Chương 293: Về nhà nào?
Editor: May
Đường núi có chút xóc nảy, Lạc Ương Ương nhìn Phong Hành trên ghế lái xe, tâm tư vừa động liền có chút thất thần.
Cô còn tưởng rằng hai trăm triệu kia là Phong Thánh gửi, hóa ra là Phong Hành.
Nhưng sao anh ta biết người đầu tư muốn rút tiền?
Lại vì sao muốn giúp cô?
Thuần túy là tiền nhiều không có chỗ dùng?
Cô cũng không cho rằng Phong Hành đột nhiên đối tốt với cô, là một chuyện tốt.
Sau khi rời đi núi rừng chạy lên quốc lộ vùng ngoại ô, Phong Hành đột nhiên nghiêng đầu, mắt tràn ngập cười tà nhìn Lạc Ương Ương:
“Luôn nhìn lén anh là có ý tứ gì? Phát hiện anh lớn lên soái hơn Phong Thánh?”
“Ai luôn nhìn lén anh?” Lạc Ương Ương bất mãn biện giải, cô cũng chỉ nhìn hai lần mà thôi.
“Nhìn liền nhìn, anh cũng sẽ không cười em, còn không thừa nhận.” Mắt đào hoa của Phong Hành cười tủm tỉm, thoạt nhìn bộ dáng rất vui vẻ.
“……” Lạc Ương Ương hơi vô ngữ nhìn Phong Hành tươi cười sáng lạn.
Anh cười rộ lên là khá xinh đẹp, thật là đẹp, chính là không soái bằng Phong Thánh.
“Muốn đi chỗ nào chơi?” Phong Hành tự quen thuộc nói chuyện với Lạc Ương Ương.
“Tôi muốn về nhà.” Cô muốn chơi, nhưng không muốn cùng nhau chơi với Phong Hành chút nào.
Ai biết Phong Hành sẽ đưa cô tới chỗ nào, nơi quán bar gì đó, cô mới không đi.
“Về nhà nào?” Phong Hành nhìn con đường phía trước, lúc nói lời này, dư quang khóe mắt đặc biệt lưu ý thần sắc của Lạc Ương Ương.
“……” Phong Hành hỏi lại, mới làm Lạc Ương Ương kinh ngạc phát giác.
Nhà vừa rồi cô nghĩ, là biệt thự ở chung với Phong Thánh kia, mà không phải là biệt thự nhà họ Phong.
Mẹ cho rằng cô ngủ lại ở trường học, không ai biết cô và Phong Thánh ở cùng một chỗ.
Cho nên, cô khẳng định không thể nói, về nhà Phong Thánh kia.
/4495
|