẽ nghe mà."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kiêu ngạo của Mạc Tiểu Vang: "Giờ tôi đang ở quán cà phê Thanh Khiêm, cô qua đây một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Lâm Phiên Phiên nắm chặt điện thoại, sau đó nói lạnh nhạt: "Tôi không có gì để nói với cô cả, vì thế sau này cô đừng làm phiền tôi nữa."
Mạc Tiểu Vang cười khẩy không đồng ý, "Nếu cô muốn lễ đính hôn ngày mai diễn ra thuận lợi thì tốt nhất nên đến gặp tôi, còn không ngày mai mà xảy ra chuyện gì bất trắc thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu! Nhớ kĩ, cô chỉ được đến một mình."
Nói xong, cũng không đợi Lâm Phiên Phiên trả lời liền cúp máy.
Nghe điện thoại vang lên tiếng "tút tút" kéo dài, đôi lông mày Lâm Phiên Phiên nhíu lại, đến giờ này rồi Mạc Tiểu Vang cô rốt cuộc còn muốn làm gì?
Lâm Phiên Phiên thật sự không muốn đi gặp Mạc Tiểu Vang, cuộc giao chiến lần trước đã làm cô có ác cảm với Mạc Tiểu Vang, nhưng Lâm Phiên Phiên cũng hiểu rằng, Mạc Tiểu Vang chắc chắn thuộc loại người nói được làm được. Hôm nay cô mà không đi, e rằng lễ đính hôn ngày mai sẽ xảy ra điều không hay.
Quyết định xong, Lâm Phiên Phiên nói với Thật Thất, Thập Bát đứng bên cạnh: "Váy cưới chốc nữa tôi thử sau, giờ tôi đi vệ sinh một lát, các cô cứ cầm váy cưới đi, đừng để bị nhăn.
"Vâng!" Thâp Thất, Thập Bát cung kính tuân lệnh, tưởng thật nên một người trước một người sau đứng giữ váy cưới. Lòng tốt của Lâm Phiên Phiên đã làm cho họ mất cảnh giác.
Thế là, Lâm Phiên Phiên lặng lẽ rời khỏi tiện váy cưới, sau đó bắt taxi đến quán cà phê Thanh Khiêm gặp Mạc Tiểu Vang. Nhưng lúc Lâm Phiên Phiên vừa bước vào quán cà phê Thanh Khiêm, nhìn khắp cũng không thấy bóng dáng Mạc Tiểu Vang đâu cả, chỉ thấy bàn bên cửa sổ có một người dùng tờ báo che mặt. Lâm Phiên Phiên chỉ đoán người đó là Mạc Tiểu Vang, thế là bước qua đó.
Nhưng người dùng báo che nửa người thấy Lâm Phiên Phiên đến gần thì chầm chậm bỏ tờ báo xuống.
“…Hoắc Mạnh Lam?"
Lúc khuôn mặt sau tờ báo hiện rõ trước mặt, sắc mặt Lâm Phiên Phiên lập tức trắng bệch, vô ý lùi lại sau, "Anh, Sao anh lại ở đây?"
Nếu nói đây là trùng hợp, thì quá vô lý rồi!
Hoắc Mạnh Lam nhoẻn miệng cười, ánh mắt gian ác khiến Lâm Phiên Phiên không rét mà run: "Người có chuyện muốn nói với em là tôi, tôi bảo Mạc Tiểu Vang gọi em đến. Ngồi đi, tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc với nhau. Yên tâm đi, ở nơi đông người thế này tôi không làm được gì em đâu, huống hồ chân tôi vẫn còn bó bột, muốn làm cũng không làm được gì."
Vừa nói vừa vỗ nhẹ vào chân phải chỗ đang bó bột, tỏ ý là hắn không có ác ý gì.
Nghe đến đây Lâm Phiên Phiên cũng hiểu là cô bị mắc bẫy, cô bị Mạc Tiểu Vang lừa rồi.
Nhưng cũng không biết từ lúc nào Hoắc Mạnh Lam và Mạc Tiểu Vang lại cấu kết với nhau?
Theo lý mà nói thì thân phận hai người họ chẳng có gì liên quan cả.
Nghĩ đến đấy, Lâm Phiên Phiên lại càng thấy thấp thỏm bất an, vốn có ý định rời đi nhưng giờ cô phải cố dằn lại, cứng nhắc ngồi xuống phía đối diện Hoắc Mạnh Lam, mặt không biểu cảm nói: "Anh muốn nói gì thì nói đi."
Buổi trưa, chiếc áo cưới độc nhất đáng giá mấy trăm triệu mà Sở Tường Hùng đặt làm cuối cùng cũng xong. Tiệm áo cưới gọi điện đến bảo Lâm Phiên Phiên đến thử, nếu như có chỗ nào không vừa hoặc không thích thì sẽ sửa lại.
Sở Tường Hùng còn đang đi làm không thể đi cùng cô, Lâm Phiên Phiên liền rút điện thoại gọi cho Lâm Sương Sương. Chuyện vui như này người cô muốn chia sẻ nhất ngoài Sở Tường Hùng ra thì chính là người chị em tốt Lâm Sương Sương.
Tiếc là dạo này bệnh tình của em trai Lâm Sương Sương là Lâm Bằng Bằng chuyển biến xấu. Lâm Sương Sương ngoài việc đi làm, vật lộn với cặp chị em song sinh và Triệu Dân Thường thì tất cả thời gian còn lại đều ở bệnh viện cùng bố mẹ chăm sóc em trai, căn bản không có thời gian bên Lâm Phiên Phiên. Ngày mai là tiệc đính hôn của Lâm Phiên Phiên mà Lâm Sương Sương cũng chỉ có thể dành ra được một tiếng để chúc phúc cho người chị em.
