“Mẹ, mẹ nói nghiêm trọng rồi. Mẹ là trưởng bối, con không có tư cách để tha thứ. Con ít về nhà là bởi vì công việc con khá bận rộn…”
“Ài, đừng an ủi mẹ.”
Lý Đường Lâm xua tay một cái, lắc đầu: “Mẹ biết trong lòng con vẫn luôn trách mẹ, trách mẹ là đúng. Mẹ cũng biết con đối với nha đầu kia là thật lòng thành ý, con trai của ta, ta hiểu rất rõ. Có một số việc mẹ nhận ra, con đối với tình cảm cố chấp như vậy thật sự là giống mẹ. Mẹ đã hai mươi mấy năm vẫn giữ hình ảnh người đàn ông đã từ bỏ mình ở trong lòng, vừa vặn con cũng thua trong tay của nha đầu họ Bạch kia, đại khái mẹ con chúng ta thật sự là mặc nợ phụ nữ nhà họ.”
“...”
Lương Phi Phàm đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi mỏng, anh rũ mi mắt xuống, không tiếp lời.
Lý Đường Lâm lại nói: “Một năm qua ưu tư của con đối với mẹ như vậy cũng là bình thường… Mẹ có thể hiểu. Từ sau khi Tần Trân Hi xảy ra chuyện… mẹ cảm thấy luống cuống, khi đó mẹ không dám thừa nhận nhưng mẹ biết thật ra mọi người đều biết chuyện kia có liên quan tới mẹ, mẹ biết con cùng cha con đã dùng rất nhiều công sức mới khiến chuyện trở thành bình thường. Mẹ đối với hai cha con con đều thiếu nợ… Mẹ cũng thừa nhận, mẹ còn mắc nợ Tần Trân Hi.”
“Mẹ biết bây giờ Bạch Lộ cũng đã quay về, con chắc chắn sẽ không buông con bé. Con muốn cùng con bé ở bên nhau, mẹ sẽ không phản đối nữa, nếu như con cần mẹ tự mình tới xin lỗi với bọn họ, mẹ cũng nguyện ý.”
Mắt Lương Phi Phàm lóe lên, thật sự không ngờ được Lý Đường Lâm sẽ lại đồng ý đi nói lời xin lỗi. Anh cau mày, dường như định nói điều gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Mẹ, con nghe điện thoại chút đã.”
Quan Triều gọi điện thoại tới, nói đã hẹn xong thời gian với Diệp Tử Kiệt, còn có Sở Úy Dạ bên kia cũng không có vấn đề gì, một giờ sau sẽ gặp mặt với Sở Úy Dạ trước, sau đó mới đi gặp Diệp Tử Kiệt.
“... Đơn ly hôn tôi cũng đã chuẩn bị xong, nội dung như những gì anh căn dặn.”
Lương Phi Phàm chỉ trầm trầm ‘ừ’ một tiếng, lại đơn giản dặn dò thêm mấy câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Bởi vì thời gian tương đối cấp bách, anh cảm thấy chuyện này trở về Lương gia những gì cần nói cũng đại khái nói hết rồi, người Lương gia cũng biết ý anh.
Lương Phi Phàm cất điện thoại đi, nói với Lý Đường Lâm: “Mẹ, có một số chuyện vừa qua mẹ cũng đã biết, như vậy con cũng không né tránh nữa, con thật sự có ý tứ như vậy, con muốn cho mọi người gặp mặt lại một lần. Con cùng Bạch Lộ nhất định sẽ kết hôn, nhưng những gì đã có trước kia của Lương gia và Bạch gia, trong lòng mỗi người đều sẽ có một ít vướng mắc, mục đích của con rất đơn giản, con không muốn người phụ nữ của mình phải chịu ấm ức. Nếu như có thể, con hy vọng mẹ sẽ tự mình tới tìm Tần Trân Hi một chuyến, nhưng con sẽ không miễn cưỡng mẹ, nếu mẹ cảm thấy không làm được thì chỉ cần tham dự một chút trong hôn lễ của con, không phản đối con cùng Bạch Lộ nữa.”
“Mẹ sẽ đi tìm bà ấy.”
Lý Đường Lâm nhịn xuống thở dài, gật đầu, giọng rất ôn hòa: “Yên tâm, trong lòng mẹ đã hiểu.”
***
Lương Phi Phàm cảm thấy mình đã giải quyết được vấn đề quan trọng nhất, Lương gia bên này cơ bản đã không còn vấn đề gì.
Vừa ra khỏi Lương gia thì Hướng Long Cẩm lại đuổi theo, Lương Tĩnh Tiêu vừa vặn mang Đông Đông lên lầu, hẳn là đi tìm Lý Đường Lâm. Hướng Long Cẩm nhìn Lương Phi Phàm sắp lên xe liền tiến đến, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà đưa tay giữ lấy cửa xe: “... Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Lương Phi Phàm dừng lại một chút, xoay người sang cau mày nhìn người đàn ông trước mặt. Anh không lên tiếng, ánh mắt sâu thâm thúy đang dần dần trầm xuống, mặt anh không lộ vẻ tức giận nhưng biểu tình này khiến người đối diện cảm thấy áp lực.
