Chương 2839
Trái tim cô ta nhảy lên liên hồi, lo lắng cho William.
William nhướng mày rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói anh ta trầm hẳn xuống.
“Cô lo lắng cho tôi sao?”
“Đây không phải là câu hỏi vô nghĩa hay sao?”
Cô ta tức giận nói.
“Hiện tại không có cách nào khác, tôi chỉ có thể giao người, không thể để chúng làm David bị thương được.”
“Nhưng…
“Anh ta chính là súc sinh, không nên để anh sống, tôi không nên mềm lòng, chỉ cần trực tiếp… giết anh ta.”
William đau đớn nhắm mắt lại, cảnh tượng trước khi Charlotte qua đời hiện lên trong tâm trí anh ta.
Cô ấy nằm trong vòng tay của ta, viên đạn ghim vào người, chảy máu ra không thể ngăn lại.
Khuôn mặt cô ấy nhòe đi vì máu và nước mắt, cô ấy dùng những ngón tay run rẩy vuốt ve má anh ta: “Anh ơi… anh ấy chỉ bị quyền lợi che mắt một lúc thôi, nên mới phạm sai lầm. Anh ấy là chồng em, anh ấy… là bố của đứa con chưa chào đời của em. Anh à, anh có thể nể mặt em, tha cho anh ấy một con đường sống hay không? Em biết anh… hận anh ấy, vì muốn trả thù cho em. Nhưng không cân… không cần trả thù cho em.”
Cô ấy bật khóc, chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, đã trào ra máu tươi, nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức nói hết.
Anh ta đau đớn đến mức không thể trả lời lại, William không hiểu, tại sao cô ấy lại chọn cách tha thứ cho Kagle sau tất cả những gì anh ta đã đối xử với anh em bọn họ?
William gào thét, giống như một con thú sắp mất kiểm soát.
Cô ấy khổ sở chống đỡ thân thể, miệng kề sát lỗ tai anh ta, cố gắng nói từng chữ, muốn nói cái gì đó.
Thời gian của cô ấy đã sắp hết.
Câu cuối càng lúc càng nhỏ…
Cuối cùng, tay cô ấy buông xuống một cách yếu ớt, cô ấy không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Anh ta đã mất đi người thân ruột thịt cuối cùng của mình.
Nghĩ đến đây, máu nóng trong người anh ta trào dâng lên, đau đớn, bóp nghẹt đến khó thở.
“Ngày mai, tôi sẽ đi đổi người.”
“Cứ thả anh ta đi như vậy sao? Anh bằng lòng không?”
“Nếu không, tôi có thể làm gì?”
“Anh thật quá dê bao dung. Tôi sẽ cho anh một thứ rất có tác dụng.”
Kỷ Nguyệt Trâm nhìn anh ta chớp mắt vài cái, lấy ra một đồ vật từ chỗ mình đưa cho anh ta.
“Chút nữa lúc anh nói chuyện với anh ta, hãy cố gắng đánh lạc hướng anh †a. Mùi hương này có tác dụng gây ảo giác. Sau đó, mọi chuyện cứ để tôi.”
“Kỷ Nguyệt Trâm, cô muốn làm gì?”
“Kẻ ác nên sống trong bóng tối cả đời để chuộc lỗi với bản thân mình. Dù có sống dưới ánh mặt trời, mà trong lòng có bóng ma thì cũng sẽ trở thành người dưới địa ngục thôi. Vậy hãy để tôi cho anh ta nhìn thấy địa ngục trong lòng sớm một chút.”
Tuy là con gái, nhưng cô ta cũng phân biệt được tốt và xấu.
Trái tim cô ta nhảy lên liên hồi, lo lắng cho William.
William nhướng mày rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói anh ta trầm hẳn xuống.
“Cô lo lắng cho tôi sao?”
“Đây không phải là câu hỏi vô nghĩa hay sao?”
Cô ta tức giận nói.
“Hiện tại không có cách nào khác, tôi chỉ có thể giao người, không thể để chúng làm David bị thương được.”
“Nhưng…
“Anh ta chính là súc sinh, không nên để anh sống, tôi không nên mềm lòng, chỉ cần trực tiếp… giết anh ta.”
William đau đớn nhắm mắt lại, cảnh tượng trước khi Charlotte qua đời hiện lên trong tâm trí anh ta.
Cô ấy nằm trong vòng tay của ta, viên đạn ghim vào người, chảy máu ra không thể ngăn lại.
Khuôn mặt cô ấy nhòe đi vì máu và nước mắt, cô ấy dùng những ngón tay run rẩy vuốt ve má anh ta: “Anh ơi… anh ấy chỉ bị quyền lợi che mắt một lúc thôi, nên mới phạm sai lầm. Anh ấy là chồng em, anh ấy… là bố của đứa con chưa chào đời của em. Anh à, anh có thể nể mặt em, tha cho anh ấy một con đường sống hay không? Em biết anh… hận anh ấy, vì muốn trả thù cho em. Nhưng không cân… không cần trả thù cho em.”
Cô ấy bật khóc, chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, đã trào ra máu tươi, nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức nói hết.
Anh ta đau đớn đến mức không thể trả lời lại, William không hiểu, tại sao cô ấy lại chọn cách tha thứ cho Kagle sau tất cả những gì anh ta đã đối xử với anh em bọn họ?
William gào thét, giống như một con thú sắp mất kiểm soát.
Cô ấy khổ sở chống đỡ thân thể, miệng kề sát lỗ tai anh ta, cố gắng nói từng chữ, muốn nói cái gì đó.
Thời gian của cô ấy đã sắp hết.
Câu cuối càng lúc càng nhỏ…
Cuối cùng, tay cô ấy buông xuống một cách yếu ớt, cô ấy không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Anh ta đã mất đi người thân ruột thịt cuối cùng của mình.
Nghĩ đến đây, máu nóng trong người anh ta trào dâng lên, đau đớn, bóp nghẹt đến khó thở.
“Ngày mai, tôi sẽ đi đổi người.”
“Cứ thả anh ta đi như vậy sao? Anh bằng lòng không?”
“Nếu không, tôi có thể làm gì?”
“Anh thật quá dê bao dung. Tôi sẽ cho anh một thứ rất có tác dụng.”
Kỷ Nguyệt Trâm nhìn anh ta chớp mắt vài cái, lấy ra một đồ vật từ chỗ mình đưa cho anh ta.
“Chút nữa lúc anh nói chuyện với anh ta, hãy cố gắng đánh lạc hướng anh †a. Mùi hương này có tác dụng gây ảo giác. Sau đó, mọi chuyện cứ để tôi.”
“Kỷ Nguyệt Trâm, cô muốn làm gì?”
“Kẻ ác nên sống trong bóng tối cả đời để chuộc lỗi với bản thân mình. Dù có sống dưới ánh mặt trời, mà trong lòng có bóng ma thì cũng sẽ trở thành người dưới địa ngục thôi. Vậy hãy để tôi cho anh ta nhìn thấy địa ngục trong lòng sớm một chút.”
Tuy là con gái, nhưng cô ta cũng phân biệt được tốt và xấu.
/2750
|