Lâm Phiên Phiên hiểu được nỗi khổ của Lâm Sương Sương, an ủi Sương Sương mấy câu rồi cúp máy.
Sau đó, chủ cửa hàng cầm bộ váy cưới ra, Thập Thất, Thật Bát đang định đưa váy cho Lâm Phiên Phiên thử.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại Lâm Phiên Phiên đột nhiên đổ chuông, là số của Mạc Tiểu Vang.
Từ sau lần trước, Mạc Tiểu Vang cũng không xuất hiện thêm lần nào, mấy ngày nay, chứng trầm cảm thời thai kì của Lâm Phiên Phiên đã ổn định khi được Sở Tường Hùng và bác sĩ tâm lí điều trị. Nhưng tự nhiên Mạc Tiểu Vang gọi đến, tâm trạng Lâm Phiên Phiên lại thấy căng thẳng.
"A lô!"
Do dự một lúc, Lâm Phiên Phiên vẫn chọn nghe điện thoại.
"Tôi biết cô nhất định sẽ nghe mà."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kiêu ngạo của Mạc Tiểu Vang: "Giờ tôi đang ở quán cà phê Thanh Khiêm, cô qua đây một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Lâm Phiên Phiên nắm chặt điện thoại, sau đó nói lạnh nhạt: "Tôi không có gì để nói với cô cả, vì thế sau này cô đừng làm phiền tôi nữa."
Mạc Tiểu Vang cười khẩy không đồng ý, "Nếu cô muốn lễ đính hôn ngày mai diễn ra thuận lợi thì tốt nhất nên đến gặp tôi, còn không ngày mai mà xảy ra chuyện gì bất trắc thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu! Nhớ kĩ, cô chỉ được đến một mình."
Nói xong, cũng không đợi Lâm Phiên Phiên trả lời liền cúp máy.
Nghe điện thoại vang lên tiếng "tút tút" kéo dài, đôi lông mày Lâm Phiên Phiên nhíu lại, đến giờ này rồi Mạc Tiểu Vang cô rốt cuộc còn muốn làm gì?
Lâm Phiên Phiên thật sự không muốn đi gặp Mạc Tiểu Vang, cuộc giao chiến lần trước đã làm cô có ác cảm với Mạc Tiểu Vang, nhưng Lâm Phiên Phiên cũng hiểu rằng, Mạc Tiểu Vang chắc chắn thuộc loại người nói được làm được. Hôm nay cô mà không đi, e rằng lễ đính hôn ngày mai sẽ xảy ra điều không hay.
Quyết định xong, Lâm Phiên Phiên nói với Thật Thất, Thập Bát đứng bên cạnh: "Váy cưới chốc nữa tôi thử sau, giờ tôi đi vệ sinh một lát, các cô cứ cầm váy cưới đi, đừng để bị nhăn.
"Vâng!" Thâp Thất, Thập Bát cung kính tuân lệnh, tưởng thật nên một người trước một người sau đứng giữ váy cưới. Lòng tốt của Lâm Phiên Phiên đã làm cho họ mất cảnh giác.
Thế là, Lâm Phiên Phiên lặng lẽ rời khỏi tiện váy cưới, sau đó bắt taxi đến quán cà phê Thanh Khiêm gặp Mạc Tiểu Vang. Nhưng lúc Lâm Phiên Phiên vừa bước vào quán cà phê Thanh Khiêm, nhìn khắp cũng không thấy bóng dáng Mạc Tiểu Vang đâu cả, chỉ thấy bàn bên cửa sổ có một người dùng tờ báo che mặt. Lâm Phiên Phiên chỉ đoán người đó là Mạc Tiểu Vang, thế là bước qua đó.
Nhưng người dùng báo che nửa người thấy Lâm Phiên Phiên đến gần thì chầm chậm bỏ tờ báo xuống.
“…Hoắc Mạnh Lam?"
Lúc khuôn mặt sau tờ báo hiện rõ trước mặt, sắc mặt Lâm Phiên Phiên lập tức trắng bệch, vô ý lùi lại sau, "Anh, Sao anh lại ở đây?"
Nếu nói đây là trùng hợp, thì quá vô lý rồi!
Hoắc Mạnh Lam nhoẻn miệng cười, ánh mắt gian ác khiến Lâm Phiên Phiên không rét mà run: "Người có chuyện muốn nói với em là tôi, tôi bảo Mạc Tiểu Vang gọi em đến. Ngồi đi, tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc với nhau. Yên tâm đi, ở nơi đông người thế này tôi không làm được gì em đâu, huống hồ chân tôi vẫn còn bó bột, muốn làm cũng không làm được gì."
Vừa nói vừa vỗ nhẹ vào chân phải chỗ đang bó bột, tỏ ý là hắn không có ác ý gì.
Nghe đến đây Lâm Phiên Phiên cũng hiểu là cô bị mắc bẫy, cô bị Mạc Tiểu Vang lừa rồi.
Nhưng cũng không biết từ lúc nào Hoắc Mạnh Lam và Mạc Tiểu Vang lại cấu kết với nhau?
Theo lý mà nói thì thân phận hai người họ chẳng có gì liên quan cả.
Nghĩ đến đấy, Lâm Phiên Phiên lại càng thấy thấp thỏm bất an, vốn có ý định rời đi nhưng giờ cô phải cố dằn lại, cứng nhắc ngồi xuống phía đối diện Hoắc Mạnh Lam, mặt không biểu cảm nói: "Anh muốn nói gì thì nói đi."
/477
|