Chương 2902
Thân thể anh ta luôn rất tốt, rất ít khi bị bệnh, mỗi lần cô ta đau đầu, đều sẽ không lây sang anh ta, thể chất tốt khiến người ta đố ky.
Nhưng đột nhiên anh ta ngã xuống, lòng cô ta rối loạn, như thể mất đi xương sống.
Anh ta vẫn luôn sốt cao không ngừng, thậm chí sốt đến đến mê mang.
Lúc hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn lẩm bẩm kêu tên cô ta.
“Kỷ Nguyệt Trâm… Kỷ Nguyệt Trâm…”
“Em đây, anh, em ở đây. Anh đừng làm em sợ, nếu anh bỏ em đi, em biết sống thế nào.”
“Kỷ Nguyệt Trâm… đừng rời xa anh được không? Nếu em rời khỏi anh, anh…
biết sống thế nào?”
Kỷ Thiên Minh lẩm bẩm nói, đôi mắt có chút ướt át.
Trong khe hở, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Trái tim Kỷ Nguyệt Trâm run rẩy mạnh mẽ, thì ra… Kỷ Thiên Minh cần mình như vậy.
Anh ta cũng sẽ khóc.
Gô ta chưa bao giờ thấy anh trai khóc.
Lúc mẹ qua đời, anh ta bình tĩnh nắm tay cô ta từ nhà tang lễ đưa đến nghĩa địa, cả hành trình anh trai điều không hề khóc.
Người khác đều nói anh ta máu lạnh vô tình, mẹ ruột qua đời, thế mà anh ta mặt lạnh biểu cảm vô tình, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Cô ta biết, Kỷ Thiên Minh chỉ là không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào thôi. Thói quen của anh ta là dùng thờ ơ ngụy trang cảm xúc của chính mình.
Sau này anh ta thay đổi, anh ta học được cách ngụy trang bằng nụ cười, bộ dạng lăng nhăng, bất cần đời, đào hoa, say mê vàng son.
Trên người anh ta luôn mang theo mặt nạ thật dày.
Không hề tháo ra, dù có bị thương, cô ta cũng không biết.
Hóa ra người mạnh mẽ như Kỷ Thiên Minh, vẫn luôn tự bảo vệ mình như Kỷ Thiên Minh, cũng sẽ đau khổ.
Cô ta nghĩ như vậy, lòng đau như cắt, đau khổ gục đầu xuống.
Cho tới nay, đều là anh trai chăm sóc cho mình, khi nào cô ta có thể chăm sóc lại cho Kỷ Thiên Minh.
William nhìn cặp anh em này thật sâu, trong lòng nhất thời cũng thật sự phức tạp.
Kỷ Nguyệt Trâm nếu biết Kỷ Thiên Minh thích mình, cô ta sẽ xử lý như thế nào?
Cô ta sẽ lựa chọn ai?
Thế nhưng anh ta lại không có một chút niềm tin có thể đánh bại Kỷ Thiên Minh.
Trước mặt là tình yêu và tình thân, thật sự quá yếu ớt.
“Yên tâm đi, Kỷ Thiên Minh sẽ không sao.
Anh ta tiến lên an ủi, bàn tay to nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc của cô ta.
Cuối cùng cô ta nhịn không được, vùi đầu vào trong lòng ngực anh ta gào khóc lên.
“Kỷ Thiên Minh cũng sẽ bị bệnh, anh ấy cũng sẽ khóc, cũng sẽ đau… không phải anh ấy không tim không phổi, là em… là em nghĩ anh trai mình quá mạnh mẽ.
Thân thể anh ta luôn rất tốt, rất ít khi bị bệnh, mỗi lần cô ta đau đầu, đều sẽ không lây sang anh ta, thể chất tốt khiến người ta đố ky.
Nhưng đột nhiên anh ta ngã xuống, lòng cô ta rối loạn, như thể mất đi xương sống.
Anh ta vẫn luôn sốt cao không ngừng, thậm chí sốt đến đến mê mang.
Lúc hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn lẩm bẩm kêu tên cô ta.
“Kỷ Nguyệt Trâm… Kỷ Nguyệt Trâm…”
“Em đây, anh, em ở đây. Anh đừng làm em sợ, nếu anh bỏ em đi, em biết sống thế nào.”
“Kỷ Nguyệt Trâm… đừng rời xa anh được không? Nếu em rời khỏi anh, anh…
biết sống thế nào?”
Kỷ Thiên Minh lẩm bẩm nói, đôi mắt có chút ướt át.
Trong khe hở, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Trái tim Kỷ Nguyệt Trâm run rẩy mạnh mẽ, thì ra… Kỷ Thiên Minh cần mình như vậy.
Anh ta cũng sẽ khóc.
Gô ta chưa bao giờ thấy anh trai khóc.
Lúc mẹ qua đời, anh ta bình tĩnh nắm tay cô ta từ nhà tang lễ đưa đến nghĩa địa, cả hành trình anh trai điều không hề khóc.
Người khác đều nói anh ta máu lạnh vô tình, mẹ ruột qua đời, thế mà anh ta mặt lạnh biểu cảm vô tình, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Cô ta biết, Kỷ Thiên Minh chỉ là không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào thôi. Thói quen của anh ta là dùng thờ ơ ngụy trang cảm xúc của chính mình.
Sau này anh ta thay đổi, anh ta học được cách ngụy trang bằng nụ cười, bộ dạng lăng nhăng, bất cần đời, đào hoa, say mê vàng son.
Trên người anh ta luôn mang theo mặt nạ thật dày.
Không hề tháo ra, dù có bị thương, cô ta cũng không biết.
Hóa ra người mạnh mẽ như Kỷ Thiên Minh, vẫn luôn tự bảo vệ mình như Kỷ Thiên Minh, cũng sẽ đau khổ.
Cô ta nghĩ như vậy, lòng đau như cắt, đau khổ gục đầu xuống.
Cho tới nay, đều là anh trai chăm sóc cho mình, khi nào cô ta có thể chăm sóc lại cho Kỷ Thiên Minh.
William nhìn cặp anh em này thật sâu, trong lòng nhất thời cũng thật sự phức tạp.
Kỷ Nguyệt Trâm nếu biết Kỷ Thiên Minh thích mình, cô ta sẽ xử lý như thế nào?
Cô ta sẽ lựa chọn ai?
Thế nhưng anh ta lại không có một chút niềm tin có thể đánh bại Kỷ Thiên Minh.
Trước mặt là tình yêu và tình thân, thật sự quá yếu ớt.
“Yên tâm đi, Kỷ Thiên Minh sẽ không sao.
Anh ta tiến lên an ủi, bàn tay to nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc của cô ta.
Cuối cùng cô ta nhịn không được, vùi đầu vào trong lòng ngực anh ta gào khóc lên.
“Kỷ Thiên Minh cũng sẽ bị bệnh, anh ấy cũng sẽ khóc, cũng sẽ đau… không phải anh ấy không tim không phổi, là em… là em nghĩ anh trai mình quá mạnh mẽ.
/2750
|