Chương 2903
“Anh ấy thật ra không hề mạnh mế một chút, là vì em… nên mới ngụy trang mình rất mạnh, vậy mà… cái gì em cũng không biết. Người em gái như em… thật sự quá thất bại.”
William có thể cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt của cô ta thấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng.
Anh ta có chút khó chịu, dỗ dành cô †a như dỗ dành một đứa trẻ.
Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới ngừng chảy nước mắt, đôi mắt sưng lên giống như quả hạch đào.
Ngay sau đó David tới, anh ta là một bác sĩ uy tín, phát sốt cảm lạnh bình thường chỉ là một vấn đề nhỏ.
Rất nhanh sau đó cơn sốt cao đã được hạ xuống, Kỷ Nguyệt Trâm cũng hoàn toàn yên tâm, không ngừng nắm tay áo của David cảm ơn.
David bị làm cho cảm thấy có chút xấu hổ, khiêm tốn mỉm cười.
William bảo cô ta đi ăn chút đồ ăn, đừng để bản thân kiệt sức, nhưng cô ta không chịu rời đi, kiên trì trông coi Kỷ Thiên Minh.
William không còn cách nào, mượn nhà bếp của bệnh viện, tìm kiếm nguyên liệu khắp nơi, chỉ vì để làm một vài món ăn Việt Nam cho cô.
Anh ta vẫn nhớ những món ăn cô ta đã nấu cho mình, cố gắng tra google để làm ra, tuy rằng hương vị không tốt lắm, nhưng vấn là có thể ăn.
Trứng hấp thịt bằm, canh gà, và cả một chút thịt bò nấu canh chua khai vị.
Nhưng cô lại không muốn ăn, nói: “Em không ăn được.”
“Tốt xấu cũng ăn một chút.”
“Xin lỗi, William, anh trai em như vậy, em thật sự…”
Cô còn chưa nói xong, William mím môi, vẻ mặt có chút khó chịu, nói: “Nếu như anh nói cho em, đây là món anh bận hơn hai tiếng mới làm xong thì sao?”
“Anh vân nhớ em thích ăn món gì, chạy đến rất nhiều siêu thị mới mua được nguyên liệu, chỉ vì để làm món Việt Nam mà em thích ăn.”
“Bây giờ… em vần muốn từ chối, một miếng cũng không ăn sao?”
William ngước mắt nhìn cô ta thật sâu.
Cô ta nhìn món ăn được trang trí cẩn thận, mới chú ý rằng đây là món Việt Nam, lúc nãy cô ta vội vàng, không chú ý đến thứ gì.
Trong lúc vô ý, cô ta đã làm tổn thương William.
“Xin lỗi… em sẽ ăn, lập tức ăn ngay.”
Cô ta nhận lấy thức ăn, thử một miếng thì gật đầu khen ngợi.
“Rất ngon, em rất thích.”
“Em không cần miễn cưỡng, anh biết tâm trạng em bây giờ không tốt, anh cũng không trông mong em sẽ ăn hết toàn bộ, chỉ mong em có thể ăn một chút, anh cũng có thể yên tâm rồi.”
“Em xin lỗi…”
“Em không cần nói xin lỗi với anh, em không làm sai chuyện gì.” Anh nghiêm túc nhìn Kỷ Nguyệt Trâm, nghiêm nghị nói: “Kỷ Nguyệt Trâm, anh hỏi em. Nếu như… anh nói là nếu như, anh ấy không phải anh trai của em, anh và anh ấy, chọn một người làm chồng, em chọn ai?”
Cô ta bị câu hỏi này dọa hết hồn, bởi vì đây là câu hỏi cô ta chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
“Kỷ Thiên Minh… không thể không phải là anh trai của em, anh ấy đã làm giám định ADN, bọn em là anh em cùng mẹ khác cha.”
“Anh ấy thật ra không hề mạnh mế một chút, là vì em… nên mới ngụy trang mình rất mạnh, vậy mà… cái gì em cũng không biết. Người em gái như em… thật sự quá thất bại.”
William có thể cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt của cô ta thấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng.
Anh ta có chút khó chịu, dỗ dành cô †a như dỗ dành một đứa trẻ.
Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới ngừng chảy nước mắt, đôi mắt sưng lên giống như quả hạch đào.
Ngay sau đó David tới, anh ta là một bác sĩ uy tín, phát sốt cảm lạnh bình thường chỉ là một vấn đề nhỏ.
Rất nhanh sau đó cơn sốt cao đã được hạ xuống, Kỷ Nguyệt Trâm cũng hoàn toàn yên tâm, không ngừng nắm tay áo của David cảm ơn.
David bị làm cho cảm thấy có chút xấu hổ, khiêm tốn mỉm cười.
William bảo cô ta đi ăn chút đồ ăn, đừng để bản thân kiệt sức, nhưng cô ta không chịu rời đi, kiên trì trông coi Kỷ Thiên Minh.
William không còn cách nào, mượn nhà bếp của bệnh viện, tìm kiếm nguyên liệu khắp nơi, chỉ vì để làm một vài món ăn Việt Nam cho cô.
Anh ta vẫn nhớ những món ăn cô ta đã nấu cho mình, cố gắng tra google để làm ra, tuy rằng hương vị không tốt lắm, nhưng vấn là có thể ăn.
Trứng hấp thịt bằm, canh gà, và cả một chút thịt bò nấu canh chua khai vị.
Nhưng cô lại không muốn ăn, nói: “Em không ăn được.”
“Tốt xấu cũng ăn một chút.”
“Xin lỗi, William, anh trai em như vậy, em thật sự…”
Cô còn chưa nói xong, William mím môi, vẻ mặt có chút khó chịu, nói: “Nếu như anh nói cho em, đây là món anh bận hơn hai tiếng mới làm xong thì sao?”
“Anh vân nhớ em thích ăn món gì, chạy đến rất nhiều siêu thị mới mua được nguyên liệu, chỉ vì để làm món Việt Nam mà em thích ăn.”
“Bây giờ… em vần muốn từ chối, một miếng cũng không ăn sao?”
William ngước mắt nhìn cô ta thật sâu.
Cô ta nhìn món ăn được trang trí cẩn thận, mới chú ý rằng đây là món Việt Nam, lúc nãy cô ta vội vàng, không chú ý đến thứ gì.
Trong lúc vô ý, cô ta đã làm tổn thương William.
“Xin lỗi… em sẽ ăn, lập tức ăn ngay.”
Cô ta nhận lấy thức ăn, thử một miếng thì gật đầu khen ngợi.
“Rất ngon, em rất thích.”
“Em không cần miễn cưỡng, anh biết tâm trạng em bây giờ không tốt, anh cũng không trông mong em sẽ ăn hết toàn bộ, chỉ mong em có thể ăn một chút, anh cũng có thể yên tâm rồi.”
“Em xin lỗi…”
“Em không cần nói xin lỗi với anh, em không làm sai chuyện gì.” Anh nghiêm túc nhìn Kỷ Nguyệt Trâm, nghiêm nghị nói: “Kỷ Nguyệt Trâm, anh hỏi em. Nếu như… anh nói là nếu như, anh ấy không phải anh trai của em, anh và anh ấy, chọn một người làm chồng, em chọn ai?”
Cô ta bị câu hỏi này dọa hết hồn, bởi vì đây là câu hỏi cô ta chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
“Kỷ Thiên Minh… không thể không phải là anh trai của em, anh ấy đã làm giám định ADN, bọn em là anh em cùng mẹ khác cha.”
/2750
|