“2 phút, đủ không?”
“Ài, đừng an ủi mẹ.”
Lý Đường Lâm xua tay một cái, lắc đầu: “Mẹ biết trong lòng con vẫn luôn trách mẹ, trách mẹ là đúng. Mẹ cũng biết con đối với nha đầu kia là thật lòng thành ý, con trai của ta, ta hiểu rất rõ. Có một số việc mẹ nhận ra, con đối với tình cảm cố chấp như vậy thật sự là giống mẹ. Mẹ đã hai mươi mấy năm vẫn giữ hình ảnh người đàn ông đã từ bỏ mình ở trong lòng, vừa vặn con cũng thua trong tay của nha đầu họ Bạch kia, đại khái mẹ con chúng ta thật sự là mặc nợ phụ nữ nhà họ.”
“...”
Lương Phi Phàm đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi mỏng, anh rũ mi mắt xuống, không tiếp lời.
Lý Đường Lâm lại nói: “Một năm qua ưu tư của con đối với mẹ như vậy cũng là bình thường… Mẹ có thể hiểu. Từ sau khi Tần Trân Hi xảy ra chuyện… mẹ cảm thấy luống cuống, khi đó mẹ không dám thừa nhận nhưng mẹ biết thật ra mọi người đều biết chuyện kia có liên quan tới mẹ, mẹ biết con cùng cha con đã dùng rất nhiều công sức mới khiến chuyện trở thành bình thường. Mẹ đối với hai cha con con đều thiếu nợ… Mẹ cũng thừa nhận, mẹ còn mắc nợ Tần Trân Hi.”
“Mẹ biết bây giờ Bạch Lộ cũng đã quay về, con chắc chắn sẽ không buông con bé. Con muốn cùng con bé ở bên nhau, mẹ sẽ không phản đối nữa, nếu như con cần mẹ tự mình tới xin lỗi với bọn họ, mẹ cũng nguyện ý.”
Mắt Lương Phi Phàm lóe lên, thật sự không ngờ được Lý Đường Lâm sẽ lại đồng ý đi nói lời xin lỗi. Anh cau mày, dường như định nói điều gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Mẹ, con nghe điện thoại chút đã.”
Quan Triều gọi điện thoại tới, nói đã hẹn xong thời gian với Diệp Tử Kiệt, còn có Sở Úy Dạ bên kia cũng không có vấn đề gì, một giờ sau sẽ gặp mặt với Sở Úy Dạ trước, sau đó mới đi gặp Diệp Tử Kiệt.
“... Đơn ly hôn tôi cũng đã chuẩn bị xong, nội dung như những gì anh căn dặn.”
Lương Phi Phàm chỉ trầm trầm ‘ừ’ một tiếng, lại đơn giản dặn dò thêm mấy câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Bởi vì thời gian tương đối cấp bách, anh cảm thấy chuyện này trở về Lương gia những gì cần nói cũng đại khái nói hết rồi, người Lương gia cũng biết ý anh.
Lương Phi Phàm cất điện thoại đi, nói với Lý Đường Lâm: “Mẹ, có một số chuyện vừa qua mẹ cũng đã biết, như vậy con cũng không né tránh nữa, con thật sự có ý tứ như vậy, con muốn cho mọi người gặp mặt lại một lần. Con cùng Bạch Lộ nhất định sẽ kết hôn, nhưng những gì đã có trước kia của Lương gia và Bạch gia, trong lòng mỗi người đều sẽ có một ít vướng mắc, mục đích của con rất đơn giản, con không muốn người phụ nữ của mình phải chịu ấm ức. Nếu như có thể, con hy vọng mẹ sẽ tự mình tới tìm Tần Trân Hi một chuyến, nhưng con sẽ không miễn cưỡng mẹ, nếu mẹ cảm thấy không làm được thì chỉ cần tham dự một chút trong hôn lễ của con, không phản đối con cùng Bạch Lộ nữa.”
“Mẹ sẽ đi tìm bà ấy.”
Lý Đường Lâm nhịn xuống thở dài, gật đầu, giọng rất ôn hòa: “Yên tâm, trong lòng mẹ đã hiểu.”
***
Lương Phi Phàm cảm thấy mình đã giải quyết được vấn đề quan trọng nhất, Lương gia bên này cơ bản đã không còn vấn đề gì.
Vừa ra khỏi Lương gia thì Hướng Long Cẩm lại đuổi theo, Lương Tĩnh Tiêu vừa vặn mang Đông Đông lên lầu, hẳn là đi tìm Lý Đường Lâm. Hướng Long Cẩm nhìn Lương Phi Phàm sắp lên xe liền tiến đến, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà đưa tay giữ lấy cửa xe: “... Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Lương Phi Phàm dừng lại một chút, xoay người sang cau mày nhìn người đàn ông trước mặt. Anh không lên tiếng, ánh mắt sâu thâm thúy đang dần dần trầm xuống, mặt anh không lộ vẻ tức giận nhưng biểu tình này khiến người đối diện cảm thấy áp lực.
“2 phút, đủ không?”
/338
|