Chương 294: Suýt lỡ lời.
Editor: May
“Cái gì mà nhà nào? Đương nhiên là nhà họ Phong.” Cùng lúc Lạc Ương Ương thầm mắng chính mình thiếu chút nữa lộ ra dấu vết, vẻ mặt thản nhiên trả lời.
Đáng chết, cô lại thiếu chút nữa nói sai lời
Đáng chết đáng chết!
“……” Phong Hành cười cười không trả lời, chỉ là đáy mắt đào hoa kia của anh, lộ ra một chút thần sắc phức tạp.
Từ vùng ngoại thành về nội thành, ít nhất phải hành trình một giờ xe.
Hai người câu được câu không tán gẫu, cơ bản đều là Phong Hành hỏi, Lạc Ương Ương đáp lại ngắn gọn.
Phong Hành cảm thấy Lạc Ương Ương quá không biết nói chuyện phiếm, không phải gật đầu chính là lắc đầu, hoặc là một từ ‘ ừ ’ liền qua loa anh.
Lại hoặc là nói, là Lạc Ương Ương không muốn nói chuyện với anh.
Đương nhiên, dù Lạc Ương Ương không muốn nói chuyện hơn nữa, Phong Hành cũng sẽ không từ bỏ nói chuyện với cô.
Trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe, sau khi song song trầm mặc hơn mười phút.
Lạc Ương Ương đột nhiên nghiêng đầu, tinh chuẩn bắt giữ được Phong Hành nhìn lén cô, còn chút kịp dời mắt đào hoa đi: “Sao vẫn luôn nhìn tôi?”
Hơn mười giây liền liếc mắt nhìn qua một cái, hơn mười giây liền liếc mắt nhìn qua một cái, cô đã bị nhìn đến cả người dựng lông.
“Em đẹp thôi.” Nhìn lén bị bắt tại trận, Phong Hành đều không có một chút thần sắc xấu hổ nào, ngược lại miệng tươi cười tà mị dào dạt mị hoặc lòng người.
“Yêu nghiệt.” Sự vật tốt đẹp ai nhìn cũng sẽ dưỡng mắt, Lạc Ương Ương cũng không muốn thừa nhận, cô cảm thấy Phong Hành tên yêu nghiệt này lớn lên còn xinh đẹp hơn cô.
Một người đàn ông.
Thân là một người đàn ông thân cao ít nhất 1 mét 85.
Hình thể lại thon dài tinh tráng như vậy, sao Phong Hành không biết xấu hổ lớn lên còn đẹp hơn phụ nữ chứ?
Còn có thiên lý hay không.
“Có ý tứ gì? Anh từ trong giọng nói của em nghe ra khinh miệt.” Phong Hành liền thu khuôn mặt tươi cười lại, cố ý nghiêm mặt.
/4495
|